TỪ TỪ, TÔI MỚI LÀ CÔNG !

Triển Thiệu không ngờ Lâm Miểu lại cao như vậy.

Không những thế, người thật trông còn đẹp hơn trong ảnh. Lông mi vừa dài vừa rậm, làn da trắng trẻo mềm mại, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi. Lúc cậu nhìn thấy Triển Thiệu, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.

À, hóa ra Lâm Miểu là fan.

Triển Thiệu có chút tự mãn.

Một số diễn viên, sau khi xem Triển Thiệu đóng phim, sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế, tìm cơ hội kiếm một vai diễn để có thể cùng diễn với anh, thậm chí còn lén lút liên hệ Triển Thiệu, muốn ngủ cùng anh thêm lần nữa.

Tuy nhiên, thành thật mà nói, một khi bước ra phim trường, đối với anh, bạn giường kiêm bạn diễn, không thể khiến anh hứng thú. Theo Triển Thiệu, ” bạn giường ” chỉ là đối tác trong công việc. Anh không định đưa ” công việc ” vào cuộc sống cá nhân của bản thân.

Nhưng những điều này không gây trở ngại tới sự yêu nghề của anh.

Dựa theo kịch bản, Triển Thiệu một tay chống cửa, một tay vuốt cằm, nở nụ cười chuẩn bị từ trước: ” Em mới chuyển đến sao? Anh ở nhà bên cạnh, căn hộ 503. “

Chừng này chưa là gì, nhưng khuôn mặt trắng nõn của Lâm Miểu bỗng trở nên đỏ bừng: ” Dạ. “

Triển Thiệu dùng ngón trỏ giật mạnh cổ áo, vẻ mặt hứng thú nhìn Lâm Miểu:

” Anh tên là Triển Thiệu. Phòng tắm nhà anh bị hỏng, em có thể cho anh mượn phòng tắm của em được không? “

Lâm Miểu nói năng lắp bắp: ” Dạ, dạ được. ” Nhưng cậu vẫn chặn cửa, không có ý định đứng dịch sang bên.

Nụ cười Triển Thiệu càng lúc càng lớn:

” Vậy, em có thể cho anh….. Đi vào không….. “

Mặt Lâm Miểu đỏ bừng: ” Đi…. Đi vào…. ” Đồng thời lùi về sau một bước, quay người sang bên.

Lúc này Triển Thiệu mới để ý, Lâm Miểu đi chân trần.

Bàn chân trắng nõn mịn màng, mạch máu màu xanh nhạt như ẩn như hiện, hình dáng mỗi ngón vô cùng hoàn mỹ, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng.

” Ừm, bao giờ đến cảnh bắt đầu làm, có thể thêm một đoạn hôn mu bàn chân, chắc chắn kết quả rất tốt. ” Triển Thiệu thầm nghĩ.

Sau khi Triển Thiệu vào nhà, Lâm Miểu tay chân luống cuống, ngơ ngác đứng tại chỗ, quên luôn lời thoại.

Nhưng vẫn không thấy đạo diễn kêu ngừng.

Có lẽ đạo diễn nghĩ rằng, diễn viên mới vào nghề phản ứng càng chân thật, càng được nhiều người yêu thích?

Mặc dù bạn diễn đã quên lời thoại, nhưng Triển Thiệu lại rất tốt bụng, không hề tức giận. Tính theo mức độ nào đó, anh còn thấy phản ứng của Lâm Miểu trông rất đáng yêu, làm anh chỉ muốn mau chóng đem đối phương ấn xuống giường, lôi đao lôi kiếm mãnh liệt thao, bắt đầu cuộc chiến giữa dưa và cúc.

Anh nhìn quanh phòng, ngồi xuống sô pha, nhắc nhớ đồng nghiệp non tay của mình:

” Này, không định mời anh dùng nước sao? “

Dựa theo yêu cầu kịch bản, Lâm Miểu là một thanh niên ngây thơ trong sáng, sống ngay cạnh nhà ông chú quyến rũ do Triển Thiệu thủ vai, cậu sinh viên sẽ nhiệt tình đưa nước cho Triển Thiệu, lại không cẩn thận làm đổ ly nước lên người mình, sau đó Triển Thiệu biến thành ông chú tốt bụng, giúp Lâm Miểu lau khô chỗ nước, bắt đầu động chạm, cởϊ qυầи áo.

Anh dứt lời, Lâm Miểu giống như vừa mới tỉnh mộng, hoang mang vội vội vàng vàng xoay người vào bếp rót một ly nước, rồi chạy như bay quay lại phòng khách.

Sau đó, Lâm Miểu trượt chân, ngã bịch.

Đổ cả ly nước vào người Triển Thiệu.

Đây là nước đá.

Cứ cách một lớp áo, chất lỏng lạnh lẽo từng chút từng chút ngấm vào da thịt, khiến cho Triển Thiệu rùng mình.

Chưa hết, phản ứng sinh lý bình thường của anh bắt đầu xuất hiện, đầṳ ѵú dựng đứng, như ẩn như hiện dưới lớp vải màu đen.

” Em xin lỗi, thật sự xin lỗi! ” Lâm Miểu liên tục xin lỗi, vội vàng lấy giấy trên bàn trà, tay chân luống cuống lau cho Triển Thiệu.

” Không sao…. Anh đến đây để đi tắm…. ” Triển Thiệu nhíu mày, tranh thủ sửa lại lời thoại, cảm thấy kì lạ trong lòng: Sao đạo diễn vẫn không kêu ngừng? Dựa theo kịch bản, Lâm Miểu mới là người bị ướt áo không phải sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi