TỪ TỪ SUY LÝ

Từ Hoãn Hoãn phát giác ra điểm bất thường. Cô phát hiện suy đoán trước đây của mình có điểm sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

Nghĩ thật kỹ, Từ Hoãn Hoãn mới tiến đến trước mắt Cao Lâm: “Đội trưởng Cao, những manh mối chúng ta đang có trong tay có điểm mâu thuẫn rất lớn.”

Cao Lâm vừa nghe xong, lập tức thả tài liệu trong tay xuống, nhìn cô: “Chỗ nào?”

Từ Hoãn Hoãn bắt đầu phân tích: “Nếu Cố Hạ là kẻ lưu vong mang tội giết người, như vậy điều hắn bắt buộc phải làm chính là cố gắng ẩn giấu tung tích. Hắn đội mũ, đeo khẩu trang, mặc trang phục tối màu để người khác không nhận ra tướng mạo của hắn. Hắn không lựa chọn khách sạn mà phải tìm một nơi không cần đăng ký bằng thẻ căn cước. Trong nhà nghỉ hẻo lánh này máy camera thì hư, chủ nhà trọ không quan tâm khách hàng là ai nên rất an toàn … Tất cả những việc này đều không có vấn đề.”

Không chỉ Cao Lâm mà các đội viên khác đều ngừng công việc trong tay nhìn về hướng Từ Hoãn Hoãn.

Từ Hoãn Hoãn dừng một chút: “Thế nhưng mặt khác, hắn lại tự làm bại lộ tung tích của mình. Không lấy tiền mặt trả tiền phòng mà thanh toán bằng thẻ. Cho dù đi vội không mang theo tiền mặt, hắn hoàn toàn có thể ra ATM rút tiền mặt.”

“Đúng là như thế!” Nghe phân tích của Từ Hoãn Hoãn, Cao Lâm mới phát hiện điểm này. Bọn họ vì muốn bắt cho được Cố Hạ, tìm mọi cách để tìm ra hành tung của hắn nên căn bản không nghi ngờ hành động quẹt thẻ trả phòng này: “Như vậy, hắn cố tình bại lộ vị trí của mình, để chúng ta đến nhà nghỉ tìm hắn.”

Nhưng làm thế với mục đích gì?

“Không sai!” Từ Hoãn Hoãn gật đầu, duỗi một ngón tay về phía trước: “Hắn làm vậy để làm gì? Tôi cho rằng không đơn giản vì muốn ‘chơi’ cảnh sát một ván, cũng không phải muốn chứng tỏ hắn can đảm đến mức nào.” Cô ngừng một chút, quơ quơ ngón tay: “Mà vì ở căn nhà nghỉ ấy, hắn để lại một thứ muốn cảnh sát tìm ra được.”

Cao Lâm lập tức nghĩ đến ‘vật chứng’ duy nhất tìm thấy trong gian phòng đó: “Dao cạo râu?”

Từ Hoãn Hoãn vuốt cằm: “Hừm, dao cạo râu rõ ràng là điểm mâu thuẫn. Đeo khẩu trang chạy trốn, tại sao nhất định phải dùng dao cạo râu. Trong phòng hắn không để lại bất kỳ vật gì, ngay cả vân tay cũng không có…. Tất cả đều chỉ rõ hắn rất cẩn thận, nhưng lại không cẩn thận lưu lại món đồ có thể truy ra DNA. Không phải quá kỳ lạ ư?”

Những chi tiết Từ Hoãn Hoãn phân tích càng rõ ràng bày ra trước mắt mọi người, những mâu thuẫn liên tục xuất hiện ….

Chu Tề Xương nhíu mày: “Xác thực rất kỳ lạ…. Cố Hạ tại sao lại làm như thế?”

Từ Hoãn Hoãn nói ra suy đoán của mình: “Vì để cho chúng ta tin chắc hắn vẫn còn ở thành phố S.”

Aizzaa!!! Chu Tề Xương cảm giác hỗn loạn, không rõ ràng: “Không hợp lý … tại saonhư vậy được chứ?”

Cao Lâm kết luận: “Vì muốn lừa chúng ta, kỳ thực người đang ‘chơi’ chúng ta không phải Cố Hạ.”

Chu Tề Xương cùng các đội viên khác giật mình: “Không phải Cố Hạ? Vậy là ai?”

Từ Hoãn Hoãn không trả lời, mà hỏi anh ta một câu: “Anh Chu, Cố Hạ cao bao nhiêu?”

Tuy không hiểu vì sao Từ Hoãn Hoãn hỏi câu này, nhưng Chu Tề Xương vẫn đáp: “Khoảng 1m70cm.”

Từ Hoãn Hoãn hỏi tiếp: “Còn vợ của hắn, Tưởng Văn Văn?”

“Để tôi tra một chút!” Chu Tề Xương lấy thông tin về cô ta, rồi trả lời: “Cô ta cao 1m67cm. Làm sao?”

Từ Hoãn Hoãn gật gật đầu, càng thêm chắc chắn những hoài nghi của mình: “Chiều cao bọn họ gần như tương đương, vóc người tầm trung, Cố Hạ có thể giả thành Tưởng Văn Văn; ngược lại, Tưởng Văn Văn có thể hóa trang thành dáng vẻ của Cố Hạ. Đội mũ, mặc quần áo của chồng mình, đeo khẩu trang, giả giọng một chút là có thể khiến tiếp tân hiểu lầm cô ta là đàn ông.” Vụ án trước đây người chồng giả dạng vợ mình, còn vụ án này thì ngược lại.

Lúc này cô đột nhiên rõ ràng vì sao Tưởng Văn Văn lại chọn căn nhà nghỉ bị hư camera này, bởi vì chẳng may ghi lại được hình ảnh cô ta, cô ta không phải sợ bại lộ tung tích mà sợ lộ ra việc cô ta cải trang.

Chu Tề Xương cảm thấy khối tin tức này quá lớn, anh ta nhất thời chưa thể tiêu hóa hết: “Chờ đã…. Ý của ‘Từ đại thần’ chính là Tưởng Văn Văn chưa chết? Không phải trong nhà vợ chồng họ, chúng ta tìm thấy máu của cô ta sao?”

Cao Lâm nghiêm nghị: “Có vết máu chưa chắc chứng minh cô ta đã tử vong.”

Đây cũng là điểm cảnh sát bọn họ lơ là.

Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Ừm, cô ta lấy chút máu của mình tạo thành hiện trường án mạng, sau đó lau máu, giả bộ lưu lại chút máu khô ở khe hở để chúng ta lầm tưởng Cố Hạ giết người, không lau dọn sạch sẽ, vô tình để lại; trường hợp giống như cây cạo râu vậy. Dùng DNA làm công cụ ngụy trang, thật giả lẫn lộn.”

Thật ra kế hoạch này có thể nói là hoàn mỹ, tất cả đều bị cô ta lừa, rơi vào bẫy của cô ta. Tuy nhiên có nhiều thứ thiết kế quá mức hoàn hảo lại lộ ra khẽ hở.

Những suy đoán trước đây của Từ Hoãn Hoãn đều chính xác, chỉ có điều thân phận hung thủ và nạn nhân có trao đổi: “Vì vậy, tôi cho rằng người lập mưu giết người không phải là Cố Hạ, mà là Tưởng Văn Văn. Cô ta dùng tài khoản của Cố Hạ đặt mua một chiếc vali. Sau khi sát hại Cố Hạ, khả năng hắn chết do bị đầu độc hoặc nghẹt thở, hắn bị nhét vào trong vali, rồi cô ta ngụy trang thành nạn nhân, rời đi. Ở trong nhà nghỉ lưu lại dao cạo râu của nạn nhân, đẩy toàn bộ hiềm nghi lên người Cố Hạ, để chúng ta lầm tưởng rằng cô ta là kẻ bị hại.”

Cao Lâm nghĩ đến vụ án trước, khi bọn họ hoài nghi mục tiêu là Cố Hạ, có thể hiện tại …., “Lưu Niệm … Chu Tề Xương, đêm Lưu Niệm mất tích có phát hiện xe của Cố Hạ ở nhà hàng đó, có chụp được người lái xe không?”

“Không có, căn bản không trông thấy rõ người!” Chu Tề Xương hít sâu một hơi, anh ta rợn tóc gáy, giọng sợ hãi: “Không … Không phải … Tối hôm đó người ngồi trong xe cũng không phải Cố Hạ chứ?”

Từ Hoãn Hoãn chậm rãi gật đầu: “Rất có thể!”

Bọn họ bị rơi vào một loại hình thái tư duy: Cố Hạ là tình nhân của Lưu Niệm. Xe của hắn xuất hiện ở khu vực quanh nhà hàng Lưu Niệm đã hẹn với em gái, liền nhận định trong xe chắc chắn là Cố Hạ. Kỳ thực, trong xe chỉ có một người, chính là Tưởng Văn Văn.

Cao Lâm lên tiếng hỏi: “Tưởng Văn Văn có bằng lái xe không?”

Chu Tề Xương kiểm tra, rồi thầm thốt lên … Má ơi: “Thật sự có!”

Thành viên trong đội tự vỗ mạnh vào đầu mình: “Đúng rồi! Sao chúng ta không nghĩ tới. Tình nghi Cố Hạ, nhưng Tưởng Văn Văn cũng là đối tượng nằm trong diện tình nghi. Cô ta phát hiện chồng mình vụng trộm, tức giận ra tay giết chết Lưu Niệm, rồi giết Cố Hạ, sau đó đổ mọi tội lên đầu hắn.”

Chu Tề Xương thở dài thườn thượt, “Trời ạ! Quá đáng sợ!” Nếu đúng là như vậy thì Tưởng Văn Văn quá đáng sợ.

Một mình suy nghĩ một lúc, sau đó Từ Hoãn Hoãn mới quay sang Chu Tề Xương: “Anh Chu, ngày Lưu Niệm mất tích, cô ta có bỏ nhà đi một khoảng thời gian, camera quanh đó có ghi lại được hình ảnh xe của Cố Hạ không?”

Chu Tề Xương lắc đầu: “Đội trưởng cũng nói tôi điều tra rồi, nhưng không có!”

Từ Hoãn Hoãn hỏi tiếp: “Ngày hôm đó cuộc gọi cuối cùng là gọi cho em gái Lưu Mẫn đúng không?”

Chu Tề Xương xác nhận: “Đúng!”

Từ Hoãn Hoãn cụp mắt, cắn cắn môi. Một lát sau lên tiếng: “Anh Chu, anh giúp tôi điều tra việc này. Còn nữa, tôi muốn xem lại đoạn băng thẩm vấn và đoạn clip kia.”

Đoạn clip thì Chu Tề Xương biết, còn: “Đoạn băng thẩm vấn? Ai?”

Từ Hoãn Hoãn nói ra một cái tên: “Lưu Mẫn.”

Sau khi có được tư liệu cần thiết, Từ Hoãn Hoãn ngồi trước máy tính, xem lại đoạn clip Lưu Mẫn sát hại Hồng Dịch Văn, và đoạn băng cô thẩm vấn Lưu Mẫn. Có nhiều chi tiết nhỏ cô bỏ qua, nay đã rõ rõ ràng ràng trước mắt. Trong đầu cô hình thành một giả thiết.

Hơn nửa tiếng, Từ Hoãn Hoãn tiến đến phòng thẩm vấn, Lưu Mẫn đã được giải đến. Tuy sắc mặt cô ta có hơi nhợt nhạt nhưng không chật vật như lần trước.

Lưu Mẫn vừa trông thấy Từ Hoãn Hoãn bước vào, câu hỏi đầu tiên chính là: “Có phải Cố Hạ giết chết chị tôi?” Người cô ta nghiêng về phía trước, thái độ gấp gáp.

Từ Hoãn Hoãn kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt đen láy nhìn Lưu Mẫn, không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nói: “Cố Hạ mất tích.”

Lưu Mẫn trợn tròn mắt, kích động: “Hắn trốn? Quả nhiên là hắn sao?”

Sắc mặt Từ Hoãn Hoãn bình tĩnh, khẽ lắc đầu, thanh âm trầm trầm: “Nhưng hiện nay điều tra ra được, không phải hắn!”

Nghe ba chữ cuối, Lưu Mẫn cau chặt mày: “Vậy còn có ai?”

“Vợ của Cố Hạ, Tưởng Văn Văn!” Từ Hoãn Hoãn ngừng một chút, “Cô biết không?”

Lưu Mẫn sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừm, tôi biết cô ta, chịcó nói qua với tôi. Là cô ta giết chị tôi?”

Từ Hoãn Hoãn không lay động nhìn cô ta, không nói.

Lưu Mẫn tiếp tục lên tiếng: “Có phải cô ta phát hiện chuyện của chồng cô ta và chịtôi…nên cô ta giết chị ấy?”

Từ Hoãn Hoãn không trả lời đúng hay không, chỉ hỏi ngược cô ta một câu:”Lưu Mẫn, cô biết vì sao tôi muốn gặp cô không?”

Những lời này khiến Lưu Mẫn lộ ra nét mặt nghi ngờ: “Không phải để nói cho tôi biết hung thủ là ai sao?”

Từ Hoãn Hoãn phủ định: “Không phải!” Thân thể cô nghiêng về trước, nháy mắt sắc mặt thay đổi: “Cô đã sớm biết hung thủ là ai, không phải sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi