Phía bên này sau một đêm cố gắng thi trâm rồi lại ngâm thuốc, lại thi trâm.
Mãi cho tới sáng, ánh nắng yếu ớt của mùa thu dần len lỏi từng tia qua khe phòng, Tư Nhiệm mới ngừng tay, kiểm tra thấy mạch đập của Vũ Mặc Hàn ổn áp hơn thì mới cất bộ kim trâm vào hộp rồi vuốt nhẹ mồi hôi trên chán thở nhẹ ra một hơi.
Cũng may các bước thi trâm không bị dán đoạn, hắn cũng thực hiện đúng theo các bước Lê tiểu thư hôm trước đã làm.
Để Ảnh Nhất và Phó Ngư đặt tứ vương trở lên giường Tư Nhiệm lúc ấy mới mệt mỏi đi tới bàn trà ngồi xuống ghế.
Tay tự châm chén trà uống một hơi hết, hắn nhìn về phía ngũ hoàng tử nói:
- Ngũ hoàng tử tứ vương gia đã ổn định mạch đập rồi.
Hàn độc và trùng mao độc cũng đã được áp chế còn lại chỉ chờ vào tứ vương gia tự tỉnh lại thôi.
Vũ Đông Phương nhìn khuôn mặt có phần nhuận sắc hơn của Vũ Mặc Hàn liền gật đầu.
Tư Nhiệm như nhớ ra còn Lê Tịch Tuyết đang còn trúng độc, hắn liền đứng bật dậy nói:
- Ngũ hoàng tử không biết Lê tiểu thư thế nào rồi?
Vũ Đông Phương nhìn trạng thái lo lắng của Tư Nhiệm cũng phải thở dài thán phục, đúng là lương y như từ mẫu, Tư Nhiệm hắn đã mệt như vậy mà vẫn còn lo lắng cho Lê tiểu thư như thế.
Ngũ hoàng tử đi tới bên bàn lên nói nhỏ giọng nói với Tư Nhiệm:
- Lê tiểu thư tạm thời đã qua cơn nguy kịch hiện tại cũng khả quan hơn nhiều rồi.
Ngươi cứ về nghỉ ngơi chút đi mọi việc ở đây có ta lo rồi.
Tư Nhiệm lắc đầu, hắn bây giờ có trở về phòng cũng không yên tâm mà nghỉ ngơi.
Hắn muốn đến xem tình trạng của Lê Tịch Tuyết thế nào rồi hôm qua hắn cũng có thấy trên vai nàng ấy bị thương, nhìn miệng vết thương cũng biết nàng bị trúng độc, hơn nữa nhìn máu đen chảy thấm cả vai áo cũng biết là cực độc chứ không phải độc đơn giản.
Mà từ hôm qua vì tứ vương gia quá nguy kịch nên hắn cũng không thể nào phân tâm mà tới kiểm tra vết thương cho Lê Tịch Tuyết được.
Tư Nhiệm đi ra hướng cửa phòng tính bước về phía biệt phòng của tứ vương gia để xem thương thế của Lê Tịch Tuyết liền bị ngũ hoàng tử đi tới ngăn lại nói:
- Không được… Không được đâu.
Bây giờ Mộc tiểu thư đang ở bên đó chườm ấm cho Lê tiểu thư rồi… Ngươi có qua cũng không vào được đâu.
Tư Nhiệm thoáng ngạc nhiên, khựng bước chân mà hỏi lại:
- Chườm ấm? Chườm ấm là cái gì?
Vũ Đông Phương cũng không biết chườm ấm là cái gì chỉ đành nói lại với Tư Nhiệm:
- Cái này… cái này ta cũng không biết chỉ là thấy mộc tiểu thư nói là chườm ấm để hạ sốt.
Còn phải… Cởi hết y phục nữa… Nên ta khuyên ngươi cũng đừng có tới làm gì.
Nói rồi ngũ hoàng tử đi tới nắm lấy cổ tay Tư Nhiệm nói nhỏ:
- Hơn nữa Mộc tiểu thư trước đây cũng từng học qua y học.
Nàng ấy đã nói trước đây cũng theo sư phụ học được không ít y thuật nên ngươi đừng lo, ngươi cứ về nghỉ ngơi đi.
Tư Nhiệm lắc đầu tỏ ý không đồng ý, tay buông nhẹ tay ngũ hoàng tử ra.Không phải hắn không tin tưởng y thuật của Mộc tiểu thư chỉ là hắn muốn tới nhìn qua Lê Tịch Tuyết một chút.
Hắn vẫn muốn tìm cơ hội cho mình, tâm hắn cũng còn chưa thể buông bỏ được.
Tư Nhiệm quay mặt nhìn tứ vương gia nằm trên giường rồi nhìn ngũ hoàng tử nói:
- Dù sao ta cũng là đại phu, qua đó biết đâu sẽ có thể giúp gì cho Mộc tiểu thư.
Hơn nữa Lê tiểu thư cũng là người quan trọng với tứ vương gia.
Ta hi vọng Lê tiểu thư nhanh tỉnh lại để giúp vương gia trị bệnh.
Vũ Đông Phương biết lời nói của Tư Nhiệm là đúng chỉ đành gật đầu nói:
- Được rồi ta cùng ngươi tới đó.
Dù sao ngũ hoàng tử cũng muốn tới xem Mộc Tâm Dao thế nào.
Tư Nhiệm nhẹ gật đầu rồi quay bước rời đi về hướng biệt phòng của tứ vương gia.
Phía phòng ngủ của Tứ vương gia sau khi uống viên bách độc bách sâm của Mộc Tâm Dao cùng thuốc bôi trị thương trên bả vai.Lê Tịch Tuyết vết thương không còn chảy máu thêm nữa, mạch đập và hơi thở có phần mạnh mẽ hơn nhiều.
Sau nhiều lần thay nước rồi lại chườm, rồi lại thay nước ấm… Cứ như vậy diễn ra cả đêm,
Mộc Tâm Dao sau khi kiểm tra mạch đập rồi lại sờ lên trán Lê Tịch Tuyết thấy không còn phát sốt nữa, mạch đạp khỏe hơn rồi nàng vẫn không đoán ra vì sao Lê Tịch Tuyết còn chưa tỉnh dậy.
Đoán trừng có thể Lê Tịch Tuyết mất sức quá nên không thể tỉnh lại Mộc Tâm Dao còn sai nha hoàn đi pha nước đường đỏ rồi đút từng thìa lên miệng cho Lê Tịch Tuyết uống.
Thấy Hai nha hoàn sắc mặt có chút mệt mỏi vì cả đêm cùng Mộc Tâm Dao chăm sóc Lê Tịch Tuyết nên Mộc Tâm Dao liền để hai người họ lui xuống nghỉ ngơi.
Ngay từ đầu khi bước vào phòng Mộc Tâm Dao đã đánh giá hai nha hoàn này.
Hai nha hoàn thân thế quả không tầm thường, nhìn các thao tác cùng cử chỉ Mộc Tâm Dao cũng đoán ra hai người họ là có võ công.
Hai nha hoàn được tứ vương gia phân phó ở lại hầu hạ tứ vương phi nên cũng không dám lui về nghỉ khi chưa được tứ vương gia cho phép.
Chỉ lẳng lặng lui xuống ra ngoài cửa, khép nhẹ cửa lại rồi đứng bên ngoài canh gác.
Sau buổi đi săn mất nhiều sức lực lại thêm cả đêm giúp Lê Tịch Tuyết chườm khăn khiến Mộc Tâm Dao ngáp lên mấy cái, tay bóp nhẹ vào hai bên thái dương mà cảm thán nhìn Lê Tịch Tuyết nói nhỏ:
- Tịch Tuyết ơi là Tịch Tuyết, đang không năm nay lại tham gia săn bắn làm gì cơ chứ.
Cơn buồn ngủ lại kéo đến, Mộc Tâm Dao đứng dậy đi ra hướng bàn bên ngoài mà ngồi xuống ghế, tay lại châm cho mình một tách trà đưa lên miệng uống cho tỉnh táo.
Cũng không biết tứ vương gia tình hình sao rồi, hắn ta vừa trúng trùng mao độc vừa trúng hàn độc mà hôm qua lại ở dưới vách núi lạnh băng như vậy hẳn là độc tố cũng sẽ phát tác.
Nghĩ mà cũng cảm thấy vừa mừng cũng lại vừa lo cho Lê Tịch Tuyết.
Mừng vì đã tìm được một người không tiếc tính mạng mà xuống vách núi cứu mình.
Lo vì thân là hoàng tử trong cung tứ vương gia mang bao nhiêu trọng trách cùng với thù địch.
Nếu không cẩn thận thì muội ấy cũng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm ví dụ như hôm nay.
Hơn nữa là người của thế kỉ 22 liệu muội ấy có chấp nhận việc chung chồng hay không chứ.
Nhắc mới nhớ Mộc Tâm Dao nhìn qua độc tố và vết thương của Lê Tịch Tuyết cũng nhẩm đoán ra người hắc y nhân kia.
Thân hình mảnh khảnh, các chiêu thức ra đều rất nhẹ nhàng chắc chắn đó là nữ nhân hơn nữa độc tố này không phải độc tố trong kinh thành.
Người giao chiến với nữ nhân kia là ngũ hoàng tử… Ngũ hoàng tử chắc chắn sẽ đoán được chiêu thức của nàng ta.
Nhắc đến ngũ hoàng tử Mộc Tâm Dao lại thoáng đỏ mặt.
Sống từng ấy năm kể cả hiện tại hay là quá khứ trước khi xuyên không trở về đây.
Mộc Tâm Dao nàng vẫn thường xuyên sống trong cảnh đánh chém, máu me.
Bản thân cũng không ao ước điều gì cũng không có tâm nguyện gì phải làm.
Trước đây đều sống ở Giang Nam sử lý công vụ, gần đây mới trở về kinh thành vì mẫu thân của nàng còn một di nguyện chưa thực hiện đó là tìm ra chân tướng sự việc năm đó trong cung của Dung quý phi.
Dung quý phi cũng là nghĩa muội của mẫu thân nàng.
Mộc Tâm Dao mệt mỏi mà gục đầu bên bàn ngủ quên lúc nào không hay.
Thấy Vũ Đông Phương cùng Tư Nhiệm đi tới gần cửa phòng hai nha hoàn liền khom người hành lễ:
- Ngũ hoàng tử, Tư Nhiệm thái y.
Vũ Đông Phương thấy hai người đứng cửa liền đi nhanh tới trước mặt mà hỏi:
- Sao rồi? Mộc tiểu thư đâu rồi? Lê tiểu thư thế nào rồi?
Thấy ngũ hoàng tử gấp gáp vậy một nha hoàn tên Liên Hoa liền nói:
- Bẩm ngũ hoàng tử Lê tiểu thư đã hết sốt vết thương đã khô lại.
Còn Mộc tiểu thư vẫn ngồi trong đó trông trừng, nghe tiếng hơi thở có lẽ Mộc tiểu thư cũng đã ngủ rồi.
Vũ Đông Phương khẽ gật đầu có lẽ nàng ấy cũng đã mệt mỏi rồi.
Vũ Đông Phương nhìn Tư Nhiệm nói:
- Vậy ngươi vào xem tam tiểu thư Lê phủ đi ta đưa Mộc tiểu thư đi nghỉ ngơi trước.
Tư Nhiệm cũng biết tâm ý của ngũ hoàng tử với vị Mộc tiểu thư này nên liền gật đầu.
Vũ Đông Phương bước tới bên cửa tay khẽ khàng mở cửa, hắn cũng không muốn mạnh tay sợ sẽ đánh thức người trong mộng của mình.
Vũ Đông Phương mở cửa bước vào nhìn khuôn mặt say ngủ của Mộc Tâm Dao môi khẽ nở nụ cười vui vẻ mà bước tới hướng nàng.
Phía sau Tư Nhiệm cũng bước vào nhưng lại bước vào hướng giường ngủ của tứ vương gia.
Vũ Đông Phương đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mai rơi xuống bên má của Mộc Tâm Dao lòng dâng lên sự ngọt ngào.
Chỉ mong nàng ấy sẽ đón nhận tình cảm của hắn.
Vũ Đông Phương khẽ nói thầm trong miệng chỉ để hắn nghe tiếng:
- Mộc tiểu thư ta đưa nàng về biệt phủ của ta nghỉ ngơi nha.
Không đợi đến vài giây Vũ Đông Phương liền cười nhẹ nói:
- Ta có hỏi nàng rồi nha.
Nếu nàng không trả lời thì coi như là đồng ý rồi nha.
Nói song Vũ Đông Phương hết sức nhẹ nhàng mà cúi xuống ôm Mộc Tâm Dao để nàng sát vào ngự mình.
Mộc Tâm Dao thấy ấm áp liền dụi dụi vào nơi có hơi ấm mà ngủ tiếp.
Vũ Đông Phương cười hạnh phúc rồi lấy áo choàng kéo về phía trước che cả người Mộc Tâm Dao tránh khi bước ra ngoài gặp ánh nắng làm nàng tỉnh giấc.
Còn Tư Nhiệm bước tới bên giường nhìn sắc mặt Lê Tịch Tuyết có nhuận sắc hơn thì liền thở nhẹ trong lòng.
Tay nhẹ đưa lên cổ tay nàng mà xem mạch đập, thấy mạch đập ổn định tuy có hơi yếu hơn người bình thường nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Tư Nhiệm cũng có chút tò mò về độc tố mà Lê Tịch Tuyết đã trúng phải.
Dõ dàng từ lúc tứ vương gia tìm được Lê Tịch Tuyết tới lúc về tứ vương phủ vết thương vẫn không ngừng chảy máu.Hơn nữa lúc ngồi chung xe ngựa với tứ vương gia hơi thở của nàng ấy rất yếu nhưng lại đều đều.
Tựa như nếu không chảy hết huyết máu trong người thì vẫn chưa thể chết vậy ý.
Vừa định quay ra muốn dò hỏi Mộc tiểu thư thì liền thấy một màn dịu dàng của ngũ hoàng tử nên Tư Nhiệm cũng không muốn phá vỡ sự riêng tư ấy.
Cho đến khi ngũ hoàng tử ôm Mộc tiểu thư rời đi thì Tư Nhiệm mới nhẹ nhàng ngồi xuống giường cạnh Lê Tịch Tuyết.
Tay đưa lên sờ nhẹ lên chán nàng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc da thịt nàng một cách chân thật.
Tay hắn lưu luyến sờ nhẹ lên bên má mịn màng không tùy vết của nàng.
Trong lòng dâng lên cảm xúc buồn bã miệng nhẹ nói:
- Có phải chỉ cần nàng không có hôn ước với tứ vương gia thì ta sẽ còn có cơ hội phải không?
Tư Nhiệm trong lòng có không khỏi chua chát, tứ vương gia đã động tâm với nàng ấy vậy thì hắn liệu còn có thể có cơ hội hay không chứ?.