TƯ TỰ VẠN THIÊN



Vì để giúp Đường Tự theo dõi nên Lục Thành Úy đành từ bỏ hẹn hò, dỗ dành tiểu minh tinh cùng anh ta đợi ở trước cửa.

Tiểu minh tinh cũng khá biết điều, tự mình mày mò cái loa rồi nghe nhạc.

Lục Thành Úy tiêu một đống tiền mua xe mới, dàn loa vòm này hiệu quả thực sự không phải chém gió, nghe rất sống động, như thể mỗi một âm đều có thể từ bốn phương tám hướng gõ vào tim người nghe.
Không lâu sau, Đường Tự xuất hiện trong tầm nhìn của Lục Thành Úy.

Lục Thành Úy buồn bực, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe hỏi: “Xe cậu đâu?”
Sắc mặt Đường Tự rất xấu, nhìn như kiểu sắp đi đánh nhau với người ta.
“Em ấy nhận ra xe của tôi, tôi sợ em ấy nhìn thấy nên đỗ bên kia rồi.”
Đường Tự kéo cửa lên xe, lên xe xong thì sắc mặt lại càng xấu hơn.

Một người đàn ông đang gào thét đứt hơi khản tiếng giữa nhịp trống kim loại, gào như thể muốn cuộn tung cả mui xe, gào đến mức toàn thân anh nổi đầy da gà da vịt.
“Đổi bài khác đi có được không?”
Lục Thành Úy biết anh không thích mấy thứ này, rất sảng khoái bỏ qua thể loại nhạc “kinh dị” của anh ta, đổi liên tiếp mấy bài.

Tiểu minh tinh từ lúc Đường Tự lên xe thì không dám thở mạnh, Đường Tự không giống với Lục Thành Úy.

Lục Thành Úy cao gầy, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười nhẹ, điển hình cho một quý công tử, chính xác hơn mà nói thì là một hoa hoa công tử.

Mà Đường Tự lại tráng kiện hơn Lục Thành Úy một chút, lúc nghiêm mặt không nói chuyện khiến người ta có cảm giác không giận tự uy, bỗng nhiên sinh ra chút khoảng cách.


Anh như vậy có lẽ phần lớn là do di truyền từ tính cách của ông nội, song hai người vẫn có điểm khác.

Ông nội Đường Tự là uy nghiêm quang minh chính đại, còn Đường Tự lại âm thầm mang theo vẻ áp bức.
Tiểu minh tinh nhìn Lục Thành Úy đổi rõ lâu vẫn chưa đổi được một bài hát ổn ổn, bèn chủ động giơ tay nói: “Để em chọn cho.”
Đường Tự lúc này mới chú ý tới người ngồi bên ghế phó lái, xác định đó là “tiểu minh tinh” trong miệng của Lục Thành Úy thì chau mày, trong lòng mắng, đậu má, tên khốn khiếp Lục Thành Úy đến đàn ông cũng không bỏ qua.
Nhạc nhẽo trong xe Lục Thành Úy toàn mấy bài bay lắc, tiểu minh tinh tìm nửa ngày mới tìm ra một bài trữ tình thịnh hành, đoạn nhạc dạo vang lên, cậu ta quay đầu hỏi: “Bài này được chứ?”
Bài hát này Đường Tự cũng từng nghe qua, “Không chút vướng mắc” của Trần Dịch Tấn.
Anh gật đầu: “Phiền cậu rồi.”
Lục Thành Úy nhìn tên bài hát, phì cười, khó hiểu hô một tiếng: “Hóa ra cậu thích kiểu này.”
Đường Tự lười để ý anh ta, chuyên chú nhìn chằm chằm phía đối diện.

Tiểu minh tinh khẽ động ngón tay, mở chế độ phát lặp lại, ngón tay thon dài khiến tên háo sắc bên cạnh được thể ngứa ngáy.
“Đừng nhìn nữa, vừa mới đi vào được lúc sao mà ra ngay được, cái kiểu tư vấn tâm lý rồi trị liệu tâm lý gì đó ấy đều tốn sức lắm.” Lục Thành Úy rút điếu thuốc ra châm, lại ném bao thuốc và bật lửa cho Đường Tự.

Đường Tự lúc này mới nhận ra, lúc ra ngoài anh chỉ mang theo chìa khóa, đến áo khoác cũng quên chứ đừng nói đến thuốc.
Giờ khắc này thực sự Đường Tự rất muốn hút thuốc, thuốc lá cái thứ này hút mãi rồi chẳng dứt được, như một roi không chút lưu tinh quất mạnh lên năng lực tự chủ của mỗi người.
Bọn họ đợi khoảng một tiếng đồng hồ Đường Thác mới đi ra.

Trước cửa phòng khám có mấy bậc thềm, Đường Thác cứ thế đứng từ bậc cao nhất nhảy vọt xuống, nhảy xong thì kéo balo, chầm chậm vừa đá hòn đá vừa đi về phía trước.
Lục Thành Úy nhìn con đường bên cạnh, hỏi: “Không xuống à?”
Dừng một lúc, Đường Tự trầm giọng trả lời: “Em ấy không muốn để tôi biết.”
Lục Thành Úy nghe vậy thì sửng sốt: “Không đúng, thế cậu đến đây làm gì, chúng ta đợi lâu vậy làm gì, để tiễn bạn nhỏ rời đi bằng mắt à?”
“Ừm.” Đường Tự tựa lưng lên ghế, đáp một tiếng có cũng được không có cũng chẳng sao.

“… Đậu má.”
Nhìn thấy Đường Thác bước vào trạm tàu tiện ngầm bên cạnh, Đường Tự mới mở cửa xe: “Các cậu cứ đi trước, tôi đến tìm bác sĩ kia nói chuyện.”
“Ei!” Lục Thành Úy chẳng kịp nói lời giữ anh lại, Đường Tự đã đóng sập cửa xe, nhanh chóng bước tới con đường bên cạnh.

Lục Thành Úy tặc lưỡi: “Gì vậy trời…”
Bài hát được phát lặp lại vang lên câu hát cuối cùng, tiểu minh tinh nhìn Đường Tự đang qua đường, nói một câu: “Bạn của anh khá là đẹp trai.”
Động tác của Lục Thành Úy ngừng lại, nghiêng đầu: “Người đẹp trai hơn đang bên cạnh em đây này, với cả bạn tôi là thẳng, em không có cửa đâu.”
Tiểu minh tinh nghe vậy thì thấy buồn cười: “Không phải anh cũng thẳng sao?”
“Thẳng hay không thẳng còn phải xem đối phương là ai.” Lục Thành Úy đã đổi hướng xe, nhếch miệng nở nụ cười xấu xa, một bụng những lời tình tứ bắt đầu xổ ra: “Với em, tôi muốn thẳng cũng không được.”
Đường Tự bước vào phòng khám tâm lý lại chẳng ngờ bị một cô gái chặn lại ở tầng một.
“Anh à, xin hỏi anh có hẹn trước không?”
Đường Tự lắc đầu: “Người trong nhà tới đây làm tư vấn tâm lý, nếu như có thể, tôi cần tìm hiểu tình huống của em ấy một chút.”
Cô gái gật đầu, lấy ra một cuốn sổ: “Vậy mời anh ghi lại thông tin cá nhân của anh, tôi sẽ liên lạc với bác sĩ Văn xem giờ có tiện hay không.”
Đường Tự viết họ tên, số điện thoại lên cuốn sổ ghi chép khách đến thăm, cô gái đó nhận lấy xem qua, nói một câu “Đợi một lát” rồi nhấc điện thoại gọi một cuộc.
“Bác sĩ Văn, có một anh họ Đường muốn hẹn chị nói chuyện về tình huống người trong nhà của anh ấy, giờ chị có rảnh không?”
Có lẽ là bởi phòng khám tâm lý này muốn để mọi người thả lỏng tinh thần hơn, cô gái đó cũng không dùng từ “bệnh nhân” các loại.

Đầu dây bên kia không biết nói những gì, cô gái đó lại xem cuốn sổ, bổ sung: “Anh Đường Tự ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy lấy làm tiếc nhìn Đường Tự: “Rất xin lỗi anh Đường, bác sĩ Văn sắp phải tiếp đãi một vị khách khác, giờ đang chuẩn bị, hôm nay e là không tiện gặp mặt anh rồi.” Cô ấy vươn tay đưa qua một tấm danh thiếp: “Trên này có ghi phương thức liên lạc của bác sĩ Văn, chị ấy nói anh có thể đổi hôm khác liên lạc trước với chị ấy, chị ấy sẽ gặp anh ạ.”
Đường Tự nhận lấy, đánh giá tấm danh thiếp nho nhỏ.
Anh Văn.

“Được.” Anh lịch sự gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn cô.”
Sau khi Đường Tự rời đi, cô gái ấy cầm lấy cuốn sổ chạy lên tầng.
“Đi rồi?”
Cô ấy gật đầu, đưa sổ ghi chép khách đến thăm cho Văn Anh: “Như lời chị nói, em đã đưa danh thiếp của chị cho anh ta rồi.”
Văn Anh lấy cuốn sổ lật tới trang mới nhất, trừ bỏ những khi Đường Thác nhắc đến thì đây là lần đầu tiên chị tiếp xúc với cái tên này.

Đường Tự đến sớm hơn chị nghĩ một chút, Văn Anh thở nhẹ một hơi, ghi nhớ dãy số điện thoại viết trên trang giấy rồi đưa lại cuốn sổ cho cô gái.
Cô gái ấy không rời đi ngay, ôm cuốn sổ đứng đó hỏi: “Tình hình dạo này của Đường Thác có phải không ổn lắm không, tần suất tới đây của cậu ấy đã tăng lên rất nhiều.”
“Đúng thế.” Văn Anh day day huyệt thái dương: “Thế nên chị mới cần gặp mặt người nhà của cậu ấy.”
Cô gái đồng ý gật đầu: “Trị liệu tâm lý nếu như có người nhà hay bạn bè phối hợp, hiệu quả thực sự sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Đường Tự trở về xe của anh, gọi điện thoại cho Đường Thác.
“Đang đâu thế?”
Qua ống nghe, Đường Tự có hơi úp mở: “Đang trên tàu điện ngầm.”
“Ồ.” Đường Tự gõ rơi tàn thuốc: “Đi đâu thế?”
“Tới siêu thị mua chút đồ.” Đường Thác hoàn toàn không biết bản thân đã bị phát hiện, vẫn bình tĩnh nói dối, Đường Tự nghe mà càng không biết phải làm sao.
“Ừm, được rồi, về chậm thôi nhé.”
Đường Thác cảm giác cuộc gọi này cứ sao sao, thời gian lâu như vậy, Đường Tự chưa từng vô duyên vô cớ mà gọi điện thoại cho cậu.
Tàu điện ngầm dừng trước một trạm, vài người lên tàu, trong đó có một bà mẹ dắt theo một cô bé.

Đường Thác lập tức đứng dậy, nói với bà mẹ đó: “Ngồi chỗ này đi ạ.”
Bà mẹ ấy liến thoắng nói cảm ơn rồi kéo tay con gái: “Anh trai nhường chỗ cho con kìa, mau cảm ơn anh đi.”
Bé gái rút một gây kẹo que ra, đôi mắt to nháy một cái nhìn Đường Thác, lúc cười lên thì lộ ra hai cái má lúm, miệng ngọt y chang kẹo hoa quả: “Anh ơi anh thật tốt! Cảm ơn anh ạ!”
Đường Thác vội xua tay: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.”
Sau khị được mẹ ôm cho ngồi lên đùi, bé gái ấy lại tiếp tục ăn kẹo que, mắt thì nhìn chằm chằm vào Đường Thác.
Người trên tàu càng ngày càng nhiều, Đường Thác liếc nhìn cô bé vẫn đang ăn kẹo que, cậu mím môi rồi nói với bà mẹ: “Dì…” Mới nói được một chữ Đường Thác lại thấy không ổn lắm, bèn sửa miệng: “Chị ơi, tốt nhất là đừng cho bé ăn kẹo que nữa, trên tàu đông người, chen tới chen lui khó tránh bị đụng vào, hơn nữa thỉnh thoảng tàu lại phanh gấp, ngộ nhỡ có người đụng phải hoặc thế nào đấy sẽ đâm vào miệng bé đấy ạ.” Vừa nói, Đường Thác còn vừa minh họa, giơ tay chọc chọc miệng mình.
Bà mẹ được gọi là chị nghe vậy thì lập tức cười nói: “À vậy hả, tôi cũng không nghĩ tới, cảm ơn cậu nhé.” Nói xong thì đụng đụng cánh tay bé gái, thương lượng: “Nghe rõ chưa, anh trai bảo không được ăn kẹo que trong tàu điện ngầm, sẽ nguy hiểm, đợi ra ngoài rồi lại ăn có được không?”

Bé gái hình như còn xoắn xuýt một lúc lâu mới mở miệng, nhả cây kẹo que ra cầm trên tay, làm bộ ông cụ non: “Được ạ.”
“Mẹ ơi còn kẹo que không, cho anh trai một cái.”
Đường Thác đứng ở bên cạnh ngạc nhiên: “Không cần không cần, em ăn thôi là được!”
Bé gái lại vội vàng tìm tòi trong túi, rút ra một cây kẹo đường mới tinh giơ về phía cậu: “Anh ơi, cho anh!”
“Cầm lấy đi, em nó thích cậu mới cứ đòi cho cậu đó, hôm nay thực sự cảm ơn cậu.”
Bé gái nở nụ cười, đôi mắt cong cong nhấn mạnh tấm lòng của mình: “Đúng đó, em thích anh.”
Đường Thác bỗng càng thêm không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành đỏ mặt nhận lấy, nói: “Cảm ơn nhé.”
Cô bé không nói thêm gì nữa, cũng không nói câu không cần khách sáo, ngồi một chỗ nhìn chằm chằm cậu.
“Anh ơi mặt anh đỏ kìa.”
Mấy lời vô tri này của trẻ con làm mặt Đường Thác càng nóng hơn.

Ngược lại cô bé đó không chịu bỏ qua, tiếp tục buông lời ngọt xớt: “Anh ơi trông anh đẹp trai thật đấy.”
Hai cô gái bên cạnh cười ra tiếng, Đường Thác không khỏi bị dọa hú hồn, chớp chớp mắt nhìn về phía các cô ấy.

Hai cô gái thấy bị phát hiện, ngại ngùng quay đầu đi, vì nén cười mà khuôn miệng có hơi kì quái.
Kết quả Đường Thác phải chen chúc xuống tàu ngay ở trạm tiếp theo.

Cậu đứng ở ga tàu xa lạ nhìn đoàn tàu rời đi, trong tay còn nắm chặt một cây kẹo.
Trong cuộc sống, bài ca ca ngợi cái đẹp tôn quý nhất là những lời linh hồn con người thủ thỉ từ miệng của con trẻ.

Tàu điện ngầm lướt đi như bay, trong đầu Đường Thác đột nhiên bật ra câu nói ấy, hình như là của Hugo thì phải.
Song ca ngợi vô tâm như thế lại càng khiến cậu khó xử.
Đường Thác cúi đầu, giữa dòng người náo nhiệt, bóng lưng của cậu mệt mỏi mà cô độc.

Cậu động tay, bỏ cây kẹo que vào trong ngăn nhỏ nhất của balo, cẩn thận kéo chặt khóa, yên lặng đợi chuyến tàu tiếp theo vào trạm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi