TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU: PHI TỬ BẤT THIỆN

Edit:  Phong Lin

Beta: Thỏ SN

Ngay tức khắc ta đã hiểu rõ ý bà ta, bà ta muốn nói là y phục trên người ta là do ta trộm.

Nắm chặt bàn tay, một nửa người ta bật dậy, lớn tiếng nói: “Bà nói bậy, y phục này là do Khanh Hằng tặng cho ta!”

“Khanh Hằng?” Phu nhân nhíu mày, xem ra bà ta chưa từng nghe qua cái tên Khanh Hằng này.

Trái lại, Thiên Phi đứng một bên mặt đã biến sắc, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ ngươi đang lừa ai? Cố thiếu gia làm sao có thể tặng y phục cho ngươi? Cho dù là vậy, hắn làm sao biết số đo của ngươi?” Đạo lý nàng ta vừa nói rất rõ ràng, sau đó lại chuyển hướng sang phu nhân: “Mẹ, nếu không phải là con và Thiên Lục bắt gặp, có lẽ chúng ta cũng sẽ không biết việc này đâu ạ! Thiên Lục cũng thật là, còn muốn giấu giếm thay nó! Hừ, con vừa nhìn đã thấy không thuận mắt!”

“Tỷ.” Thiên Lục kéo ống tay áo của Thiên Phi, nhẹ giọng nói: “Em thấy nên cho qua việc này đi, cũng không phải chuyện gì lớn.”

“Không phải chuyện lớn? Trong nhà có trộm, còn không phải chuyện lớn sao?” Thiên Phi kinh hãi kêu lên: “Bây giờ chỉ là vài bộ y phục, đâu biết được sau này sẽ là thứ gì! Mẹ, mẹ phải răn đe nó thật tốt mới được!” Giọng nói kháng nghị của Thiên Phi sắc bén đến mức làm chấn động màng nhĩ của ta.

“Tỷ…”

“Tại sao phải cho qua?” Lúc này, ta cũng gào lên cắt đứt lời nói của Thiên Lục, rõ ràng không phải ta trộm, nếu như cho qua, chẳng phải ta thừa nhận chính mình là kẻ trộm hay sao? Hung tợn trừng mắt với Thiên Lục một cái, xem ra, nàng cũng không phải là người tốt đẹp gì! Y phục của nàng ta thiếu hay không, chẳng lẽ nàng ta không biết hay sao?

“Làm càn!” Phu nhân giận dữ đập bàn một cái, đứng lên nói: “Ngươi còn không biết mình sai à?”

“Ta không sai!” Cho dù bà ta nổi giận, ta cũng sẽ nói câu đó, không phải ta làm, vì sao ta phải nhận?

Phu nhân tức giận đến mặt mũi trắng bệch, gật gật đầu nói: “Ngươi không sai? Được lắm!”

“Bốp bốp.” Bà ta vỗ tay tán thưởng, có một nha đầu từ bên ngoài tiến vào, trong tay đang cầm một bao đồ. Ta liếc nhìn một cái đã nhận ra, đó chính là bao y phục mà Cố Khanh Hằng đã tặng cho ta!

Quá rõ ràng, họ đã lục soát phòng của ta!

Phu nhân tiến lên phía trước, thô lỗ kéo bao đồ trong tay nha đầu xuống, bởi vì lực quá mạnh, y phục “sột soạt” bỗng chốc rơi xuống nền đất. Bà ta lầm bầm cười, nói: “Nếu ngươi không trộm, thì làm sao y phục của Lục nhi lại không cánh mà bay? Nếu ngươi không trộm, thì tại sao y phục lại ở trong phòng của ngươi?”

Không cánh mà bay? Đầu óc ta ong ong lên một tiếng, làm sao có thể trùng hợp như vậy được? Tất nhiên ta sẽ không tin..

Ta lắc đầu hô to: “Các người… Các người đều muốn hãm hại ta! Ta không trộm, ta không trộm, ta tuyệt đối không trộm!”

“Ngươi!” Phu nhân bị ta làm tức đến tay run lên, cắn răng nói: “Xem ra, hôm nay không dạy dỗ ngươi, ngươi sẽ không biết hối cải! Người đâu, đánh cho ta!”

“Mẹ!” Thiên Lục sợ hãi kêu lên một tiếng, kéo tay bà ta nói: “Không nên đánh muội ấy! Có lẽ… Có lẽ là do Cúc Vận nhất thời quên mất đã để y phục của con ở chỗ nào, cho nên mới không tìm được! Y phục của muội ấy, có thể là do Cố thiếu gia tặng thật!”

“Nhị tiểu thư!” Cúc Vận hoảng hốt thét lên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thiên Lục, cuối cùng cũng không tình nguyện mà đành cúi đầu.

“Lục nhi!” Trong con ngươi của phu nhân có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*).

* 恨铁不成钢/ hèn tiě bù chéng gāng/: rèn sắt không thành thép, ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn. 

Thiên Phi chặn ngang giật tay Thiên Lục, nhìn ta cười nói: “Có thật là Cố thiếu gia tặng ngươi không? À, vậy bây giờ cũng không đến mức phải chạy đến Cố phủ hỏi chứ? Dù sao cũng không thể dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy! Đánh đi!”

“Ngươi!” Ta hiểu rồi, là Thiên Phi giở trò ma quỷ, nhất định là nàng ta!

Tiếng roi vang lên trong không khí, càng ngày càng sắc bén.

“Hừ…” Ta liều chết cắn môi, cho dù có chạy trốn đến đâu, chiếc roi phía sau vẫn đuổi đến chỗ đó. Ta muốn đứng lên, chiếc roi vẫn liên tục quất thẳng vào chân của ta.

Thiên Phi còn cảm thấy chưa đủ, nàng ta  cười tiến lên phía trước, nhặt y phục trên mặt đất lên, vò vò, rồi cười: “Chỉ có thợ cả Trần mới có loại vải này! Chính là loại vải dùng để may xiêm y cho Thiên Lục đó nha!” Nàng ta dường như đang tuyên bố ta thực sự là kẻ trộm y phục.

Sau đó, ta bỗng nhiên nhìn thấy trong mắt nàng ta xuất hiện một tia ác độc, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, y phục trong tay nàng ta bị xé làm hai mảnh. Thiên Phi đắc ý cười to: “Ha ha, y phục đã bị ngươi đụng vào, Thiên Lục của chúng ta cũng không cần đến nữa!”

Nói xong, lại cúi người nhặt một y phục khác lên. Ta không chịu được nữa, bổ nhào đến hét lớn: “Không được xé! Không cho ngươi xé!” Đó là Khanh Hằng cho ta, đó chính là y phục hắn đã tặng cho ta!

“Chát —” roi quất xuống, đau đớn truyền từ đầu ngón tay sang mu bàn tay, cơn đau vẫn âm ỉ, vẫn xâm nhập.

Ở trong lòng ta, khắc sâu vào trong linh hồn ta.

Lộp độp. 

Lần đầu tiên, ta khóc trước mặt các nàng ấy. Ta trơ mắt nhìn quần áo Cố Khanh Hằng tặng ta bị xé thành một mớ hỗn độn ngay trước mắt mình, từng mảnh nhỏ rơi xuống, cũng giống như trái tim ta bị xé rách. Từng mảnh, từng mảnh, không thể khôi phục lại như xưa nữa.

Tiếng cười chế nhạo của Thiên Phi văng vẳng bên tai ta, rất lâu cũng không tiêu tan.

Vì sao nàng ta đã có tất cả lại còn muốn cướp chút đồ nhỏ bé này của ta? Vì sao cái gì nàng ta cũng không muốn để lại cho ta? Vì sao…

Quyền lực, thân phận…

Càng lúc ta càng nắm chặt hai tay của mình, mang theo sự phẫn nộ vô cùng lớn…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi