TUÂN MỆNH

Chương 118: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thập)

Hoàng cung đã bị Khiếu Lang Doanh và ảnh vệ Ảnh Cung hoàn toàn xâm chiếm, nhóm quỷ vệ theo Lý Uyển ra khỏi hoàng cung chặn đường Lý Mạt.

Lý Mạt trồi lên mặt nước trong một cái hồ bên ngoài hoàng cung, trời đông giá rét, trên mặt nước còn đông một lớp băng cứng, Lý Mạt phá băng bò lên, quỳ gối trên bờ hồ thở hổn hển, y phục ướt đẫm lạnh lẽo dính lên người, khớp xương toàn thân gần như đông cứng.

Trong tay hắn nắm chặt yêu bài mà lúc vô ý đã lấy từ trên người Ám Bi, một miếng ngọc màu đen có chùm tua rua rũ xuống. Đây là món đồ duy nhất Lý Mạt ban cho lúc chấp nhận thân phận ám vệ của bọn họ.

Lý Mạt thừ người ra đó, không muốn động đậy.

Nhưng hắn không thể dừng lại, hắn biết Lý Uyển đang lùng bắt mình khắp kinh thành, chỉ có thể mau chóng về Lĩnh Nam hội hợp với viện binh, tính nước cờ tiếp theo để trở mình.

Hắn lê cái chân cứng đờ tìm được một con ngựa nhanh mà Ám Bi đã chuẩn bị ngoài thành, bàn tay lạnh cóng bắt lấy yên ngựa, dùng hết sức bò lên lưng nó nằm thở dốc, treo cung Lộc Giác lên yên, nhẹ nhàng ghìm cương thúc ngựa rời đi.

"Mạt nhi." Âm thanh khiến cho Lý Mạt vô cùng chán ghét không nhanh không chậm truyền đến bên tai.

Giữa trời tuyết trắng xóa, một con tuấn mã đen nhánh chở Lý Uyển chậm rãi bước đến, Lý Uyển khoác áo lông chồn tuyết trắng, tóc dài tung bay trong gió, tay cầm cung long cốt Loan Nguyệt mà Lý Mạt hằng mơ ước, phía trên cung long cốt phả ra một luồng khí lạnh u ám.

Hai tay Ảnh Thất cầm song kiếm Tinh Đình, theo sát Lý Uyển, xoay người nhảy lên một cây tùng, y ngồi trên chạc cây, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Mạt.

Lý Mạt ngẩng đầu quét một vòng, tất cả ảnh vệ bên cạnh Lý Uyển đều ngồi trên chạc cây im lặng nhìn mình.

Lý Uyển cưỡi ngựa đến gần Lý Mạt, ném một ống tên sắt cho hắn.

Lý Mạt giơ tay nhận lấy, thể lực của hắn giảm đi rất nhiều, ống đựng tên nặng trịch đập mạnh vào cơ thể hắn, hắn phải tựa vào lưng ngựa để ổn định thân thể.

"Ý gì?" Lý Mạt treo ống đựng tên lên lưng ngựa, giương mắt nhìn Lý Uyển.

Lý Uyển thong thả nói: "Nếu ngươi tự xưng có tài bắn cung đệ nhất thiên hạ, bổn vương cho ngươi một cơ hội, thắng ta, ta sẽ thả ngươi về Lĩnh Nam."

Lý Mạt hung dữ nhìn vào mắt Lý Uyển: "Giao Ám Bi ra đây, ta so tài với ngươi."

"Ngươi có tư cách bàn điều kiện với bổn vương à?" Lý Uyển vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên ngón tay cái, "Bây giờ dù bổn vương nói cái gì, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ta mới phải."

Lý Mạt không nghe hắn nói nhảm: "Trả Ám Bi, cho ta."

Lý Uyển cười: "Ngươi nói cái gì? Thi thể của Ám Bi giờ còn nằm ở phía sau hoa viên ấy, ngươi muốn thì tự đi mà lấy?"

Lý Mạt ngơ ngác nhìn hắn, mặc dù kết cục này hắn đã đoán trước được, song vẫn cố ôm một chút hi vọng, nghe từ miệng Lý Uyển lại tàn nhẫn hơn rất nhiều, Lý Mạt không thể nhịn được nữa mà gào lên:" Lý Uyển ——!"

Lý Uyển cũng thu lại ý cười, giơ tay túm lấy cổ áo Lý Mạt quăng người xuống đất, đoạn cũng nhảy xuống ngựa, đôi bàn tay đầy vết chai siết chặt cổ Lý Mạt, ép hắn quỳ trên mặt đất, đè đầu hắn xuống, ném một bộ y phục vân cẩm xuống trước mặt hắn.

Lý Uyển đè đầu Lý Mạt xuống đất, nở một nụ cười tàn nhẫn: "Vậy ngươi nhìn lại chuyện mình đã làm đi? Đây là Ảnh Diễm của ta, một mạng đổi một mạng, ngươi còn không hài lòng cái gì?"

"Ngươi biết Tề Vương phủ của ta còn lại gì không?" Lý Uyển túm tóc Lý Mạt ép hắn ngửa đầu nhìn mình, nhẹ giọng nói, "Không còn gì cả... Đều là nhờ ngươi ban cho."

Lý Mạt lạnh lùng nhìn chỗ khác, không muốn đối diện với Lý Uyển, Lý Uyển lại dùng sức siết cằm Lý Mạt, bóp cổ hắn tàn nhẫn nói: "Cho ngươi một cơ hội nữa, so không?"

"Ca... Ca..." Cổ Lý Mạt bị bóp chặt khiến cho hắn hít thở không thông, hắn bắt lấy cổ tay Lý Uyển, gian nan nói, "So... So..."

Lý Uyển quăng Lý Mạt xuống, xoay người lên ngựa.

Ảnh Thất thắp một hương dây, treo nó lên cành cây.

Vừa rồi trong ánh mắt của chủ tử chứa đầy bi thương không giấu nổi, khiến người khác cực kì đau lòng.

Lý Uyển lên ngựa, ném cung long cốt cho Lý Mạt, đoạt lấy cung Lộc Giác trong tay hắn: "Nghe đồn cầm cung long cốt trên tay là có được cả thiên hạ, ngươi tin răm rắp, giờ cung trong tay ngươi, để bổn vương xem bản lĩnh của ngươi tới đâu."

Cung long cốt Loan Nguyệt rất nặng âm khí, lúc cầm nó trên tay có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí lạnh như băng từ lòng bàn tay lan tràn khắp cơ thể, người bình thường vốn không thể áp chế âm khí nặng như thế, ngay cả long mạch không phải đế vương cũng không thể trấn áp.

Hóa ra cung long cốt không phải là thần khí khai thiên tịch địa, nó chỉ là nhắc nhở chủ nhân mình đang đứng trên một tòa nhà cao ngàn thước, càng cao thì càng lạnh lẽo.

"Trốn đi." Lý Uyển nhìn hắn, "Thoát khỏi lòng bàn tay ta, ta sẽ tha cho ngươi. Sau một nén nhang mà tay ta không dính máu, ta sẽ thả ngươi đi."

Lý Mạt cắn môi, cầm cung long cốt giục ngựa chạy vào sâu trong rừng rậm.

Lý Uyển nhìn bóng dáng của Lý Mạt càng lúc càng xa, chậm rãi giơ cung Lộc Giác lên, cài tên lên dây cung, đôi mắt híp lại, nhắm chuẩn vào giữa lưng Lý Mạt, liếm môi dưới: "Trốn đi, ta thích nhất là xem dáng vẻ chạy trối chết của ngươi."

Một mũi tên xé toạc không khí lao về phía lưng Lý Mạt, Lý Mạt lật người nửa treo trên yên ngựa khó khăn lắm mới tránh được, ngay sau đó một mũi tên tiếp theo bay đến, cố ý không lấy mạng Lý Mạt, chỉ để lại một vết thương thật sâu trên đùi hắn.

Lý Mạt đau đớn cau mày, ngón tay đông cứng nắm chặt yên ngựa tránh không để bị văng khỏi con ngựa đang chạy như điên này.

"Thấy máu là ngươi mất đi một cơ hội chạy thoát nhé." Lý Uyển đuổi theo, giống như một con mèo đang trêu chọc con mồi của nó, không chịu xuống tay, đùa bỡn hắn hết lần này đến lần khác, để hắn lần nào cũng cảm thấy mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết thì lập tức lâm vào hiểm cảnh tiếp theo, vô cùng vô tận, cho đến khi phòng tuyến tâm lý của con mồi hoàn toàn sụp đổ mới kết thúc cuộc săn giết này.

Lý Mạt nghiến răng, đột nhiên đổi hướng xoay người ngồi ngược lại, rút ra một mũi tên sắt khắc hoa văn mẫu đơn cài lên cung long cốt, nhắm ngay Lý Uyển.

Cung long cốt cực kì nặng, Lý Mạt phải tốn một nửa thể lực mới kéo nổi dây cung, một mũi tên vọt tới, Lý Uyển tức khắc giương cung bắn tên, thiết tiễn khắc mẫu đơn đâm vào mũi tên của Lý Mạt, lực tên của Lý Uyển vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp chẻ đôi tên của đối phương, trượt qua bả vai Lý Mạt.

Cuồng phong nổi lên lấy thanh bình làm kết, Lý Uyển dùng mười ba thức của kinh trập cung thuật, rót nội lực hồi sinh vạn vật, vọng khắp lục quốc, tài bắn cung của Lý Uyển có thể nói là xưng bá quần hùng.

Máu văng tung tóe, Lý Mạt phủ phục trên lưng ngựa hồi lâu, hắn giơ tay rút bỏ mũi tên sắt trên vai khiến hơi thở của bản thân càng lúc càng yếu ớt.

Máu chảy ướt đẫm cả y phục, trước mắt dần dần mờ đi.

Hắn quay đầu lại nói với Lý Uyển: "Thả ta đi, ta đưa ngươi thuốc giải trị cổ tay. Hóa Cân thảo chỉ có thuốc giải của Lĩnh Nam mới giải được, ngươi tu tập cung thuật đến tận bây giờ, hẳn là không muốn hai mươi năm khổ tu bị hủy hoại trong chốc lát đúng không?"

Lý Uyển cười cười: "Ngươi cho rằng ta quan tâm sao? Ta vốn không để ý tay mình sẽ như thế nào, cũng không cần ngôi vị hoàng đế đó, ta không để tâm cái gì cả. Thứ ta từng muốn là tự do, là ngươi ép ta đến bước đường này."

"Ngươi muốn uy hiếp ta ư? Chỉ cần ta muốn, ta có thể san bằng Lĩnh Nam."

"Còn ngươi, chẳng là cái thá gì cả."

Chút hi vọng báo thù cuối cùng trong mắt Lý Mạt cũng bị Lý Uyển dập tắt không thương tiếc.

Hắn ngã khỏi lưng ngựa, nửa quỳ dưới nền tuyết, yếu ớt nói với Lý Uyển: "Ca, ngươi trực tiếp động thủ đi, ta không muốn chơi nữa. Ngay từ đầu ngươi đã không định tha cho ta rồi."

Lý Uyển nhìn hắn, lạnh lùng nhếch miệng: "Ờ, không sai."

Hắn chỉ muốn tra tấn cho Lý Mạt hoàn toàn tuyệt vọng, hắn thích dày vò kiêu ngạo và lòng tự tôn của Lý Mạt, dùng sức mạnh nghiền nát để tiêu diệt khát vọng sống đang chết dần chết mòn của đối phương, điều này khiến Lý Uyển ngập tràn khoái cảm trả thù.

Tề Vương ghi thù, Lý Uyển càng ghi thù hơn.

"Mạt nhi, tạm biệt." Hắn rút một mũi tên, đôi mắt lạnh lùng nheo lại, nhìn Lý Mạt rồi buông tay.

Mũi tên nhọn lao vun vút về phía ngực Lý Mạt, Lý Mạt ngửa cằm quỳ gối giữa trời tuyết, Lĩnh Nam Vương thế tử kiêu căng một đời, đến lúc sắp chết cũng không muốn cúi đầu trước Lý Uyển.

Đột nhiên một tiếng báo gầm rú vang động trời tuyết từ nơi xa truyền đến, một cái bóng vàng rực rỡ xẹt ngang mắt Lý Uyển, tiện thể vung một nắm tuyết cản trở tầm nhìn của hắn.

Đợi cho tầm mắt rõ ràng, Lý Mạt đã biến mất, ở nơi xa xa có một con hoàng kim báo khổng lồ ngậm một người trong miệng nhảy vào sâu trong rừng rậm.

Lý Uyển nhìn chỗ Lý Mạt biến mất, nhặt cung long cốt dưới đất lên, nhẹ nhàng gõ gõ cánh cung.

Mấy quỷ vệ lập tức xuất hiện, đáp dưới chân Lý Uyển.

Dường như Lý Uyển đổi ý, khẽ cười nói: "Tự nhiên ta nghĩ ra một trò chơi thú vị hơn nhiều. Đi bắt con báo kia về cho ta."

"Rõ."

——

Hoàng kim báo ngậm Lý Mạt chạy xa mấy chục dặm, tìm một hang động ẩn náu, đưa Lý Mạt chui vào, cẩn thận đặt hắn lên đống cỏ khô, nhẹ nhàng liếm liếm mặt Lý Mạt, nhỏ giọng nức nở.

Lý Mạt đã kiệt sức, cố gắng mở mắt ra, ôm cái đầu xù lông của hoàng kim báo vào trong ngực. Đột nhiên con ngươi hắn co lại, thấy trên bụng tiểu báo tử bị một mũi tên khắc hoa văn mẫu đơn cắm vào thật sâu, bộ lông vàng rực xung quanh vết thương đều đã thấm máu đỏ rực.

Mũi tên vừa nãy là tiểu báo tử chắn cho hắn.

"Bảo bối, sao ngươi lại về rồi..." Lý Mạt ngồi quỳ trên mặt đất vuốt ve con mèo lớn đang ngoan ngoãn rúc đầu vào ngực mình, cúi đầu an ủi nó, "Không đau đâu, đừng sợ..." Hắn lặng lẽ sờ mũi tên mẫu đơn trên bụng tiểu báo tử, vuốt ve nó, hôn lên chóp mũi nó, sau đó rút mũi tên ra.

Tiểu báo tử đau đớn nức nở, quay đầu lại liếm vết thương trên bụng mình, cả người co giật, sợ hãi dúi đầu vào ngực Lý Mạt, khẽ rên ư ử.

Tay phải Lý Mạt dính đầy máu, hắn dùng tay trái sạch sẽ vuốt ve lỗ tai hình tròn mềm mại của tiểu báo tử, nhắm mắt lại, dán trán lên đầu nó, nghẹn ngào nói: "Bảo bối, đi mau, đi ra ngoài, đừng để bọn họ bắt được ngươi..."

Tiểu báo tử hoang mang nghiêng đầu nhìn Lý Mạt, vươn đầu lưỡi liếm miệng hắn.

"Ta bảo ngươi đi, có hiểu không?" Lý Mạt dùng sức đẩy nó ra ngoài, gần như tay đấm chân đạp mà xua đuổi nó, thậm chí dùng mũi tên dí vào nó, cả giận nói, "Cút mau!"

Tiểu báo tử sợ tới mức cụp đuôi, vội vàng bò ra khỏi hang động, nó ở cửa động ló đầu vào, dè dặt nhìn Lý Mạt, không hiểu vì sao tự nhiên chủ nhân lại hung dữ như vậy.

"Cút!" Lý Mạt giơ chân đạp một cái, tiểu báo tử sợ hãi, xoay người chạy đi.

Ngay sau đó, tiếng vó ngựa không nhanh không chậm từ phía sau truyền đến.

Lý Uyển nhướng mày nhìn hắn: "Chậc chậc, cảm động quá."

Lý Mạt đành đứng dậy, giọng điệu hòa hoãn: "Đừng ra tay với nó được không? Ngươi đưa ta về, xử trí thế nào tùy ngươi."

Lý Uyển cúi người, gác khuỷu tay lên yên ngựa, chống cằm nhìn hắn: "Lúc ngươi nhốt đám ảnh vệ của ta lại tra tấn, có từng hỏi ta chưa?"

Ảnh Thất nhanh chóng trở lại bên cạnh Lý Uyển, gật đầu bẩm báo: "Vương gia, đã đuổi theo."

Ảnh Thất lảo đảo không đứng nổi nữa, đành phải quỳ xuống cố gắng che giấu thương thế của mình. Vết thương tên bắn trên bụng đã bị rách khi y chạy, Ngụy Trừng nói y đã sức cùng lực kiệt, nhưng y không yên tâm chủ tử, dù thế nào cũng phải tận mắt thấy chủ tử ổn y mới yên tâm.

Nhưng vẫn bị Lý Uyển phát hiện. Lý Uyển quay đầu lại nhìn Ảnh Thất, trên bụng y thấm ướt một mảng đỏ rực, nhìn mức độ tổn thương trên y phục liền đoán được là do trúng tên.

Trên đời này người có thể dùng cung tiễn tổn thương Ảnh Thất còn ai vào đây.

Lý Uyển xoay người xuống ngựa, bắt lấy cánh tay Ảnh Thất, ôm lấy tiểu ảnh vệ để y tựa vào ngực mình, có lẽ căng thẳng quá lâu, giờ được thả lỏng nên Ảnh Thất lập tức ngất đi, tê liệt ngã vào vòng tay hắn.

Lý Uyển ngoái đầu lại lạnh lùng liếc Lý Mạt.

"Mạt nhi, tốt nhất mũi tên này không phải là ngươi bắn."

※※※※※※※※※※※※※

*Góc lật thuyền*

Sẽ có phiên ngoại《Mỹ nhân báo》 (Lĩnh Nam Vương Lý Mạt x tiểu báo tử).

Nhá hàng: "Điện hạ không yêu em, người chỉ yêu trứng d*i của em mà thôi TAT." =))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi