TỪ THÔN NỮ THÀNH PHƯỢNG HOÀNG


Chỉ tầm vài phút sau, Tiểu Lệ và A Hoa đã quay trở lại, trên tay là một chậu nước nóng vẫn còn bốc hơi nghi ngút, và chiếc khăn tay nhỏ vắt trên thành chậu.

A Tú cũng đã mang quần áo tới nơi, một bộ y phục sạch sẽ tươm tất.

Tiểu Hạnh cùng mọi người lại bắt tay vào lau mặt mũi chân tay cho Vân Nghê, cô nàng lúc này vẫn còn bất tỉnh chưa dậy.

Khi lau đến bắp chân, Tiểu Hạnh chợt phát hiện ra hình như có gì đó không đúng, vết thương này là vết kiếm chém, nhưng mà tiểu ma ma của bọn cô ngoại trừ lần ám sát lúc trước ma ma nói tiểu ma ma bị thương ở tay, đâu có ai nói người còn bị thương ở chân? Từ sau việc đó cũng không có sát thủ nào đến gây chuyện nữa cả.

Khi khởi hành thì chỉ có lần Tình Nhi muội muội xuất hiện, tiểu ma na mới ra tay, còn lại toàn ngồi trong xe ngựa vốn không có cơ hội để bị thương.

Mà vết kiếm chém này còn rất mới, độ sâu vừa phải không nguy hiểm đến gân cốt, giống như cố tình gây ra vậy.
Tiểu Hạnh dấy lên nghi vấn, liệu có phải cứu nhầm người rồi không? Lần trước tiểu ma ma cũng có nói, có người biết cải trang để theo dõi mọi người, không lẽ có người đã cải trang thành tiểu ma ma sao? Người đang nằm đây thực chất không phải tiểu ma ma? Nhưng làm cách nào mới có thể tìm được bằng chứng đây không phải tiểu ma ma? Hơn nữa cô đây cũng chỉ là nghi vấn, không có bằng chứng chứng minh, chỉ nói xuông sợ sẽ không ai tin.

Phải rồi, tiểu ma ma từng bị thương ở tay mà, chỉ cần kiểm tra chỗ đó là sẽ rõ.
"A Tú, muội lau chân cho tiểu ma ma đi, để tỷ thay đồ cho tiểu ma ma cho"
"Dạ Tiểu Hạnh tỷ.


"
Tiểu Hạnh cầm lấy nội y trắng tinh, nhìn chằm chằm vào bắp ray của Vân Nghê, giơ tay ra vốn muốn kéo nội y đã chuyển màu đấy, thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay của cô.

Lực đạo rất mạnh, khiến cho Tiểu Hạnh đau phát run.

Đôi mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào Tiểu Hạnh khiến cô tưởng chừng như, người đó muốn ăn sống nuốt tươi.
"A tiểu ma ma người tỉnh rồi.

Người có thấy đau nhức chỗ nào không? Người có đói không tiểu ma ma?"
Dần thả lỏng bàn tay của Tiểu Hạnh ra, Tô Vân Nghê buông tay xuống giường.

Tiểu Hạnh lui ra đằng sau, thấy cô hơi lạ, Tiểu Hương liền tiến lại đỡ lấy giọng lo lắng hỏi thăm.
"Tiểu Hạnh tỷ sao vậy? Tỷ cảm thấy mệt sao? "
"Tiểu Hương, muội cùng các tỷ muội chăm sóc cho tiểu ma ma tỷ.....!Tỷ cảm thấy có chút ngột ngạt, tỷ ra ngoài hóng gió chút.

"
"Dạ"
Vân Nghê ở trong phòng, ánh mắt tràn ngập sát ý hướng theo Tiểu Hạnh ra ngoài.

Mặc kệ mọi người thay đồ, hỏi han, cô cũng không đáp lấy một câu.

Tầm một chén trà, Trịnh Kỳ Lâm đã quay lại, bên cạnh là Lý đại phu, người có y thuật cao minh nhất được người dân toàn thành Thượng kinh tung hô.
"Tô tiểu thư cô tỉnh rồi, đây là Lý đại phu.

Lý đại phu đây chính là người ta nói với ông, làm phiền ông rồi."
"Dạ, Lâm thị vệ quá lời rồi.

Tiểu thư, phiền cô đưa cổ tay ra để lão bắt mạch.

"
Tô Vân Nghê đưa cánh tay chằng chịt vết thương ra, ánh mắt nhuốm chút lo lắng, một lúc sau, Lý đại phu đứng dậy khuôn mặt nhẹ nhõm.
"Lâm thị vệ, Tô tiểu thư sức khỏe rất tốt, mạch đập ổn định, sẽ không có chuyện gì to tát.


Đây là thuốc bôi và thuốc ngâm mình.

Khi tiểu thue ngâm mình thì dùng thuốc này hòa lẫn với nước.

Sau khi ngâm xong thì bôi cái này lên, nó sẽ giúp Tô tiểu thư nhanh lành vết thương.

"
Lý đại phu đưa hai lọ thuốc cho A Dung.

Vốn định quay người đi để tránh ánh mắt như muốn giết người kia thì Tiểu Ngọc đã kéo ông ấy lại, giọng lo lắng mà nói
"Lý đại phu, phiền ông xem kĩ một chút, tiểu thư nhà ta có bị gì không, ban nãy tỷ muội bọn ta hỏi mấy lần tiểu thư đều không trả lời, chỉ lắc gật và im lặng nhìn chúng ta thôi.

"
"Cái này thì các cô nương không cần phải lo, có thể là lúc nhã xuống vách núi, Tô tiểu thư bị chấn động mạch dẫn đến mất khả năng giao tiếp, nghỉ ngơi một vài hôm là sẽ ổn thôi.

"
"A ra là vậy, đa tạ Lý đại phu"
"Lý đại phu để ta tiễn ông"
Trịnh Kỳ Lâm đợi cho hai người họ nói chuyện xong liền lên tiếng, thăm khám đã xong, hắn cũng đã làm đúng nhiệm vụ và trách nhiệm của mình rồi.

Chỉ chờ tiễn Lý đại phu xong hắn sẽ chạy đi tìm Trịnh Cảnh Hiên, vương gia nhà hắn.


Lý đại phu gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi cũng đi ra ngoài về y quán.

Tiểu Dương lúc này từ ngoài chạy vào, trên tay là túi bánh quế hoa, mùi thơm nức mũi.

Thấy Trịnh Kỳ Lâm cùng một đại bá từ trong phòng bước ra thì nhìn theo, bọn họ đều nhìn cô, Tiểu Dương lễ phép cúi đầu chào rồi vọt chạy vào trong phòng, giọng nói lanh lảnh hỏi vang
"Các vị tỷ tỷ, muội muội, Tiểu Dương quay về rồi.

Tiểu ma na không sao chứ? Có nghiêm trọng không? "
"Dương tỷ, tiểu ma ma không sao, đại phu nói ma ma mạch đập ổn định, sức khỏe rất tốt, chỉ là vết thương ngoài da thôi.

"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Tiểu ma ma người xem con mua gì về này.

Là quế hoa cao đó, không phải tiểu ma ma thích ăn quế hoa cao nhất sao? Tiểu Dương mua về cho người đợi lát nữa nếu uống thuốc bị đắng tiểu ma ma có thể ăn quế hoa cao.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi