TỰA NHƯ TÌNH KHÔNG CỦA THÂM VIỄN

Người báo án chính là nhân viên nhà ăn của trạm xe Tiểu Xuyên, một thanh niên trẻ tuổi, có lẽ là bị giật mình chưa hoàn hồn, giọng nói cũng run rẩy.

Lúc đó đám người Lục Thâm Viễn vừa ăn cơm xong, đối mặt với chuyện này, Tiểu Xuyên khổ sở miêu tả, “Gần đây cũng có người phản ứng nói nước có mùi vị khó ngửi, mùi rất thúi.”

Sáng sớm đầu mùa đông, nhiệt độ đã hạ thấp xuống, Lục Thâm Viễn khoác cái áo khoác, gió lạnh từ khe hở cửa sổ thổi vào khiến anh xiết chặt quần áo trên người.

Tiểu Xuyên đầu đuôi gốc ngọn kể lại chuyện đã xảy ra, gần đây không chỉ là nhân viên mà ngay cả hành khách cũng bắt đầu phản ứng nước có mùi vị lạ, hơn nữa mùi thúi này càng ngày càng đậm, thức ăn tối hôm qua làm cũng đều vứt sạch, đoàn người mới phản ứng với trưởng trạm, chuyện này ảnh hưởng đến vấn đề bữa ăn nên trưởng trạm đã gọi điện thoại để công ty nước đến kiểm tra, nghĩ là tháp nước lâu quá không dọn dẹp, tích tụ đồ bẩn.

“Tối hôm qua thức ăn chúng tôi làm đều vứt hết.” Tiểu Xuyên nói đến đây thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, “Sáng sớm nay nhân viên công ty tới sửa chữa, nào ngờ gặp phải loại chuyện xui này, rất nhiều đồng nghiệp tối hôm qua ăn cơm ói tại chỗ.”

Đám người Lục Thâm Viễn mới vừa ăn sáng xong mặt cũng thay đổi mấy phần.

Chuyện đại khái chính là như vầy: Nhân viên công ty rút sạch nước trong tháp, chuẩn bị dọn dẹp, không ngờ phát hiện ra một thi thể.

Nhân viên có lẽ biết chút cách phá án thông thường, không xê dịch thi thể, hoặc là do bọn họ sợ, sợ thi thể đó bốc lên mùi hôi.

Việc này không nên chậm trễ, Lục Thâm Viễn dẫn đám Vưu Kim lập tức đi theo Tiểu Xuyên tới hiện trường.

Tiếng còi xe cảnh sát phá vỡ sự yên tĩnh trong thành phố.

Cảnh sát phong tỏa hiện trường, giăng dây cảnh giới bên ngoài làm thành một vòng, người dân hiếu kì rướn cổ lên nhìn vào trong.

Tiểu Xuyên dẫn đường đi vòng qua tháp nước, hố nước ở khu đất trống phía sau trạm xe, từ mặt đất trở xuống.

Bên cạnh cái hố đã có mấy người đứng, Tiểu Xuyên giới thiệu, người cao gầy đó là nhân viên công ty nước Tiểu Quý, một người hơi mập lùn khác đồng nghiệp ở trạm xe, trưởng trạm sáng sớm đã ra ngoài, không có ở hiện trường.

Lục Thâm Viễn đi tới, mấy người gật đầu lên tiếng chào hỏi.

“Tiểu Quý đúng không? Cậu nói sơ qua tình huống lúc đó đi.” Anh nhìn Tiểu Quý một cái, mở quyển sổ ra chờ ghi chép.

Tiểu Quý bị gọi tới tên vội vàng gật đầu, nói liên tục: “Cũng chỉ mới mấy giờ trước thôi, mở nắp ra thì nghe có mùi thúi, tôi vội vàng tháo nước sau đó lấy đèn pin rọi vào, phát hiện bên trong hình như có thứ gì đó, tôi liền leo xuống nhìn thử nhưng lập tức bị thứ bên trong hù dọa, lại vội vàng leo lên.”

Đồng nghiệp bên cạnh Tiểu Quý cũng phụ họa: “Lúc đó nhìn cậu ấy hoang mang rối loạn bước lên, mặt mũi trắng bệch, không thở được!”

Mí mắt Lục Thâm Viễn nhảy hai cái.

Tiểu Xuyên cũng nói: “Lúc ấy tôi ở nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, hai người bọn họ một trước một sau vội vội vàng vàng chạy tới, tôi tưởng là bọn họ sửa xong rồi, muốn nhận tiền sửa chữa, còn cười nói bọn họ không cần phải hốt hoảng, chúng tôi sẽ không giựt nợ!”

Nhưng ai ngờ, lời hai người nhân viên nói đầu tiên là: Trong nước phát hiện thi thể!

Tiểu Xuyên bị dọa sợ đến nỗi làm rơi cái nồi xuống đất!

“Sau đó chúng tôi báo cáo cho trưởng trạm, ông ấy cũng không tin, cho là chúng tôi nhìn lầm.” Nhân viên trạm xe Tiểu Giang mập lùn cũng nói, “Chúng tôi cũng xuống giếng nhìn một vòng, quả thật thấy trong túi có một người chết!”

Một đám người ồn ào lên tiếng.

Vưu Kim tìm áo mưa và giày ủng đi tới, còn mượn thêm một cây đèn pin, chuẩn bị mặc lên rồi xuống bể tự nhìn thử, điều kiện có hạn, chỉ có thể tạm thời dùng những thứ này để bảo vệ quần áo sạch trên người.

Lục Thâm Viễn khép sổ lại, chân dài duỗi một cái, đưa tay ngăn cản Vưu Kim, Vưu Kim sững sốt giương mắt nhìn anh, Lục Thâm Viễn nhàn nhạt nói: “Để tôi đi xuống cho.”

Vưu Kim a một tiếng, cầm đèn pin trên tay đưa cho anh.

Lục Thâm Viễn sửa soạn chỉnh tề, một thân áo mưa cũng không giấu được khí chất anh tuấn.

Vưu Kim và mấy người cảnh sát khác đứng trên miệng bể, anh đạp lên cái thang chui vào bể nước đen thui, bên trong ẩm ướt u ám, đập vào mũi còn có mùi hôi thối.

Lục Thâm Viễn dành ra một tay nắm lỗ mũi. Hai chân một trước một sau đạp xuống mặt đất, dưới đất còn một tầng nước đọng.

Anh đạp lên nước, đèn pin chiếu một vòng bốn vách bể, cuối cùng dừng lại ở một xó xỉnh. Quả thật phát hiện…

Một túi nilon màu trắng có dính máu, lớn lại còn trong suốt. Lục Thâm Viễn chậm rãi đến gần, mùi hôi thối càng đậm. Anh đưa ánh đèn dừng trên miệng túi.

Không cần mở ra cũng có thể theo đường ranh thấy rõ đồ vật bên trong: Đầu người, hai tay và hai chân.

Lục Thâm Viễn nhếch mép một cái.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm trước Xa Tình Không đã dùng nước ở đây rửa tay. Anh lắc đầu, dở khóc dở cười, quyết định không cần nói chuyện này với cô.

Hồi lâu sau Lục Thâm Viễn bò ra ngoài, tháo áo mưa đã nhăn nheo bẩn thỉu ra, nghiêng đầu nói với Vưu Kim: “Cậu để cho hai người nữa đi xuống mang thi thể lên, gọi điện thoại kêu nhân viên pháp y đến đây.”

Chuyện thi thể này để nhân viên pháp y kiểm tra trước đi.

Gió lạnh hiu hiu thổi, ánh mặt trời đầu mùa đông không ấm áp chút nào.

Trong sở rất nhanh gọi hai nhân viên pháp y tới, một nam một nữ, nam tên Cao Viễn, nữ tên Tống Tiểu Đường.

Đoàn người hợp lực mang thi thể lên tới, bày trên đất trống, mùi hôi khó ngửi bốc lên, dân làng bên ngoài dây cảnh giới liên tiếp lui về phía sau.

Là một thi thể không rõ mặt mũi.

Chân mày anh nhăn lại, cả người Cao Viễn khoác áo bác sĩ màu trắng, khẩu trang chỉnh tề, ngồi xổm xuống tra xét thi thể, mùi thật khó ngửi, nhất là đối với người mới vừa ăn sáng xong như Lục Thâm Viễn, anh có hơi tò mò, giơ tay lên bóp hai lỗ mũi, bước tới muốn nhìn rõ.

Vừa rồi ở trong bể tối căn bản không thấy rõ toàn bộ mặt mũi thi thể.

Một bàn tay trắng nõn của con gái từ bên cạnh đưa đến trước mặt anh một cái khẩu trang che mũi.

Bước chân Lục Thâm Viễn cứng lại, nghiêng đầu liền thấy Tống Tiểu Đường chẳng biết từ lúc nào đã tới đứng bên cạnh mình, mắt to mày rậm, môi tô son, nở nụ cười nhỏ giọng nói với anh: “Đội trưởng Lục, đeo lên đi.”

Lông mày anh đột nhiên nhíu lại, liếc cô một cái, suy nghĩ không rõ, Vưu Kim đứng gần đó, coi như người ngoài cuộc, che miệng thầm kêu không ổn.

Lục Thâm Viễn không cho người đẹp chút mặt mũi nào, người ta còn đang giơ tay chờ anh nhận lấy rồi nói cảm ơn, ai ngờ Lục Thâm Viễn chỉ liếc cô ta một cái sau đó không nói gì, đi sượt qua vai Tiểu Đường tới bên cạnh Cao Viễn, không để ý mùi hôi thối, anh ngồi xổm người xuống cùng anh ta phân tích thi thể.

Tống Tiểu Đường cắn môi dưới, ánh mắt nhìn anh rồi lại thôi, cuối cùng rủ mắt xuống, yên lặng buông tay.

Cách đó không xa, Vưu Kim thở dài.

Thi thể cuối cùng được đưa tới phòng giải phẫu. Đám người Lục Thâm Viễn cũng trở về cục, tin tức phát hiện thi thể trong tháp nước bị lan rộng, mới sáng sớm nhưng phân nửa người trong trấn đều biết.

Lục Thâm Viễn đang đợi kết quả kiểm nghiệm thì nhận được tin nhắn của Xa Tình Không: “Em muốn chặt tay thì làm thế nào?”

Anh cầm điện thoại di động, cười càng ngày càng to, không cần nhìn anh cũng có thể nghĩ ra cảnh cô giậm chân phẫn nộ sau khi biết được tin tức.

Vưu Kim đem báo cáo xét nghiệm cho anh vừa lúc nhìn thấy hình ảnh sếp mình đang cầm điện thoại cười ngây ngô, cả người anh ta run rẩy.

Ai u má ơi, buổi sáng vừa lạnh như cục đá đối với nhân viên pháp y mà giờ chỉ nhìn tin nhắn của chị dâu thôi mà thay đổi dữ vậy, giống như là một nhân cách khác!

Đau lòng cho pháp y Tống ba giây.

“E hèm.” Vưu Kim gõ cửa, nhắc nhở Lục Thâm Viễn rằng mình đang có mặt, anh ta chỉ báo cáo trên tay: “Kết quả đã có.”

Lục Thâm Viễn cất điện thoại đi, mặt còn thay đổi nhanh hơn lật sách, hắng giọng một cái, giả bộ bình tĩnh: “Kết quả như thế nào?”

Vưu Kim không vạch trần anh, anh ta tiến lên đưa báo cáo, phân tích giải thích.

Thi thể là nam, không rõ mặt mũi, chỉ có thể dùng răng để phán đoán: Người chết là thanh niên từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi.

“Nguyên nhân cái chết là do nghẹt thở.” Lục Thâm Viễn nhìn sơ qua báo cáo “Công cụ phán đoán sơ bộ là dây thừng.”

Vưu Kim gật đầu, bổ sung: “Trên người người chết chỉ có một cái quần lót, không có đồ gì có thể chứng minh thân phận.”

Đây chính là chuyện khiến người ta nhức đầu. Công việc tra án bắt đầu tiến hành.

Chạng vạng tối, trong cục có mấy người định làm thêm giờ, họ họp thành một đội đi đến tiệm bán thức ăn “Nhà vị” ở đối diện đường, Lục Thâm Viễn và Vưu Kim cũng đi.

Tống Tiểu Đường ở cửa nhìn thấy hai người thì đuổi theo.

Lục Thâm Viễn nhìn cô ta một cái, không nói gì, Vưu Kim sờ mũi, a a hai tiếng, anh không lên tiếng để Tống Tiểu Đường mau chóng bỏ đi.

Trong tiệm cũng có rất đông người xếp hàng chọn món. Bọn Lục Thâm Viễn đi sớm, đã chọn món ăn xong, đứng bên cạnh chờ ông chủ thối tiền.

Tống Tiểu Đường đi giày cao gót, có hơi đau chân, cả quá trình cô vẫn đi theo hai người họ, chọn món ăn xong thì cởi giày cao gót, chưa đứng vững thì bị những khách hàng bên cạnh lắc mình đụng tới, trọng tâm không vững nên nửa người ngã về phía Lục Thâm Viễn.

Anh đang nói chuyện với Vưu Kim thì đột nhiên bị chạm vào, lảo đảo một chút. Anh nghiêng đầu lạnh lùng quát Tống Tiểu Đường một cái, chuẩn bị đẩy cô ta ra.

Tống Tiểu Đường phản ứng còn nhanh hơn anh, vội vàng níu lại cánh tay anh, giọng nói không lớn: “Xin lỗi, giày mới nên cạ vào chân, cho tôi mượn điểm tựa để tháo giày ra đã nhé.”

Chân mày Lục Thâm Viễn nhíu lại. Sắc mặt Vưu Kim không tốt lắm.

Anh cúi đầu, thị lực cực tốt nhìn thấy đúng thật là sau khi cởi giày cao gót, chân của Tống Tiểu Đường bị mài rách da.

Lần nữa anh nâng tầm mắt lên thì liếc thấy bóng người quen thuộc đứng bên ngoài.

Lục Thâm Viễn sững sốt, trong lòng căng thẳng, lập tức nhớ lại chuyện Xa Tình Không gần đây nói với anh: Cái tiệm bán thức ăn tên “Nhà vị ” gần cục cảnh sát của anh bán đồ ăn cũng được lắm, giáo viên trường em cũng hay đến mua, lần sau nếu rảnh thì em dẫn anh đi ăn thử nhé?

Trán anh nhỏ xuống hai giọt mồ hôi lạnh.

Xa Tình Không quét đôi mắt lạnh buốt thổi qua người anh, còn chưa chờ Lục Thâm Viễn hồi hồn cô đã nghiêng đầu xoay người, biến mất trước cửa tiệm.

Lục Thâm Viễn hung hăng hất Tống Tiểu Đường đang bám trên người anh ra, sải bước đuổi theo, nhìn quanh, đáng tiếc là đường phố đâu còn bóng cô nữa.

Xong đời rồi!

Đây là ba chữ còn sót lại trong đầu anh ngay lúc này!

Tống Tiểu Đường và Vưu Kim không hiểu, đi theo ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, không thấy có gì đặc biệt, Vưu Kim cười khan hai tiếng, nhìn Tống Tiểu Đường đang lúng túng mất tự nhiên rồi nhìn Lục Thâm Viễn, nói: “Sao sếp kích động vậy? Thấy trên trời rơi vàng xuống hả?”

Lục Thâm Viễn không khách khí trợn mắt nhìn Vưu Kim, mím môi không nói lời nào.

Vưu Kim nghẹn họng.

Tống Tiểu Đường cúi đầu xuống mang lại giày, vừa rồi bị anh hất ra nên hơi đau.

Gọi cho Xa Tình Không không được! Lục Thâm Viễn liên tục gọi mười cuộc, không có kết quả: Số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy, xin mời gọi lại sau.

Huyệt Thái dương anh đột nhiên nhảy loạn, trong cục cảnh sát đèn đuốc sáng choang, cảnh sát vẫn còn gặp khó khăn với thi thể phát hiện trong bể.

Lục Thâm Viễn xoa trán, suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới đồng chí Trần Uy bị anh bỏ lại ở Nam Thành. Hình như cậu ta có rất nhiều sáng kiến?

Trần Uy nhận được điện thoại của Lục Thâm Viễn lúc đang ở nhà Tiểu Tống ăn lẩu, còn uống một ít rượu, lúc thấy cuộc gọi thì hoảng hốt: Vừa kinh ngạc khi anh chủ động gọi tới vừa vui mừng khi cuối cùng anh cũng nhớ tới mình.

Anh đi thẳng vào vấn đề cắt đi điệu cười của Trần Uy: “Cậu nói xem, vô tình chọc một cô gái tức giận thì phải làm thế nào để cô ấy không giận nữa?”

Trần Uy: “…”

Ngày hôm sau.

Xa Tình Không mở điện thoại di động, bị năm mươi mấy cuộc gọi nhỡ của anh làm hết hồn, sau đó chuyện càng làm cô sợ hãi hơn là:

Tất cả mấy món hàng mà cô bỏ vào giỏ mua sắm đã được thanh toán!
Tiểu đường là một cái bệnh cần được vứt bỏ:))))

Ây u mn ơi, gần nơi mình ở cũng mới xảy ra vụ án phát hiện xác người đông cứng trong bể bê tông đó, xã hội giờ nguy hiểm quá T.T

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi