TỬ THỜI

Lúc Thịnh Minh Hoa rời đi, Thịnh Thừa Quang đưa cô anh xuống dưới lầu, Thịnh Minh Hoa sau khi ngồi vào xe hạ cửa xe xuống nói với anh: “Mới mấy ngày đây cô mới biết bà thím kia chăm sóc không tận tâm, cô đã bảo đổi thím ấy. Sau này không cần cháu quan tâm chuyện của cô ta nữa, cô sẽ sai người nhìn kĩ.”

Thịnh Thừa Quang gật đầu. Đưa mắt nhìn xe của cô anh dưới sự bảo vệ trước và sau của xe hộ vệ chậm rãi lái đi, cho đến khi đèn sau đuôi xe mơ hồ trong bóng đêm, ruốt cuộc khẽ cười trên mặt mà anh cố gắng duy trì tiêu tan một chút cũng không còn.

Anh quay về, không vào đi thang máy , vừa đẩy cửa cầu thang bộ vừa gọi điện thoại cho Trầm Hiên.

Trầm Hiên còn tưởng rằng Thịnh Tổng là cố ý gọi điện tới chúc mình năm mới vui vẻ, cảm động vô cùng, chờ nghe Thịnh Thừa Quang nói xong, thiếu chút nữa anh ngã từ trên ghế xuống: “Cái gì?! Làm sao có thể?!” Đúng là lúc đầu anh thực sự đề nghị Thịnh Minh Hoa cùng Triệu Hoài Chương nên có thêm một đứa bé, vì trường hợp cùng cha mẹ thì cấy ghép tỉ lệ thành công sẽ cao hơn, nhưng mà thứ nhất là hai người kia cũng đã lớn tuổi, thứ hai……Ai cũng biết Thịnh Minh Hoa cùng Triệu Hoài Chương bằng mặt không bằng lòng đã mấy chục năm.

Có lẽ chính vì như vậy, nên sau khi Thịnh Minh Hoa mang thai không nói cho bất kì một ai, luôn dưỡng thai tại miền nam.

“Nhìn qua ít nhất cũng sáu, bảy tháng—tại sao một chút tin tức cậu cũng không nhận được?!” Thịnh Thừa Quang khó có thể đè nén giọng điệu của mình.

Trầm Hiên cũng rất chán nản: “ Bây giờ đều là cha với bác của mình xem bệnh cho bà ấy, cậu cũng biết người nhà của mình đấy, nếu cô của cậu có ý muốn dấu, bọn họ chắc chắn sẽ không tiết lộ cho mình nửa chữ !” Nói tới đây giọng nói bác sỹ Trầm thay đổi: “Thừa Quang! Nếu bây giờ bà ấy tới tìm cậu, chắc chắn đã lấy nước ối hoặc chích lấy máu cuống rốn, đã xác định cấy ghép thành công!”

Thịnh Thừa Quang cũng biết chuyện này không thể trách được Trầm Hiên, nhưng mà giờ phút này tâm tình anh cuồng loạn, chỉ có thể phát giận đối với bạn tốt như vậy.

“Cậu đi thăm dò ngay lập tức, nhanh báo kết quả cho mình.”

Nháy mắt đã tới tầng tám, một đường leo lên lầu, Thịnh Thừa Quang cũng không thở gấp, chỉ là nơi đó tim nghẹn lại vừa lạnh vừa đau, cổ họng cũng giống như bị kim châm. Anh đứng trước cửa thở dốc một hơi, mở cửa đi vào.

Bên trong cửa Tử Thời cũng vừa về, một tay ôm đồ, tay kia đổi giày……. Anh đẩy cửa làm cô đầu cúi về phía trước, cả người té quỳ trên mặt đất, vật trong tay bung ra khắp nơi.

“Ối…..” Cô sợ hãi nhẹ giọng kêu, vội vàng lấy tay phủi đất trên đống đồ kia.

Thịnh Thừa Quang nhíu lông mày, kéo cô đứng lên đợi cô ngồi lên ghế để giày xong, xoa xoa đầu gối cô hỏi: “Ngã đau sao?”

“Không không có!” Tử Thời nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, liền vội vàng lắc đầu.

Cô thận trọng nhìn sắc mặt để nói chuyện làm Thịnh Thừa Quang căm tức hơn, muốn nổi giận, lại nhịn được, quay đầu nhặt mấy cây pháo bông rơi vãi đầy trên đất thay cô. Cái hộp giấy nhỏ chất lượng thấp in màu sắc rực rỡ không phù hợp với thưởng thức của Thịnh tổng, bên trong còn lộ ra không ít mẩu vụn màu xám bạc, làm khu vực trước cửa cũng bẩn theo. Anh nhặt xong, tâm tình cũng miễn cưỡng đè lại, nhếch miệng hỏi cô: “Thế nào mua nhiều vậy?”

Tử Thời trả lời rất tự hào: “Em đưa tiền cho người nọ, người đó đưa hết những thứ này cho em!”

Thịnh Thừa Quang nhớ lại một chút: ít nhất anh đưa cho cô 1000 đồng mà.

Cô tiêu tiền bậy bạ, hơn nữa bị người ta lừa rồi.

Vốn dĩ chuyện như vậy Thịnh Thừa Quang phải nói cô ít câu, nhưng mà hôm nay…..anh nguyện ý dung túng cô.

Ngày cuối cùng của năm nay, hãy để anh và cô phóng túng một lần đi.

Anh dùng mu bàn tay lạnh lẽo xoa lên gò má của cô, Tử Thời rụt cổ một cái, làm mặt quỷ với anh, Thịnh Thừa Quang bị chọc cười, cúi người hôn lên chóp mũi đỏ bừng của cô, cực kì dịu dàng.

Tử Thời có chút xấu hổ, xoè đôi tay ra ngây thơ nói với anh: “Tiền mừng tuổi đâu?!”

Tối hôm qua anh đè ép cô “làm trò chơi”, nhất quyết không tha, Tử Thời khóc rất thảm thiết, anh dụ dỗ cô bảo kiên trì một lúc nữa thì sẽ có tiền mừng tuổi.

Thịnh Thừa Quang nghĩ đến đêm qua thoả thuê mãn nguyện, so với tâm tình ngay lúc này quả thực dường như đã mấy đời.

Lập tức vẻ mặt trên mặt anh thay đổi, dắt tay cô vào nhà,trong miệng nói: “Anh nhớ được. Nhanh đi rửa tay đi, chúng ta đi ăn cơm.”

**

Cơm tất niên của hai người, Thịnh Thừa Quang làm sáu món ăn hai món lạnh bốn món nóng: món ăn lạnh là sứa trộn giấm cùng với sườn xào chua ngọt,món xào gồm Long Tĩnh Hà Nhi, cá Lư hấp, cua sốt cà-ri cùng với thịt viên xào rau. Góc bàn khác còn có củ sen chiên cùng món thịt kho nguội, canh hải sâm và canh gà, cuối cùng anh thả một ít rau cải vào cái nồi trước mặt, vừa nóng liền chín, tươi đẹp vô cùng. (chắc là lẩu.mấy món ăn khó edit quá, các bạn thông cảm a.)

Tử Thời chờ đợi bữa tiệc này đã rất lâu! Rửa tay ngồi ở bên cạnh bàn, mỗi lần nhìn đến một món ăn cô liền than thở “oa” một tiếng, chờ Thịnh Thừa Quang vừa ngồi xuống, cô không thể đợi thêm cầm ngay đũa.

Thịnh Thừa Quang cười bắt được tay cô nói: “Chụp bức ảnh trước đã.”

Tử Thời vỗ tay bảo đồng ý, cầm điện thoại chụp bàn thức ăn này, suỹ nghĩ một chút liền tải lên trên wep của cô.

Vừa tải hình cô vừa thuận miệng hỏi một câu: “Mới vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh à?” Lúc rán củ sen chiên anh ra ban công nhận điện thoại, sau khi trở lại đi qua người cô, cô ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá.

Thịnh Thừa Quang múc cho cô một chén canh đặt ngay bên cạnh tay cô, hời hợt nói: “À, là Trầm Hiên.”

Tử Thời ngẩng đầu lên: “Có phải….. có chuyện gì với Tề Quang à?”

“Không phải,” Thịnh Thừa Quang gắp một đũa rau cải bỏ vào bát của cô, “Tề Quang rất tốt, cậu ấy và người nhà cùng nhau đón năm mới đấy.”

Người nhà…..sắc mặt Tử Thời biến đổi. Thịnh Thừa Quang cũng hối hận mình lỡ nói sai, liền ngắt lời rời đi sự chú ý của cô: “Em tải lên blog rồi hả? Độc giả của em đều nhìn thấy sao?”

Tử Thời nhìn tin nhắn mới nhảy ra—cô dùng blog cực ít, cho nên mặc dù là đêm 30 tết, tin nhắn lập tức tăng vọt: “Ruốt cuộc Đại Đại đã xuất hiện! Ôm ngươi một cái!”

“ > lừa gạt à…..”

“Thật nhiều đồ ăn ngon!”

“Cập nhật! Cập nhật! Cập nhật!”

“Đồ ăn thật đẹp mắt! Cái bàn kia là gỗ Hồng Mộc sao?”

“ Tài nấu nướng của Tử Thời Đại Đại thật cao siêu!”

……..

Tử Thời nhìn bình luận tăng không ngừng, cười cong mắt.

Ngồi đối diện cô, Thịnh tổng bị lạnh nhạt mất hứng, đưa tay cầm điện thoại di động xem một chút, sau đó càng thêm mất hứng: “Em to gan dám chiếm thành quả lao động của anh!”

“Không phải mà, họ cũng không biết anh!” Tử Thời chột dạ giải thích.

Thịnh Thừa Quang nghe vậy nhướng mày, “Đây là em giả bộ còn độc thân trước mắt người hâm mộ?”

Tử Thời “Ặc…..” một cái, vẻ mặt anh càng thêm ép sát, cô hết cách, bèn nói: “Nếu không…..Hiện tại em nói cho họ biết?”

Thịnh Thừa Quang cư nhiên hất cằm lên.

Hôm nay anh ấy có cái gì đó không đúng, thật ra Tử Thời cảm thấy, nhưng mà…..Cô cười hì hì giơ tay lên chụp một tấm hình của anh.

Người đàn ông anh tuấn ngồi trước bàn cơm tất niên được chuẩn bị tỉ mỉ, một thân không nhiễm khói lửa nhân gian , bình luận phía dưới blog hệt như bom nổ.

Tử Thời ăn hai miếng thì nhắn trả lời một tin nhắn mới, sau đó vui vẻ nhìn rất lâu. Thịnh Thừa Quang vốn là muốn trêu chọc cho cô vui vẻ, nhưng bây giờ cũng không chịu nổi, gắp rau vào bát cho cô, nói: “Em ăn cơm đi—vui vẻ như vậy sao?”

Cô thả điện thoại đi động xuống, ăn phình cả má, “…..Không nói cho anh!”

Không nói cho anh: em thật sự rất vui vẻ.

Lần đầu tiên có người đón mừng năm mới cùng em, lần đầu tiên có người nói…..Bạn trai của cô à.

Thịnh Thừa Quang, thế mà cũng có lúc anh là của em.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi