TU TIÊN CHI PHẾ SÀI

Biến cố bất thình lình hai người Lâu Bách Vạn và Quang Tài thật sự sợ ngây người đứng tại chỗ, đương nhiên, lúc này Hải Nhận miễn cưỡng chống đỡ và Thủy Doanh bản thân đã rơi vào vực sâu Vạn Nhận sống chết không rõ càng vừa tức vừa vội.

Nhưng đối lập phẫn nộ và bất mãn của bọn họ, Chung Phong, Chung Minh hai người còn lại nhịn không được cười ha ha lên: "Chúng ta đang làm gì? Chúng ta đương nhiên là đang làm chuyện chúng ta muốn làm! Giờ chỉ cần chúng ta đem thạch tinh Tinh Nhận lấy được tới tay mang về thành Cự Mộc, nhiệm vụ của hai người huynh đệ chúng ta sẽ hoàn thành! Đến lúc đó, thành chủ nhất định sẽ cho chúng ta phần thưởng phong phú tương đương, sau đó chúng ta đợi thêm một thời gian là có thể trực tiếp từ trong Tiểu thế giới nơi chim không buồn ị này đi Trung thế giới! Ha ha, cho nên nói ngươi cảm thấy chúng ta đang làm gì? Chúng ta không nên làm như vậy sao?"

Hai người Chung Phong thừa nhận dứt khoát bản thân là kẻ phản bội của thành Cự Mộc như thế, trực tiếp khiến Lâu Bách Vạn và Quang Tài tức giận vành mặt muốn nứt ra, "Hai người các ngươi lẽ nào ngay từ đầu đã phản bội Hỏa Lôi môn và Ngũ đại môn phái sao?! Các ngươi có biết chuyện của các ngươi phải làm có bao nhiêu nghiệp chướng hay không?! Thành Cự Mộc đã huyết tế giết chết mấy vạn tu giả rồi, các ngươi đây là giúp người xấu làm điều ác hơn nữa còn quên mất sư môn!"

Chung Phong không thèm để ý chút nào cười cười nhún nhún vai, "Lời nói này phải thật đúng là êm tai, nghiệp chướng? Ngươi đi hỏi một câu hỏi người tu giả nào tu vì đến kỳ Ngưng Mạch chưa từng giết người, chưa từng tạo nghiệt? Đừng lúc nào cũng một bộ dáng vẻ trách trời thương dân cho là mình rất giỏi, chúng ta đều là cùng một loại người, chỉ cần vì một mục tiêu cái gì cũng có thể làm. Về phần phản bội sư môn? Ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, hiện giờ sư phụ ta và sư phụ của sư phụ ta cũng đã ở bên trong thành Cự Mộc đang làm khách quý đấy, ngươi nói ta có phản bội sư môn hay không?"

Lâu Bách Vạn nhất thời hít ngược một hơi khí lạnh: "Hỏa Lôi môn lẽ nào tất cả cũng làm phản rồi?!" Vậy Ngũ đại môn phái chỉ sợ phải nguy hiểm!

Chung Phong cũng lắc đầu: "Trong từng môn phái luôn có những người hồ đồ không linh hoạt, cho nên cả môn phái đều hiểu rõ mục tiêu của chúng ta đó là không có khả năng. Chẳng qua cũng giống thế, trong từng môn phái cũng có người hiểu chuyện, cho nên hành động lần này của chúng ta, nhất định sẽ thành công. Mà những tên hồ đồ không linh hoạt như các ngươi đây thì tất cả đi tìm chết đi!"

Nói xong những thứ này, Chung Phong và Chung Minh trực tiếp đánh ra vài thủ quyết, quanh thân bộc phát ra linh lực to lớn cùng với ma khí năng lực hoàn toàn không tương xứng với năng lực của bọn họ, bộ dáng kia thoạt nhìn rất có vài phần khiếp người, mà khiến Lâu Bách Vạn và Quang Tài cảm thấy có chút không tốt là, bọn họ có thể nhìn ra lúc này thực lực của Chung Phong và Chung Minh so với hai người bọn họ cao hơn không chỉ một bậc.

"Các ngươi quả nhiên đã rơi vào ma đạo rồi." Lâu Bách Vạn lấy ra quạt Kim Linh của mình, đồng thời cắn răng nói: "Giờ ta hỏi các ngươi, Nguyên đại sư có phải bởi vì các ngươi mới tản đi với chúng ta hay không?"

Ma lực xung quanh Chung Phong càng tụ càng nhiều, nghe vậy gã nhe răng bật cười: "Đúng thì như thế nào? Hai người bọn họ giờ không phải đã chết thì cũng bị bắt, chậc chậc, chẳng qua giờ ngươi còn có tâm tư đi lo lắng người khác sao? Lập tức các ngươi sẽ phải trở thành đồ bổ của ta rồi, coi như tu giả kỳ Kim Đan thì như thế nào? Cuối cùng cũng rơi vào trong tay của ta?"

Chung Minh lúc này cũng nhe răng cười theo: "Chịu chết đi!"

"Chúng ta chết cũng muốn kéo ngươi cùng!" Lâu Bách Vạn tức giận đem quạt vàng mở rộng đến lớn nhất, chuẩn bị tự bạo quạt linh của mình lôi kéo Chung Phong hai người không chết cũng trọng thương. Chẳng qua rất hiển nhiên tốc độ của hắn không nhanh bằng tốc độ của Chung Minh, ở trong nháy mắt cây quạt muốn tự bạo, hắn bị một ma khí màu đen vây lại, phút chốc, quạt linh kia liền lạch cạch một cái rớt xuống đất.

"Muốn chết? Vậy cũng phải hỏi một chút ta có đồng ý hay không!" Chung Minh vẻ mặt ý lạnh: "Ngươi chết cũng phải trở thành chất dinh dưỡng của ta!"

Ở phía sau, mặc dù Hải Nhận chắc chắc mình có thể chém đứt ma khí màu đen kia, cũng khiếp sợ phát hiện hắn ta hoàn toàn không nhúc nhích được, mà Lâu Bách Vạn đã trực tiếp cho là mình phải chết.

"... Ta cảm thấy làm một người sống, bất kể từ mặt nào mà nói hắn cũng không muốn trở thành chất dinh dưỡng của một người khác. Cho nên ngươi vẫn nên đi ăn một chút gì đó bổ sung chất dinh dưỡng đi! Nếu như đồ ăn của người bình thường không cách nào cho ngươi bổ sung chất dinh dưỡng, vậy ngươi hãy đi chết đi."

Ở trong tai Lâu Bách Vạn, một âm thanh đột nhiên xuất hiện tuyệt đối là âm thanh của tự nhiên rồi, mà chờ hắn tỉ mỉ nghe xong sau đó biểu cảm trên mặt hứng phấn thế nào cũng không ngừng được: "Nguyên đại sư?! Có phải Nguyên Dịch đại sư hay không?!"

Nguyên Tu Vân nghe được âm thanh vô cùng kích động của Lâu Bách Vạn khóe miệng nâng lên, có thể la như vậy đã nói lên hắn còn sinh khí dồi dào, lúc này nếu không chết vậy không chết được rồi.

"Các ngươi làm sao có thể ở chỗ này?!" Trái ngược vui sướng của tuyệt xử phùng sinh* của Lâu Bách Vạn ba người bên kia, bên này hai người Chung Phong và Chung Minh cơ hồ là không thể tin nhìn hai người Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên từ phía sau bọn họ tự nhiên đi tới, "Các ngươi chẳng lẽ không phải sớm đã bị giết hoặc bắt đi sao?! Các ngươi rốt cuộc là ai?!" [Hình dung ở dưới tình huống cùng đường tìm được hy vọng.]

Nguyên Tu Vân nghe vậy trực tiếp hừ một tiếng: "Cũng khó cho các ngươi có thể mời được một vị tu giả Kim Đan, năm vị Ngưng Mạch Hậu kỳ đặc biệt mai phục hai người chúng ta. Nếu như đặt ở trên người những người khác, giờ chỉ sợ dữ nhiều lành ít đúng như lời ngươi nói, cũng không biết xấu hổ, ta và hắn cho tới giờ cũng không phải là "Những người khác", cho nên chúng ta mới vừa đi tới liền phát hiện vấn đề."

"Dù cho coi như tu vi các ngươi cao, nhưng các ngươi cũng không có khả năng phát hiện mai phục của tu giả kỳ Kim Đan!" Chung Phong la hét, chẳng qua Nguyên Tu Vân cũng không giải thích ý nghĩ cho gã, mà lúc này Dịch Nhiên đã nhấc kiếm Bôn Lôi trong tay trực tiếp bổ về phía ma khí màu đen kia.

"Vô dụng! Các ngươi tuyệt đối không có khả năng phá vỡ ma khí của chúng ta! Nếu những người đó chưa hoàn thành ủy thác của thành chủ, vậy nhiệm vụ này liền do hai huynh đệ chúng ta hoàn thành, các ngươi đi, á ——!!"

Không đợi hai người kia nói hết lời, Nguyên Tu Vân trực tiếp vươn hai tay chợt nắm thành quyền, trong hai tay của y đã nhiều hơn hai thanh trường kiếm làm bằng ngọn lửa, sau một khắc Nguyên Tu Vân trực tiếp dùng một thanh trường kiếm đâm vào vùng đan điền của Chung Phong, mà một thanh còn lại khác tùy ý ném một cái vào nơi Chung Minh, dường như đã chắc chắc bản thân như thế có thể ném trúng mục tiêu.

Chung Minh nhìn trường kiếm bằng ngọn lửa được ném sang không hề có chút lực độ, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường nào đó. Rõ ràng hai mắt của gã nói cho gã biết trường kiếm như vậy không có khả năng đối với gã tạo thành bất kỳ tổn thương gì, nhưng trực giác của gã lại nói cho gã biết không trốn thì sẽ chết.

Chung Minh đứng tại chỗ sững sờ trong khoảng thời gian ngắn không cách nào quyết định phải làm sao, mà đang ở lúc gã sững sờ thanh trường kiếm kia trong lúc bất chợt lại thay đổi hình dạng, do trường kiếm trực tiếp biến thành một con chim phượng giương cánh bay cao, mang theo nhiệt độ nóng rực thẳng tắp xông về gã, lại tiếp đó Chung Minh đã gì cũng không biết.

Chờ sau khi Nguyên Tu Vân dứt khoát giải quyết hai kẻ phản bội cấp ngang nhau này, thậm chí tu vi so với y còn hơi cao một chút, Dịch Nhiên cũng đem Hải Nhận vớt lên cạnh vách núi vực sâu Vạn Nhận, chẳng qua mặc dù hai huynh đệ Chung gia này đã chết, ma khí quỷ dị của bọn họ lại còn chưa tản ra. Kiếm Bôn Lôi của Dịch Nhiên cũng không thể phá vỡ tầng vách ngăn này, Tiểu Sỏa Đản của Nguyên Tu Vân trái lại có thể, nhưng mà Nguyên Tu Vân không dự định làm như vậy, sẽ trực tiếp bại lộ năng lực của Tiểu Sỏa Đản.

"Lâu huynh? Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện chứ? Giờ ngươi còn sống không?"

Lâu Bách Vạn nghe được âm thanh của Nguyên Tu Vân trong lòng rốt cục bình tĩnh lại rồi, lúc này bên ngoài sẽ không có âm thanh đó chỉ có thể nói trận chiến đấu này người thắng sau cùng là Nguyên đại sư hai người bọn họ. "Nguyên đại sư! Ta nghe được âm thanh của ngươi rồi, hiện giờ không có chuyện gì rồi sao?"

Lúc này Hải Nhận trong ba quả cầu ma lên tiếng: "Vừa rồi ta mới thử dùng linh lực kích phát ngọc bài, nhưng ở trong ma khí này hình như hoàn toàn không cách nào sử dụng linh lực, cho nên ba người chúng ta ai cũng không có cách nào phát báo động trước, chỉ có thể làm phiền đạo hữu đưa ba người chúng ta đi Tứ Thủy Kiếm môn. Đến lúc đó Ngũ đại môn phái nhất định hậu tạ. Về phần tình trạng bên trong ma khí, ngoại trừ không thể sử dụng linh lực ra thì không có những ảnh hưởng khác."

"Là như vậy à, ta đây cũng yên tâm. Nhưng mà có thể còn phải đợi thêm một ngày, ta và Dịch đạo hữu còn phải đi dưới vực sâu Vạn Nhận dò xét một chút, nhìn một chút có thể tìm được băng Vạn Nhận hay không, thuận tiện tìm kiếm tung tích của Thuỷ đạo hữu, nếu trong vòng một ngày chúng ta tìm không được người và vật, vậy chúng ta sẽ không tìm nữa lấy chuyện ba vị làm trọng."

Lời của Nguyên Tu Vân khiến ba người Lâu Bách Vạn không cách nào phản bác, mặc dù bọn họ muốn mau sớm trở lại Ngũ đại môn phái thông tri chuyện này, nhưng Nguyên Tu Vân nói cũng thật có lý có tình, dù sao chỉ đợi một ngày nếu như trong vòng một ngày có thể phát hiện tung tích của Thủy đạo hữu, đó chính là vô cùng tốt rồi. Sau khi trở về cũng có thể có chút ăn nói, mặc dù trong vòng một ngày tìm không được Thủy đạo hữu, dù sao vẫn cũng có thể cho thấy bọn họ không phải cái gì cũng không làm, cũng có thể chặn miệng của Thủy Vân Thiên rồi.

Đương nhiên, Lâu Bách Vạn ba người bọn họ chưa từng nghĩ đi đến chỗ của thạch tinh Tinh Nhận, dù sao vị trí của thạch tinh Tinh Nhận chỉ có Ngũ đại môn phái bọn họ biết rõ tương đối bí ẩn, thời điểm một khi bọn Nguyên Tu Vân muốn tìm, thế nhưng rất khó khăn.

Đang lúc bọn họ dằn vặt ở trong ma khí suy nghĩ phải hung hăng thế nào đi tố cáo Hỏa Lôi môn, hoặc là trở về môn phái nhanh chóng tìm kiếm kẻ phản bội, Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên đã lôi kéo hồ lô đằng hộ pháp của Tiểu Hồ Lô đi từng chút vào bên trong vực sâu Vạn Nhận.

"Cảnh tượng này thật khiến người ta khiếp sợ." Nguyên Tu Vân lôi kéo hồ lô cùng theo khe nứt to lớn của vực sâu đi xuống dưới, sau khi đang xuống được trăm mét rốt cục thấy được dáng vẻ đại khái của vực sâu Vạn Nhận, trong vực sâu đen kịt khắp nơi đều là linh lực bạo động, liếc mắt nhìn sang hoàn toàn nhìn không thấy đáy, chỉ có thể nhìn được bóng tối đơn thuần. Mà ở trong bóng tối này giống như nối thẳng địa ngục, có vô số hàn quang lóe ra từng điểm, nhìn qua liền có thể phát hiện, hàn quang phát ra này lại là thạch phiến từng cục như lưỡi đao vậy. Y nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh: "Trách không được vực sâu Vạn Nhận, số lượng này lại làm sao chỉ vạn nhận*? Mấy nghìn vạn nhận cũng có thể đi! Cảnh tượng như vậy rốt cuộc hình thành thế nào?! Nhiều thạch đao như vậy, vậy mà tất cả đều trôi nổi trên không trung!" [vạn: mười nghìn, nhận: bằng 8 thước 7 thước]

Dịch Nhiên nhìn vực sâu Vạn Nhận này cũng có chút hơi lộ vẻ xúc động, nghĩ không ra trong một Tiểu thế giới còn có thể có nơi tuyệt sát như vậy. "Chỉ sợ vực sâu Vạn Nhận này là giới tâm nối thẳng toàn bộ Tiểu thế giới mới có thể như vậy, bởi vì lực khởi điểm của giới tâm, mới có thể khiến trong cái khe này tràn đầy linh lực bạo động, mà vô số cự thạch bị linh lực mài năm này tháng nọ như thế, cuối cùng còn lại vạn nhận rồi... Nơi đây không thích hợp ở lâu, tốc độ tìm thạch tinh Tinh Nhận chúng ta mau chút đi lên."

"Thủy đạo hữu đâu?"

"Nếu nàng muốn sống, tu vi ít nhất cũng phải Nguyên Anh mới được."

———

iָ:""

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi