TỪ TỪ, TÔI MỚI LÀ CÔNG !

Ba năm sau.

“ Ưm…… A…… Không được…… A…… ”

Triển Thiệu mở rộng hai chân, ngồi loạng choạng trên người Lâm Miểu. Vẻ mặt dâʍ đãиɠ rên lên.

Lâm Miểu nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, tay giữ eo, thỉnh thoảng lại thúc lên trên một chút, làm cho Triển Thiệu sảng khoái không thôi.

“ Ưm…… A…… Lâm miểu…… Mau…… Mau……! A! ”

Anh ngửa cổ ra sau, cả người run rẩy. Mà bên trong hậu huyệt đã có thói quen co rút, mút lấy ƈôи ŧɦịŧ Lâm Miểu.

“ Ưm…… Em cũng…… Ưm…… Muốn em rút ra sao? ”

Lâm Miểu cố gắng nhẫn nhịn, véo nhẹ đầṳ ѵú đã bị hút sưng lên của Triển Thiệu.

“ Không, không cần rút ra…… Bắn…… Bắn…… Vào trong…… Ha…… A ”

Triển Thiệu lắc đầu, mông lung nhìn Lâm Miểu.

” Hóa ra anh thích bắn vào trong…. Thật là dâʍ đãиɠ…. “

Lâm Miểu miệng nói Triển Thiệu dâʍ đãиɠ, nhưng mặt lại tỏ vẻ say mê. Cậu gắt gao nắm lấy hông Triển Thiệu, chân đạp lên giường một phát, gia tăng tốc độ, mạnh mẽ thúc vào hậu huyệt anh:

“ Đều cho anh…… Tất cả đều…… Bắn cho anh…… ”

Triển Thiệu nhìn vẻ mặt Lâm Miểu, cơ thể hưng phấn, cong người, bắn ra.

Thật ra được bắn vào trong càng làm cho anh sảng khoái, không chỉ thế….

Mỗi lần Lâm Miểu bắn vào trong cơ thể anh, luôn hiện ra khuôn mặt si mê, làm cho anh cảm giác thỏa mãn kì diệu trong lòng.

Sau khi hai người bắn xong, nhẹ nhàng ôm nhau một lúc, Lâm Miểu xoay người xuống giường,  khom lưng hôn Triển Thiệu:

” Anh nghỉ ngơi một lát, bao giờ làm xong bữa sáng em sẽ gọi anh. “

” Ưʍ. ” Triển Thiệu đắp chăn lên người, nhìn Lâm Miểu mặc quần áo, đi ra phòng bếp.

Hai người đã ở bên nhau ba năm.

Vào ” Ngày kỷ niệm hai năm bên nhau “, Lâm Miểu uống rượu say trở về nhà, lấy hết dũng khí, nói ra thân phận thật của cậu cho anh nghe.

Hồi trước Triển Thiệu cũng có chút nghi ngờ, nhưng không nghĩ mọi chuyện phức tạp hơn những gì anh đoán.

Sau khi Lâm Miểu nói xong, cả người run lên, sợ hãi nhìn Triển Thiệu, như sợ anh sẽ rời xa cậu bất cứ lúc nào.

Triển Thiệu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Miểu,  sao có thể buông ra lời oán trách cậu được, huống chi, anh luôn cho rằng, việc bản thân bỏ thi đại học, đánh nhau năm đó, đều là tự anh quyết định. Liên quan đến người khác thế quái nào được?

Nhưng, anh không biết phải an ủi ra sao, chỉ có thể sờ đầu Lâm Miểu vụng về nói:

” Yên tâm, dù em có là ai đi chăng nữa, anh đều sẽ thích em. “

Anh không ngờ, một câu đơn giản như vậy, lại khiến cho Lâm Miểu bật khóc.

Thấm thoát đã một năm trôi qua.

Bây giờ Triển Thiệu làm huấn luyện viên tập thể hình, anh mở phòng tập riêng và sẽ khai trương vào tuần sau.

Anh lăn lộn trên giường một lúc, cuối cùng cũng bước xuống giường, đi chân trần vào phòng bếp, nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Miểu, ho nhẹ một cái.

Lâm Miểu quay đầu lại, cười nói:

” Đói sao? Em luộc nốt trứng là ăn được rồi. “

Triển Thiệu đi lên phía trước vài bước, ôm lấy Lâm Miểu từ đằng sau, nhỏ giọng nói:

” Không, anh muốn hỏi em, thứ bảy tuần sau, phòng tập khai trương, em có thời gian đến cắt băng, với, với tư cách là bạn trai anh…. không? “

Lâm Miểu như bị chấn động, giọng run lên:

“ Thật sao? “

Triển Thiệu vùi đầu vào vai cậu:

“ Thật. “

Lâm Miểu không trả lời, chỉ cầm chặt tay anh, từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã.

Triển Thiệu lau nước mắt cho cậu, nhẹ nhàng nói:

” Đừng khóc. Còn rất nhiều việc chúng ta phải làm cùng nhau. “

Lâm Miểu dứt khoát xoay người, nhào vào ngực Triển Thiệu, để yên cho nước mắt dính ướt ngực anh.

” Ừm, sau này, chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian, rất nhiều kỷ niệm…. Phải làm cùng nhau. “

—— Toàn văn hoàn——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi