TÙ VỚI BIỂN SÂU

Tiếng kêu kì ảo vang lên không biết bao lâu, mây mù u ám trên đỉnh đầu dần tan đi, chiết xạ ra vầng sáng màu vàng như chẳng khác nào ánh nắng giáng lâm tại đáy biển.

Lâm Tri Ngư kinh ngạc đưa tay lên, muốn chạm vào ánh sáng nhu hòa ảo mộng kia, lại đột nhiên bị Tố Châu nắm chặt tay, bàn tay to lớn bao phủ bàn tay cậu, lòng bàn tay dán vào nhau, mười ngón tay đan xen nhau.

“Anh đưa em đi ngắm nắng.”

Trong tiếng hò reo của người cá và tiếng nước biển lưu động, tiếng Tố Châu trầm thấp mà rõ ràng, hắn kéo tay Lâm Tri Ngư, ôm cậu bơi về phía vùng biển sáng ngời như những tia nắng trên bầu trời.

Ánh sáng tuy chói nhưng không lóa mắt, nó hòa lẫn với dòng nước xanh biếc, thản nhiên cho người đụng chạm. Hai người cùng trôi nổi trong đám nước sắc màu lấp lánh, thu hết vùng biển của người cá vào trong tầm mắt.

Mãi đến khi trong tầm mắt xuất hiện một hòn đảo nhỏ đen sì, Lâm Tri Ngư mới hồi thần từ trận du lịch lãng mạn kinh ngạc vừa rồi, tia sáng không chiếu đến nơi này, hòn đảo phía trước tối tăm không rõ. Không chờ cậu hỏi, Tố Châu nghiêng người nói nhỏ bên tai cậu: “Đây là quỷ bạch tuộc.”

Hòn đảo này là Hải Thần? Lâm Tri Ngư nghi hoặc quan sát, trên mặt viết rõ ‘không thể tin nổi’.

Tố Châu gật gật đầu, ôm Lâm Tri Ngư vẫn đang sững sờ vào ngực: “Ôm chặt anh.”

Vừa nói xong, nước biển đột nhiên dập dờn kịch liệt, hòn đảo kia dường như đang lay động, Lâm Tri Ngư yên lặng ôm Tố Châu, chỉ thấy hòn đảo kia chậm rãi bay lên không trung, bùn cát màu đen di động theo nó dần hạ xuống, từ từ lộ ra hình dáng của Hải Thần.

Đường viền màu nâu dần xuất hiện tron trong bóng tối, xúc tu lít nha lít nhít tung bay trong làn nước, trên đám xúc tu đó là hai con mắt đen như hai viên ngọc trai. Thứ đang đứng trước mặt ai người là một con bạch tuộc khổng lồ.

Lâm Tri Ngư kinh ngạc đến mức suýt nữa nuốt luôn hạt châu trong miệng, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Hải Thần. Xúc tu nhiều không đếm xuể hơi khủng bố, nhưng đôi mắt đen nhánh kia rất có hồn, xán lạn chói mắt như ẩn chứa cả ngàn ngôi sao nhỏ, đẹp hơn cả bầu trời đêm khi đến hè.

Tố Châu nhìn người trong ngực đang nhìn con bạch tuộc xấu xí không chớp mắt, trong miệng chua lòm, một tay bịt mắt Lâm Tri Ngư, đuôi cá dùng sức lay động, quấy tung đám bùn cát vừa lắng đọng.

Đôi mắt chứa cả bầu trời sao của Hải Thần liếc sang Tố Châu, có vẻ bất đắc dĩ.

Lâm Tri Ngư kéo tay Tố Châu muốn nhìn Hải Thần, đột nhiên trong đầu vang lên một tiếng nói xa xôi.

“Xin chào, bạn đời của Tố Châu.”

Hải… Hải Thần đang nói chuyện với mình?

Lâm Tri Ngư thầm nghĩ, lại một lần nữa khiếp sợ vì năng lực của Hải Thần.

“Hoan nghênh đến biển sâu, Lâm Tri Ngư.”

Hải Thần đang hoan nghênh cậu, Lâm Tri Ngư vừa vui vẻ vừa hơi mất mát, tiếc là bây giờ cậu không thể nói chuyện.

“Tôi có thể nghe thấy tiếng từ trong lòng cậu, cậu có thể dùng suy nghĩ để nói chuyện với tôi.”

Trong đầu lại vang lên tiếng Hải Thần, Lâm  Tri Ngư thăm dò trả lời: “Hải Thần đại nhân… Cảm ơn quà của ngài, nhưng tôi không phải bạn đời của Tố Châu.”

Bạn đời? Đúng là cậu có tình cảm với đối phương, nhưng cậu không thể bỏ qua chuyện hắn lừa dối mình, hai cảm xúc mâu thuẫn này đấu đá lẫn nhau khiến cậu chỉ muốn thoát khỏi dây trói vô hình này.

“Ồ? Nhưng không phải hắn đã biến đổi cậu…”

“Này! Con quỷ bạch tuộc kia, mi dám lén lút nói gì với Tiểu Ngư của ta!”

Tố Châu đột nhiên ngắt lời hai người, vội vã buông bàn tay đang che mắt Lâm Tri Ngư, chuyển san bịt tai người ta: “Đừng nói lung tung, chúng ta còn có việc, lần sau đến thăm mi.”

Lâm Tri Ngư bị Tố Châu bịt chặt tai, chỉ cảm thấy làn nước quanh mình lại chấn động, bạch tuộc khổng lồ trước mắt chầm chậm thu mình lại, quay về làm hòn đảo nhỏ im lìm.

Tố Châu xoay người kéo Lâm Tri ư rời đi, bơi thẳng về phía trước, xuyên qua đám san hô cao to như đám hải tảo lắc lư, bơi đến vách đá cao nhất, tới hang động đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Ánh sáng mờ trôi nổi trong nước giống như những con đom đóm trên mặt đất, Tố Châu tiện tay bắt một con đưa cho Lâm Tri Ngư xem: “Đây là đom đóm đáy biển, nó chỉ sinh sống ở vùng san hô này thôi.”

Lâm Tri Ngư tò mò chạm vào nó, con đom đóm bò lên tay cậu một lát rồi bay vụt vào trong hang động. Tố Châu nắm tay cậu, bơi theo hướng con đom đóm vào trong hang sâu.

Sau một khúc cua dài là hang động rộng rãi sáng sủa, chính giữa đặt một thứ giống như vỏ sò khổng lồ dài hơn hai mét, phủ bên ngoài một lớp xà cừ, được cố định nhờ cành cây khô vững chắc, trong nó đặt đầy hải tảo mềm mại và trân châu nhỏ vụn.

Lâm Tri Ngư quan sát những thứ trước mắt, tim đập loạn nhịp. Đây là… sào huyệt của người cá sao?

“Đây là sào huyệt của chúng ta.”

Tố Châu ôm lấy Lâm Tri Ngư còn đang sững sờ, bế cậu nằm lên vỏ sò, đè trên tầng tầng lớp lớp hải tảo, hôn lên đôi mắt sáng lộng lẫy như bảo thạch quý báu, dịu dàng nói: “Đây là nhà của chúng ta.”

Chúng ta sẽ cùng ở đây, thành gia lập thất, vào sinh ra tử, bên nhau trọn đời.

Lâm Tri Ngư nghiêng đầu tránh né không cho Tố Châu hôn môi, nhẹ nhàng chui xuống phía dưới, ai ngờ một giây sau, trên môi bị đối phương dùng sức cắn một cái. Cậu không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn, đối phương đang chống bên người cậu, đôi mắt đen như mực cuốn cậu vào vòng xoáy kì ảo.

Tất cả đột nhiên trở nên mơ hồ, chỉ có một mình Tố Châu là rõ ràng sáng tỏ, mí mắt Lâm Tri Ngư chìm xuống, dần dần buông lỏng thân thể đang căng thẳng, trên môi lại kéo tới cảm xúc ướt át.

Hôn hôn một lúc, Lâm Tri Ngư có cảm giác như được trở về trong bụng mẹ, cậu như biến thành một đứa nhỏ chưa sinh ra, ôm chặt hai đầu gối co người trong nước ối ấm áp.

Nếu không phải cơn đau từ phía sau dần truyền đến, Lâm Tri Ngư còn tưởng mình đang nằm mơ một giấc mơ đẹp, cậu chậm chạp mở mắt ra nhìn những tia sáng lay động trong làn nước, phát hiện lúc này mình giống như trẻ sơ sinh, thân thể trần trụi, hai đầu gối co rúc trước ngực, cánh tay cầm cố bên hông cậu không ngừng cử động.

Cậu lại bị Tố Châu xâm phạm, lần này hắn vẫn dùng tư thế đơn thuần sạch sẽ như trẻ em, đối phương dường như ngại ngùng không dám làm từ phía trước, hắn trốn sau lưng cậu, dùng thứ to lớn đáng sợ phá tan lãnh địa yếu đuối nhất của cậu.

Đau đớn khiến Lâm Tri Ngư cuộn tròn người trốn tránh, nhưng tư thế này dường như không phải đang trốn tránh, mà là trực tiếp hiến tế cho người phía sau.

Tự tay mở hai chân của mình, giống như con trai biển đã đi đến đường cùng, từ từ tách ra lớp vỏ cứng rắn, để lộ phần thịt trai trắng mịn non mềm bên trong.

Tố Châu ở phía sau thấy cậu chủ động nghe lời, hắn hưng phấn không thôi, dục vọng chôn sâu trong cơ thể cậu không ngừng bành trướng, vội vã gấp gáp đâm thật sâu vào trong, hắn kích động đến mức đuôi cá cũng vỗ mạnh vào người phía trước, đập liên hồi lên đùi Lâm Tri Ngư, phát ra tiếng vang dâm mỹ.

Thần trí thanh tỉnh, nhưng trước mắt vẫn là một làn sương mờ mịt, ánh sáng loang lổ tung bay trong tầm mắt khiến Lâm Tri Ngư chóng mặt, cả người không còn sức lực, hai tay bị hải tảo biển trói chặt không thể giãy ra, Lâm Tri Ngư chỉ có thể mềm nhũn nằm trên vỏ sò khổng lồ, chịu đựng va chạm mãnh liệt từ phía sau.

Huyệt nhỏ chật hẹp bị đút no vừa khít, chỉ có tiếng động nhỏ phát ra từ nơi hai người giao hợp, mỗi lần thứ cứng rắn kia mạnh mẽ thô bạo nhồi vào, nó sẽ mang theo một phần nước biển lạnh lẽo chui vào theo, khuấy động đường nhỏ ấm áp. Lâm Tri Ngư bị đâm nghẹn ngào nức nở, yếu ớt giãy dụa eo tránh ra.

Tố Châu chống đỡ thân thể, nắm cằm cậu hôn lên, chiếc lưỡi dài cường thế luồn vào tận cổ họng cậu giống như hung vật khủng bố thứ hai nghiền ép cổ họng yếu đuối của cậu. Đuôi cái cứng rắn liều mạng rung động, khí cụ màu hồng tím mang theo gai ngược ra ra vào vào huyệt nhỏ, cào bám vào đường thịt non mềm yếu.

Lâm Tri Ngư bị làm cả trên lẫn dưới, mệt không thở nổi, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt, giọt nước ấy biến thành trân châu  nửa trong suốt lăn xuống hải tảo xanh biếc trong giường vỏ sò, tỏa ra ánh sáng mờ yếu đuối.

Tố Châu thấy thế, trong tròng mắt tràn đầy kinh hỉ, dịu dàng chậm rãi tiến công, hắn ngậm lấy đôi môi Lâm Tri Ngư chậm rãi mút vào, tính khí sưng phồng nhẹ nhàng đâm vào rút ra.

Nụ hôn dịu dàng và nhịp điệu thương yêu khiến Lâm Tri Ngư an tâm, hai chân đang ôm trước ngực được buông xuống, cậu em đang ngủ say cũng dần đứng thẳng lên. Tố Châu nhấc một chân cậu vòng qua eo mình, một tay hắn đè eo cậu, bên dưới chầm chậm mà mạnh mẽ đánh đưa, một tay nắm tận gốc rễ của cậu, tuốt động từ trên xuống dưới.

Khoái cảm từ hai nơi ập đến khiến Lâm Tri Ngư không biết mình đang rơi vào đám mây bồng bềnh hay rơi xuống vực thẳm vô hạn, loại sung sướng trộn lẫn thống khổ này như kéo cậu ra làm hai nửa, một nửa vẫn còn lý trí, một nửa trầm luân vào biển dục tình.

Cậu nhắm mắt lại, như kẻ đầu hàng dùng hết sức ngẩng đầu lên, theo bản năng động eo giải phóng dục vọng nguyên thủy, đồng thời cũng nuốt sâu hơn thứ đang nằm trong cơ thể cậu.

Xấu hổ biến mất sạch sành sanh, cưỡng ép biến thành chủ động, Lâm Tri Ngư không biết khóc thành tiếng từ lúc nào, nghẹn ngào bị xâm phạm, nhưng lại hưởng thụ cảm giác này.

“Đừng khóc… Tiểu Ngư…”

Tố Châu thở dài một tiếng, chậm rãi rút hẳn ra, ôm người quay về phía mình. Hắn cúi đầu ngậm lấy bên dưới đang đứng dao của cậu, cẩn thận mút vào, thỉnh thoảng còn liếm qua hai bên trứng nho nhỏ khiến cậu ngứa ngáy.

Lâm Tri Ngư rụt eo, ngón chân cuộn tròn lấy đám hải tảo, Tố Châu nâng eo cậu lên, đầu lưỡi xâm lấn huyệt nhỏ vừa bị hắn đâm mềm nhũn, tay hắn nắm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng tuốt động an ủi.

Lâm Tri Ngư hé miệng khóc nấc lên một tiếng, cậu vội vã che miệng theo bản năng, nhưng cậu không biết rằng Tị thủy châu đã bị Tố Châu lấy đi từ lâu rồi, cậu vẫn cắn chặt môi không dám mở miệng.

Giây phút cao trào, Tố Châu rút lưỡi trong huyệt nhỏ ra, ngậm lấy đằng trước của cậu, nuốt sạch chất lỏng tanh ngọt không chừa một giọt.

Sau khi bắn tinh là mệt mỏi không có cách nào chống đỡ, Lâm Tri Ngư mất hết sức nằm ở đó, bắp đùi hơi run rẩy, dư vị cao trào dần nổi lên khiến cậu ngứa ngáy khắp nơi.

Không chờ cậu quen với cơn sóng tình như thủy triều này, thân thể lại bị Tố Châu lật qua, thứ trơn nhẵn cứng rắn lại tiến vào lần nữa, đám gai nhỏ nhòn nhọn dày đặc xâm phạm từng tấc trong cơ thể cậu, một lượng tinh dịch cực lớn phun sâu bên trong cậu, lạnh lẽo như nước đá làm tổn thương nơi ấm áp nhất của cậu.

Lâm Tri Ngư khổ sở kêu khóc thành tiếng, không có sức lực giãy dụa, trân châu rơi xuống từ khóe mắt càng lúc càng nhiều, Tố Châu vẫn cứ siết chặt eo cậu, đâm thật sâu vào cơ thể cậu, muốn rót đầy tinh dịch vào người cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi