TƯ VÔ TRẦN

Nhà ta ở bên cạnh nhà Thẩm Nhất Cố.

Ngày ta còn bé, từ lần đầu tiên hai gia đình gặp mặt nhau, Thẩm Nhất Cố đã bám dính lấy ta không buông.

Hắn nói: “Tư Phất là bé gái đẹp nhất trong thiên hạ này.”

Mẹ Thẩm cười dịu dàng hỏi hắn: “Con đã thích Tư Phất như thế, vậy sau này lớn lên cưới Tư Phất về làm vợ con có được không?”

Thẩm Nhất Cố đỏ mặt, lắp ba lắp bắp gật đầu đáp: “Đương nhiên là được ạ.”

Mặt của ta cũng đỏ lựng, xấu hổ không dám nhìn hắn nhưng lại yên lặng xem lời hắn nói thành một câu hứa hẹn.

Sau này, Thẩm Nhất Cố trưởng thành, mặt mày đẹp đẽ sáng láng, tài hoa hơn người. Cho dù đứng trong đám đông, hắn cũng là công tử văn nhã khiến cho người người kinh ngạc và thán phục.

Ta cũng rất yêu thích và trân trọng hắn, cho nên trước lễ mừng năm mới, khi mẹ Thẩm tới nhà ta cầu thân, ta đã cực kì vui vẻ.

Chỉ là ngày ấy, sắc mặt của Thẩm Nhất Cố bình đạm, dường như không thật sự vui lắm.

Ta đã quen với việc này từ lâu, mấy năm qua, hắn không còn dính lấy ta như hồi nhỏ nữa.

Ta chỉ cho rằng hắn đã trưởng thành hơn, tính cách cũng sẽ trở nên thành thục và chững chạc, cảm xúc không thích hợp thể hiện ra bên ngoài nhưng trong trái tim hắn chắc chắn vẫn có ta.

Nếu không thì tại sao hắn lại theo mẹ Thẩm đến nhà ta cầu thân chứ?

Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, giống như những năm trước, ta đi xem hội đèn lồ ng cùng Thẩm Nhất Cố.

Hàng xóm láng giềng đều nhận ra bọn ta, cũng biết ta và hắn là thanh mai trúc mã. Nay bọn ta sắp tu thành chánh quả, mọi người vừa trông thấy bèn chúc mừng một tiếng, nhân tiện hỏi về ngày cưới.

Ta trông mong liếc trộm Thẩm Nhất Cố, nhưng Thẩm Nhất Cố chỉ mỉm cười hờ hững rồi trả lời: “Không vội.”

Trước kia, ngày nào hắn cũng nghĩ đến chuyện cưới ta, nhưng hiện tại lại bảo không vội.

Lòng ta tràn đầy nỗi mất mát nhưng cũng chỉ có thể che giấu đi.

Hội đèn lồ ng rộn ràng vô cùng náo nhiệt, ta cực kì phấn khích, trong khi Thẩm Nhất Cố lại chẳng có vẻ gì gọi là thích thú cả.

Cho đến khi bọn ta đi xem hội thơ bên trong tửu lâu Hồ Gia, Thẩm Nhất Cố đã nhìn thấy một cô gái.

Nàng ấy mặc một thân trang phục đỏ rực, xinh đẹp yêu kiều tựa như ngọn lửa, đứng trên đài cao xuất khẩu thành thơ khiến cho một đám đại nho* câm nín không trả lời được.

*Đại nho: Bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao.

Thẩm Nhất Cố hào hứng bước lên đài cao so thơ cùng nàng.

Trong kinh thành, hắn có tiếng là người có tài văn chương nổi bật, ngay cả mấy đứa trẻ ở biên cương xa xôi cũng biết và thuộc lòng thơ hắn viết.

Vì vậy, lúc hắn đưa thơ mình làm ra, ta đã nghĩ rằng hắn sẽ không thua.

Cho đến khi nàng ấy cất lên những câu: “Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai/ Bôn lưu đáo hải bất phục hồi (1)”, “Sơ ảnh hoành tà thuỷ thanh thiển/ Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn (2)”, “Mãn đường hoa tuý tam thiên khách/ Nhất kiếm hàn sương thập tứ châu (3)”,….

(1) Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai/ Bôn lưu đáo hải bất phục hồi: Nước sông Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống/ Chảy băng băng ra bể không bao giờ trở lại (Trích “Tương tiến tửu” – Lý Bạch).

(2) Sơ ảnh hoành tà thuỷ thanh thiển/ Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn: Nước cạn, lơ thơ nằm xoải bóng/ Trăng mờ, phơ phất nổi trầm hương (Trích “Cành mai nhỏ nơi vườn núi” – Lâm Bô).

(3) Mãn đường hoa tuý tam thiên khách/ Nhất kiếm hàn sương thập tứ châu: Hương hoa khắp nhà làm say lòng vô số tân khách/ Một thanh gươm bén tiễu trừ thập tứ châu.

Ta ngồi dưới đài ngẫm nghĩ từng chữ, phải nói là bội phục sát đất.

Ta chưa từng thấy qua một người nào chỉ trong khoảng thời gian ngắn một chén trà lại có thể tạo ra nhiều bài thơ đặc sắc, tuyệt vời và mang theo dư âm vô tận đến vậy.

Huống chi, đây còn là một cô gái vô danh.

Mặc dù thơ của Thẩm Nhất Cố đã đủ hay rồi, nhưng hắn vẫn bị nàng thuyết phục, cúi đầu bái nàng một cái và hài lòng đi xuống đài.

Ta vốn tưởng rằng Thẩm Nhất Cố đi lên đài cao là vì muốn thắng được chiến đèn đẹp nhất cho ta.

Cho nên khi hắn bước xuống, ta đã nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, ta đã mua được chiếc đèn mà mình thích nhất rồi.”

Thẩm Nhất Cố dường như không nghe ta nói chuyện, chỉ kinh ngạc nhìn cô gái kia và cảm thán: “Quả là Kinh Sơn phiến ngọc*, vẻ đẹp và tài năng khiến cho người khác phải sợ hãi thán phục, trước đây sao ta lại không biết còn có một cô gái như vậy tồn tại trên đời chứ?”

*Kinh Sơn phiến ngọc: viên ngọc thô ẩn trong đá không phải ai cũng nhìn ra, giống như kẻ sĩ phải có duyên mới tìm được minh quân để phò tá, mà nhiều khi trước đó cũng trải qua bao thê lương thảm khốc….

Ta sững sờ trong chốc lát.

Nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

Nàng ấy quả thật tài hoa hơn người, ngay cả ta đây cũng cảm thấy choáng ngợp chứ nói gì đến người so tài trực tiếp với nàng ấy là Thẩm Nhất Cố.

Chủ quán đưa đèn lồ ng cho nàng ấy, mọi người xung quanh thổn thức tản ra.

Ta và Thẩm Nhất Cố đang định rời đi thì bị nàng ấy gọi lại.

“Này! Thơ của huynh hay lắm, đèn lồ ng này tặng cho huynh.”

Nói rồi nàng ấy ném chiếc đèn lồ ng sang.

Thẩm Nhất Cố dùng một tay bắt lấy, mỉm cười nhìn nàng rồi hỏi: “Không biết cô nương có thể cho ta biết tên họ được không?”

“Nhớ kỹ! Ta tên là Lục Cảnh Nguyệt.”

Lục Cảnh Nguyệt cười rạng rỡ, tiêu sái rời đi giống như ánh mặt trời chói chang.

Ta thấy rõ trong mắt Thẩm Nhất Cố có thêm một tia sáng.

Ta hơi sợ.

Mấy năm qua, hắn chưa từng nhìn ta như thế.

Trên đường về nhà, hắn vô cùng phấn khích kể lại cho ta nghe về những bài thơ do Lục Cảnh Nguyệt viết và khen ngợi hết lần này đến lần khác.

Ta biết hắn rất thưởng thức những người có học thức uyên bác, nhưng khổ nỗi ta lại không chú tâm ở phương diện này.

Cha ta cả đời nghiên cứu về lịch sử, ta cũng chịu ảnh hưởng nên cực kì thích sưu tầm các câu chuyện dân gian.

Khi đi học, những người khác thì bận nghĩ xem những từ nào trong thơ của họ chưa đủ hay, trong khi ta lại đang suy nghĩ về việc ngày mai nhất định phải ghi chép các câu chuyện phương Tây thú vị do các tay lái ngoài bến tàu kể lại.

Ta biết thơ của Lục Cảnh Nguyệt hay nhưng lại không thể phân tích được sự tinh tế trong từng câu từng chữ giống như Thẩm Nhất Cố được.

Thẩm Nhất Cố bàn về thơ ca với ta, ngoại trừ hùa theo hắn khen hay thì ta chẳng biết nên nhận xét thêm điều gì.

Một lát sau, hắn mất hứng thở dài: “Thôi bỏ đi, muội thì biết cái gì.”

Hắn xoay người bỏ ta đi trước, trông tâm trạng u ám hẳn.

Trái tim ta nhói lên tựa như bị kim đâm.

Sau khi xuống xe ngựa, hắn trân trọng ôm theo chiếc đèn như bảo bối.

Ta hỏi hắn: “Nhất Cố, huynh có thể tặng ta chiếc đèn lồ ng này được không?”

Hắn cau mày đáp: “Chẳng phải muội đã có rồi sao?”

Giây phút đó, ta chợt nhận ra có nhiều thứ đang rời bỏ ta mà đi.

Cho dù là đèn lồ ng hay Thẩm Nhất Cố.

Về đến nhà, ta trằn trọc mất ngủ suốt cả đêm, cứ nhớ đến ánh mắt Thẩm Nhất Cố nhìn Lục Cảnh Nguyệt là lòng ta lại đau đớn.

Nhưng ta sợ rằng chỉ là do ta đa nghi và nghĩ nhiều nên hiểu lầm hắn, đành phải uất ức nuốt hết tâm sự vào bụng.

Chỉ mong sao Lục Cảnh Nguyệt hoà vào biển người mênh mông và không bao giờ xuất hiện nữa, cuộc sống của ta và Thẩm Nhất Cố sẽ lại tiếp tục như trước.

Hôm sau, ta xách theo mẻ bánh gạo nướng mà mẹ ta đã làm đi tìm Thẩm Nhất Cố.

Ta và hắn đã hẹn với nhau ngày mười sáu này sẽ cùng nhau đi núi Thương Ngô để ngắm cảnh núi tuyết giữa biển mây.

Cửa nhà họ Thẩm mở ra, ông bác trông cửa nói với ta rằng mới sáng sớm Thẩm Nhất Cố đã đi ra ngoài rồi.

Ta vội hỏi: “Huynh ấy đi đâu vậy?”

Năm nào ta và hắn cũng đều đi núi Thương Ngô, hắn chưa bao giờ quên, cớ sao năm nay lại không nhớ?

Ông lão sờ đầu ngẫm lại rồi trả lời: “Không biết nữa, nhưng mà lúc ra ngoài, trông hắn vội vàng lắm, còn cầm theo chiếc đèn lồ ng hôm qua mang về, hình như là đi tìm người nào đó thì phải.”

Từ những lời này, ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Ta quay người đi, toàn thân trở nên lạnh lẽo, không khác gì cái xác không hồn lang thang vô định, những chiếc bánh gạo trong túi dần dần đông cứng lại trong cái lạnh buốt giá.

Hắn đi tìm Lục Cảnh Nguyệt, hắn quên mất ước hẹn giữa bọn ta.

Gió lạnh thổi phần phật làm ta phát run, nhìn về phía núi Thương Ngô ẩn trong sương mù mênh mông bên ngoài thành, ta tức giận đi về hướng đó.

Hắn không tới thì thôi, ta tự đi một mình.

Cõng túi bánh gạo nhỏ trên lưng, ta leo lên núi một mình bất chấp cơn gió lạnh.

Sau khi bị vấp té bị rơi ngã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ta cũng thất thần leo lên được đỉnh núi.

Trên núi Thương Ngô tuyết phủ dày đặc, còn bên dưới vách núi là biển mây cuồn cuộn, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

Còn chưa kịp kinh ngạc cảm thán thì ta đột nhiên nghe được giọng nói của Lục Cảnh Nguyệt.

“Quả là đẹp như tiên cảnh, huynh thật sự không lừa ta!”

Ta ngơ ngác nhìn sang, nàng ấy mỉm cười nhìn công tử tuấn mỹ một thân đỏ rực đứng bên cạnh, không phải Thẩm Nhất Cố thì là ai?

Bọn họ trò chuyện với nhau thật vui vẻ nhưng lòng ta lại đau thắt.

Chân ta nặng như gắn chì, lê từng bước đến gần hắn, nhận nhục tủi hờn cất tiếng gọi: “Thẩm Nhất Cố?”

Vị công tử cao lớn đĩnh đạc sửng sốt, chần chờ quay đầu lại.

Ngay khi trông thấy ta, hắn có hoang mang có ngạc nhiên, nhưng lại không hề có một chút xíu áy náy hay đau lòng nào.

“Tư Phất, sao muội lại ở đây?”

Ta kiềm lại nước mắt, cười hỏi hắn: “Chẳng phải đã hẹn với nhau cùng đi sao? Tại sao huynh lại không gọi ta?”

Hắn ngẩn ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

“Ta quên mất.”

Quên mất? Rốt cuộc là không nhớ, hay căn bản hắn cho rằng điều này không quan trọng?

Lục Cảnh Nguyệt nhìn ta, chợt hỏi: “Nàng ấy là ai thế?”

Ta định nói ta là vị hôn thê của Thẩm Nhất Cố, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Thẩm Nhất Cố chặn trước.

“Muội ấy là con gái nhà hàng xóm của ta, khi còn bé bọn ta thường hay chơi đùa cùng nhau đó mà.”

Chỉ là hàng xóm thôi, nàng đừng suy nghĩ nhiều.

Hắn thiếu điều muốn nói như vậy.

Tình yêu trong sáng của ta lúc này đây đã bị hắn nghiền nát thành từng mảnh.

Ta bật cười giễu cợt hỏi hắn: “Ta là hàng xóm, vậy nàng ấy là ai? Người yêu của huynh à?”

Sắc mặt Thẩm Nhất Cố trầm xuống: “Bọn ta là bạn bè kết giao qua thơ ca, mối quan hệ trong sáng. Hoắc Tư Phất! Muội đừng ăn nói khó nghe như vậy.”

Khó nghe? Ta đã nói cái gì đâu mà hắn lại bất bình dữ thế!?

Mặt Lục Cảnh Nguyệt đầy vẻ khó chịu, nàng ấy liếc thẳng ta một cái: “Người đàn bà ghen tuông ở đâu ra đây, thật là xui xẻo, ta về trước đây.”

Núi Thương Ngô trở gió, sương mù ào ào thổi đến, mọi thứ trên núi Thương Ngô bắt đầu trở nên mờ mịt.

“Hoắc Tư Phất, muội quá đáng quá đấy.”

Thẩm Nhất Cố nhìn ta rồi vội vàng đuổi theo Lục Cảnh Nguyệt.

Ta đờ đẫn nhìn bọn họ đi xa, khập khiễng đi xuống núi với thân mình đầy rẫy vết bùn và vết thương.

Nơi đầu gối bị xây xát đẫm máu, máu tươi ướt đẫm nhiễm đỏ cả làn váy trắng.

Không đau, thật sự không đau một tí nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi