Bước ra khỏi từ hi cung, Vũ Mặc Hàn liền thấy phía sau những lùm cây đã có vài nhân ảnh từng chút đi theo phía sau dõi theo hắn, nghe hơi thở nhẹ tựa như không thở, y biết đây là người của Thái hậu đã sắp đặt để theo dõi mình.
Hắn biết thái hậu là người thâm sâu không lường trước.
Những nhân ảnh kia võ công cũng không phải tầm thường.
Trong lòng Vũ Mặc Hàn sớm cũng biết thái hậu chắc hẳn đã tính toán và sẽ cho người theo dõi Lê Tịch Tuyết.
Bây giờ hiện tại hắn chỉ có thể làm theo lời thái hậu tránh bứt dây động rừng.
Nhất định tìm ra mẫu thân trước khi thái hậu giở trò, tránh nguy hiểm cho Lê Tịch Tuyết hắn vẫn là không nên tới Lê phủ lúc này.
Bước chân lạnh lùng của Vũ Mặc Hàn một mạch đi thẳng về phía biệt phủ của mình.
Ngay sau khi tứ vương gia rời khỏi hoàng cung, trong càn nghi cung hoàng thượng đã ra thánh chỉ tứ hôn cho tứ vương gia, ngay ngày mai Thánh nữ sẽ chuyển tới tứ vương phủ ở làm quen địa hình trong phủ.
Ngay sau khi yến tiệc Mừng thọ thái hậu song sẽ cử hành hôn lễ lập Thánh nữ trở thành trắc phi đầu tiên ở trong tứ vương phủ.
Lê Tịch Nghị ngồi bên dưới nhìn từng quần thần tiếng to tiếng nhỏ bàn tán về nữ nhi của mình, ánh mắt ông có chút lo lắng cùng chút suy tư, vậy tại sao hoàng thượng lại không đưa thánh chỉ từ hôn cho tứ vương gia và nữ nhi của ông.
Hoặc là cử hành hôn lễ cho tứ vương phi trước trắc phi, cứ như vậy tiếng đồn thất thế sẽ khiến Lê Tịch Tuyết thương tổn hay sao?
Sau khi bãi triều Lê Tịch Nghị bước về phủ với khuôn mặt có chút mệt mỏi, vừa bước vào thư phòng thì quản gia đã bẩm báo hiện tại Lê Tịch Tuyết đã đem thi thể nha hoàn kia chôn ở phía vườn sau cạnh nấm mộ của nhũ mẫu kia.
Hiện tại tâm trạng của Lê tiểu thư rất buồn khuôn mặt cũng rất mệt mỏi.
Ông không có ý kiến gì về việc hạ huyệt nha hoàn kia.
Ông biết dạo gần đây nha đầu Tịch Tuyết cũng có phần thân cận với tứ vương gia.
Hiện tại ông cũng không muốn thông báo tin tức kia cho nó.
Để một vài ngày nữa gần đến yến tiệc ông để nó cáo bệnh rồi nghỉ ngơi ở phủ.
Nhất định ông cũng không muốn nó kích động, đặc biệt sai quản gia mọi tin tức bên ngoài không được để ai bép xép với Lê Tịch Tuyết.
Ngay cả Lưu phu nhân và Lê nhụ tiểu thư cũng không được phép tới gần biệt viện của Lê Tịch Tuyết.
Còn phía Lê Tịch Tuyết sau khi hạ huyệt Tiểu Mễ song liền trở về phòng cám ơn Mộc Tâm Dao đã giúp nàng nhiều như vậy.
Mộc Tâm Dao cười ôn hòa xoa xoa đầu Lê Tịch Tuyết nhẹ nói:
- Ta coi muội như muội muội ruột, từ khi nào lại khách sáo với ta như vậy?
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ gật đầu, quả thật thời gian gần đây thân thể này đã chịu đựng quá mức có thể rồi.
Nhìn hàng gân xanh đỏ trên cổ tay mà lòng khẽ thở dài.
Lê Tịch Tuyết nhìn hộp ghỗ nhỏ lại nhìn cây đàn và phong thư trên bàn, trong lòng lại thắc mắc vì sao Tiểu Mễ lại không muốn nàng hiểu dõ chuyện năm đó.
Hẳn có gì đó khúc mắc ở đây, hơn nữa chuyện năm đó theo suy đoán của nàng hẳn là mẫu thân bị ám hại.Lê Tịch Tuyết muốn biết di vật mẫu thân để lại cho nàng là cái gì?
Lê Tịch Tuyết tay cầm cây trâm dứt khoát đâm một đâm xuống phía sau cây đàn, bẻ từng mảnh ghỗ đã mục theo năm tháng bên trên liền xuất hiện một chiếc chìa khóa bằng sắt nhỏ mỏng gắn trên mặt trên.
Tay nàng nhẹ đưa vào vặn một chút rồi lấy ra.
Đặt cây đàn không còn nguyên vẹn ra một bên miệng khẽ nói:
- Mẫu thân của Lê Tịch Tuyết ơi, dù con không phải chủ thân thể này nhưng những gì con đã mượn nhất định con sẽ không làm thân xác này tổn thương.
Hơn nữa con đã xem qua thân mạch của thân thể thể này không phải là khi sinh ra đã ngờ nghệch mà do bị hạ thuốc từ bé.
Chuyện năm đó dù thế nào con cũng sẽ tìm ra nguyên nhân.
Mộc Tâm Dao như nhìn ra tâm tư của Lê Tịch Tuyết, vốn dĩ trước đây có nghe qua từ mẫu thân của nàng kể lại chuyện năm đó có sự nhúng tay của thái hậu cùng với mẫu thân của thánh nữ cũng là Lương Tiêu Nhu.
Mà thái hậu lại có liên quan tới Thánh giáo, hơn nữa nàng cũng không thể điều tra ra được gì từ thánh giáo.
Một phần vì người đứng phía sau năm đó đã hạ sát tất cả những người liên quan.
Lê Tịch Tuyết tra khóa vào ổ vì đã quá lâu không mở ra nên chiếc hộp phải mất một lúc mới mở được ra, bên trong là một lớp khăn lụa mới, nhìn chất liệu hẳn là loại khăn cực kì tốt.
Bao nhiêu năm tháng như vậy cucng chưa hề có chút nào cũ đi.
Lật chiếc khăn ra bên trong là một cây trâm bằng ngọc thủy phí màu xanh ngà, bên trên đầu trâm còn trang trí bằng mấy nhành hoa linh lan trắng tinh khôi.
Điều quan trọng là chữ nhỏ màu đỏ tươi kia là chữ" Thánh ".
Bên cạnh đó Mộc Tâm Dao như hóa đóa vì nhìn chiếc châm cài đây không phải thánh vậy của thánh nữđã bị thất lạc nhiều năm nay hay sao? Vì không tìm thấy nó nên thánh nữ bây giờ mới thay khế vật bằng hoa thủy tiên trắng hay sao? Chuyện này là sao? Vì tò mò quá nên Mộc Tâm Dao không kiêng nể mà dục Lê Tịch Tuyết mở phong thư:
- Tịch Tuyết muội mở phong thư ra đi, xem An Tú phu nhân nói điều gì?
Lê Tịch Tuyết vốn không biết ý nghĩa của cây trâm mà thấy khuôn mặt gấp gáp của Mộc Tâm Dao nàng liền gật đầu:
- Được.
Lê Tịch Tuyết sé đi vỏ của phong thư cầm ra tờ giấy đã có phần mục đi theo năm tháng, bên trong nét chữ bằng máu nghệch ngoạc, hẳn là viết vội vàng, nội dung ghi là:
- Tuyết nhi đừng bao giờ tới Miêu cương tìm thánh giáo… Đừng tới gần thái hậu hay là Lương Tiêu Nhu… Chiếc trâm này hãy giữ kín … Nó có thể cứu con nhưng cũng có thể giết con bất cứ lúc nào… Mẫu thân vô dụng không thể nhìn con khôn lớn… Mẫu thân luôn yêu con.
Mộc Tâm Dao cũng đọc bức mật thư cùng Lê Tịch Tuyết trong lòng lại vừa bất ngờ vừa lo lắng, theo suy đoán của nàng thì mẫu thân của Lê Tịch Tuyết trước đây chính là thánh nữ đã thất lạc.
Còn mẫu thân của Thánh nữ bây giờ chính là đồng môn hoặc là tỷ muội của nhau.
Hoặc là thánh giáo đang cố ý che dấu điều gì đó.
Vì cây trâm này chính là hiện thân của thánh nữ mà trong thánh giáo chỉ có con của thánh nữ mới đủ thuần khiết để gánh trọn những quy tắc của thánh giáo.
Mộc Tâm Dao đang thắc mắc tại sao mẫu thân của Lê Tịch Tuyết lại không muốn muội ấy tìm về giáo hội của mình nếu chỉ vì sợ không an toàn thì cũng không phải vì thánh giáo cũng là một trong tứ đại bang phái mạnh nhất trong giang hồ.
Lê Tịch Tuyết vốn mới tới đây nên còn chưa biết miêu cương là nơi nào? thánh giáo là ai? Nàng khẽ đưa mắt nhìn Mộc Tâm Dao nói:
- Dao tỷ, tỷ nói xem chuyện này là như thế nào?
Mộc Tâm Dao khẽ nhướng mày, trước hết chuyện này nàng phải điều tra kĩ lại hãng nói với muội ấy.
Nàng khẽ cười nhẹ nói:
- Chuyện này ta cũng không dõ lắm, trước hết muội hãy làm theo lời căn rặn của An Tú phu nhân đi.
Dù sao chúng ta là người mượn thân xác của họ thôi mọi chuyện ta sẽ tìm cách điều tra lại.
Lê Tịch Tuyết khẽ gật đầu, đặt lại cây trâm và phong thư vào hộp rồi đưa về phía Mộc Tâm Dao:
- Dao tỷ muội nghĩ tỷ giữ nó giúp muội thì hơn vì dù sao nhìn căn phòng này xem một chỗ an toàn cũng không có.
Thấy bên tai truyền đến những tiếng lao sao đang đi nhanh tới hướng phòng của Lê Tịch Tuyết.
Mộc Tâm Dao khẽ gật đầu rồi cầm nhanh chiếc hộp đặt vào trong tay áo của mình.
Cũng chưa biết người đang tới là người của ai? là địch hay là ta.
Mộc Tâm Dao nhíu mày lạng sang chuyện khác với Lê Tịch Tuyết:
- Tịch Tuyết sắp tới chắc ta sẽ về Giang Nam một thời gian dù sao ta cũng sinh ra và lớn lên ở đó.
Muội nếu rảnh ta có thể đưa muội đi cùng ở đó cảnh đẹp, khí hậu cũng rất tốt…
Lời còn chưa nói hết đã có một nhân ảnh nữ nhân bước chân gấp gáp đi nhanh vào rồi cúi người hành lễ nhẹ với Mộc Tâm Dao và Lê Tịch Tuyết.
Mộc Tâm Dao gật nhẹ đầu ra hiệu cho nữ nhân kia, giọng nói lạnh lùng:
- Có chuyện gì?
Nữ nhân kia khẽ nói gì đó bên tai Mộc Tâm Dao, khuôn mặt Mộc Tâm Dao chuyển từ bất ngờ sang tức giận.
Như vậy đám người bên ngoài hẳn là của thái hậu, vậy thì coi như cũng sẽ không nguy hiểm gì cho Lê Tịch Tuyết.
Mộc Tâm Dao khẽ gật đầu, vậy nàng sẽ để lại Tiểu Liên ở đây, dù gì tiểu Liên võ công cũng không tệ.
Mộc Tâm Dao lạnh giọng nói vừa mang phần nghiêm khắc vừa như ra lệnh với Tiểu Liên:
- Tiểu Liên từ nay em ở lại hầu hạ Tịch Tuyết đi, dù sao có em ở đây thì ta cũng yên tâm hơn.
Tiểu Liên cung kính cúi người gật đầu với Mộc Tâm Dao:
- Ân.
Bên ngoài bước chân vội vàng của Ngũ hoàng tử đi tới hắn bước nhanh vào phòng gấp gáp gọi:
- Dao Dao… Dao Dao… có chuyện rồi…
Mộc Tâm Dao mặt biến sắc đi nhanh ra cửa, nàng biết Ngũ hoàng tử đang muốn nói về chuyện gì.
Hiện tại thân thể Lê Tịch Tuyết chưa tốt cứ để muội ấy nghỉ ngơi rồi lại tính sao.
Mộc Tâm Dao chỉ đợi Vũ Đông Phương bước vào liền đưa tay bịp chặt miệng hắn lại rồi nhìn về phía Lê Tịch Tuyết nói:
- Tịch Tuyết ta cùng ngũ hoàng tử phải về rồi … Tiểu Liên cứ để lại đây đi, có việc gì em ấy giúp sẽ muội.
Mộc Tâm Dao nhìn Tiểu Liên gật gật đầu rồi kéo nhanh Vũ Đông Phương ra ngoài.
Lê Tịch Tuyết còn chưa kịp phản ứng gì thì hai thân ảnh của Mộc Tâm Dao cùng Ngũ hoàng tử đã đi nhanh ra ngoài rồi.
Lê Tịch Tuyết nhìn Tiểu Liên nói nhỏ:
- Tiểu Liên ngươi cứ trở về làm việc cho Dao tỷ đi, ta ở đây có Tố Linh hầu hạ được rồi.
Tiểu Liên khẽ cung kính lắc đầu, giọng nói nhẹ nhẹ vang lên, đôi chân khẽ quỳ xuống:
- Tiểu thư nô tỳ bình thường không có việc gì làm, mong tiểu thư nhận nô tỳ làm nha hoàn.
Lê Tịch Tuyết gấp gáp đưa tay đỡ lấy Tiểu Liên đỡ nàng ta đứng dậy nói:
- Tiểu Liên ngươi đứng lên đi, ta… ta…
Tiểu Liên từ lúc cùng Mộc Tâm Dao trở về từ chợ đen đã biết Lê Tịch Tuyết cũng giống như Mộc Tâm Dao là một người tốt tính, xưa nay được Mộc Tâm Dao cưu mang cho ăn cho chỗ ở.
Nay lại được giao phó theo hầu hạ Lê Tịch Tuyết nàng đương nhiên không thể làm phụ lòng được.
Tiểu Liên như cũ quỳ sụp xuống dập đầu nói:
- Tiểu thư…
Lê Tịch Tuyết khó sử thở dài nàng không muốn nhận chỉ vì sự vô dụng của mình, nếu như Tiểu Liên hay Tố Linh có ở gần nàng chỉ sợ lại gặp nguy hiểm như Tiểu Mễ mà thôi.
Thấy Tiểu Liên cố chấp như vậy Lê Tịch Tuyết chỉ đành gật đầu nói:
- Được rồi, em mau đứng dậy đi.
Lúc này Tiểu Liên mới gật đầu đứng dậy khẽ cung kính hành lễ:
- Nô tỳ tham kiếm tiểu thư sau này nô tỳ nhất định hết lòng hầu hạ, bảo vệ người.
Lê Tịch Tuyết cũng gật đầu giọng nói đầy nhu hòa:
- Sau này ta phải nhờ em chăm sóc rồi, Nếu em không chê thì cứ ở phòng bên cạnh phòng ta đi, đó là phòng của Tiểu Mễ trước đây vẫn ở.
Sau này cũng không cần sưng hô quá câu nệ với ta, cũng không cần lúc nào cũng quỳ lậy ta, cứ như bình thường là được.
Tiểu Liên gật đầu.
Lê Tịch Tuyết gật đầu lại nhìn Tiểu Liên nói:
- Em ra ngoài đi tìm Tố Linh lại đây cho ta đi, ta cũng có chuyện muốn nói cho em ấy.
Tiểu Liên gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài:
- Ân, tiểu thư.
Ngay sau đó Tiểu Liên cùng Tố Linh bước vào, Tố Linh mắt vẫn còn sưng đỏ quỳ xuống đất mà dập đầu nói:
- Tiểu thư… người tìm nô tỳ ạ?
Lê Tịch Tuyết đi về phía Tố Linh đỡ tay cho Tố Linh đứng dậy, giọng nói nàng nhàn nhã nói:
- Tố Linh em mau đứng dậy đi, ta vốn phải cám ơn em vì thời gian qua đã giúp Tiểu Mễ rất nhiều việc.
Tố Linh lắc đầu, nước mắt lăn dài nói:
- Tiểu thư em không dám, em vẫn luôn coi Tiểu Mễ như tỷ tỷ của mình.
Tỷ ấy cũng đã cứu em rất nhiều lần.
Lê Tịch Tuyết đỡ Tố Linh dậy rồi nói:
- Được rồi chuyện đó cũng không quan trọng nữa, ta trước đây từng hứa với Tiểu Mễ sẽ giúp đỡ em.
Lát nữa ta sẽ cho Tiểu Liên tới chỗ quản gia lấy lại giấy bán thân của em, sau này em cũng không còn vất vả ở Lê phủ nữa.
Ta sẽ cho em một ít ngân lượng, em trở về quê hương của mình đi, mở một quán nước nho nhỏ rồi thành gia lập thất đi.
Đừng trở lại kinh thành phức tạp này nữa.
Tố Linh thấy vậy liền khóc lớn lắc đầu nói:
- Tiểu thư em không dám… em không dám…
Lê Tịch Tuyết cười khổ nói:
- Em đừng khóc nữa, vốn ta đã định để em làm nha hoàn của ta, nhưng mà em thấy đấy một Tiểu Mễ tốt như vậy ta còn không bảo vệ nổi, em ở cạnh ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Đừng nói gì thêm nữa…
Tố Linh cảm động gật đầu, giọng nói cũng lạc đi:
- Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi căn rặn Tiểu Liên vài điều rồi cho hai người lui xuống.
Cơ thể này đã quá mệt mỏi rồi cần phải nghỉ ngơi thôi.
Lết cơ thể mệt mỏi đi tới bên giường Lê Tịch Tuyết nằm xuống, thở dài một hơi, trong đầu nghĩ không biết tứ vương gia đi đâu rồi.
Vừa rồi khi nãy có nghe Tố Linh nói tứ vương gia tới thư phòng của phụ thân chưa bao lâu thì lại gấp gáp rời đi ngay.
Những suy nghĩ miên man khiến Lê Tịch Tuyết chìm vào giấc ngủ..