TU TIÊN CHI PHẾ SÀI

Mặc kệ Nguyên Tu Vân từ trong lòng thổ tào Dịch Nhiên như thế nào đi nữa, trên thực tế hắn đúng là lại ngất đi, Nguyên Tu Vân dùng các loại biện pháp vũ lực cũng không thể đem người này đánh thức, cho nên trên cơ bản có thể kết luận Dịch Nhiên đúng là lại hôn mê mà không phải đang giả bộ ngất.

Chẳng qua, hôn mê cũng thật sự không tính là vấn đề lớn lao gì, dù sao vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, hiện giờ phải xử lý chính là hai tu giả ngày mai, hay hoặc là đêm mai đến ra tay, Nguyên Tu Vân cảm thấy bất kể như thế nào y cũng phải cho hai người kia một "Ân cần thăm hỏi" thật tốt cần phải để cho bọn họ biết đồ của người khác là không thể nhớ thương, miễn lại rước họa vào thân cuối cùng ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng sẽ mất.

Ngày thứ hai ban ngày lúc Thạch Hâm tràn ngập kỳ vọng mà đi vào gian phòng này, vô cùng không thể tin nhìn Dịch Nhiên trên giường còn nhắm hai mắt.

"Ơ, hắn vì sao còn ngủ? Phải để hắn thức dậy." Hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến Dịch Nhiên có thể căn bản sẽ không tỉnh lại.

Nguyên Tu Vân nghe vậy ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Hắn đêm qua tỉnh một lần, thanh kiếm thu về rồi. Cho nên hiện vấn đề lớn liên quan tới kiếm đã không còn, thương thế của hắn cũng chưa dưỡng tốt chuyện còn lại liền do chúng ta tới làm đi! Cũng chính là hai tu giả kỳ Ngưng Mạch, đồ cũng bị mất vẫn có thể đủ để cho bọn họ dẹp đường hồi phủ."

Thạch Hâm gật đầu: "Vậy chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ sao?"

"Chờ bọn họ làm gì? Chúng ta đi bên ngoài hỏi thăm tin tức, giờ ngay cả buổi trưa cũng chưa tới, bọn họ như thế nào đi nữa cũng chắc sẽ không qua đây vào lúc này." Nguyên Tu Vân nói xong, thật giống như thực sự cái gì cũng không quan tâm trực tiếp ra cửa. Thạch Hâm ở tại chỗ xoắn xuýt một hồi sau đó cũng cắn răng một cái trực tiếp đi theo. Dù sao Tu Vân nói chắc chắn sẽ không sai. Đương nhiên, Thạch Hâm không biết là, Nguyên Tu Vân đã để Tiểu Hồ Lô ở chỗ này đợi lệnh rồi, so với Tiểu Sỏa Đản bề ngoài hung tàn khiến người ta vừa nhìn thấy đã sinh lòng cảnh giác muốn rời khỏi, Tiểu Hồ Lô một vật nhỏ đáng yêu vừa đẹp ở trong phòng như vậy, đừng nói làm cho lòng người sinh cảnh giác, không chừng còn có thể sẽ khiến người ta cho rằng đây là bảo bối gì đó hoặc là vật trang sức, gặp phải những kẻ trộm không đi tay không về này, nói không chừng còn có thể mượn gió bẻ măng đem Tiểu Hồ Lô cũng mang đi theo đấy.

Cho nên, Nguyên Tu Vân rời khỏi, nhưng thật ra là có một loại ý nghĩ dẫn rắn ra hang. Cũng không biết hai con rắn này có thể dựa theo ý nghĩ của y tiến vào hay không đây?

Ở trên đường phố thành Bách Hối, mặc dù Nguyên Tu Vân làm xong chuẩn bị tâm lý rất nhiều người, nhưng khi y lần thứ tư bị người đạp giày đụng vai y cũng không thể nhịn được nữa. Việc này giống như y kiếp trước thời điểm cửa hàng giảm giá đụng phải đám bác gái điên cuồng kia đó! Ở chỗ này sống một thời gian lâu, không chừng vật gì đó sẽ trực tiếp phân tán rồi! Thạch Hâm ở bên cạnh cũng thật cực khổ, không phải là hắn không muốn phóng ra linh lực đi kinh sợ người khác, hiện giờ thật sự người trong thành Bách Hối thật sự là quá nhiều, muốn dùng linh lực đi cách người khác thậm chí khiến người khác trực tiếp tự động lụi tán ít nhất cũng phải là đại năng cấp bậc Kim Đan mới được á —— phải biết rằng để tìm kiếm bảo bối có thể xưng bá toàn bộ Nhiên Nguyên giới, tu giả Luyện Khí và kỳ Trúc Cơ của Nhiên Nguyên giới cũng không cần nói, ngay cả bản thân cũng rất ít tu giả kỳ Ngưng Mạch cũng đều đã chen vào nơi này, cùng giai cấp và có thể suy đoán tu vi của đối phương, đồng thời cũng có thể xem thấu tu vi cấp thấp, cho nên giờ Thạch Hâm đã suy đoán ra, hiện tại ở bên cạnh hắn hầu như chen ra tất cả đều là tu giả kỳ Ngưng Mạch, đúng thực rồi.

Thật vất vả ở bên ngoài đi dạo một buổi sáng, Nguyên Tu Vân gương mặt trắng bệch và Thạch Hâm hữu khí vô lực đã trở về. Khi bọn họ đứng ở trước cửa sân trong nháy mắt đó Thạch Hâm liền nhạy bén nhận thấy được tình huống có chút khác biệt trong sân. Thạch Hâm thoáng cái liền đè lại cửa ngăn ở trước mặt của Nguyên Tu Vân.

"Không có việc gì, mở cửa ra đi, có Tiểu Hồ Lô ở bên trong này rất an toàn chẳng qua, mặc dù không nhất định có thể đem người xâm lấn giết sạch sẽ, nhưng đem bọn họ để lại vẫn có thể." Hai mắt của Thạch Hâm nghe nói như thế thoáng cái sáng lên: "Tiền bối Tu Vân! Ngươi cũng sớm đã tính toán tốt sao? Đây thật đúng là quá lợi hại, quả thực không đánh mà thắng! Chúng ta nhanh đi nhìn hai người kia rốt cuộc là ai đi! Nếu có gan tới nơi này trộm đồ của chúng ta, nhất định là dựa vào tuyệt kỹ hoặc là bảo bối của bọn họ."

Nguyên Tu Vân vô cùng tán đồng gật đầu, nếu như đừng nói tuyệt kỹ gì của mình, nhưng nếu như thông qua một bảo bối mới có lá gan lớn như vậy, mạng nhỏ có thể cho bọn họ để lại thế nhưng bảo bối bọn họ dĩ nhiên là không giữ được.

Đi vào trong nhà này, ở những địa phương khác đương nhiên không nhìn thấy tình huống gì, có lẽ hai kẻ trộm cũng có một ít bản lãnh, đi thẳng tới gian phòng Dịch Nhiên. Chờ khi Nguyên Tu Vân và Thạch Hâm trên mặt mang chút đề phòng đi vào trong phòng Dịch Nhiên, liền thấy có hai người thẳng đơ té trên mặt đất, trong tay của một người trong đó còn thẳng tắp duỗi về phía giường Dịch Nhiên, hiển nhiên cho rằng đem tuyệt thế bảo bối ngay trên người người ở bên trong phòng này. Một người khác thì ngã xuống cũng có thể nhìn ra thần tình đề phòng của gã, một người trong đó tay còn đặt ở trên túi trữ vật, chắc là nghĩ nếu có chuyện gì thì bật người móc ra pháp bảo đến ứng đối. Chỉ chẳng qua rốt cuộc gã vẫn chậm hơn Tiểu Hồ Lô một bước, có lẽ nên nói căn bản sẽ không có ý thức được từ vừa mới bắt đầu bọn họ cũng đã đi vào trong ảo cảnh Tiểu Hồ Lô, thế cho nên hiện giờ ngã xuống đất không dậy nổi.

"Coi như ta cũng không khỏi không tán thán một tiếng hai người bọn họ thật sự lớn gan, đây là lòng tham không đủ rắn nuốt voi tiêu chuẩn, vọng tưởng bằng sức lực của hai người thì đem bảo bối cướp đến tay sao." Nguyên Tu Vân hừ một tiếng, nhanh chóng cúi người xuống đem túi trữ vật của hai người kia tất cả đều thả vào trong túi tiểu Phúc của mình, sau đó lại từ trong túi Phúc tìm ra hai nhánh Khổn Tiên Thằng, trực tiếp đem hai người kia trói chắc chắn lại, sau cùng mới ngồi vào trên giường, để Tiểu Sỏa Đản đem hai người kia đốt tỉnh.

"Ừm?! Ai?"

"Lão Nhạc, sự tình không đúng lắm chúng ta nhanh lên một chút, ngươi là ai?!"

Hai người kia sau khi tỉnh lại trước tiên cũng không có ý thức được bản thân đã từng ngất đi, chẳng qua khi bọn họ theo bản năng muốn động thủ, thoáng cái liền phát hiện Khổn Tiên Thằng [1] trói ở trên người bọn họ. Nhất thời ý thức được bọn họ dường như đụng phải gốc cây cứng rắn rồi.

Hai người ngẩng đầu, thấy chính là Nguyên Tu Vân trưng ra khuôn mặt tươi cười vô cùng mềm, mang theo mỉm cười có thể mê chết người.

"Nhị vị khoẻ á, không biết các ngươi tới trong nhà chúng ta là có chuyện quan trọng gì à? Nhưng mà mặc kệ có chuyện quan trọng gì, một tiếng chào hỏi cũng không đã xông vào thật sự có chút không quá ổn thoả rồi, ngươi xem, tiểu sủng vật giữ cửa của nhà ta trực tiếp đem hai người các ngươi trở thành người xấu, nếu không nhị vị nói một chút có phải ta hiểu lầm các ngươi hay không?"

Hai người kia vốn ở trong lòng đã làm dự định rất xấu, chẳng qua lúc này nhìn Nguyên Tu Vân mặt mỉm cười hơn nữa mặt vô cùng mềm, nhất thời tâm tư nhanh đổi, hai người liếc nhau sau đó tu giả gọi là lão Nhạc trong đó liền bật người một đống nước mũi một đống lệ mà mở miệng: "Vị đạo hữu này ngươi quả nhiên là một người tốt á, ta nhìn mặt của ngươi cũng biết ngươi chắc chắn là một quân tử ôn hòa như ngọc, kỳ thực chúng ta ngày hôm nay chỉ đi nhầm chỗ mà thôi. Hai huynh đệ ta vốn muốn tìm một phòng và sân gần giống nơi này trả thù, huynh đệ ta đây nói vị trí chính là chỗ này, cho nên chúng ta cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng nơi này chính là sân của cừu nhân, nhưng ai có thể nghĩ đến chúng ta nhận lầm chứ! Thật không phải nha đạo hữu, chuyện này nhất định là huynh đệ ta hai người không đúng, coi như chúng ta nhận lỗi cho đạo hữu ngươi túi trữ vật, sau này chúng ta bảo đảm sẽ không lại xuất hiện ở trước mắt các ngươi! Thực sự, đạo hữu ngươi vẫn là thả chúng ta đi, chúng ta lập tức đi liền!"

Lời nói này, dường như có lý có cứ đạo lý rõ ràng, nếu như Nguyên Tu Vân thật là một vị thành niên cái gì cũng đều không hiểu, phỏng chừng ngẫm lại còn có thể thả bọn họ đi. Chẳng qua Nguyên Tu Vân cũng không phải là vị thành niên, nhất thời liền nở nụ cười: "Nghe chuyện cười này ta có thể cười một năm, các ngươi coi đầu óc của ta bị chó ăn sao? Bây giờ muốn mạng sống chỉ có một cái, đó chính là..."

Hai người đồng thời buộc chặt tinh thần nhìn Nguyên Tu Vân, chờ y nói. Chẳng qua sau một khắc một mảnh mùi thơm lạ lùng xuất hiện, hai người còn chưa kịp đề phòng đã lại lâm vào ảo cảnh. Lần này trong ảo cảnh, hai người thành công đi qua mưu trí của mình giết Nguyên Tu Vân, lấy được bảo đao tuyệt thế bọn họ mong muốn, sau đó hai người mỗi người tự khoe khoang một phen năng lực thiên phú sự truy lùng hơi thở của bọn họ và thuật trộm cướp bí ẩn —— phù phong thuỷ, đã vô cùng cao hứng mà ra gian phòng. Nguyên Tu Vân ôm Tiểu Hồ Lô đi theo phía sau bọn họ, sau đó ảo cảnh của hai người lại thay đổi, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một đại năng Kim Đan đặc biệt lợi hại, vị đại năng này phất tay một cái liền đem bọn họ đánh ngã, đoạt đi bảo đao của bọn họ, lại đoạt túi trữ vật của bọn họ nghênh ngang mà đi, hai người bọn họ hồ hởi truy cản, trực tiếp đuổi theo ra sân.

Chờ thân ảnh của hai người kia biến mất, Nguyên Tu Vân mới ôm ôm Tiểu Hồ Lô: "Ảo cảnh của bọn họ đại khái bao lâu sẽ biến mất?"

Tiểu Hồ Lô từ trong thần thức truyện tới trả lời, khoảng chừng không tới một khắc đồng hồ.

Nguyên Tu Vân trực tiếp cười cười, một khắc đồng hồ cũng đã đủ rồi, giờ bọn họ lập tức cũng có thể đi Vạn Độc Huyết Quật tìm Minh Xá rồi, sau đó trực tiếp đi thành trì thành Ngũ Liên trực thuộc Ngũ đại môn phái. Cho dù Dịch Nhiên còn ngất, thế nhưng chuyện đoạn kiếm của hắn cũng phải nói sớm đến suy xét, miễn cho sau này bị đánh một cái trở tay không kịp.

Mà ngay tại lúc này, trong tay Thạch Hâm đột nhiên sinh ra một tảng đá đen sì, khi hắn đem tảng đá này đặt ở trán chỉ chốc lát sau, thần tình trên mặt chợt đại biến: "Không xong! Đại ca của ta tra xét ra thành chủ thành Cự Mộc rốt cuộc muốn làm gì rồi!"

Nguyên Tu Vân trong nháy mắt quay đầu, Thạch Hâm sắc mặt trắng bệch: "Đại ca của ta gặp nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng đi thành Ngũ Liên, ca ta ở chỗ đó muốn bị người của Ngũ đại môn phái giết!"

Nguyên Tu Vân trực tiếp lấy ra phi thảm Tuyệt Mệnh, không nói hai lời liền lôi kéo Thạch Hâm khiêng Dịch Nhiên rời khỏi. Giờ bọn họ không có cách nào đi tìm Minh Xá rồi, thế nhưng ít nhất phải để lại cho hắn một tin tức, dù sao nếu như Minh Xá tiến giai thành công, đây chính là một Kim Đan duy nhất, luôn luôn có trọng dụng.

———

[1] Khổn Tiên Thằng: dây trói tiên, sợi dây ấy mới trói được Tiên, làm cho Tiên phải khốn đốn.

Sợi dây oan trái buộc ràng người thế cũng như kẻ tu hành, nếu không có Chí Đại Hùng không phương thoát khỏi, không có Gươm Trí Huệ thì không đoạn dứt được sợi dây oan nghiệt. Dây Khổn Tiên đã trói ai rồi thì sức phàm không phương tháo gỡ, vì không thấy được đầu mối của nó thì làm sao gỡ cho ra. [nguồn: caodaism.net]

2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi