TƯ TỰ VẠN THIÊN



Đợi Đường Tự trở lại, Đường Thác nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể đưa em tới hậu đài không?”
Đường Tự cảm thấy kì lạ: “Sao thế, có chuyện gì à?”
“Ừm.” Đường Thác nhường đường cho một người muốn đi qua, tiếp tục nói: “Có quà muốn tặng cho chị Thời Hề.”
Lời này thực sự khiến Đường Tự kinh ngạc, anh im lặng chốc lát, cười cười lắc đầu: “Giờ em còn hiểu chuyện hơn cả tôi.”
Đường Thác bị ánh mắt sáng rực của Đường Tự nhìn cho mất tự nhiên, cậu chủ động dời đi tầm nhìn, giả bộ hiếu kì quan sát xung quanh.

Ánh mắt Đường Tự vẫn luôn không rời khỏi gương mặt cậu, một lúc lâu sau anh rút điện thoại ra gọi một cuộc, Đường Thác nghe thấy anh hỏi, bây giờ có thể tới hậu đài tìm em không?
Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì đó, Đường Tự đáp hai tiếng rồi cúp máy, sau đó bảo Đường Thác: “Thời Hề nói lúc này bên hậu đài nhiều người lắm, hơi bị loạn.

Cô ấy ngồi xe tôi về, chúng ta ra ngoài đợi cô ấy đi.”
“Được.” Đường Thác gật đầu rồi cùng Đường Tự ra ngoài.

Ra tới bên ngoài thì gặp Lục Thành Úy vừa mới góp náo nhiệt bên hậu đài đi ra.
“Yo, hai người về rồi hả, không cùng đi chơi sao?”
Đường Thác lúc này mới nhìn rõ bên cạnh Lục Thành Úy còn có một người đẹp mặc váy dài màu đỏ.
“…” Cậu thực sự hơi bị chấn kinh.
Đường Tự cũng hết sức cạn lời, anh liếc Lục Thành Úy một cái rồi trực tiếp kéo Đường Thác vượt qua anh ta đi về phía trước, chỉ bỏ lại một câu: “Tự mình chơi đi.”
Ở bên ngoài đợi không lâu lắm thì Thời Hề xuất hiện.


Cô nhìn quanh bốn phía, Đường Tự giơ tay vẫy vẫy với cô ấy, gọi một tiếng: “Ở đây.”
Thời Hề bước tới, một bộ tâm trạng rất vui vẻ.
Ba người sóng vai đi tới chỗ để xe, trong lúc đó Đường Tự liếc Đường Thác một cái, Đường Thác bèn vòng qua bên cạnh Thời Hề, rút một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo ra.
Cậu dè dặt mở miệng: “Chị Thời Hề, cái này tặng cho chị, không biết chị có thích hay không.”
Thời Hề bị hành động cùng lời nói của Đường Thác làm cho sững sờ, cô khẽ hô một tiếng kinh ngạc: “A.”
Thời Hề nhận lấy chiếc hộp, mở ra, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong lại càng bất ngờ hơn.
“Cái này…” Những lời tiếp đó lại biến thành sự trầm mặc, cũng không biết Thời Hề đang suy nghĩ điều gì.
Ngón tay Đường Thác bất an mà cọ tới cọ lui thân quần: “Em nhớ lúc trước chị nói chị thích… nên làm cho chị một cái, em…” Hầu kết Đường Thác chuyển động, giọng nói cậu có hơi không được rõ ràng: “Hi vọng chị vẫn thích ạ.”
Thời Hề bỗng ngừng lại, cô đóng chiếc hộp, yên lặng nhìn Đường Thác.
“Thích chứ, cảm ơn em nhé.” Cô cười: “Nói thật thì chị không ngờ sẽ còn gặp lại em.” Thời Hề vỗ nhẹ bả vai Đường Thác, nói: “Những chuyện trước đây… đều đã qua rồi.”
Đường Thác nở nụ cười với cô, một nụ cười nhè nhẹ không rõ lắm, còn hơi xấu hổ.

Mặc dù vẫn e dè như trước song Đường Thác cũng thả lỏng đi rất nhiều: “Thực sự… cảm ơn chị, chị Thời Hề.

Còn có, em vẫn luôn chưa nói với chị, chị múa đẹp lắm ạ.”
Đường Tự đứng dưới màn đêm nhìn hai người họ, trong lòng cảm xúc phức tạp.

Nhìn thấy đồ vật trong chiếc hộp nhỏ kia anh lại càng nghi hoặc về Đường Thác nhiều hơn.


Đường Tự vốn dĩ cảm thấy Đường Thác bây giờ thực sự quá hiểu chuyện, thậm chí hiểu chuyện tới mức dè dặt từng li từng tí, mà món quà hồi nãy…
Đợi đến khi xe chạy trên đường được một lúc, Thời Hề quay đầu, phát hiện Đường Thác đã nhắm chặt mắt tựa trên ghế.
Cô khẽ lên tiếng: “Tư Hành?”
Đường Thác không phản ứng.
Đường Tự nhỏ giọng nói: “Ngủ rồi hả?”
Thời Hề gật đầu, sau đó cô quay người, lại mở chiếc hộp ra lần nữa.
Đường Tự liếc thứ đồ bên trong, nghe thấy Thời Hề nói: “Em không nghĩ tới em ấy sẽ tặng em cái này.”
Cô duỗi tay lấy thứ bên trong chiếc hộp ra, đó là một quả cầu nhỏ lấp lánh, nhìn sáng hơn so với cầu thủy tinh thông thường, bên trong còn có một đóa anh đào xinh đẹp, đặt dưới ánh sáng giữa màn đêm lại càng đẹp theo một cách khác.

Trên dưới quả cầu thủy tinh còn xuyên cả dây treo và tua rua, mỗi một chi tiết đều vô cùng tinh xảo.
“Anh cũng không ngờ tới…” Đường Tự nói: “Em ấy thực sự đã trưởng thành rất nhiều.”
Thời Hề cong cong khóe miệng: “Ừm, hình như thế thật.”
“Có thể những chuyện trước đây đều để lại khúc mắc trong lòng em ấy nên em ấy mới chủ động muốn tới xem em biểu diễn, muốn xin lỗi em, còn chuẩn bị cho em cái này.” Đường Tự nhìn Thời Hề một cái: “Hết trách em ấy thật rồi chứ?”
Nghe anh nói vậy, Thời Hề chau mày nhìn anh: “Coi thường ai thế?”
Đường Tự cười: “Ừ, là anh nhìn nhầm rồi.”
Thời Hề thở dài một hơi: “Trước đây cũng là em nặng lời, giờ nghĩ lại đúng là không nên, thế mà em lại trách cứ một đứa trẻ lâu như vậy.”
Đường Tự lại nói: “Không có gì là không nên cả, em trách là đúng, là do anh không tốt.”
Thời Hề không lên tiếng.

Đầu ngón tay Đường Thác đang ngồi phía sau khẽ động, cậu vẫn không mở mắt như cũ.

Lại qua một hồi lâu, Thời Hề đột nhiên nói: “Vừa nãy ở hậu đài, có một người đã tỏ tình với em.”
“Ồ? Là người thế nào?”
“Một người khá tốt, hơn nữa cũng theo đuổi em lâu rồi.”
Đường Tự dự cảm rằng Thời Hề còn muốn nói gì đó, thế nên anh quan tâm yên lặng chờ cô nói tiếp.
“Em bảo với anh ấy, để tối nay em suy nghĩ rồi sẽ cho anh ấy đáp án.”
Trong bóng tối tĩnh mịch, Thời Hề nhìn từng tòa nhà cùng dòng xe cộ vụt qua cửa sổ xe, dường như thời khắc này những thứ đó đều có thể trở thành hồi ức, theo gió đêm gào thét ào tới.
“Đường Tự, em không đợi anh nữa.

Đợi anh nhiều năm như vậy, hình như em không đợi được nữa rồi.”
Đường Thác siết chặt nắm tay, có điều chẳng ai phát hiện động tác đó của cậu.

Thời Hề cứ nghiêng đầu mãi, còn Đường Tự thì vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước.
Đường Tự không biết nên nói gì mới phải.

Đã bao năm, Thời Hề trước nay chưa từng che giấu tâm tư của mình dành cho anh, anh cũng chưa từng mập mờ thái độ của mình đối với cô.

Anh và Thời Hề quen biết từ nhỏ, một người con gái ngoan ngoãn lanh lợi là thế, anh vẫn luôn chăm sóc cô như chăm sóc một đứa em gái thân thiết.

Tất nhiên Đường Tự hi vọng cô sẽ hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc đó của cô thực sự không phải là anh.
Đường Tự đánh một vòng tay lái, ngoặt vào một ngã rẽ.

“Em có thể nghĩ như vậy thì thực sự rất tốt.

Người đó như thế nào cũng nói với anh, về sau dẫn anh đi gặp, anh phải giúp em kiểm định.”
Đường Tự đã nói đến như vậy, đương nhiên Thời Hề cũng chẳng còn cách nào nữa, cô chỉ cười nhạt một tiếng: “Muốn yêu đương mà thôi, kiểm định làm chi.”
“Không được, phải kiểm.” Đường Tự lắc đầu: “Đàn ông bây giờ giỏi nhất là trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, em nhìn Lục Thành Úy xem, đã lừa biết bao nhiêu cô gái rồi.”
Thời Hề cười thành tiếng: “Thế giới này có thể có mấy Lục Thành Úy chứ.”
Tới khách sạn của Thời Hề, Đường Tự cũng xuống xe.

Đường Thác giả bộ ngủ cả nửa ngày cuối cùng cũng mở mắt, cậu vươn cổ ra xem trộm, nhìn thấy Đường Tự và Thời Hề đang ôm nhau chút đỉnh, Đường Tự nói gì đó với Thời Hề, Thời Hề cười gật đầu với anh.

Sau khi Thời Hề đi vào, Đường Tự không có lập tức lên xe, anh đứng tại chỗ châm một điếu thuốc.
Dáng vẻ châm thuốc đó của Đường Tự thực sự vô cùng đẹp, anh sẽ theo thói quen mà hơi lệch đầu về phía bên trái, ngậm thuốc cũng phải chọn một góc độ cao hơn người bình thường.

Ngọn lửa từ bật lửa phản chiếu làm gương mặt anh rạng hơn rất nhiều, mà lúc này lại nổi gió, Đường Tự đứng ngược gió, châm hai lần mới cháy thuốc.
Đường Thác ở trong xe yên lặng ngắm nhìn Đường Tự hút xong một điếu thuốc, sau đó cậu nhẹ nhàng nhắm mắt, tiếp tục giả bộ ngủ.

Cậu nghe thấy tiếng mở cửa xe rất khẽ của Đường Tự, rồi xe lại khởi động một lần nữa, trong lòng Đường Thác âm thầm đoán, giờ chiếc xe này có lẽ sẽ lái về hướng nhà của Đường Tự.
Nghĩ tới đây, toàn thân Đường Thác y chang con mèo vừa mới trộm được miếng cá khô ngon lành, vui vẻ như muốn bay lên.

Thế nhưng khi Đường Thác đang quên hết tất cả mà phiêu dạt trên không trung, một âm thanh khác lại vang lên trong đại não cậu– Ha, mày hèn hạ thật đấy.
Thanh âm đó xuyên thẳng vào cơ thể lạnh lẽo của cậu như thể rơi xuống vực sâu, một vạn thùng cá khô nhỏ cũng không cách nào sưởi ấm cho cậu được nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi