TU TIÊN TẠI ĐẤU LA



Tinh La Đế Quốc.
La Hải Thành.
Đại đấu hồn trường.
Trên đài đấu hồn, một gã trung niên tầm khoảng 30 tuổi, toàn thân ăn mặc tráng lệ, đứng ở giữa đài.
Hắn cất cao giọng, nói: “Tiếp theo, tại sân đấu số 20 của chúng ta sắp tiến hành trận đấu, người thi đấu là hai vị Đại Hồn Sư, lần lượt là Thú Vũ Hồn – Thiết Ngưu – Hàn Khánh và Khí Vũ Hồn – Kỳ Lam Thương – Mặc.”
Sau khi giới thiệu hai người thi đấu, người chủ trì cũng từ trên đài bước xuống, nhường chỗ cho hai người sắp so tài.
Rất nhanh, phía bên phải của đài đấu hồn, một thân ảnh cao lớn, vạm vỡ liền đã bước lên trên.
Phía đối diện cũng không ngoại lệ, ngay khi Hàn Khánh lên đài thì cũng đã xuất hiện.

Đó là một thanh niên tầm khoảng 20 tuổi, nhìn lấy tướng mạo thì chỉ có thể nói là bình thường trong bình thường.
Vừa thấy đối thủ của mình, Hàn Khánh liền nhanh chóng đánh giá, có điều, khi nhìn thấy bộ dáng của Mặc thì lập tức tỏ vẻ khinh thường, liền nói lời châm chọc: “Tiểu tử, ta thấy ngươi tốt nhất là nên nhận thua đi, đỡ khỏi mất mặt!”
Đối với lời khiêu khích của Hàn Khánh, Mặc cũng không có để trong lòng, chỉ cần nhìn sắc mặt của hắn thì hiểu, hoàn toàn không có một chút phản ứng.
Nhìn thấy đối phương không để ý lời nói của bản thân, Hàn Khánh liền có chút tức giận, vốn định nói thêm gì đó nhưng phía dưới liền truyền đến thanh âm của người chủ trì.
“Xin mời hai bên triệu hoán vũ hồn!”
Lời của người chủ trì vừa dứt, Hàn Khánh cùng Mặc đều nhanh chóng triệu hoán ra vũ hồn.
“Thiết Ngưu, phụ thể!”
Hàn Khánh sau khi triệu hoán ra vũ hồn thì toàn thân đều bành trướng ra, trên đầu còn xuất hiện hai cái sừng, dưới chân liền hiện ra hai cái hồn hoàn, một trắng, một vàng.

Chỉ thấy hắn gầm lên một tiếng, toàn thân phát ra khí thế bức người.
Phía đối diện, khác với khí thế ngút trời của Hàn Khánh, Mặc chỉ lẳng lặng triệu hoán ra một thanh thương màu lam, dài khoảng hai trượng, cầm trong tay phải.

Mặc dù nhìn hắn có vẻ là giống như chuẩn bị chiến đấu nhưng dưới chân lại không có hiện ra hồn hoàn.
“Đệ Nhất Hồn Kỹ – Ngưu Húc!”
Ngay lập tức, cái hồn hoàn màu trắng dưới chân của Hàn Khánh liền sáng lên, hắn liền cúi người xuống, hai chân phía sau vận sức, lập tức liền lao về phía trước.
Đối mặt với công kích của đối thủ, Mặc không hề có một chút biểu hiện gì, Kỳ Lam Thương vốn đang cầm trong tay thì liền thu hồi đi, chỉ thấy hắn hơi hạ người xuống, hai tay đưa ra trước, đôi mắt thì nhìn chằm chằm Hàn Khánh, bộ dáng giống như muốn đối đầu trực diện với công kích của đối phương.
Đúng lúc này, Hàn Khánh đã lao tới, hai cái sừng trên đầu thì hướng thẳng về phía Mặc, nếu như có thể so sánh thì giống như một con trâu điên đang chuẩn bị húc một người nào đó vậy.
Trên khán đài, nhìn thấy một màn như vậy, hầu như tất cả các khán giả đều nghĩ rằng vị hồn sư Mặc này sẽ bị húc bay xuống khỏi sân đấu.

Có điều, đấy chỉ là suy nghĩ của họ trước khi Hàn Khánh cùng Mặc va chạm, còn khi đã chạm rồi thì ai cũng trợn mắt há mồm.

Trên sân đấu, cả hai người Hàn Khánh cùng Mặc đều đứng yên, không nhúc nhích, chỉ có điều là hai tay của Mặc thì đang giữ lấy hai cái sừng của Hàn Khánh, còn Hàn Khánh thì đang điên cuồng vận thêm sức lực để đẩy Mặc xuống sân đấu.
Trong mấy giây kế tiếp, cả hai vẫn cứ giằng co như vậy.
Mười giây đã trôi qua, Mặc bởi vì muốn kết thúc trận đấu này, cho nên đã vận sức lực, chỉ thấy hai tay hắn gồng lên, hai chân cũng khụy xuống một chút để lấy lực, trong nháy mắt đã nhấc bổng Hàn Khánh lên.
Có điều, Mặc vẫn chưa dừng lại.

Sau khi nhấc bổng Hàn Khánh lên, hắn liền đem Hàn Khánh đập mạnh lên trên sàn.
“Á…!!!”
Hàn Khánh lúc này chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi lập tức liền thấy thân thể nhẹ đi, khi hắn đưa mắt nhìn lại thì đã thấy Mặc đã ném hắn xuống khỏi sàn đấu.

— QUẢNG CÁO —
Rầm…!!!
“Thông báo kết quả đi!” Mặc lạnh lùng nói với người chủ trì còn đang ngơ ngác ở phía dưới.
Người chủ trì lúc này liền đã từ trong kinh ngạc mà tỉnh lại, hắn liền cao giọng nói: “Trận đấu kết thúc, Mặc chiến thắng!”
***
La Hải Thành, bên trong một con hẻm nào đó.
Mặc sau khi chiến thắng Hàn Khánh thì đã rời khỏi đại đấu hồn trường, nhanh chóng liền chui vào đây.

Chỉ có điều lúc này, tướng mạo của hắn cũng không giống như lúc tại đại đấu hồn trường nữa mà đã là trở thành một người hoàn toàn khác.

Tóc đen, mắt đỏ, hai vết sẹo dài trên khuôn mặt, khí chất trên người cũng đã hoàn toàn khác.
Không sai, người này chính là Mục.
Nếu tính từ cái lúc Mục giết ba tên kia tại Tác Hi Thành đến bây giờ thì cũng đã 4 năm rồi, hiện tại hắn cũng đã 28 tuổi.

Có điều vì phục dụng Trú Nhan Đan cho nên hiện tại vẫn là bộ dáng năm 20 tuổi.
Lại nói, hắn tại sao lại ở Tinh La Đế Quốc, không phải mấy năm trước còn ở Thiên Đấu Đế Quốc sao?
Việc này nếu như muốn giải thích rõ ràng thì phải kể từ cái lúc Mục rời khỏi động phủ đi tìm kiếm cơ duyên đột phá.
Sau khi báo mối thù 20 năm trước tại Tác Hi Thành, Mục liền nghĩ cách đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ.

Lấy kinh nghiệm kiếp trước, hắn cho rằng chiến đấu chính là phương pháp tốt nhất.
Thế là Mục liền đến đại đấu hồn trường đăng ký thi đấu.

Bởi vì tu vi của Mục chỉ còn một chút nữa là đạt tới Trúc Cơ Trung Kỳ, cho nên cũng tương đương với một Hồn Sư 19 cấp, hắn chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ là có thể qua mặt được nhân viên trong đại đấu hồn trường, tham gia vào các trận đấu của Đại Hồn Sư.
Vốn dĩ Mục nghĩ rằng chỉ cần đánh vài trận là có thể đột phá rồi, thế mà hắn không ngờ là đối thủ hắn gặp quá yếu, hắn còn chưa kịp phát huy thực lực thì đã đánh cho đối phương nằm lăn ra đất rồi.
Bởi vì phương thức Mục chọn là thi đấu cho nên không được phép giết người, với lại hắn cùng đối thủ cũng không có thù oán, tự nhiên là không có ra tay sát hại.
Đạo lý ‘cây cao đón gió’ thì hơn ai hết, Mục hiểu rất rõ.
Thế là vì để tránh bị chú ý, cứ đánh được hai mươi trận thì Mục liền lập tức rời đi, bay đến một thành trì khác rồi lại tiếp tục tham gia đại đấu hồn trường.
Ngày tháng cứ trôi, sau hơn 2 năm, Mục đã đi qua toàn bộ thành trì của Thiên Đấu Đế Quốc.

Chính vì thế mà hắn liền quyết định đến Tinh La Đế Quốc.
Mục vốn nghĩ rằng tại cái đế quốc hiếu chiến này thì hồn sư hẳn sẽ mạnh hơn so với bên Thiên Đấu, kết quả thì chẳng thể trụ nổi thêm giây nào.

Thế là hắn một đường đánh hết tất cả các đại đấu hồn trường ở Tinh La Đế Quốc.
Cuối cùng, trải qua 4 năm, Mục đã đến đánh tất cả các đại đấu hồn trường tại Đấu La Đại Lục, trận vừa rồi cũng là trận đánh cuối cùng của hắn.
***
Tại bên trong một khu rừng, nói đúng hơn là bên trên một khu rừng, Mục lúc này với một tâm tình không được tốt lắm, đang phi hành băng qua khu rừng này.
Dường như nhận ra thứ gì đó, Mục đột nhiên dừng lại, đôi mắt đỏ như máu liền nhìn về phía khu rừng.

Qua một lúc lâu, hắn mới chợt mở miệng.
“Trước kia cũng không có để ý, bây giờ mới thấy linh khí của Đấu La Đại Lục nồng đậm hơn một số nơi của tu tiên giới nhiều.”
Lời vừa dứt, Mục đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể tự động vận chuyển, qua một lát liền đã chạy dọc toàn cơ thể.
Phanh…!!! — QUẢNG CÁO —
Một đợt sóng linh lực từ trên người Mục phát ra, đem mấy cái đám mây xung quanh xua đi.
Đối với dị biến của cơ thể, Mục lúc đầu có chút hoảng sợ nhưng sau đó lại vui mừng không thôi.
“Vậy mà lại đột phá!”
Đúng vậy, Mục đã đột phá, thành công bước vào Trúc Cơ Trung Kỳ.
***
Tinh La Sâm Lâm, ý nghĩa như tên gọi.
Đây là một phần của vòng ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nằm trên lãnh thổ của Tinh La Đế Quốc.


Bởi vì bản thân là một đế quốc hiếu chiến cho nên rất nhiều năm về trước, Tinh La Đế Quốc đã tuyên bố tên gọi của vùng rừng này.
Về phần tại sao lại nhắc đến Tinh La Sâm Lâm thì chính là vào lúc này, Mục đang ở nơi đây.
Từ sau cái ngày đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ, Mục liền lập tức tìm một nơi để tu luyện nhằm ổn định lại tu vi.
Một tháng tiếp theo, sau khi tu vi đã được củng cố, Mục liền lên kế hoạch cho thời gian tiếp theo.

Hắn chính là định sẽ trở về động phủ rồi bế quan ở đó một đoạn thời gian.
Nghĩ là làm, sau khi xác định chủ ý, Mục liền chuyển hướng bay trở về.

Có điều, khi bay ngang qua Tinh La Sâm Lâm thì hắn liền có suy nghĩ khác.
Tại xung quanh nơi Mục đặt động phủ thì hầu hết hồn thú trăm năm đều bị hắn giết cả rồi, cơ hồ là gần như không tìm thấy con nào.
Chính vì thế mà khi đi ngang qua Tinh La Sâm Lâm, Mục liền có ý định thu thập một số nội đan cùng thịt hồn thú để mang về sử dụng trong thời gian bế quan.
Cứ như vậy, trong 1 năm tiếp theo, Mục liền ở trong Tinh La Sâm Lâm, ngoại trừ lúc tu luyện mấy cái công pháp của bản thân ra thì hầu hết thời gian hắn đều giành cho việc săn giết hồn thú.
Và như vậy, sau 1 năm chém giết, cộng việc tích góp từ mấy năm trước, số lượng nội đan mà Mục đang sở hữu đã lên một con số cực kỳ kinh khủng.
Nội đan yêu thú cấp 3 đã hơn 500 viên, còn nội đan yêu thú cấp 2 thì đã gần 2000 viên.
Có điều, mặc dù Mục có một số lượng nội đan rất lớn nhưng nội đan yêu thú cấp 4 thì không có một viên.

Chính vì thế mà hôm nay, hắn liền quyết định đi sắn một đầu hồn thú ngàn năm.
Độc Hoa Xà là một loại hồn thú thuộc họ rắn, thích nơi ẩm ướt, kịch độc của nó nếu như được xếp hạng thì cũng phải thuộc mười loài đứng đầu.
Độc Hoa Xà có tu vi trăm năm thì độc tính của nó không có gì đáng ngại, nhưng nếu như nó đột phá lên tu vi ngàn năm thì đó là một chuyện khác.

Một đầu Độc Hoa Xà tu vi 1000 năm là có thể so sánh với một đầu hồn thú 2500 năm bình thường.
Và nó cũng chính là con mồi mà Mục đang nhắm tới…
***
Xoạt…!!!
Bên cạnh đầm lầy, một đầu Độc Hoa Xà tu vi 1000 năm đang điên cuồng chạy trốn.

Bằng vào ưu thế về mặt địa hình, trong nháy mắt, nó đã chui hoàn toàn xuống đầm lầy.
Vèo…!!!
Một âm thanh xé gió vang lên…
Mục cùng với Thanh Lôi Kiếm trong nháy mắt đã bay tới phía trên đầm lầy, theo sau hắn là một cái hư ảnh giao long của Thanh Giao Kỳ cùng Kỳ Lam Thương.

— QUẢNG CÁO —
Nhìn lấy cái đầm lầy trước mặt, Mục liền nở một nụ cười tà dị: “Còn muốn trốn sao?”
Đột nhiên, Mục hai tay kết ấn, hô lớn: “Phệ Huyết Lĩnh Vực!!!”
Ngay lập tức, lấy vị trí của Mục làm trung tâm, trong bán kính 10 trượng xung quanh, mọi vật dừng như bị chậm lại.


Sau đó, trong không khí, bỗng nhiên có mùi máu tươi thoang thoảng.
Mặc dù Mục chỉ mới luyện xong tầng 1 của Huyết Chiếu Kinh, thần thông Phệ Huyết Lĩnh Vực cũng chưa đạt được uy lực lớn nhất nhưng nếu dùng để ép đầu Độc Hoa Xà kia chui ra thì là không có vấn đề gì.
Chỉ thấy trong phạm vi của Phệ Huyết Lĩnh Vực, bên trên đầm lầy, một vài đầu hồn thú nhỏ đều đã chết, liền trồi lên phía trên, vô số đạo huyết vụ bốc lên, hướng về phía Mục mà chui vào.
Thời gian một tách trà cũng chưa trôi qua hết, đầu Độc Hoa Xà kia cũng không chịu nổi sự giày vò của Phệ Huyết Lĩnh Vực, liền trồi lên phía trên, ý định muốn bỏ trốn.
Thấy một màn như vậy, Mục trong lòng khẽ cười lạnh, tâm niệm liền động, Kỳ Lam Thương phía sau hóa thành mười cái hư ảnh, theo sự điều khiển của hắn liền lao xuống, đâm vào thân thể của đầu Độc Hoa Xà kia.
Rầm…Rầm…Rầm…!!!
Rít…rít…!!!
Đầu Độc Hoa Xà nọ bị mười cái trường thương đâm vào thân thể, tự nhiên là đau đớn cự kỳ.

Nó mở cái miệng ra, hai luồng độc dịch từ hai chiếc răng nanh liền bắn về phía Mục.
Có điều, mọi sự phản kháng của đầu Độc Hoa Xà kia là vô ích, việc nó sẽ phun độc để đào mạng thì Mục có tính qua rồi.

Hắn tự nhiên có phương pháp xử lý.
Chỉ thấy Mục hai tay bấm pháp quyết, đầu giao long hư ảnh phía sau liền chợt động, trong nháy mắt liền lao lên phía trước, nhanh chóng đánh văng độc dịch đang bay tới.
Mục hiện tại là Trúc Cơ Trung Kỳ, mà đầu Độc Hoa Xà phía trước lại tương đương với yêu thú cấp 4, tức là ngang ngửa với Trúc Cơ Hậu Kỳ.

Nếu như là trường hợp bình thường, hắn tự nhiên không có ngu đến mức đánh nhau với đầu hồn thú này.
Có điều, giao cùng xà mặc dù là hai loài khác nhau nhưng chung quy vẫn có một tầng liên hệ nhất định.

Nếu như xà gặp giao thì sẽ bị áp chế, không thể phản kháng.
Mà Mục hiện tại có trong tay Thanh Giao Kỳ, có thể huyễn hóa ra hư ảnh của một đầu giao long, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng vẫn có thể áp chế cho đầu Độc Hoa Xà nọ không thể phát huy ra thực lực chân chính.
Chính vì thế mà Mục với có tự tin cùng một đầu hồn thú ngàn năm giao thủ.
Rầm…Rầm…Rầm…!!!
Sau một hồi giao xà đại chiến, đầu Độc Hoa Xà nọ vốn là đèn dầu sắp cạn, cuối cùng tự nhiên cũng chết, để lại một cái hồn hoàn màu tím bay lơ lửng phía trên.
Nhìn cái hồn hoàn màu tím trước mặt, Mục liền bắt đầu quá trình ngưng tụ nội đan…
Mười canh giờ sau…
“Hô…!!!”
“Cuối cùng cũng xong, không ngờ nội đan yêu thú cấp 4 lại khó ngưng tụ như vậy!”
Nhìn viên nội đan màu tím trong tay, Mục trong lòng có chút vui vẻ.
Sau khi cất viên nội đan cấp 4 đầu tiên vào trong túi trữ vật, Mục cũng đã xử lý xong thi thể của đầu Độc Hoa Xà nọ.

Lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi