TU TIÊN CHI PHẾ SÀI

Dịch Nhiên nói thiếu chút nữa làm Thạch Hâm tức giận ngã ngửa, chẳng qua lo lắng đến nhức đầu lời nói của người ta rất có phân lượng, cho dù hắn bất mãn cũng đánh không lại, sau cùng Thạch Hâm chỉ có thể nhịn. Thật vất vả chịu đựng đến bầu trời tối đen, Dịch Nhiên mới thu hồi đoạn kiếm trong tay trong miệng nói lẩm bẩm gì đó, sau một khắc thân hình của hắn bỗng chốc liền biến mất không thấy.

Thạch Hâm thấy người này lộ chiêu thức ấy trong lòng nhất thời nắm chắc hơn rồi, Dịch Nhiên cộng thêm Phó Tu Vân hai người lợi hại như thế hẳn là có thể đem đại ca của hắn cứu ra, hắn nhất định phải tin tưởng bọn họ.

Lúc này Phó Tu Vân đã mang Linh Xà Ẩn ở thành Cự Mộc chạy hết vài vòng rồi, bởi vì toàn bộ hành trình y đều đang ẩn thân, đồng thời sẽ không để cho người khác phát hiện hơi thở của y, cho nên mặc dù là ở các ngõ ngách của thành Cự Mộc đều có thiết trí người giám thị, tất cả những người này cũng không thấy y, cho nên, dưới tình huống cả ba Phó Tu Vân và Tiểu Sỏa Đản, Tiểu Hồ Lô đang đi lại thông dong tỉ mỉ tra tìm, giờ rốt cuộc tìm được cửa vào thành Cự Mộc.

Đó là trên một khối gỗ màu đen ở tường thành phía Nam thành Cự Mộc, tường thành phía Nam bên này bởi vì rừng cây rậm rạp phong phú, hầu như có rất ít người sẽ đặt chân ở bên này, nhưng nếu như đến thời điểm phong thành, ở đây sẽ biến thành nơi che lấp dấu vết cực tốt. Trọng điểm chú ý của Phó Tu Vân cũng là ở đây, sau đó phát hiện vấn đề. Khối gỗ này ở thời điểm bình thường là hoàn toàn không nhìn ra có gì khác nhau vớinhững khối gỗ to lớn khác, nhưng nếu như dùng ngọc thạch ở phía trên nhẹ nhàng mà lau một cái, là có thể trong nháy mắt khiến cục gỗ này trở nên xụi lơ như bùn. Ít ra Phó Tu Vân đã thấy có hai người lén lén lút lút tiêu sái vào thành Cự Mộc như vậy rồi.

Cho nên, thành Cự Mộc cũng không phải hoàn toàn phong bế không cho người đi vào, mà là thành chủ có chuyện gì nhất định phải làm như vậy, nhưng y còn cần thám thính tin tức cùng với mua hoặc trao đổi một ít nhu yếu phẩm, cho nên mỗi ngày vẫn có người ra vào chỉ chẳng qua không ai phát hiện mà thôi.

Nếu như vậy chuyện kia liền trở nên đơn giản, thần kinh Phó Tu Vân cũng buông lỏng một ít, chẳng qua ngay lúc y buông lỏng như vậy, bỗng nhiên cảm giác được vai bị vỗ một cái, nhất thời cả người đều thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng lên. Phải biết rằng thế nhưng giờ y đang mang Linh Xà Ẩn đấy! Ở đây sẽ không có bất luận kẻ nào phát hiện sự hiện hữu của y mới đúng chứ!

Phó Tu Vân vô cùng đề phòng và cảnh giác nghiêng đầu qua chỗ khác... Sau đó cái gì cũng không thấy, ngay lúc y cả người sợ hãi cho rằng gặp phải một loại quỷ tu chưa từng thấy qua, y chợt nghe được một âm thanh quen thuộc.

"... Lá gan nhỏ như vậy?"

Phó Tu Vân nhất thời tiết khí, sau đó cắn răng nghiến lợi nhìn xung quanh một chút, "Nhát gan cái gì! Sao ngươi phát hiện được ta? Tu vi ngươi còn chưa tới Kim Đan Hậu kỳ đâu!"

Dịch Nhiên nhìn dáng vẻ tức giận khó có được của Phó Tu Vân khóe miệng hơi nâng lên, sau đó ở trước mặt Phó Tu Vân dần dần hiện ra thân hình của mình, lúc hắn hiện hình trái lại đem sắc mặt mình làm cho nghiêm túc: "Mặc dù ở trong Tiểu thế giới, cũng không nên tin có bất kỳ chuyện gì là tuyệt đối. Linh Xà Ẩn mặc dù có tiếng là dưới Kim Đan bao gồm người tu vi Kim Đan cũng không thể phát hiện, nhưng có một ít công pháp đặc biệt là chuyên môn tìm tung tìm tích, cho nên ngươi vẫn như cũ phải cẩn thận, bằng không cuối cùng sẽ chết rất thảm."

Dịch Nhiên nghĩ tới trước ở Đại thế giới đã từng có một người rất nổi danh, thuật ẩn nấp người kia có thể nói là đạt tới đỉnh cao mặc dù tu vi cao hơn gã một cấp cũng không cách nào tìm được gã, bởi vậy gã cũng bình yên vô sự mà tu hành thật lâu, còn tìm được không ít bảo bối tốt, nhưng cũng là bởi vì gã quá tin tưởng thuật ẩn nấp của mình, cuối cùng bị một tu giả có huyết mạch đặc thù Vạn Vật Chi Nhãn dễ dàng tìm được đồng thời sát hại, cuối cùng được sở hữu bảo bối của gã.

Đây có thể nói trắng ra nhất là vì người khác làm quần áo rồi, phàm là là trẻ con lớn lên ở trong Đại thế giới kia của hắn, biết tất cả chuyện này, vì chính là muốn thời thời khắc khắc duy trì một lòng cảnh giác.

Phó Tu Vân được Dịch Nhiên tự mình giảng giải tự nhiên là không có khả năng không coi trọng, lập tức trả lời một câu đã biết sau đó liền đem phát hiện của mình nói cho Dịch Nhiên, Dịch Nhiên lần thứ hai biến mất thân hình, "Chúng ta đây liền vào xem, lúc này người giữ cửa hẳn là thả lỏng cảnh giác."

Phó Tu Vân quay đầu lại thấy được một đống không khí, giật giật khóe miệng cảm giác mình đang lầm bầm lầu bầu, sau đó nói, "Lần này cuối cùng cũng có thể cho Tiểu Hồ Lô trổ tài rồi, hồ lô xanh ngọc có hai công hiệu lớn nhất, ngươi biết không?"

Phó Tu Vân nói đến đây tự nhiên là mang theo một ít huyền diệu, trước đó y cho tới hiện giờ không nghĩ tới mình có thể ở trong Tiểu thế giới tìm được linh vật thứ hai có thể lên Thiên bảng, thế nhưng hồ lô Thanh Ngọc này cũng là một bảo bối hạng năm mươi lăm của Linh Mộc bảng. Mặc dù cũng không phải chủ yếu công kích và phòng ngự, chỉ chủ yếu là phụ trợ, y cũng đã rất thỏa mãn.

Dịch Nhiên nghe vậy chân mày cau lại, cảm thấy Phó Tu Vân đây quả thực là đang vũ nhục sự thông minh của hắn. Phàm là tu giả nhi đồng của Đại thế giới, từ nhỏ cũng sẽ được người lớn ân cần dạy bảo cưỡng chế đọc thuộc lòng Thiên bảng Địa Bảng. Bởi vì mấy thứ này là mục tiêu của bọn họ, nếu như sinh ở Đại thế giới, cuối cùng ngay cả một bảo bối trên Thiên bảng Địa bảng cũng không lấy được tới tay, mặc dù ngươi là Thiên linh căn vô cùng tốt, vậy cũng chỉ có thể càng thêm chứng minh ngươi là một ngu xuẩn mới có phế vật.

"Vị trí năm mươi lăm Linh Mộc bảng, hồ lô Thanh Ngọc. Màu xanh trắng, trơn bóng như ngọc, vào tay hơi lạnh, không đằng có lá, lá đôi ở đỉnh hồ lô, một trắng một xanh. Chủ yếu phụ trợ, có Thanh La Huyễn Vụ hoặc nhân, Ngọc Lô Thuỷ là thánh phẩm tu linh, một giọt là được khôi phục linh lực khô cạn, thường có thể dùng tăng cường thần thức."

Dịch Nhiên như là đọc thuộc lòng nói ra đặc điểm của hồ lô Thanh Ngọc, Phó Tu Vân bên cạnh hắn đã trợn to hai mắt kinh ngạc, Dịch Nhiên mặc dù nhìn không thấy biểu tình Phó Tu Vân, thế nhưng hắn cảm giác mình có thể đủ đón được, vì vậy bổ sung một câu: "Ở trong Đại thế giới, mặc dù là không có được bảo vật trên Thiên bảng Địa bảng, tất cả tu giả cũng sẽ nhớ thuộc lòng đặc điểm và ngoại hình của bọn nó, để ngừa bản thân gặp lại có mắt không nhìn được kim nạm ngọc."

Phó Tu Vân nghe vậy thoáng cái đã nghĩ thông suốt, sau đó nhịn không được cảm thán một chút, quả nhiên sinh ở trong Đại thế giới khởi điểm trời sinh đã cao một chút. Chẳng qua đây cũng chỉ là khởi điểm cao chút mà thôi.

"Chúng ta mau vào xem, nếu như có thể tận lực sớm chút đem Thạch Lỗi xách ra, ta nghĩ việc thành Cự Mộc phong thành thật sự là quá mức trọng đại, bằng vào hai người chúng ta là tuyệt đối không có cách nào ngăn cản thay đổi chút gì, lúc này đem người cứu ra sau đó sẽ tìm một chút tin tức tiếp đó đi liền, miễn cho gặp chuyện không may."

Dịch Nhiên tán đồng gật đầu: "Việc của thành Cự Mộc chỉ sợ không phải một người có thể làm thành, hay là chúng ta trước đem việc của ta ngươi giải quyết sau đó lại đến xem tình huống."

Sau khi hai người thỏa thuận tốt, bọn họ liền đi tới cạnh khối mộc đặc thù kia, Phó Tu Vân dùng một khối ngọc thạch tùy thân mang theo chỉ lau một góc nhỏ của khối mộc, một góc nhỏ này vừa vặn có thể cho Tiểu Hồ Lô chui qua, chờ sau khi nó đi qua trực tiếp dùng Thanh La Huyễn Vụ đem vài thủ vệ mê hoặc, để cho bọn họ tin tưởng mình còn đang bảo vệ chân chân thật thật, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên có thể nhân cơ hội đi qua.

Chuyện tiến hành vẫn rất thuận lợi, dù sao Phó Tu Vân và Dịch Nhiên đều ẩn thân không nói, bảo bối có thể như Tiểu Hồ Lô chế tạo ra ảo cảnh hầu như hoàn mỹ ở trong Tiểu thế giới như thế cũng là ít ỏi. Cho nên chờ sau khi Phó Tu Vân và Dịch Nhiên đều nghênh ngang vào thành, ba người thủ vệ kia còn chưa phát hiện bất kỳ chỗ không ổn nào.

Sau khi đi vào thành Cự Mộc, biểu tình Phó Tu Vân và Dịch Nhiên trở nên không thể nào tốt, bọn họ cũng không phải người sinh trưởng ở thành Cự Mộc, cho nên cũng không thể như Thạch Hâm trước đó cảm nhận được khác biệt của thành Cự Mộc. Khả năng bọn họ sau khi vào thành, loại cảm giác này liền đập vào mặt. Bên trong thành vẫn có người đi đường, chỉ là những người đi đường này trên mặt của mỗi người đều mang thần sắc tối tăm thậm chí là tuyệt vọng, bọn họ đang vội vã chạy, căn bản không có ham muốn dừng lại trao đổi. Mà so với những người đi đường này, bên trong thành còn càng nhiều người tuần tra thân mặc áo đen, những người này đem toàn thân đều bao vây lại, chỉ để lại một đôi mắt đen kịt, cách mỗi một đoạn thời gian thì nhìn chằm chằm một người, như là đang giám thị gì đó.

Bóng đêm dày đặc, bên trong thành cũng không phải một mảnh đen nhánh, lấm tấm linh quang thoạt nhìn coi như vui mắt, nhưng dựa theo quy mô của thành Cự Mộc mà nói, linh quang này thật sự là có chút quá ít. Đây cũng phải là một tòa thành không đêm mới đúng.

"Trực tiếp đi điếm linh thực của Thạch Lỗi." Phó Tu Vân lặng lẽ mở miệng với Dịch Nhiên đứng ở bên cạnh, mặt của y ngược lại là có chút nóng —— để vào thành về sau hai người đều ẩn thân sẽ không ngây ngốc càng chạy càng xa, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên cơ hồ là đồng thời đưa tay bắt được đối phương, chẳng qua Phó Tu Vân chỉ là bắt được tay áo Dịch Nhiên, mà Dịch Nhiên cũng trực tiếp bắt được tay của Phó Tu Vân.

Phó Tu Vân không còn cách nào, sau cùng thẳng thắn giống như Dịch Nhiên tay cầm tay đi tìm bằng hữu.

Dịch Nhiên không có mở miệng, chỉ là dùng sức nắm tay của Phó Tu Vân, sau đó trực tiếp đi về phía trước. Lúc này Tiểu Hồ Lô đã bị Phó Tu Vân thu về tới bên trong đan điền, Tiểu Sỏa Đản cũng đi trở về phần lớn, chỉ để lại một con kiến màu đỏ nho nhỏ treo ở trên góc áo bào của Phó Tu Vân, để ngừa ngộ nhỡ.

Bọn họ rất nhanh thì tìm được điếm linh thực của Thạch Lỗi, khiến cho bọn họ cảm thấy có chút không ổn chính là, điếm linh thực này cũng không có sáng lên linh quang. Thời điểm Phó Tu Vân đang không biết phải làm sao, y chợt nghe bên trong nhà truyền đến âm thanh đứt quảng của Thạch Lỗi.

"Ta không thể... Xin ngươi... Không thể làm như vậy... Sẽ hại chết rất nhiều người..."

Phó Tu Vân chợt nheo cặp mắt lại, lôi kéo Dịch Nhiên quang minh chính đại ghé vào bên cạnh vừa nghe đối thoại.

"Vì sao không thể? Đây là những chuyện thành chủ để ngươi làm, phải biết rằng, nếu như vi phạm thành chủ kết quả của ngươi nhất định sẽ giống như người được hiến tế kia, ngươi muốn biến thành con rối vô tri vô giác?"

Âm thanh của Thạch Lỗi lúc nghe nói như thế chợt bật dậy, hắn cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói, "Lẽ nào bởi vì ta không muốn trở thành con rối, để người khác biến thành con rối sao!"

Rầm! Một tiếng, kèm theo tiếng kêu rên của Thạch Lỗi, Phó Tu Vân suy đoán Thạch Lỗi là bị người đánh té trên mặt đất. Quả nhiên rất nhanh bên trong nhà liền truyền ra một âm thanh kiêu ngạo thâm độc, "Ta cho ngươi biết! Chuyện này ngươi làm cũng phải làm không làm cũng phải làm! Chẳng qua là thành chủ thả chút máu con rối ở bên trong đồ ăn mà thôi, nếu như ngươi không làm vậy ngươi đợi chết đi! Thuận tiện nói cho ngươi biết, ta đã vừa mới đút ngươi ăn máu con rối rồi, nếu như ngươi không làm, ba ngày sau ngươi sẽ biến thành một con rối tế phẩm không có tư duy! Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi! Đêm mai ta sẽ trở lại."

Người kia nói xong liền mở cửa đi ra, trong nháy mắt gã và Phó Tu Vân cơ hồ là đứng quá gần mặt đối mặt, mà khi Phó Tu Vân thấy khuôn mặt người này sau đó hai mắt chợt trừng lớn, thẳng đến gã đi, Phó Tu Vân còn cau mày không có phục hồi tinh thần lại.

"Làm sao vậy?"

"... Người kia vừa nãy, ta ở bên trong chủ trạch Triệu gia ở thành Triệu gia thấy qua. Là Phó tổng quản Triệu gia."

Dịch Nhiên nghe vậy dừng lại, cười lạnh: "Quả nhiên quạ đen trong thiên hạ đều đen như nhau."

———

Thanh La Huyễn Vụ: La: thân bò, thân leo. Huyễn Vụ: sương mù huyền ảo.

Tu linh: tu dưỡng linh khí.

Đằng: 1/ Bụi cây quấn quít, loài thực vật thân cây mọc từng bụi. 2/ Tua dây, các giống thực vật mọc chằng chịt mà có tua xoăn lại đều gọi là đằng.

ft+S"є����I

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi