TỪ XƯA KẺ NGỐC LUÔN KHẮC PHẢN DIỆN

Không thể không thừa nhận, trời sinh Giang Bạch Nghiễn có gương mặt cực kỳ xinh đẹp. Lúc chàng nhìn chăm chú với vẻ yếu thế như vậy, rất khó để thốt nên lời từ chối.

Ít nhất Thi Đại là vậy.

Dân phong Đại Chiêu cởi mở, nàng lại trưởng thành ở thế kỷ 21, không ngượng ngùng gì khi thổi lên tay người ta như vậy.

Thổi vào vết thương của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại chú ý đến, mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay chàng lại càng rõ ràng hơn đôi chút.

Cho thấy rõ, khi bị hơi thở của nàng chạm vào, Giang Bạch Nghiễn đã siết thật chặt tay phải của mình.

Thổi thôi mà, chắc không đau nhỉ?

Băng miếng vải lại trên cánh tay chàng với động tác không mấy thành thạo, Thi Đại không nhịn được hỏi:

"Giang công tử này, có phải huynh sợ nhột không?"

Trước đây khi nàng vô ý chạm trúng lòng bàn tay chàng, Giang Bạch Nghiễn đã từng lộ vẻ ngạc nhiên.

Thi Đại nhớ lại, biểu cảm của chàng khi đó còn sống động hơn cả lúc trọng thương.

Lẽ nào so với đau đớn, Giang Bạch Nghiễn lại càng không chịu được nhột?

Nàng vừa nói, vừa quấn vải, cột thành nơ bướm theo thói quen đã đã nuôi dưỡng suốt mười mấy năm.

Thi Đại: "..."

Xin lỗi huynh nhé, tay nhanh hơn não mất rồi.

Đại Chiêu không có cách nói "nơ bướm", cách thắt này, thông thường dùng để thắt khăn cho nữ tử.

Hôm nay nàng đóng giả a tỷ Trịnh gia, mặc váy dài xanh biếc, mép tay áo có thêu hoa văn đơn giản. Miếng vải cắt xuống từ tay áo buộc vào cánh tay Giang Bạch Nghiễn, tôn lên nước da lạnh như ngọc của chàng.

Sau khi chàng nhấc tay, miếng vải đung đưa, tung bay như bướm, sắc xanh như sắp tràn xuống.

Thế mà tay phải của Giang Bạch Nghiễn, lại đang cầm thanh kiếm đầy sát khí.

Nhìn thế nào cũng không tương xứng.

Là kiểu mà nữ tử rất yêu thích.

Hờ hững liếc nhìn sắc xanh đột ngột trên cánh tay mình, Giang Bạch Nghiễn hạ tay, mặc cho tay áo rũ xuống, che lại nơ bướm:

"Đa tạ Thi tiểu thư."

"Không cần."

Thi Đại rất hăng hái:

"Yểm cảnh đã được giải trừ, chúng ta mau đến hang động nhốt những nữ tử kia đi."

Trong lòng nàng tính toán thời gian, ảo ảnh có lẽ đã kéo dài hơn nửa canh giờ.

Trùng hợp thay lúc nàng và Giang Bạch Nghiễn vừa vào yểm cảnh, cũng còn nửa canh giờ mới bắt đầu nghi thức bái lạy.

Lúc này nghi thức chỉ vừa bắt đầu, Liên Tiên còn trong thần cung, không lo được bên này, tạo cơ hội cho họ lợi dụng.

Thương thế trên người đau nhức âm ỷ, Thi Đại ném nó ra sau đầu, cong ngón tay ngoắc Giang Bạch Nghiễn:

"Đi thôi."

Liên Tiên không ở đây, phải tranh thủ thời gian.

Trấn Ách Ti làm việc sao có thể gọi là đánh lén được? Tập kích bất ngờ nha.

Kính yêu đã phát huy hết tác dụng của công cụ hình người, nhờ gã cung cấp tình báo, suốt đoạn đường hai người rất thuận lợi, tránh khỏi tất cả cạm bẫy và mê trận.

Bước chân Thi Đại nhanh nhẹn, bất kỳ lúc nào cũng để ý động tĩnh xung quanh.

Giang Bạch Nghiễn theo sát bên cạnh nàng, lặng lẽ nhúc nhích tay trái.

Tay phải bị mũi đao đâm xuyên, mỗi lần cử động, sẽ lan tràn đau đớn thấu xương.

Chàng chẳng thèm quan tâm, ngược lại sẽ nhớ đến làn gió nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Giang Bạch Nghiễn hiếm khi thấy phiền muộn.

Chàng không rõ tại sao mình lại nhớ đến cảm giác trong một thoáng kia, tựa như chiếc móc vô hình rơi vào lòng.

Đầu móc chỉ khẽ đung đưa, đã có thể khơi gợi suy nghĩ mờ mịt trong lòng chàng, lặng lẽ lan tràn chẳng thể khống chế...

Len lỏi vào một góc vốn không nên chạm đến.

Chuyện này chẳng có chút ý nghĩa gì.

Ngón trỏ bàn tay trái phủ lên vết thương kia, chậm rãi ấn xuống.

Đau đớn ập tới, xua tan hết dấu vết còn sót lại của gió nhẹ, sâu trong xương tủy chỉ còn lại nỗi đau quen thuộc.

Thế nên trái tim dần dần bình tĩnh, chờ khi Giang Bạch Nghiễn chớp mắt, đuôi mắt lại là độ cong thường hiện hữu.

Sâu trong mê cung yên tĩnh quanh co, ngay cả một con yêu vật cũng chẳng có. Thi Đại cảnh giác tiến về trước, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ.

Trải qua chuyện yểm cảnh, nàng có rất nhiều nghi vấn muốn nói với Giang Bạch Nghiễn.

Muốn hỏi chàng vụ án diệt môn Giang gia năm đó, muốn hỏi những chuyện chàng gặp phải mấy năm nay, cũng muốn hỏi dự tính sau này của chàng.

Do dự thoáng chốc, cuối cùng nàng chỉ thốt ra một câu:

"Giang công tử, huynh là giao nhân sao?"

Giao nhân là yêu, rất mạnh, cũng vô cùng hiếm có.

Nghe nói mười mấy năm trước tà ma xuất thế, gây họa khắp cửu châu tứ hải, người và yêu bắt tay nhau cùng trấn áp.

Trong số yêu tộc, giao nhân, thanh loan và thiên hồ có thực lực mạnh nhất, cũng hi sinh nhiều nhất. Đại chiến kết thúc, tộc giao nhân lại càng hiếm hoi.

Người và yêu cùng sinh sống trong Đại Chiêu, đây không phải vấn đề riêng tư đâu nhỉ?

Giang Bạch Nghiễn trả lời rất nhanh:

"Ừm!"

Thi Đại: Ơ kìa!

Thật sự là giao nhân? Giang Bạch Nghiễn có mọc đuôi không ta? Nhìn kỹ lại tướng mạo của chàng, trừ quá mức xinh đẹp ra, không có gì khác biệt với người khác.

Vậy mà chàng lại giấu chuyện đó lâu đến vậy.

Xuyên qua mê cung quanh co phức tạp, Giang Bạch Nghiễn yên lặng không nói gì.

Thân phận giao nhân liên quan đến Giang gia, nếu không cần thiết, chàng sẽ không tiết lộ với người khác.

Nói ra thì đã sao, chỉ thu hút những kẻ lòng tham không đáy ngấp nghé nước mắt giao nhân.

Khóe mắt chàng nhẹ giương, liếc qua mày mắt của người bên cạnh.

Thi Đại đang nhìn chàng chăm chú, đôi mắt trắng đen rõ rệt, thần thái sáng ngời.

Hơi ngây ngốc.

Khiến người ta muốn cuốn lấy lọn tóc hơi vểnh lên của nàng.

Giang Bạch Nghiễn thấy buồn cười:

"Sao vậy?"

Nàng cũng muốn nước mắt giao nhân ư?

"Ta đang nghĩ."

Thi Đại xoa cằm:

"Giang công tử đẹp như vậy, chờ khi lộ đuôi, chắc chắn còn đẹp hơn nữa."

Nói xong lại khẽ khàng bổ sung một câu:

"Giang công tử, huynh có thể hô hấp tự do dưới nước không? Đuôi huynh có màu gì? Có thể biến ra bất cứ lúc nào không? Còn nữa còn nữa nè, nếu huynh ăn cá, có cảm giác tương tàn đồng loại không?"

Càng nghe càng lạ, trong đầu nàng để ý những vấn đề gì thế kia?

Hơi cau mày, Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng.

Thi Đại chớp mắt, nhìn chàng với vẻ tò mò chẳng chút che giấu.

Giang Bạch Nghiễn: "..."

Giang Bạch Nghiễn:

"Có thể, xanh lam, được, sẽ không."

Đôi mắt Thi Đại trợn tròn:

"Oa!"

Không hiểu nổi nàng.

Giang Bạch Nghiễn mím môi, rời mắt.

"Sau này Giang công tử có dự định gì?"

Phủi đi một lớp mạng nhện đung đưa, Thi Đại hạ thấp giọng:

"Huynh có ở lại Trường An không?"

Dường như Giang Bạch Nghiễn không muốn nhắc đến quá khứ của mình.

Thi Đại đã nhận ra chuyện này từ sớm, cho nên không nói lời an ủi dư thừa, cũng chẳng vạch trần vết sẹo của chàng.

"Thương sinh lục" từng viết, sở dĩ chàng ở lại Trường An, là muốn mượn sức của Trấn Ách Ti và Thi Kính Thừa, tra rõ chân tướng Giang phủ diệt môn năm đó.

Cảnh tượng nhìn thấy trong yểm cảnh, Giang gia chết thảm xương cốt chất chồng vẫn còn sống động trước mắt, Thi Đại cảm thấy nếu nàng là Giang Bạch Nghiễn, cũng sẽ bất chấp tất cả để trả thù.

Chỉ là không rõ chờ khi trả được thù lớn, chàng sẽ làm gì.

Một thoáng lặng yên.

Tiếng cười khẽ bật ra khỏi cổ họng Giang Bạch Nghiễn, không lên tiếng, liếc nhìn nàng với vẻ như cười như không.

Thi Đại giật mình: Đúng rồi, nàng và Giang Bạch Nghiễn vẫn còn huyết cổ mà.

Huyết cổ là gông xiêng trói buộc chàng, có huyết cổ ở đó, Giang Bạch Nghiễn chẳng thể giết nàng, cũng không được rời khỏi nàng quá nửa tháng.

Nói tóm lại, khóa chặt với nàng.

Đau đầu ghê.

Thi Đại túm tóc:

"Chuyện huyết cổ, cha ta đang xử lý, ta cũng sẽ cố hết sức tìm cách giải cổ."

Trong yểm cảnh, nàng từng đánh nhau với đám hắc y nhân một lúc, búi tóc rối hơn nửa, một lọn tóc đen rũ xuống vành tai, chạm vào d ái tai trắng nõn.

Bị nàng túm như vậy, có vài sợi vểnh lên như đang diễu võ dương oai.

Giang Bạch Nghiễn hờ hững đáp lại, nửa như tự giễu:

"Thi tiểu thư không sợ giải trừ huyết cổ, lòng ta có ý đồ xấu xa, sẽ giết cô sao?"

Nguyên chủ của cơ thể này nghi ngờ chàng lai lịch bất chính, chưa từng cho Giang Bạch Nghiễn sắc mặt tốt, về sau trói buộc huyết cổ, thái độ càng thêm hung hăng, không hề giảm bớt.

Từ một ý nghĩa nào đó, huyết cổ là bùa giữa mạng của nàng. Có nó ở đó, dù Giang Bạch Nghiễn có độc ác đến tận xương tủy, cũng sẽ không đẩy nàng vào chỗ chết.

Bình luận của nguyên chủ về huyết cổ chính là dây thừng trói ưng.

Giang Bạch Nghiễn nói xong nghiêng mắt, hứng thú quan sát sắc mặt của nàng, thấy Thi Đại ngẩn ngơ, khóe môi khẽ cong.

Nàng đang nghĩ gì nhỉ? Sợ hãi? Lo lắng không yên? Hay hối hận vừa nãy đã nói câu đó?

Rồi thì, chàng thấy Thi Đại như có điều suy nghĩ:

"Giang công tử muốn giết ta hả?"

Dường như nàng thấy thú vị, tò mò nhìn qua:

"Huynh sẽ giết ta thế nào nhỉ? Một kiếm xuyên tim chăng?"

Giọng nói lanh lảnh, đong đầy ý cười, tựa hạt châu rơi xuống đ ĩa ngọc trong mê cung tĩnh mịch.

Giang Bạch Nghiễn nghe vậy lặng thinh.

Câu hỏi gì thế?

"Một kiếm xuyên tim qua loa lắm đó."

Thi Đại xoa tay, giọng nói càng nhỏ hơn:

"Lén nói cho huynh nghe nè, trước đây ta từng nghĩ đến vài cách chết cho mình, sáng tạo hơn kiểu kia nhiều luôn đấy."

Giang Bạch Nghiễn: "?"

Thi Đại thật sự chưa từng nghĩ đến Giang Bạch Nghiễn sẽ giết nàng.

Đội ơn tin tức quan trọng đã bị giản lược trong "Thương sinh lục", mãi đến tận lúc này, với nàng mà nói Giang Bạch Nghiễn vẫn là người tốt không có ý đồ xấu xa gì đáng kể.

"Giết nàng" gì đó, hiển nhiên chỉ là lời đùa giỡn thuận miệng nhắc tới.

Mấy chuyện cười lạnh ấy mà, nàng hiểu hết đó nha.

Giang Bạch Nghiễn nói được, nàng cũng tiếp lời được.

"Huynh nghe thử nha, ví dụ như dùng xác chết trồng hoa nè, trường phái của kẻ lãng mạn. Chặt đầu ta, sử dụng thi thể của ta thay thế thân phận người khác, đây là trường phái quỷ kế."

Thi Đại xòe ngón tay, nghiêm túc đếm:

"Dùng cái chết của ta vạch trần một âm mưu lớn chấn động trời đất, trường phái ôm ấp tình cảm."

Nói xong còn đắc ý nhìn chàng, tóc xoăn đen trên trán nhàn nhã đung đưa, nàng lắc lư ngón tay:

"Sao nào, ghê gớm hơn một kiếm xuyên tim của huynh đúng không?"

Giang Bạch Nghiễn: "?"

Chưa từng nghĩ đến đối phương sẽ nói như vậy, thế mà chàng lại ngây ngốc trong một thoáng ngắn ngủi, chẳng biết phải đáp lại thế nào.

Lại lần nữa không hiểu nổi nàng.

Trong những ngày tháng truy tìm kẻ thù, chàng đã giết không ít người và yêu.

Ai cũng sợ hãi tử vong, khi chàng nhắc đến chữ đó, đám người kia gào khóc nước mắt nước mũi tèm lem, bảo năm đó bị quỷ che mờ tâm trí mới gây ra vụ án diệt môn, dập đầu xin tha với chàng. Hoặc là hãi hùng đến độ mất hồn, lắp bắp chẳng nói nên lời, muốn ậm ờ lừa gạt cho qua.

Thi Đại là người đầu tiên, có thể lật ngược khiến chàng nghẹn lời.

"Nếu Giang công tử muốn giết ta ấy, không thể chọn cách tệ hơn ta được đâu nha, nếu không chẳng thú vị gì hết."

Giọng điệu Thi Đại nhẹ nhàng:

"Có điều...dẫu sau này huynh có còn ở lại Trường An hay không, trước khi giải trừ huyết cổ, ta sẽ bảo vệ huynh."

Lần trước khi huyết cổ phát tác, nàng từng nói câu này với Giang Bạch Nghiễn, một lời nói ra tứ mã nan truy, trước nay Thi Đại chưa từng nuốt lời.

Bảo vệ chàng?

Yên lặng một thoáng, Giang Bạch Nghiễn rũ mắt che đi bóng mờ dưới đáy mắt, tiếng cười rất khẽ:

"Được."

Đi thêm vài bước, cảm nhận yêu khí thoáng qua, hai người không nói gì nữa.

Thi Đại luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Đường mà kính yêu chỉ không có vấn đề, từ đầu đến cuối họ chưa từng rơi vào cạm bẫy, đèn hoa sen xung quanh càng lúc càng nhiều, chứng tỏ đây là khu vực trung tâm của mê cung.

Nhưng mà...

Thi Đại thì thầm:

"Giang công tử, tại sao đi lâu như vậy, chúng ta chẳng gặp yêu vật nào thế?"

Nàng nhớ trước đó, nơi nào trong mê cung cũng có yêu vật tuần tra, giờ lại lặng ngắt như tờ, rất kỳ lạ.

Trong lòng còn đang tò mò, ngước mắt nhìn qua, sống lưng Thi Đại bỗng lạnh toát.

Cách đấy không xa, hẳn là trung tâm mê cung.

Đó là hang động hình bầu dục, vách tường trắng như tuyết, đỉnh động đen ngòm, chia thành năm lối rẽ bên phía nàng và Giang Bạch Nghiễn, vài ngọn đèn hoa sen rực cháy trước mỗi ngã rẽ.

Trông thì không có gì kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ lại, "vách tường trắng như tuyết" kia...

Giăng đầy tơ nhện chằng chịt.

Không chỉ như vậy, trong hang động còn có lưới lớn vắt ngang, ngăn chặn cắt đứt đường đi của bên còn lại.

Theo những gì kính yêu nói, muốn đến nơi giam cầm các nữ tử, phải đi qua hang động trước mắt.

Không chờ Thi Đại dò hỏi, Giang Bạch Nghiễn khẽ bảo:

"Trận lưỡng nghi bát quái."

Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi chia âm dương.

Lưỡng nghi bát quái là trận vây nhốt được lưu truyền từ xưa, vòng đi vòng lại, thay đổi khôn lường, người vào trận khó lòng thoát ra.

Phân tích cẩn thận, từ hình ảnh do tơ nhện trắng tạo thành, quả thật không khác gì mặt "dương" trong bát quái.

Thi Đại hiểu ra:

"Đây là trận pháp Liên Tiên dùng để nhốt những nữ tử kia?"

Nàng vừa dứt lời, một ngọn đèn hoa sen giữa động không gió vẫn đung đưa, ánh lửa chập chờn, gần như sắp tắt.

Cùng lúc này, tấm lưới khổng lồ chắn đường bỗng chấn động, giống như...

Lòng Thi Đại giật thót, buộc miệng thốt lên:

"Có người đang phá trận!"

Nhìn dáng vẻ này, đèn hoa sen là mắt trận hình thành lưỡng nghi bát quái, lúc này một ngọn đèn trong số chúng sắp tắt, cho thấy rõ đầu kia tấm lưới khổng lồ, cũng có người đang thử phá giải giam cầm.

Đám tiểu yêu dưới trướng Liên Tiên không cần làm vậy, rốt cuộc người sau trận là ai, chỉ có một khả năng.

"Lưu Sương tỷ tỷ và Liễu Như Thường, bị nhốt cùng những cô nương đó."

Thi Đại nói:

"Họ đã...thoát ra khỏi hang động?"

Như vậy mới giải thích được tại sao suốt đoạn đường nàng và Giang Bạch Nghiễn không gặp yêu quái.

Nữ tử bị giam cầm thoát ra ngoài, tất cả yêu quái tuần tra trong hang động, chắc chắn sẽ đến bên còn lại của tấm lưới khổng lồ để đối phó họ.

Bị pháp trận vây nhốt, còn có cả lũ yêu truy bắt họ, tình huống lúc này của các nàng sẽ thế nào?

"Trận lưỡng nghi bát quái, có thể phá giải cả hai bên âm dương."

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

"Họ ở mặt âm, chúng ta ở mặt dương, âm dương hỗ trợ nhau, có thể..."

Chàng còn chưa nói xong, kiếm bỗng trượt ra khỏi vỏ, ánh kiếm như con rồng bay lượn, xuyên vào bóng đen đang nhào tới.

Thi Đại thuận thế nhìn qua, mi tâm nhảy dựng.

Là một con nhện to cỡ nửa người.

Phương hướng của nó là...đỉnh đầu giữa hang động.

Không phải chứ.

Trong đầu lóe lên suy nghĩ hoang đường, Thi Đại vội vàng ngước mắt. Tầm mắt tập trung tại đỉnh động đen ngòm, quả nhiên từng bóng đen nhúc nhích, là vô số con nhện đang rục rịch.

Nơi này còn giống động bàn tơ hơn cả động bàn tơ nữa đó.

Con nhện đầu tiên chết dưới kiếm Giang Bạch Nghiễn, liên tục có nhiều con hơn đang nhìn về phía họ.

Nhện bình thường không to được như vậy, bọn chúng theo Liên Tiên đã lâu, bị nhiễm yêu tính. Không lâu sau, đỉnh động, trong góc, thậm chí lối vào của mấy ngã rẽ, đều truyền đến tiếng vang sột soạt.

Khiến da đầu người ta tê dại.

"Ta đối phó chúng."

Giang Bạch Nghiễn nói:

"Thi tiểu thư phá trận, được không?"

Trận lưỡng nghi bát quái, là trận pháp cơ bản nhập môn.

Nguyên chủ là phù sư, có nghiên cứu về trận pháp, phá giải trận này không thành vấn đề.

Thi Đại đè nén khiếp sợ trong lòng, gật đầu đáp:

"Được."

Chẳng phải chỉ là nhện thôi sao? Ngay cả lệ quỷ nàng cũng gặp rồi, có gì đáng sợ đâu chứ.

Vả lại, bên cạnh nàng còn Giang Bạch Nghiễn nữa mà.

Nhớ lại lúc nàng kể cho Giang Bạch Nghiễn thuở nhỏ nghe trò chim ưng bắt gà con, Thi Đại hít sâu một hơi.

Quả nhiên Giang công tử là gà mẹ với tình yêu bao la vĩ đại trong đội nhỏ của họ, có chàng bên cạnh, cảm giác an toàn tăng mạnh.

Lại một con nhện tập kích, Giang Bạch Nghiễn nhấc nhẹ thân kiếm, nhanh chóng chặt đứt.

Nhân lúc này, Thi Đại nhanh chân bước lên, nghiêm túc quan sát đèn hoa sen nhấp nháy xung quanh, tìm ra quy luật phá trận trong đó.

Mắt trận đầu tiên, ngọn đèn thứ nhất ở vị trí Ly.

Bùa trong tay phóng nhanh như điện, ánh sáng vàng kim lóe lên, lướt qua ngọn nến như mũi dao.

Ánh nến lụi tàn, đám nhện tấn công càng hăng.

Giang Bạch Nghiễn bảo vệ bên cạnh nàng, dần dần đánh tan bóng đen vây quanh, cho Thi Đại đủ thời gian để quan sát sự thay đổi của pháp trận.

Bốn phương tám hướng toàn là nhện đen nhe nanh múa vuốt, tim đập như trống dồn, Thi Đại nín thở tập trung, dùng bùa tấn công vài con nhện đến gần.

Chỗ thứ hai, ngọn đèn thứ ba vị trí Càn.

Liên tục dập tắt vài mắt trận, đèn hoa sen trong hang động u ám, ánh lửa chập chờn hỗn loạn.

Thi Đại tập trung tinh thần, vừa định tiến lên, vai phải bỗng bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy.

Sức lực không quá mạnh, mang theo hương thơm lạnh nhạt, là mùi hương trên người Giang Bạch Nghiễn.

Chớp mắt, một con nhện từ trên trời rơi xuống vị trí ban nãy của nàng, nhe răng trợn mắt, để lộ răng nanh trắng bệch.

Nếu không có Giang Bạch Nghiễn kéo ra, e rằng nó đã nhảy xuống đầu nàng.

K1ch thích lắm luôn, cám ơn gà mẹ.

Thi Đại cong mắt.

Nghe thấy nàng không nhịn được khẽ cười, Giang Bạch Nghiễn chém con nhện trước mặt làm đôi, lặng lẽ rũ mắt.

Là một cô nương kỳ lạ, chàng nghĩ.

Vào lúc này, sao nàng còn cười được nhỉ?

Di chuyển qua lại trong hang động, trán Thi Đại đã mướt mồ hôi, chóp mũi cũng rịn chút hơi nước, thoáng ửng hồng.

Nhưng từ đầu đến cuối sống lưng nàng vẫn thẳng thớm, như một cành trúc phá đất sinh trưởng, mềm dẻo lại thẳng tắp, ẩn chứa sức sống vô hạn.

"Giang công tử này."

Thi Đại tiện tay lau mồ hôi trên trán, quan sát xung quanh, tìm kiếm mắt trận còn sót lại:

"Giờ huynh không định giết ta nữa hả?"

Không lâu trước đây câu nào cũng đòi giết nàng, chỉ mới trôi qua một lúc, lại cứu nàng trong chớp mắt.

Hóa ra nàng vẫn nhớ đoạn đối thoại cách đó không lâu.

Giang Bạch Nghiễn khẽ cử động cổ tay, đầu ngón tay lướt qua chuôi kiếm.

Có thể đùa giỡn không tim không phổi như vậy, nàng thật sự...chẳng sợ chàng chút nào.

Thi Đại chẳng hề tỏ tường sự u ám nơi đáy lòng chàng.

Ví dụ như thời khắc nắm lấy cánh tay nàng, Giang Bạch Nghiễn kiềm lòng chẳng đặng mà nghĩ, cơ thể ấy gần trong gang tấc, yếu ớt không chịu nổi, nếu dùng kiếm phá vỡ, chắc chắn dễ như trở bàn tay.

Đây là sát ý vô thức nảy sinh mỗi khi chàng đến gần người khác.

Nhưng đến cuối cùng Giang Bạch Nghiễn cũng chỉ nhếch môi.

Đám nhện ồ ạt kéo tới bắt đầu tấn công lần cuối, yêu khí mãnh liệt như thủy triều.

Nhấc nhẹ trường kiếm, luồng sáng tựa trăng rơi nước hồ thu, chém giết tất cả tà ma muốn đến gần.

"Làm sao mà giết cô được"

Giang Bạch Nghiễn lười nhác mỉm cười, trong kiếm ý sát khí sắc bén, âm cuối lại hóa mềm mại:

"Ta còn đang chờ...Thi tiểu thư bảo vệ ta mà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi