TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU: PHI TỬ BẤT THIỆN

Edit: Phong Lin

Beta: Thỏ SN

Ta chần chờ một lúc, cuối cùng cũng giơ tay gõ cửa.

Cộc cộc.

Cửa mở, lộ ra gương mặt của một tăng nhân còn trẻ tuổi. Ta có một chút xẩu hổ cúi đầu xuống, ông ấy lại ôn hòa cười, hỏi: “Tiểu thí chủ muốn vào tránh mưa à?” Nói xong, ông ấy tránh người sang một bên.

Ta gật đầu, đi theo ông ấy vào cửa.

Ngôi miếu không lớn, vừa bước vào cửa đã có thể nhìn thấy Phật đường ngay phía trước, chắc đó là chính điện. Bức tường không dày lắm, mái ngói cũng đã cổ xưa, có lẽ đã xây dựng nhiều năm.

Mưa vẫn rơi từ từ nhưng ngày càng nặng hạt, ta không nhịn được giơ tay lên che thái dương của mình. Bộ y phục màu xanh của vị tăng nhân đã bị nhiễm nước mưa, vệt nước từ từ lan ra. Dường như ông ấy không cảm giác được, quay mặt lại hỏi: “Tiểu thí chủ không phải là người kinh thành sao?”

Ta sửng sốt một chút, sau đó lại gật đầu, nhẹ giọng đáp lời: “Vâng.” Thực ra cho dù ta có nói thật đi chăng nữa, chắc ông ấy cũng sẽ mở to hai mắt giống như Cố Khanh Hằng hỏi: “Tang phủ có tam tiểu thư sao?”

Vì thế, ta không nên nói thì hơn.

Hạt mưa rơi trên mu bàn tay, trong những ngày hè nóng bức khó có được một tiết trời lạnh lẽo như thế này. Ta lại cười, người trong Tang phủ không thừa nhận ta, có lẽ ta chỉ nên là một Tang Tử bình thường, chứ không phải một Tang Tử của Tang phủ.

Chăm chú đi theo sát bên người vị tăng nhân, ta nghe ông ấy tiếp tục nói: “Ngôi miếu này chỉ có hai người là bần tăng cùng với sư phụ, ở sân sau còn có một gian phòng nhỏ, tiểu thí chủ có thể tạm ở đó một đêm.”

Ông ấy nói ở sân sau, ta mới chú ý đến hình như đây là con đường đi ra sân sau thì phải. Ta không khỏi nhíu mày hỏi: “Không cần xin phép sư phụ của tăng nhân sao?”

“Không cần, xin mời tiểu thí chủ.” Ông ấy vẫn không đi ngay mà nói thêm: “Bần tăng sẽ thưa với sư phụ sau.”

“Vậy… cám ơn.”

Gian phòng này rất nhỏ, ông ấy chỉ đưa ta tới cửa rồi đi ngay chứ không vào. Ta đẩy cửa ra, vốn tưởng rằng sẽ có mùi ẩm mốc, nhưng ta đã đoán sai rồi. Bên trong vô cùng sạch sẽ, dường như căn phòng thường xuyên có người ở.

Ta cũng không nghĩ nhiều, chắc là cũng có những người như ta thường dừng chân nghỉ ở đây.

Trời đổ mưa một lúc rồi tạnh hẳn.

Buổi tối ta ngồi trên giường, không khỏi bắt đầu cảm thấy hối hận. Ta rời khỏi cửa Tang phủ, thậm chí không hề nghĩ đến chuyện trở lại. Nhưng mà tại sao ta lại ngốc đến vậy? Ít ra ta cũng phải gom theo một ít châu báu chứ, đã là trộm thì cũng phải trộm một ít đồ chứ! Bằng không hiện nay trên người ta không có đồng nào, ta phải làm sao bây giờ?

Ta hối hận ngủ không yên, lăn qua lộn lại, hận không thể trở về Tang phủ ngay lập tức để trộm tiền. A, chẳng phải phu nhân nói ta là kẻ trộm cắp sao? Làm sao ta có thể ngốc như vậy chứ, dù sao cũng đã bị mang tiếng, vậy thì ta nên làm một số chuyện để không cảm thấy có lỗi với bản thân mình.

Trong lúc đang suy nghĩ, bên ngoài bầu trời bắt đầu dần dần trở nên không yên ả.

Ngay lập tức có một tiếng sấm lớn vang lên.

“A!” Ta kêu thất thanh, đồng thời che lỗ tai mình lại.

Từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất là sấm sét.

Lúc đó, ta ném hết những suy tính nãy giờ ra sau, bật dậy thật nhanh, ôm chặt thân thể run rẩy dữ dội của mình.

Mà tiếng sấm kinh hãi kia vẫn vang lên đinh tai nhức óc.

“A —- Á —–” Ta khóc ầm lên, không biết lấy dũng khí từ đâu, ta nhảy xuống giường chạy về phía cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi