TU TIÊN CHI THẦN PHẨM CHÚ KIẾM SƯ

Mọi người chỉ vừa mới vào Bí cảnh Bích Lạc nên chưa quen thuộc tình hình cho lắm, chỉ có Tư Đồ Lôi là đã từng đi qua khu vực dị thú, vậy nên hắn tự động trở thành hướng dẫn viên.

Ánh mắt trời soi rọi xuống mặt đất, nhưng lại không bức người như trong tưởng tượng, Tô Thiếu Bạch hiếu kỳ nheo mắt nhìn vầng thái dương trên bầu trời một chút, chợt phát hiện mặt trời trong bí cảnh có màu sắc gần như tương đồng với bên ngoài, chỉ có viền ngoài là có màu đỏ tím, giống như đội một cái mũ rơm, cũng chẳng biết là vì sao lại thành như vậy.

"Cửa vào Bí cảnh Bích Lạc đóng rồi." Tư Đồ Lôi thấy Tô Thiếu Bạch quan sát mặt trời trên cao, cũng nheo mắt nhìn, sau đó giải thích.

"Cửa vào bí cảnh đóng rồi? Sao ngươi biết?" Tô Thiếu Bạch ngạc nhiên hỏi.

"Là do quầng sáng màu đỏ tím đó, lúc bọn ta vừa mới vào cũng đụng phải vài tán tu. Trước khi bọn họ ra có nói cho chúng ta biết, mỗi khi bí cảnh đóng lại, mặt trời sẽ xuất hiện quầng sáng màu đỏ tím. Khi đó bọn ta cũng nghĩ hắn nói đùa thôi, không ngờ lại là thật." Rõ ràng đây cũng là lần đầu tiên Tư Đồ Lôi thấy quầng sáng màu đỏ tím này, nghĩ đến thời gian hơn một tháng ngắn ngủi vừa qua, cảnh còn nhưng người đã mất, sắc mặt có hơi u buồn.

Những người khác cũng nghe thấy đối thoại của hai người, cũng mấy lần nhìn lên mặt trời kỳ dị trên cao.

Ký hiệu đóng mở của bí cảnh cũng thiệt là rõ ràng quá đi, Tô Thiếu Bạch chậc chậc cảm thán, chỉ thêm một đêm nữa thôi, nếu bọn họ vẫn ở trên biển thêm vài ngày là chắc chắn không vào được rồi!

Mọi người đứng trên phi khí dựa theo hướng dẫn sơ sài của Tư Đồ Lôi mà quan sát đại khái Bí cảnh Bích Lạc, từ trên không nhìn xuống, bên trái bọn họ lúc này là một dãy núi bao la chập chùng, còn có hồ nước xanh ngọc trong vắt, thi thoảng có vài triền núi nhẵn bóng có màu xanh lam. Thật ra thì hang động bọn họ ở tối qua cùng với nơi cứu được Tư Đồ Lôi, căn bản đều thuộc về khu vực tu luyện.

Màu lam? Tô Thiếu Bạch cảm thấy hứng thú quan sát những nơi thấp thoáng màu lam như màu lông phỉ thủy của chim công, cảm thấy những nơi đó nhất định có điều kỳ lạ.

"Mấy chỗ màu lam đó là gì?" Cậu chỉ về một nơi rồi vứt vấn đề cho Tư Đồ Lôi.

Tư Đồ Lôi nghi hoặc lắc đầu, thành thật nói, "Không biết." Khu vực hắn tìm hiểu chỉ giới hạn đến nơi hắn đến tối hôm qua, vẫn chưa kịp qua đó xem thử.

Thấy sắc mặt hắn thì Tô Thiếu Bạch cũng hiểu, bèn không nói thêm gì nữa, Nam Cung Hạo nhàn nhạt liếc sang rồi nói, "Sau này qua đó xem thử."

Đầu bếp nhỏ mãn nguyện gật đầu, người hiểu mình cũng chỉ có kim chủ đại nhân.

Bên phải là một cánh rừng rậm rạp vô cùng lớn, nhìn từ trên không cũng không thấy điểm dừng, cây cao đồ sộ, sương khói lượn lờ, từ vị trí của bọn họ mà quan sát cũng chỉ thấy tầng cây màu lục sẫm cùng với sương mù trắng toát dày đặc, hoàn toàn không nhìn được bên trong rừng rậm, đó là khu vực dị thú.

Dải đất giữa dãy núi và cánh rừng là một thảo nguyên khá là hẹp dài. Giữa bãi cỏ xanh biếc điểm xuyết những bụi hoa dại, tựa như một tấm thảm viền hoa lục sắc được thiên nhiên dệt thành, nhẹ nhàng phất phơ dưới ánh mặt trời khiến lòng người trở nên khoan khoái hẳn. Giữa thảm thảo nguyên có một tòa thành được tạo từ tầng tầng lớp đá vàng sẫm, ven rìa thành đá thậm chí đã có chút xói mòn. Nơi đó chắc chắn chính là địa cung trong lời nói của Tư Đồ Lôi. Cứ cho là địa cung được xây dưới đất đi, nhưng phần trên mặt đất có hơi quá nguyên thủy không vậy? Thật sự quá khác với kiến trúc cực kỳ hoa lệ trong tưởng tượng của Tô Thiếu Bạch, nhìn thế nào cũng thấy nên giống như giữa nền sa mạc vàng bao la, là di tích của tòa thành hoặc cung điện đã từng một thời thịnh vượng từng được lưu lại trong lịch sử, trải qua bao thăng trầm của thời gian, những phồn hoa đêm trước đều theo mưa rơi gió thổi, thứ còn vương lại chỉ là cát bụi, ngập đến đầu gối.

Nhìn tường thành đã bị xói mòn đến mức lung lay sắp đổ, có thể nhẩm tính được thời gian còn lại của địa cung này. Cái kiến trúc quá thời hạn bảo hành chất lượng này thật sự an toàn à? Đến khi đó có khi nào bọn họ chỉ vừa mới bước một chân vào thì đổ cái rầm luôn không? Đầu bếp nhỏ vô cùng âu sầu nhìn những phần bỏ đi của địa cung thám hiểm này, bắt đầu nghi án địa cung chôn giấu thần binh chí tôn thời thượng cổ liệu có phải là cái bẫy không đây! Cái bẫy chết người đó!

Lúc Tô Thiếu Bạch u ám đầy mặt, phi khí của mọi người đã bay về phía khu rừng đầy sương bên phải.

Bạch Chuẩn kêu dài một tiếng, giương cánh bay ở phía trước. Phương Diễn và Diêm Hoài một trái một phải, tự giác lên trước mở đường. Đằng sau hai người là Tư Đồ Lôi, phi kiếm của Nam Cung Hạo và Hạ Mạt thì song hành sau cùng.

Cánh rừng màu xanh lục từ xa khi lại gần thì dần dần biến thành màu đen, khí tức nguyên thủy âm u ngày càng nồng nặc, khiến người nhìn phải sởn tóc gáy. Nghĩ đến bên trong đó có đủ loại dị thú ẩn náu, gồm cả rắn, thứ mình sợ nhất, Tô Thiếu Bạch liền cảm thấy da đầu tê dại đi, cả người rét run, vô thức vân vê áo giáp bên trong áo ngoài, mong mỏi mấy hôm này nó có thể giúp đỡ mình chút ít trong rừng. Rồi lại đặt toàn bộ công khí sư tôn cho, Cửu Lôi châu của tôn sư, và cả Vô Ảnh Cung ngay ngoài cùng nhẫn trữ vật, đỡ phải đến khi đó cuống cuồng tìm không thấy.

"Đợi lát nữa không được rời khỏi ta." Nam Cung Hạo quan sát cánh rừng càng lúc càng gần rồi quay đầu lại căn dặn. Nghĩ đến cảnh tượng bản thân bị rắn độc to như bắp chân quấn lấy trên cành cây, đầu bếp nhỏ cuống quít gật đầu, đùa à, đuổi cậu đi cậu cũng chẳng thèm đi đâu! Ông đây thề phải làm bã kẹo cao su dính nhất trong lịch sử mới được, dù sao thì kim chủ đại nhân cũng đâu có sợ rắn!

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Sữa Bò cũng trở lại dáng vẻ hoạt bát của mình, khí phách hiên ngang đứng trên Tử Điện Thanh Sương, lớp lông trắng mềm mượt lấp lánh dưới ánh mặt trời, hoa văn tia chớp màu lan tử la nhàn nhạt trên đuôi càng đậm nét hơn. Khác với vẻ mặt xoắn xuýt của Tô Thiếu Bạch, hiện tại nó rất nôn nóng muốn nhìn thử khu rừng dày đặc sương mù bên dưới, bèn vận sức chờ khởi động.

Sau khi hạ xuống rừng rậm, ai nấy tự giác vây Tư Đồ Lôi bị thương tại trung tâm, đánh mắt quan sát bốn phía. Tô Thiếu Bạch không khỏi bĩu môi, quả nhiên là cảnh tượng cậu lo lắng nhất. Khắp nơi đều là những cổ thụ cao to cỡ mấy người trên trăm năm tuổi, trên mặt đất đầy những vỏ cây đã phủ đầy lớp rêu xanh, mặt đất cực kỳ trơn trượt, mấy sợi dây leo chừng như đã héo rũ xung quanh to ít nhất một cánh tay cậu. Mùi lá thối rữa nồng nặc trong không khí, ẩm thấp đến mức có thể vắt ra nước. Càng chết người hơn là sương mù trong rừng cây cực kỳ dày, phóng mắt nhìn, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy xa nhất khoảng mười trượng mà thôi.

Đây chắc chắn là kiểu cá nằm trên thớt* đó, địa điểm tốt nhất để đánh lén phục kích.

*nguyên văn là "nhân vi đao trở, ngã vi ngư nhục" (Hạng Vũ bản kỉ), là một trong những câu danh ngôn trong Sử ký của Tư Mã Thiên, ý nói người là đao thớt, ta là cá thịt, cũng tương tự nghĩa với câu cá nằm trên thớt

"Dải rừng này khá ẩm thấp, là nơi dị thú thường lui tới, đa số là Nhân Xà và Huyết Trùng. Một trong ba mảnh chìa khóa trong tay ta là do hồi đầu chiếm được từ trong sào huyệt của Nhân Xà. Càng đi về phía trước sẽ quang đãng hơn chút, dị thú ta thấy lúc đó là Thạch Đại Thú và Ngỗi Yếm." Tư Đồ Lôi giới thiệu cho mọi người kinh nghiệm ít ỏi của mình, "Nhân Xà thích kéo con mồi của mình về sào huyệt ăn tươi, tuy giảo hoạt hung ác, nhưng dù sao cũng còn có chút linh trí, nên thường chỉ thích săn động vật yếu hơn mình."

*Ngạn: Đừng hỏi mị cái từ Ngỗi Yếm, tra không ra là con gì, và cũng chẳng thấy có xuất hiện trong này, cứ xem như một cái tên bâng quơ nào đó đi =)))))

Nhân Xà? Chắc không phải là nửa người nửa rắn đó chứ? Tô Thiếu Bạch cảm thấy sau lưng mình càng lạnh hơn rồi, đột nhiên có hơi hối hận vì đã quyết định theo vào trong bí cảnh.

"Nhưng mà nhất định phải càng cẩn thận với Huyết Trùng hơn, nó chỉ lớn bằng cọng tóc nhưng thích hút máu người, một khi chui vào cơ thể, không hút sạch máu sẽ không chịu ra. Mọi người nhất định phải dùng bình chướng linh khí bảo vệ toàn thân thật kỹ, không được thả lỏng khắc nào cả." Tư Đồ Lôi vẫn còn thầm sợ hãi trong lòng, nói thêm, có một sư huynh của bọn họ bị Huyết Trùng hút máu thành xác khô.

Phượng Nhị cau mày lấy một cái hộp ngọc màu xanh biếc nhạt ra, phân cho mỗi người một viên dược màu đỏ to bằng đậu nành, "Có lẽ có chút tác dụng xua đuổi Huyết Trùng."

Viên dược kia có mùi khó ngửi, Tô Thiếu Bạch bèm bóp mũi nuốt xuống.

"Tiểu Bạch, đệ không sợ cái này là độc dược hả?" Phượng Nhị thân mật lấy khung quạt ngọc vỗ gò má ai kia.

Độc dược! Không phải được đuổi Huyết Trùng à? Đôi mắt hoa đào của Tô Thiếu Bạch trợn to như cái bóng đèn, đăm đăm nhìn hắn, nhưng đan dược vào miệng đã tan ra, có muốn nhổ ra cũng không kịp nữa rồi.

"Yên tâm, Nhị ca sẽ không hại đệ. Nhưng mà sau này có ai đưa dược cho đệ thì cũng không thể tùy tiện ăn như vậy nghe chưa." Phượng Nhị nghiêm túc nhắc nhở cậu, sau đó lạnh mặt nhìn về phía Phương Diễn và Diêm Hoài có chút do dự cầm viên dược, nói, "Không ăn cũng không sao, tự các ngươi chọn."

Hạ Mạt và Nam Cung Hạo có kiếm khí bảo vệ, vốn cũng không cần đụng đến hộp dược này, Phương Diễn và Diêm Hoài tuy mỗi người cầm một viên, nhưng không dám tùy tiện nuốt, giờ lại thấy Phượng Nhị vạch trần suy nghĩ của mình, Tô Thiếu Bạch và Tư Đồ Lôi thì đã không chút do dự mà ăn, bèn an tâm cho vào miệng.

Đầu bếp nhỏ lắc đầu, chuyện Phượng Nhị thích dùng cái đề tài độc dược mà đùa giỡn tâm tư người khác xem chừng người xung quanh hắn cũng biết. E là không lâu sau mình cũng miễn dịch luôn với cái từ độc dược này. Mà lại nói thì, hình như cậu chưa từng thấy Phượng Nhị lấy độc dược thật sự ra bao giờ cả.

Không biết mảnh chìa khóa ở đâu, tập thể bèn quyết định đến nơi mà mấy người Tư Đồ Lôi tìm thấy mảnh chìa khóa đầu tiên xem thử. Vòng vo trong rừng cây không lâu, Tư Đồ Lôi phát hiện ký hiệu bọn họ để lại trước đó, bèn dẫn mọi người đến sào huyệt của con Nhân Xà khi đó.

Đó là một hốc cây nằm ngay vị trí phần gốc của một cổ thụ đã héo rũ, nhìn kích cỡ, xem chừng là thụ linh trên dưới mấy ngàn năm tuổi. Nhìn xuyên vào trong, toàn là xương trắng như tuyết cùng với mớ cỏ ngổn ngang, mùi thối rữa nồng nặc. Lối vào hơi hẹp, chỉ vừa cỡ một người. Bằng vào vóc dáng mập mạp của Diêm Hoài, xem chừng Nhân Xà tha vào không nổi, đành phải để hắn ở lại bên ngoài canh chừng.

Phượng Nhị cau mày nhìn cái động cây nọ, vẻ mặt ghét bỏ vô cùng rõ ràng, lập tức níu Hạ Mạt lại muốn người ta ở lại cùng Diêm Hoài canh chừng ngăn địch, rõ ràng là muốn nói không muốn bước vào đó một bước.

Thế là, ba người còn lại bèn theo sau Tư Đồ Lôi tiến vào hốc cây. Cậu bạn kẹo vừng* Tô Thiếu Bạch u ám bóp mũi đi sau Nam Cung Hạo, mợ nó, vì sao cậu lại phải đi vào nhà thiên địch** của mình chứ? Chủ động nằm xuống dâng mạng cho người ta ăn à? Hồi nãy chỉ chậm hơn Phượng Nhị có nửa nhịp nên không cướp được quyền đứng canh chừng bên ngoài, khiến ai kia hối hận đến tím cả ruột. Ngay cả hai cái đuôi Tiểu Bạch và Sữa Bò cũng không muốn vào, ngần ngại đứng tại hốc cây.

*kẹo vừng có tính dẻo và dính, cũng tương tự như kẹo cao su, ý bảo Tiểu Bạch bám dính Nam Cung Hạo ấy

**thiên địch: kẻ thù thiên nhiên, ở đây ý của Tiểu Bạch là rắn là kẻ thù không đội trời chung của mình, hễ thấy là sợ

Thật là không có nghĩa khí! Tô Thiếu Bạch tàn bạo trừng hai cục lông nào đó, Bạch Chuẩn giương cánh vỗ phạch phạch bay đi, ý bảo đây là lực lượng canh chừng trên không duy nhất. Còn Sữa Bò thì vô tội chớp con mắt như ngọc bích của mình, chủ nhân an tâm đi đi hén, ta sẽ đứng tại cửa canh chừng thật tốt.

Diện tích trong động cây khoảng chừng hai mươi mấy mét vuông, nhìn xuống xung quanh, hơn nửa là chất đầy xương xẩu động vật, đương nhiên trong đó cũng không thiếu xương người, nửa kia thì chất một lớp cỏ khô thật dày, trên mặt có từng vệt nâu thật lớn. Cái này là giường ngủ kết hợp bàn ăn à? Tô Thiếu Bạch ra sức khinh bỉ phương thức sinh hoạt ăn xong rồi ngủ của Nhân Xà. Mà tại vị trí sâu bên trong nhất, có đặt cái bàn đá màu xanh thẫm to cỡ hai cái tủ đầu giường, chẳng biết là dùng để làm gì.

"Khi đó mảnh chìa khóa được đặt trên tảng đá ấy, bên cạnh còn có yêu bài, dây chuyền, ngọc bội, nhẫn này nọ, có trữ khí, cũng có đồ thường." Tư Đồ Lôi cẩn thận nhớ lại, chỉ vào tảng đá xanh thẫm tận trong cùng, nói.

Xem ra con Nhân Xà này có sở thích sưu tầm đồ lấp lánh có ánh sáng, hổng lẽ là có thuộc tính rồng, thích đồ sáng lấp lánh à? Tô Thiếu Bạch yên lặng chớp mắt một cái.

"Bên này thì sao?" Nam Cung Hạo bình tĩnh chỉ núi xương bên cạnh, Tô Thiếu Bạch lặng lẽ quay đầu nhìn chỗ khác.

Tư Đồ Lôi lắc đầu, "Khi đó bọn ta vì cứu một sư đệ bị Nhân Xà tha đi nên mới đuổi đến chỗ này, sau khi giết Nhân Xà thì sợ mùi máu tươi có thể dẫn thêm nhiều dị thú tới nên không dám nán lại lâu."

Phương Diễn nghe nói núi xương kia còn chưa được tìm kiếm qua, bèn không nói hai lời đến cạnh núi xương bắt đầu kiểm tra, không có một chút chướng ngại tâm lý với mười mấy bộ xương người bị trộn lẫn trong đó. Trong bí cảnh, việc dùng thần thức kiểm tra bị hạn chế, nên chỉ có thể tự lực cánh sinh.

"Mấy người giết Nhân Xà ở đâu?" Nam Cung Hạo nhíu mày nhìn xung quanh, mấy người Tư Đồ Lôi vào bí cảnh chỉ hơn một tháng, cho dù mới vừa giết Nhân Xà ở đây, cũng không thể nào có thể nhanh chóng biến thành mớ xương trắng được. Xác ở đâu?

Tư Đồ Lôi chỉ bên ngoài hốc cây, lúc đó bọn họ là dẫn dụ Nhân Xà ra ngoài đánh giết rồi mới vọt vào trong cứu người, xác Nhân Xà, xem chừng đã bị dị thú nào đó tha đi ăn mất rồi chăng?

Nam Cung Hạo không nói gì nữa, thấy Phương Diễn đã bắt đầu kiểm tra núi xương, bèn đi về phía tảng đá xanh thầm nọ. Tô Thiếu Bạch đương nhiên cũng nhắm mắt chạy theo như cái đuôi. Đi chưa được hai bước, đầu bếp nhỏ vấp phải một vật trong bụi cỏ, lảo đảo nhào tới trước, ngã về phía Nam Cung Hạo. Kiếm tu đại nhân theo thói quen nghiêng người né tránh, đợi đến khi thấy người nhào đến là Tô Thiếu Bạch, vội vươn tay ra, ngay lúc khuôn mặt đầu bếp nhỏ sắp thân mật hôn với vỏ cây thì kéo người trở lại.

Thù này lớn cỡ nào? Nếu mà kim chủ đại nhân không kéo mình lại, chẳng phải mình sẽ vấp té lộn nhào sao? Sau khi đầu bếp nhỏ đứng vững rồi thì lấy một thanh đoản đao từ trong nhẫn trữ vật ra, hùng hổ đi ngược về phía mình vừa vấp phải. Cạy cạy cỏ khô thì phát hiện có một tảng đá đen sì bên dưới, vuông vức y như cục gạch.

Mợ nó, Nhân Xà này quăng một cục đá lớn như vậy lên trên giường làm cái gì? Không sợ cấn đau à? Tô Thiếu Bạch đổ mồ hôi hột đầy đầu, dùng đoản đao chọt chọt đâm đâm tảng đá đó, đâm không được. Lấy tay dời đi, vậy mà cũng mang không nổi. Tô Thiếu Bạch trơ mắt nhìn cái cục đá đen thui đó, không tin nổi bản thân lại không cầm được, cho dù có là sắt cũng không nặng thế chứ!

Nam Cung Hạo đến bên cạnh ra hiệu cậu mau tránh ra, trực tiếp chập hai ngón tay lại vung kiếm khí màu trắng bạc ra, chém đôi cục đá nào đó.

Tô Thiếu Bạch:...

Thô bạo đơn vậy chẳng phải rất tốt sao?

Hòn đá màu đen lập tức bị chém làm hai, để lộ mấy hạt châu màu vàng óng.

"Linh châu!" Phương Diễn cũng đã sớm lục soát xong núi xương, tìm được vài linh khí Xích phẩm và hai túi trữ vật, vừa đúng lúc đi đến thì thấy đồ lộ ra bên trong, không nén nổi hưng phấn bèn hô lên.

Nam Cung Hạo nhẹ gật đầu với Tô Thiếu Bạch, ý bảo đúng như Phương Diễn nói. Thứ này đúng là linh châu, sau khi tách đôi hòn đá đen thì có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí bên trong, rõ ràng là Nhân Xà cất giữ hòn đá đen cổ quái này ở đây cũng là vì ngăn chặn linh khí tiết ra ngoài. Đầu bếp nhỏ vui vẻ cười cất mấy viên linh châu này vào trong nhẫn trữ vật của mình. Một cú té ngã này vẫn rất đáng giá nha!

Trong động cây chẳng có gì ngoài những món Nhân Xà sưu tầm, cũng không tìm được manh mối gì liên quan đến mảnh chìa khóa. Bốn người đang định lui ra ngoài, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu gấp của Bạch Chuẩn.

Trong sương mù xuất hiện một bóng đen nhào thẳng qua phía Diêm Hoài đứng ngoài rìa.

Tuy thân thể hắn mập mạp khổng lồ, nhưng động tác cũng rất nhanh nhẹn, linh hoạt lăn khỏi đó, tiện tay quăng hồ lô về phía không trung. Hồ lô bay lên cao thì phun ra mấy mũi tên nước màu xanh như băng, liên tiếp bắn về phía bóng đen. Xem ra Diêm Hoài là một thủy linh căn.

Bóng đen tập kích thất bại, bèn quay sang nhắm tới Phượng Nhị, thứ này ấy vậy mà thông minh cực kỳ, còn biết né Hạ Mạt mạnh nhất trong ba người.

Phượng Nhị không chút do dự kéo Hạ Mạt đứng cạnh che trước mặt mình, linh khí* gì cũng không dùng tốt bằng vị này. Ngay lúc Hạ Mạt bị Phượng Nhị kéo lại đã sớm bắn một luồng kiếm khí màu xanh lục về phía bóng đen kia, gần như đồng thời, Sữa Bò há mồm phun một tia sét màu tím, còn Bạch Chuẩn thì nhả một quả cầu lửa màu đỏ.

*khí () trong khí cụ, vũ khí

Bốn màu lam, lục, đỏ, tím từ bốn phương tám hướng đồng loạt công kích khiến bóng đen đó muốn tránh cũng không được, nhất thời bị đốt thành tro.

Diêm Hoài vuốt mồ hôi trên trán một chút, phủi quần áo rồi đứng dậy, người thì thôi không tính đi, mấy linh thú những người này dẫn theo đều có giá trị vũ lực cao như vậy, quả nhiên đi theo bọn họ là sự lựa chọn đúng đắn.

"Đây là cái thứ gì?" Phượng Nhị bịt mũi đi tới, cố gắng đoán dáng vẻ vốn có của cái thứ bị nướng thành than trên đất.

"Chắc là Ma Bì!" Tư Đồ Lôi nhìn lướt qua một cái, gật đầu đáp.

"Ma Bì?" Phượng Nhị nghi hoặc nhìn hắn.

"Da lông của chúng có đốm, thích giấu mình sau thân cây đánh lén con mồi, có điều vì lực đánh yếu, nên thường thích kết thành đàn." Tư Đồ Lôi giải thích, lúc trước khi bọn họ ở đây đã gặp qua mấy đàn Ma Bì đánh lén, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

Tư Đồ Lôi còn chưa dứt lời, có ít nhất mười mấy bóng đen từ khắp nơi xông về phía bọn họ.

Nam Cung Hạo, Hạ Mạt, Phương Diễn vung mấy luồng kiếm khí khác màu, mười mấy bóng đen thảm thiết kêu, trong nháy mắt đã bị kiếm khí chém đôi, trong không khí tựa như bị mưa máu trút xuống, nhất thời mùi máu tanh vẩn vương khắp nơi.

Không đợi tập thể tiếp tục câu chuyện, sau khi mười mấy đồng bạn bị giết, đàn Ma Bì trốn sau cây giữa làn sương mờ dường như bị chọc giận, khắp nơi xuất hiện hơn trăm bóng đen chi chít, ùn ùn nhào đến dải rừng mọi người đang đứng.

Bốn người Nam Cung Hạo, Hạ Mạt, Phương Diễn, Diêm Hoài tạo thành một vòng tròn, bảo vệ ba người Tô Thiếu Bạch, Tư Đồ Lôi và Phượng Nhị bên trong. Ngay cả Sữa Bò cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên ngoài, chứng tỏ bản thân thuộc về nhóm đánh nhau.

Sau đó, trong rừng cây vang vọng tiếng kêu thảm thiết và âm thanh da thịt liên tục bị chém đứt, phải mãi đến cỡ hai chén trà sau mới tạm ngừng.

Vẻ ngoài Ma Bì này giống như con khỉ được mặc thêm lớp vảy giáp, đầu ngón tay sắc bén như đầu mũi tên, lấy mọi người làm tâm vòng tròn, khắp nơi xung quanh chất đầy mấy trăm xác Ma Bì, có con bị chém đôi, có con đốt thành than, máu tươi lênh láng, nhìn mà phát hoảng. Có con nặng nhất bị kiếm khí của Nam Cung Hạo đâm một phát xuyên não, chết ngay tại chỗ.

Tô Thiếu Bạch vốn định dùng Vô Ảnh Cung hỗ trợ, nhưng mà tốc độ Ma Bì quá nhanh, cậu bắn năm mũi đều trật cả, Phượng Nhị bèn ngăn cản, đỡ cho cậu phải uổng hết linh khí.

Phương Diễn và Diêm Hoài như trút được gánh nặng mà thở dài một hơi, nếu hai người bọn họ gặp phải một số lượng lớn Ma Bì tập kích thế này, không chết cũng sẽ bị thương nặng, nhưng giờ lại dễ dàng giải quyết tất cả bọn chúng, quyết định kết bạn đồng hành với những người này quả thực là sáng suốt.

"Chúng ta rời khỏi đây trước đã." Phượng Nhị cau mày nói cau mày nói, một lượng xác dị thú lớn thế này, chẳng mấy chốc sẽ hấp dẫn dị thú ăn thịt đến.

Nam Cung Hạo và Hạ Mạt gật đầu, dựa theo chỉ dẫn của Tư Đồ Lôi tìm một nơi khô ráo rời đi. Ra khỏi đó chừng năm sáu trăm bước, Tô Thiếu Bạch đột nhiên ngừng chân, chỉ vào một gốc cỏ màu đỏ tím mọc bên gốc cổ thụ gọi Phượng Nhị, "Cái này có phải là thảo dược không vậy?"

Nguyên nhân cậu nghi ngờ đó là thảo dược thảo dược thì cũng đơn giản thôi, bởi quanh thân gốc cỏ màu đỏ tím đó tỏa ánh sáng màu bạc. Ánh kim là thiên, ánh bạc là địa. Tô Thiếu Bạch chỉ cần kinh qua Bà Sa Kính Thiên một lần là có thể cực kỳ quen thuộc với điều này, nhưng lại sợ là Bí cảnh Bích Lạc có chút khác biệt với Bà Sa Kính Thiên, gây kinh ngạc thì sợ sẽ bị chê cười, bèn gọi nó là thảo dược, kêu vị chuyên gia Phượng Nhị đến xem thử.

"Cỏ Long Cốt!" Giọng nói kinh hỉ của Phượng Nhị đã nói rõ. Hạ Mạt lập tức đi ngắt gốc thực vật màu đỏ tím đó, phiến lá của nó mọc đối xứng, giống như cột sống động vật, hèn gì gọi là cỏ Long Cốt.

"Gần đây có thể còn đó, mọi người chú ý một chút." Phượng Nhị không chút thẹn thùng cho cỏ Long Cốt và vòng trữ vật của mình, đồng thời nói với mọi người đứng quanh đấy.

Quả nhiên, đi một đường, ngoài việc đánh đuổi mấy đợt dị thú, bọn họ chẳng những tìm được hơn mười gốc cỏ Long Cốt ở trong rừng, mà còn tìm được bốn, năm gốc Bạch Bối Thiên, một loại dược thảo khác.

Phượng Nhị gặt hái được nhiều thứ thì cực kỳ vui vẻ, lập tức đề nghị ở lại trong trong rừng thêm mấy ngày, cố gắng tìm kiếm nhiều dược thảo quý hiếm. Bời vì tạm thời không có manh mối chuyện mảnh chìa khóa, Phượng Nhị cũng rất công bằng chia đều dược thảo tìm được, ai cũng có phần, không cần thì có thể đổi linh thạch thượng phẩm với hắn. Còn mấy thứ như linh châu dị thú, đương nhiên là do ai giết thì thuộc về người đó.

Cứ thế, mọi người ngày ngày tìm kiếm dược thảo khắp nơi trong rừng. Ngoại trừ dị thú hung dữ, Huyết Trùng xuất quỷ nhập thần, còn gặp được ba nhóm tu sĩ. Có lẽ vì trong đội ngũ bọn họ có ba Kiếm tu, nên không ai dám đánh lén hay khiêu khích, đôi bên chỉ lễ độ chào hỏi, rồi đường ai nấy đi.

Đảo mắt đã qua bốn mươi mấy ngày, vết thương của Tư Đồ Lôi đã khỏi hẳn, tập thể cũng dần dần thích ứng với việc tồn tại trong rừng. Ngoại trừ dược thảo cực phẩm và linh châu, Phương Diễn và Diêm Hoài còn tìm được không ít trữ khí tu sĩ để lại trong miệng dị thú bị giết, mặc dù không có chí bảo cực phẩm gì, nhưng cũng coi như là thu hoạch khá khẩm.

Chiều hôm đó, ba người Phương Diễn, Diêm Hoài, Tư Đồ Lôi thành một tổ, đang đào một gốc Bạch Bối Thiên, đột nhiên có một sợi dây chuyền đập lên gáy Diêm Hoài. Tu sĩ mập mập nào đó cả kinh suýt tí nữa là nhảy cao đến tận ba thước, dị vật lạnh lẽo này khiến hắn tưởng là Huyết Trùng.

Ánh kim lấp lóe, dây chuyền bị hắn lôi ra ngoài, rơi vào trong bụi cỏ. Diêm Hoài nghi hoặc đi đến nhặt lên, vừa nhìn thì nhận ra đó là một món trữ khí, có điều không biết trên đó dính thứ gì, nhầy nhầy nhớp nhớp vô cùng khó chịu. Hắn cầm dây chuyên khó hiểu ngẩng đầu, vừa nhìn thì sợ đến mức run rẩy cả người.

"Này, này!" Hắn không ngừng đẩy đẩy Phương Diễn đang đào Bạch Bối Thiên, giọng kêu có chút run rẩy, Tư Đồ Lôi phụ trách canh chừng cũng khó hiểu đi đến nhìn sắc mặt khó coi của hắn.

Phương Diễn và Tư Đồ Lôi nương theo ngón tay của hắn nhìn lên trên, phát hiện giữa hai cái cây, bên cạnh một mạng nhện đa giác cực lớn, có một người bị dịch nhầy màu trắng dính khắp người bị treo ngược giữa mạng, đang ra sức lắc lư đầu với hướng bọn họ. Sợi dây chuyền vừa nãy, rõ ràng là do hắn ném xuống.

"Cứu mạng~" Thấy ba người cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía mình, người nọ yếu ớt hô hai chữ, hơi thở mong manh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi