TUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Trước giờ ta chưa từng thích người nào cả, ta muốn trân trọng ngươi, nhưng ta không biết làm sao hết, ta sợ một khi bất cẩn sẽ khiến ngươi bị thương, kết quả lại là ta luôn làm tổn thương ngươi, không một ai dạy ta phải làm thế nào, ta hỏi khắp nơi, không ai chịu nói cho ta biết làm sao mới bảo vệ được ngươi, ta chỉ có thể, dùng phương thức kém cỏi nhất.”

Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhị)

Lý Uyển lại ôm Ảnh Thất chặt thêm một chút, nhét dây cương lạnh lẽo vào tay y.

Ảnh Thất nhíu mày.

Lý Uyển cười, nhanh chóng bồi tội nói: “Dạy ngươi cưỡi ngựa, chuộc lỗi, cái này là tuyệt kỹ, sư phụ ta dạy ta, sau này người cũng không đuổi kịp ta nữa, ta nhân tiện dạy lại cho ngươi.”

Dọc đường đi, Ảnh Thất cực kì không muốn nghe Lý Uyển nói chuyện, nhưng Lý Uyển căn bản không cho Ảnh Thất cơ hội tránh né, mồm miệng luyên thuyên bên lỗ tai y, thỉnh thoảng Ảnh Thất bị Lý Uyển cưỡng ép chỉ điểm, động tác dần dần thành thạo, lại thấu hiểu đạo lí, đuôi tóc mượt mà tình cờ quét qua cằm Lý Uyển.

Lý Uyển tựa người sát vào Ảnh Thất, đặt cằm lên đầu vai y, thấp giọng nói, “Mặc dù xuất thân Ảnh Cung, thuật cưỡi ngựa vẫn phải thỉnh giáo ta. Cung chủ Ảnh Cung từng là bại tướng dưới tay ta đấy.”

Ảnh Thất theo bản năng xoay đầu nhìn Lý Uyển, không ngờ gương mặt y lại kề sát môi hắn, hơi thở thoang thoảng mùi trầm hương thổi nhẹ qua gò má. Tóc thế tử chưa buộc lên, tung bay trong gió.

“Mấy cái đó là máu của ngươi sao? Bị thương chỗ nào?” Lý Uyển đón gió hỏi y.

“Không đáng ngại.”

“Đừng mà, ngươi nghe ta giải thích đi. Cho ta xem tờ giấy kia, chắc chắn không phải bút tích của ta, ngươi không tin thì nhìn thử……” Chóp mũi Lý Uyển cọ cọ cổ y, làn da tái nhợt trên cổ lập tức đỏ ửng lên.

Lý Uyển thật sự uỷ khuất, hoàn toàn đánh mất khí chất quý tộc tu dưỡng từ trước tới giờ, chỉ muốn chửi đổng lên, muốn đấm chết Ảnh Tứ luôn.

“Nửa năm trước…… Ngươi bị thám tử hoàng thành vây công, đúng không.” Lý Uyển dán mặt vào cổ Ảnh Thất, nhỏ giọng hỏi.

Ảnh Thất trầm mặc, một lát sau, ừ nhẹ một tiếng.

“Vì sao lúc ấy không nói cho ta biết?”

Ảnh Thất lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, sau này không có gặp nữa.”

“Bọn họ vây công ngươi là bởi vì…… Ta vừa sinh ra đã bị triều đình giám thị, tất cả những người bên cạnh ta không một ai chạy thoát…… Rất nhiều người đã chết, ta không muốn ngươi giống như họ.” Lý Uyển buồn bã nói, “Trước giờ ta chưa từng thích người nào cả, ta muốn trân trọng ngươi, nhưng ta không biết làm sao hết, ta sợ một khi bất cẩn sẽ khiến ngươi bị thương, kết quả lại là ta luôn làm tổn thương ngươi, không một ai dạy ta phải làm thế nào, ta hỏi khắp nơi, không ai chịu nói cho ta biết làm sao mới bảo vệ được ngươi, ta chỉ có thể, dùng phương thức kém cỏi nhất.”

Hắn lần mò trong ngực một buổi, móc ra một tờ giấy nhăm nhúm, mở ra, đưa tới trước mặt Ảnh Thất: “Cái này…… Là tờ ta đưa cho ngươi.”

Ảnh Thất cúi đầu nhìn, trên lá thư nhăn nheo viết sáu chữ, “Chữa thương cho bảo bối ta”, lạc khoản in một dấu thiên hương mẫu đơn ấn.

Hai lá thư đều chỉ có một dòng, Ảnh Thất lại không hề phòng bị với thống lĩnh, này cũng phải tự trách mình cảnh giác thấp quá đi.

Lý Uyển đặt hai tay bên hông Tiểu Thất, lẳng lặng nhìn tiểu ảnh vệ xù lông nhà mình, gương mặt lãnh đạm lộ ra chút thẹn thùng.

Lý Uyển tiếp tục dời sự chú ý của Ảnh Thất đi, nói: “Đây là con ngựa hoang do chính ta thuần phục, cũng thành một con ngựa khoẻ có tiếng, tên là Ô Vân Dịch, tính tình táo bạo phóng khoáng, ngoại trừ ta chưa một ai cưỡi được nó cả.”

Ảnh Thất rũ mắt: “A.”

Lý Uyển thừa dịp lại ôm ôm y: “Hơn nữa ta còn là lần đầu tiên dỗ ảnh vệ của ta đó, có thể cho ta chút mặt mũi được không. Lá thư kia thực sự không phải do ta viết, thật, ta thề nếu có nửa chữ nào giả dối sẽ bị cha ta ném vào Kiếm Chủng. Ngươi biết Kiếm Chủng là nơi nào không, là nơi sư phụ ta ở, nhưng rất đáng sợ.”

Bị ném vào Kiếm Chủng vương phủ, có lẽ là lời thề độc nhất của Lý Uyển rồi.

Ảnh Thất trầm mặc hồi lâu, khàn giọng đáp: “Ta không cần.”

“Không cần, được bảo vệ.”

Lý Uyển mím mím môi, trái tim nhũn ra, ôm y thật lâu, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”

Ảnh Thất run rẩy.

Lý Uyển kiêu ngạo thành thói, không muốn cũng phải thừa nhận mình rất có thiên phú, lì lợm la liếm khen ngợi ủy khuất, quấn lấy Ảnh Thất không buông.

Ảnh Thất tiếp tục im lặng.

Trách không được cầm cơ vũ thiếp hồng quan hoa khôi trên phố ai nấy đều chào đón thế tử điện hạ, xoa ngực ngóng trông, quả thật là rất biết quan tâm người khác. Thế tử gia nổi danh hoa ngôn xảo ngữ ở Việt Châu, đã làm rung động không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ, tuy rằng không thể tin, nhưng cũng cầm lòng không đặng mà muốn nghe một chút.

Không lâu sau, một tia lửa xẹt lên không trung, sau đó khói bay mù cả bầu trời phía sau lưng hắn.

Lý Uyển vươn tay thay Ảnh Thất ghìm cương, từ từ chậm lại, chạy trốn đã lâu, bốn phía nhà cửa thưa thớt, lạc vào đồng hoang, cỏ khô không chạm tới vó ngựa.

“Bọn họ rút rồi.” Lý Uyển thở phào một hơi, vứt dây cương, “Có lẽ là Ảnh Sơ đã nói rõ với chưởng sự Hạnh Đường.”

Ảnh Thất nhảy khỏi lưng ngựa, lạnh lùng cúi đầu, dắt ngựa cho thế tử đi về phía trước.

Lý Uyển nằm bò lên lưng ngựa nhìn y: “Tiểu Thất, còn giận sao, cười một cái đi…… Cười với ta một cái được không. Lá thư kia…… Không phải mà.”

Tóc dài buông thả trên lưng ngựa, nhẹ nhàng cọ vào má Ảnh Thất.

Ảnh Thất nhìn thẳng: “Điện hạ thứ cho thuộc hạ vừa rồi mạo phạm người.”

Thấy cuối cùng Ảnh Thất cũng chịu đáp lại mình, Lý Uyển nhanh miệng: “Thuộc hạ? Tiểu Thất ngươi không đi nữa sao? Ban nãy ngươi oai lắm, dám uy hiếp ta, ta sợ lắm. Không, ta không nhớ ngươi mạo phạm ta khi nào, nhưng mà…… Cầu còn không được.”

Ảnh Thất nhàn nhạt nhìn hắn một cái, quay đầu lại tiếp tục dắt ngựa đi, lấy phong thư dính máu từ trong ngực ra, trước mặt Lý Uyển xé nát thành từng mảnh vụn, nương theo cơn gió, những mảnh giấy trắng xen lẫn máu đỏ tung bay, như những cánh hoa tản mạn rơi xuống.

Lý Uyển ngẩn người, trái tim bị sự tiêu sái của tiểu ảnh vệ cuỗm mất rồi, nhẹ giọng nói: “Đây là lần khảo nghiệm cuối cùng, ta cam đoan.”

Ảnh Thất tin tưởng thế tử điện hạ còn nhiều hơn hắn tín nhiệm y, thật sự nếu không phải nửa năm qua đã thất vọng với thế tử quá nhiều, bất cứ khi nào, chỉ cần Lý Uyển nói “Không phải”, Ảnh Thất chắc chắn sẽ tin tưởng hắn.

Ảnh Thất dùng giọng điệu trước sau như một hỏi: “Điện hạ có chỗ đi không.”

“Đã đến đây rồi, thì phải đi Hướng Mộ Lâu, ngươi đói bụng chưa, ta dẫn ngươi đi ăn cái gì đó.” Lý Uyển vuốt ve bờm ngựa, vừa tự nhủ thầm trong lòng làm thế nào để dụ Ảnh Thất lên lưng ngựa, vừa nói, “Nghe nói phía kinh thành có người tới, ta không để cho bọn họ đến Tề Vương phủ, đi Tiến Châu, vừa khéo lại gần.”

“Người yên tâm để cho thuộc hạ hộ tống sao.” Ảnh Thất khẽ nâng mí mắt, nhìn căn tiểu lâu lục giác phía xa xa.

Lý Uyển gật đầu cái rụp: “Phải.”

Lý Uyển nhảy khỏi lưng ngựa, nắm tay Ảnh Thất, sấn tới trước mặt y, mở bàn tay Ảnh Thất ra, xem vết thương mấy hôm trước y vì mình chắn ám tiễn, miệng vết thương không sâu lắm, đã kết vảy.

Lý Uyển cầm cổ tay Ảnh Thất, nắm tay y đặt lên môi, hôn hôn lòng bàn tay y.

Ảnh Thất cứng lại một chút, xa cách rút tay về.

Đột nhiên Lý Uyển dừng bước, giang đôi tay ôm Ảnh Thất vào ngực, cúi đầu hôn lên mi tâm y.

Ảnh Thất quay đầu đi, không để cho thế tử điện hạ thấy hốc mắt đỏ ửng của mình.

Sự dịu dàng mà y chờ lâu như vậy, lại đến vào thời khắc y quyết tâm từ bỏ, tạo hóa rất biết trêu ngươi.

Con vật nhỏ đã từng rơi vào bẫy thì rất khó mà bắt lại được, Ảnh Thất cũng như thế, không thể nào cứ thế mà lao đầu vào sự nhu tình của thế tử thêm lần nữa.

Lý Uyển vén tay áo Ảnh Thất lên, thấy vài vết thương kết lớp vảy mỏng, còn màu hồng nhạt.

“Bị thương nghiêm trọng như vậy sao, sao ngươi không băng bó lại.” Lý Uyển đau lòng cúi đầu thổi thổi, “Ta bảo Ảnh Sơ trở về lấy lệnh bài, sau khi lấy được thì đưa ngươi đi Hạnh Đường chữa thương, trên người ngươi còn bị thương chỗ nào không?”

Ảnh Thất không được tự nhiên mà rụt tay về, lắc đầu.

Lý Uyển cầm lấy dây cương từ trong tay y: “Ngươi lên ngựa nghỉ một lát.”

Ảnh Thất cúi đầu nói: “Không hợp quy củ.”

Lý Uyển ôm y lên ngựa, che chở trước ngực: “Bây giờ ngươi không cần phải chấp nhận ngay đâu, ta biết nửa năm này ta rất quá đáng với ngươi, ta muốn nói rằng ta là thân bất do kỷ, nếu ngươi còn giận, cứ hung dữ với ta đi, ngươi như vậy, cũng tốt lắm.”

Ảnh Thất rũ mi: “Ta, thuộc hạ không kiềm chế được.”

Lý Uyển thụ sủng nhược kinh, nhanh nhảu nói: “Ngươi đừng chịu đựng, từ nhỏ ta đã ẩn nhẫn, đến mức phát điên, ở trước mặt ta ngươi cứ là chính mình, muốn nói gì thì nói, đau chỗ nào, không thoải mái làm sao, ngươi cứ nói cho ta, được không.”

“Thì ra ngươi…… nóng nảy như vậy.” Lý Uyển cúi đầu cọ cọ cổ Ảnh Thất, “Ta thích.”

Ảnh Thất muốn tránh khỏi sự thân mật của thế tử điện hạ, lại bị Lý Uyển ôm chặt hơn.

Lý Uyển cảm giác được Ảnh Thất đang giãy dụa nhẹ trong lòng, sợ y lại chạy trốn mình, có hơi hoảng hốt mà ôm lấy Ảnh Thất: “Đừng, ta không hôn ngươi nữa, ngươi đừng đi. Ngươi đeo ảnh bài…… Đừng đổi ý mà……”

Trong lòng Ảnh Thất bỗng nhiên chua xót.

Y cũng đã từng lo sợ vì sự ôn nhu của thế tử điện hạ như thế, chỉ cần nháy mắt một cái thôi, thế tử điện hạ lập tức im lặng rời xa mình, có đuổi theo cũng không quay đầu lại.

Ảnh Thất cầm ảnh bài bị chính mình rút khỏi đai lưng, yên lặng treo trở lại đai Bách Nhận.

Lý Uyển mới thả lỏng một hơi, có chút cảm giác an toàn, ôm lấy Ảnh Thất, cọ cọ sau cổ y, khẽ thì thầm: “Ngươi thật tốt.”

Hướng Mộ Lâu Lâm Châu, Mãn Đình Hoan Việt Châu, Sương Ngân Phường Tuân Châu, ba sòng bạc lớn ven bờ sông Doanh, vang danh khắp chốn, trước đây phong tục cởi mở, có rất ít nhà giàu nào mà không đến sòng bạc làm khách, qua nhiều lần cấm đoán, trải qua sinh tử trên bàn đánh bạc, người chơi hai phía thay đổi bất ngờ.

Cái gọi là Hướng Mộ Lâu, hướng cùng mộ phú* có, hướng phú mộ cùng cũng có, hoàn toàn dựa vào vận khí.

*Hướng cùng mộ phú, hướng phú mộ cùng: 朝 hướng –> sớm, 暮mộ –> chiều, cả câu nghĩa đại khái vật đổi sao dời, người thì sáng vào nghèo chiều ra giàu, kẻ thì sáng giàu chiều nghèo.

Đương thời tiên hoàng ban lệnh cấm đánh bạc xa hoa, cho đến nay dân chúng chỉ tụ tập tiêu khiển mua vui, thỉnh thoảng ầm ĩ về đề tài câu chuyện nào đấy, cũng chỉ có thể là con cháu vương tộc quan lại quyền quý, vung tiền như rác, diễu võ dương oai mà thôi.

Mà Lý Uyển điện hạ, chính là kẻ đứng đầu bảng trong đám con cháu vương tộc quan lại kia. Lâm Châu dù cách Việt Châu xa xôi cỡ nào, bảng hiệu Hướng Mộ Lâu vẫn nhớ kỹ vài nét bút đốt tiền của Tề Vương thế tử.

Lý Uyển ngựa quen đường cũ dẫn Ảnh Thất đi xuyên qua đại đường đài hoa lê, một tay rút cây quạt xếp hữu phượng lai nghi từ đai ngọc bên hông ra, tìm mọi cách làm trò khiến Ảnh Thất vui vẻ chút, chỉ vào các nơi giới thiệu cho Ảnh Thất:

“Hướng Mộ lâu chia ba lầu tam hướng tam mộ, lầu một “Phù Quang”, là hạ các, đặt một cái bàn hoa lê dài, hội tụ khách giang hồ chơi đánh cược, vàng bạc khắp nơi đổ vào đấy. Lầu hai “Diệu Kim”, là bình các*, văn nhân thi sĩ, thế gia nhã sĩ, ném nghìn vàng đánh cược đổi lấy nụ cười mỹ nhân.”

*Hạ các, bình các: lầu dưới, lầu giữa.

Ánh mắt Ảnh Thất lưu chuyển theo hướng quạt của thế tử, đại đường tụ tập rất nhiều khách đánh cược, chen chúc ầm ĩ, chướng khí mù mịt. Lần đầu bước vào chốn phù hoa đủ hạng người thế này, không khỏi có chút thận trọng.

Xuất phát từ bản năng ảnh vệ, Ảnh Thất lập tức đè lên song kiếm sau eo, theo sát bên người Lý Uyển, thấp giọng hỏi: “Điện hạ định lên bình các lầu hai sao?”

Lý Uyển lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang đặt lên chuôi kiếm của Ảnh Thất, hỏi y, “Ngươi có biết vì sao nơi này lại đặt một cái bàn gỗ hoa lê dài không.”

Ảnh Thất nhìn chằm chằm cái bàn gỗ hoa lê huyên náo ầm ĩ bởi những kẻ đánh bạc: “Thuộc hạ ngu dốt.”

“Lúc tiên hoàng chưa ban lệnh cấm, ngày trước đó là nơi đánh cược mỹ nhân.” Lý Uyển nhìn Ảnh Thất, liếm môi cười, “Thân lê sừng sững bên bờ suối, đêm nay chẳng biết thuộc về ai*……”

*Câu gốc: 一树梨花一溪月, 不知今夜属何人 (trích trong tập thơ Đường không rõ tác giả).

“……” Một tay Ảnh Thất vốn đang vịn lên bàn hoa lê, sắc mặt tức khắc cứng đờ, rút tay về, chà chà lòng bàn tay lên vạt áo.

Đường đường là thế tử điện hạ, lời nói hạ lưu hết bài này tới bài khác, Ảnh Thất thật sự không chịu được.

Lý Uyển trêu ghẹo chán chê, đi về phía bàn gọi tiểu nhị.

Ảnh Thất đẩy thanh xà song kiếm trở lại vỏ, yên lặng đuổi theo.

Tiểu nhị thấy Lý Uyển, nhanh nhẹn đổi ấm trà trong tay, pha mới loại trà Quân Sơn tốt nhất rồi bưng tới, ân cần rót cho Lý Uyển, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt: “Ui, Dật Nhàn công tử lâu rồi không ghé chơi.”

“Đi, tìm một người giỏi y thuật, lấy thuốc trị thương, thuốc gì quý thì mang theo hết.” Lý Uyển gõ gõ quầy bản nhắc nhở.

Lý Uyển đưa chén trà cho Ảnh Thất, nói chuyện với tiểu nhị vài câu, Ảnh Thất rất khát nước, ngửi ngửi mùi vị xong ngửa đầu uống cạn.

Ngày thường nhìn điện hạ đọc sách phẩm trà, một chun nhỏ có thể nhâm nhi cả buổi sáng, cái chun nhỏ tinh xảo này không chứa được bao nhiêu nước trà hết, Ảnh Thất thật ra muốn dùng bát uống hơn.

Bỗng nhiên Lý Uyển nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Ảnh Thất: “Ngươi muốn uống cái gì?”

Ảnh Thất khát nước cực kỳ, rũ mắt nhỏ giọng nói: “Nước.”

“A?” Lý Uyển theo bản năng nhẹ giọng hỏi lại, “…… Nước?”

Ảnh Thất có hơi lúng túng, nơi này đa phần là người có thân phận hoặc có tiền tới lui, muốn uống một bát nước chỗ này, không khác gì ở nơi tụ tập quý tộc quan lại trong kinh thành gọi một bát mì suông cả.

Lý Uyển nhìn ra được ánh mắt Ảnh Thất có chút mất tự nhiên, vỗ vỗ mặt bàn: “Rót bát nước, nhanh lên.”

Tiểu nhị sửng sốt: “A, công tử muốn đổi qua uống nước sao? Nhưng đây là loại trà thượng hạng nhất dành cho ngài đó!”

Lý Uyển nói: “Bản công tử hôm nay muốn uống nước, ngươi quản được chắc? Mang tới phòng ta, cho y một thùng nếm thử trước đã.”

“Vâng vâng vâng, thỉnh ngài lên lầu.”

Ảnh Thất: “……”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

tuan-menh-42-0

Mì suông = không topping:))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi