TỬ TÙ CỦA NỮ VƯƠNG


Một lời của đại phu nói ra dập tắt ngọn lửa hy vọng trong Dương Trí Hào, phu thê ông tuyệt vọng gào khóc, năm mươi tuổi mới có một đứa con, bây giờ kẻ đầu bạc lại chuẩn bị tiễn kẻ đầu xanh, còn oan nghiệt nào bằng.

Trong thời gian Sở Tiêu và Lữ Vỹ Kỳ đi tìm đại phu, Hoạ Y có hỏi qua người dân trong làng, họ nói những người trong thôn từ trẻ tới già, cứ cách vài nhà lại có người bệnh, mà triệu chứng giống y như Tiểu Khuyết.

Hoạ Y nhìn gia quyến đau đớn mà tân can như có hàng ngàn con kiến đang bò, nàng nghiêng đầu hỏi đại phu.

- Đây gọi là bệnh gì?
- Đây là bệnh hoàng đản.

Nói có bấy nhiêu đó, tên đại phu đã sắp xếp hòm thuốc chuẩn bị ra về.

Bạch Trạch Dương nóng mắt, đưa tay bóp cổ hắn lạnh giọng.

- Dám vô lễ ta bóp chết ngươi.

Tên đại phu mặt mày xanh chành, khóc không thành tiếng.

Thù lao có một thỏi vàng, mà hắn đã thấy Diêm Vương hai lần rồi.

- Đại hiệp tha mạng, tại hạ không dám vô lễ...xin tha mạng...!xin tha mạng.

Bạch Trạch Dương thả hắn ra, hắn ôm cổ ho sặc sụa, thấy mấy người này đều hướng tới nam nhân mặt mày đoan trang như nữ nhân này kính cẩn, nên hắn cũng mơ hồ đoán được, thân thế người này không tầm thường.

Tên đại phu cúi người trước Hoạ Y nghiêm túc nói.

- Dạ thưa đại nhân, bệnh hoàng đản này nguyên nhân chủ yếu là do thấp nhiệt uất kết trong tỳ vị, ảnh hưởng đến can, sinh ra mắt vàng rồi đến toàn thân đều vàng, nước tiểu vàng sẫm.


Cậu bé này đã ở giai đoạn cuối của bệnh, nếu cố gắng chữa trị cùng lắm chỉ cầm cự được vài ngày.

- Được ngày nào hay ngày đó, mau đi sắc thuốc đi.

Tên đại phu không dám trái lời vội vội vàng vàng chạy vào bếp sắc thuốc.

Lữ Vỹ Kỳ thấy Hoạ Y đau đầu, hắn cũng lo lắng, lần này đến đây chuyện nước sạch chưa xử lý xong đã tới chuyện dịch bệnh.

Có lẽ lần vi hành này phải lâu hơn dự kiến rồi.

Hoạ Y ngồi xuống một cái ghế cũ nát nghe người dân ở đây xầm xì về căn bệnh quái ác này, chẳng ai biết nguyên nhân do đâu, cũng không riêng gì những người nghèo, người giàu cũng mắc bệnh.

Tên đại phu mang bát thuốc nóng hổi ra đưa cho bà Dương, hắn hít hít mũi đứng một bên không dám nghênh ngang như lúc mới tới nữa.

.

Ngôn Tình Sủng
Tiểu Khuyết không chịu uống thuốc, cậu bé nghe mùi thuốc lại muốn nôn.

Bà Dương rưng rưng nước mắt không biết làm cách nào.

Tình cảnh này làm ai chứng kiến đều thấy đau lòng.

Hoạ Y rời ghế bước lên trước đỡ cậu bé, Bạch Trạch Dương định ngăn cản vì sợ cậu bé sẽ nôn ra người nàng nhưng bị Lữ Vỹ Kỳ ngăn lại.

Hắn biết đã là chuyện nàng muốn làm thì không ai có thể ngăn được.

Hoạ Y choàng tay qua người Tiểu Khuyết, cậu bé cực kỳ phối hợp, nàng múc một muỗng nhỏ thuốc kề vào môi cậu bé nhưng lần này cậu né nôn trực tiếp lên y phục của nàng làm ai nấy cũng hoảng hốt.

Bạch Trạch Dương nhanh chóng chạy lại dọn dẹp nhưng vẫn chậm hơn Lữ Vỹ Kỳ, hắn lấy khăn lau cho Hoạ Y sạch sẽ rồi giúp nàng đỡ cậu bé.

Hoạ Y nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

- Tiểu Khuyết ngoan, đệ mau uống thuốc để mau khỏi bệnh nhé.

Tiểu Khuyết thều thào không có sức nhưng cũng chịu há miệng để uống thuốc, bà Dương mừng đến rơi lệ, hơn một tháng nay vì không có tiền nên chỉ cho con trai uống thuốc tự hái, hôn nay mới có thuốc của đại phu để uống.

Tiểu Khuyết uống hết thuốc, đoạn Hoạ Y đỡ cậu bé nằm xuống, Tiểu Khuyết nắm tay Hoạ Y thều thào.

- Tỷ tỷ xinh đẹp, đệ không muốn chết.

Câu nói của trẻ thơ làm Hoạ Y sững người, đột nhiên hốc mắt nàng ửng đỏ.

Có người sống trong nhung lụa suốt ngày kêu sống than chết, vậy mà ở hoàn cảnh nghèo nàn bệnh tật này họ lại ao được sống.

Mạng sống đáng quý như vậy, ai muốn từ bỏ cơ chứ.

Hoạ Y không muốn cậu bé thất vọng, nàng vỗ vỗ tay Tiểu Khuyết nhẹ giọng bảo.


- Tiểu Khuyết sẽ không sao đâu, đệ thích diều không, khi nào đệ khỏe ta sẽ mua diều hình cá chép cho đệ thả nhé.

Tiểu Khuyết gượng cười rồi mệt mỏi thỏ không ra hơi.

Lữ Vỹ Kỳ cũng vuốt tóc cậu bé trấn an, Bạch Trạch Dương có hơi khó chịu, Sở Tiêu là thị vệ bên cạnh Hoạ Y bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ ngăn cản y đến gần nàng.

Một thái y nhỏ bé như hắn ta làm sao có quyền chứ.

Tên đại phu đã bị lôi đến nhà khác, bây giờ muộn rồi cũng không thể tới kiểm tra tình hình mỗi nhà ra sao được, Hoạ Y dặn dò phu phụ họ Dương cho Tiểu Khuyết uống thuốc đúng giờ xong thì lên đường trở về khách điếm.

Bốn người ngồi cùng một bàn trong phòng Hoạ Y, tâm trạng ai cũng trùng xuống.

Đi hết cả buổi tối, không thu thập được gì, còn phát hiện ra một loại bệnh không biết nguyên nhân, mà trưởng thôn, tri huyện chẳng thấy bóng dáng ai đứng ra giúp dân cả.

Chuyện hệ trọng như vầy cũng không thấy bẩm tấu với nàng.

- Các khanh về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm.

Bạch Trạch Dương đứng lên nhưng không đi ngay mà đợi Lữ Vỹ Kỳ bước ta cửa cùng mình, Lữ Vỹ Kỳ còn chưa muốn đi nhưng cũng không thể quá lộ liễu trước mặt người khác.

Phòng của Bạch Trạch Dương và Lữ Vỹ Kỳ nằm đối diện nhau, họ đi một mạch về phòng, bất chợt Bạch Trạch Dương lên tiếng hỏi.

- Không biết Hạ thái y trước đây là người ở vùng nào?
Khẩu âm của hắn, miền xuôi miền ngược gì cũng không giống, lại có những hành động đáng nghi ngờ, dường như luôn muốn tiếp cận Hoạ Y.

Lữ Vỹ Kỳ tìm đại một lí do để trả lời.

- Tại hạ từ nhỏ đã bơ vơ không nhà, chẳng biết thân phụ là ai, nên quê quán gốc gác cũng không được tỏ tường.

Nói xong hắn vào phòng khép cửa lại để tránh bị Bạch Trạch Dương hỏi khó.

Hai hàng mày của Bạch Trạch Dương đâu vào nhau, tên thái y này có nhiều điểm nghi vấn, y cần phải để ý thêm mới được.


Nửa đêm, khi khách điếm đã trở nên yên ắng, Lữ Vỹ Kỳ lén lút mò qua phòng của Hoạ Y, lúc này nàng vẫn còn chưa ngủ.

Lữ Vỹ Kỳ như một tên ăn trộm, đi nhẹ bước khẽ làm Hoạ Y cũng bật cười.

- Chàng đang làm gì vậy?
Đảm bảo cửa đã được cài chắc chắn rồi, Lữ Vỹ Kỳ mới nhanh chóng nhào tới ôm Hoạ Y vào lòng, hít lấy hít để hương hoa trên người nàng.

- Cả ngày hôm nay không được ôm nàng, ta sắp thở hết nổi rồi.

Hắn ôm nàng lên giường gấp gáp cởi y phục của nàng ra, giống như sợ người khác sẽ vào bắt tại trận nên chuyện nào cần làm nhanh thì đẩy nhanh giai đoạn một chút.

Hoạ Y cắn môi hắn hơi e ngại.

- Thiếp không có thuốc, sẽ nguy hiểm lắm.

Bàn tay đang bận bịu xoa nắn vùng đầy đặn mềm mại trước ngực nàng vẫn không ngừng, hắn ôn nhu lên tiếng.

- Nàng đừng lo, ta là thái y mà, nhất định sẽ có cách.

Lữ Vỹ Kỳ tự nhiên trả lời làm nàng không nhịn được bật cười, lần này chàng trở lại còn học được cái tính ba hoa, giảo hoạt của ai không biết.

Cả hai ngồi trên giường, Lữ Vỹ Kỳ ôm nàng từ phía sau, đôi bàn tay dài rắn chắc choàng qua người nàng, ôm lấy đôi gò bồng hồng mịn, nhẹ nhàng đảo đủ chiều.

Hoạ Y ngã đầu vào vai hắn, bờ môi nhỏ gắn chặt với môi của Lữ Vỹ Kỳ, hắn càng ngày càng điêu luyện, mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng đều bị hắn khám phá.

Hắn đưa vật nặng nóng hổi của mình vào nàng không lưu tình mạnh bạo di chuyển, Hoạ Y bấu chặt ga giường, cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu xấu hổ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi