TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU: PHI TỬ BẤT THIỆN

Lúc ta trở lại Tang phủ, mưa vẫn chưa tạnh.

Nhẹ nhàng đi từ cửa hông vào, khi tới phòng ngủ, ta nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đứng chần chờ trước cửa. Ta thu ô lại, bước lên phía trước gọi:"Ngọc Nhi?"

Ngọc Nhi hơi hoảng sợ, quay đầu lại thấy ta, vội chạy lại:" Tam tiểu thư, người đã đi đâu vậy? Nô tỳ còn tưởng là..."

"Tưởng ta nuốt lời sao?" Ta khẽ cười một tiếng, đẩy cửa phòng ra, Ngọc nhi đi theo vào trong, ta lại hỏi:" Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?"

Ngọc Nhi vội vã gật đầu, cẩn thận lấy từ trong lòng một bọc đồ đưa cho ta, mở miệng nói:" Nô tỳ đã hỏi rồi, kiệu của hai vị tiểu thư đúng giờ tỵ một khắc sẽ xuất phát. Đồ ở trong bọc này, nô tỳ còn có việc, xin phép lui ra ngoài trước, tam tiểu thư chỉ cần nhớ lúc ấy đứng chờ ở chỗ quẹo trước cổng chính là được." Nàng nói xong, buông bọc đồ trên tay xuống, vội vàng bước ra ngoài.

"Giờ tỵ một khắc." Ta khẽ nói thầm, nhẹ nhàng cười.

Ta đưa tay mở bọc quần áo ra, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nha đầu kia thật khá, chỉ có hai ngày nàng ta đã có thể may một bộ quần áo giống hệt như bộ đồ mặc trên người hôm nay. Nhưng cũng đúng thôi bởi đây là cơ hội duy nhất để nàng ta tránh được việc phải vào cung!

Quay người lại, ngồi xuống trước bàn trang điểm, ngước mắt lên, chợt nhìn thấy cây lược gỗ đang cài trên mái tóc. Khẽ lướt ngón tay qua, ta bỗng nhớ tới bóng dáng của Cố Khanh Hằng khi vén tóc mái lên cho ta ở trên đường cái ngày ấy, nhớ nụ cười của y, ấm áp mà thoải mái. Tiếc rằng sau này, ta sẽ không còn cơ hội gặp lại y nữa.

Khẽ thở dài một tiếng, ta và y vốn khác nhau quá nhiều.

Ta chần chờ một lát, cuối cùng vẫn lấy cây lược gỗ xuống, để cùng chỗ với hai chiếc túi gấm Tô Mộ Hàn cho ta, cẩn thận cất vào trong người.

Nhìn vào gương, ngắm mái tóc đen tuyền của mình, lại ngửi thấy mùi trầm hương phảng phất quanh đây.

Trời còn chưa sáng hẳn, hơn nữa bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, bởi vậy trong phòng lại càng trở nên tối hơn. Khẽ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt mình, đây là lợi thế cuối cùng của ta sao? Với bộ dạng hiện tại nhất định ta có thể làm cho hai tỷ tỷ của ta giật mình chăng?

Ngồi trong phòng một lúc lâu, bên ngoài dần dần náo nhiệt, ồn ào hơn.

Ta nhẩm tính thời gian, cũng không còn lâu nữa. Ta đứng dậy, thay bộ đồ Ngọc Nhi mang đến, đẩy cửa phòng ra, vẫn đi ra ngoài từ cửa hông. Ngày hôm nay, đối với Tang phủ mà nói là một ngày rất quan trọng. Ánh mắt của mọi người đều hướng về hai tỷ tỷ của ta, nên chẳng có ai thèm để ý đến ta đi đâu làm gì đâu.

Trước cổng chính, cha ta và phu nhân kéo tay Thiên Phi và Thiên Lục, dặn dò không ngớt. Đứng cách quá xa, ta không nghe được bọn họ nói gì. Nhưng mà trên mặt hai người đều cười như hoa nở. Ta thực sự muốn biết sau này khi cha ta phát hiện ta mất tích, ông ta sẽ phản ứng thế nào đây?

Có lẽ chỉ thất vọng thở dài một tiếng chăng? Ông ta chỉ tiếc một đứa con gái vốn dĩ có thể làm thiếp ở Cố phủ nhỉ?

Ta không kiềm chế được cười lạnh một tiếng, quay người đi về phía trước.

Đứng dưới mái hiên, chờ đợi, chờ đợi.

Chờ tới lúc đoàn người đến gần chỗ này mưa cũng đã tạnh.

Ta hồi hộp nhìn quanh, thấy một đoàn người rất dài nối đuôi nhau, chậm rãi đi tới. Sau đó, ta nhìn thấy Ngọc Nhi, nàng ta đang theo sát bên cạnh cỗ kiệu dẫn đầu. Ta nghĩ, ngồi trong đó chắc chắn là Thiên Phi? Lúc này, ánh mắt Ngọc Nhi cũng nhìn về phía ta, từ rất xa, ta dường như thấy khóe miệng của nàng ta nở một nụ cười.

Khi đoàn người đi qua trước mặt ta, Ngọc Nhi đột nhiên lách người vào trong, nhỏ giọng nói:" Tam tiểu thư, mau lên đi cùng!"

Ta cúi đầu chạy được mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn nàng ta nói:" Giúp ta nói với Cố thiếu gia một tiếng, bảo y quên ta đi."

"Tam tiểu thư..."

Câu nói kế tiếp của Ngọc Nhi, ta không nghe được. Có lẽ nàng ta muốn nói, nàng sẽ không tới Cố phủ, cũng có thể nàng ta chỉ muốn nói cảm ơn ta? Ai mà biết được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi