TUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tường cao sân rộng, ngươi có sợ tịch mịch không.”

Ảnh Thất lắc đầu. Trước giờ trong mắt y chỉ có mỗi mình điện hạ.

“Đã nguyện làm ảnh vệ ta, thì phải luôn bên cạnh ta.” Khoé miệng Lý Uyển khẽ nhếch, “Chờ đến khi ngươi muốn chạy, e rằng trốn cũng không thoát được đâu.”

Nửa canh giờ sau, Ảnh Thất miễn cưỡng lắm mới tự đứng dậy được, đi rửa vết bẩn trên mặt trên người, Lý Uyển cũng đi lau rửa, thay y phục sạch sẽ, gọi người đổi đệm giường mới, lúc này đã khuya.

Giác quan Ảnh Thất sau khi dùng thuốc thật sự giảm độ nhạy bén, còn mệt rã rời, mới vừa tỉnh lại không lâu nhưng mắt mở không nổi, đây cũng là nguyên nhân y cố chấp không chịu dùng thuốc.

Sẽ có một khoảng thời gian y không thể bảo hộ điện hạ, đối với y không bảo hộ điện hạ là thất trách nghiêm trọng, không khác gì một phế nhân.

Lý Uyển lo lắng trong lòng, căn bản không ngủ được, nằm trên giường nhìn xà nhà ngẩn ngơ.

Ảnh Thất nghiêng người ngủ bên cạnh, cũng là tư thế bảo hộ như mọi khi, bao bọc Lý Uyển bên hông mình, trong tay nắm chặt vỏ kiếm thanh xà.

Lý Uyển ôm Ảnh Thất sát vào một chút, nhẹ nhàng lấy vỏ kiếm trong tay y ra đặt bên gối, để y ngoan ngoãn cuộn tròn làm tổ trong ngực mình.

“Làm nũng với ta một chút đi, ta sẽ vui lắm đó.”

Chờ Ảnh Thất ngủ say, Lý Uyển bò dậy, thắp đèn, ngồi vào bàn viết nốt lá thư ban nãy, thái dương chảy vài giọt mồ hôi lạnh.

Chuyện hôm nay, e rằng không thể giải quyết êm đẹp được. Một khi chuyện Tề Vương thế tử nghỉ ngơi dưỡng sức tàng phong lộ chuyết bại lộ, Nghiêm Thừa tướng nắm được nhược điểm Tề Vương phủ, nhất định sẽ làm ầm chuyện này lên.

Đã đến nước này, chỉ có thể ra tay trước.

Lý Uyển gấp lá thư lại, gõ gõ cửa sổ, Ảnh Ngũ lộn nhào từ nóc nhà xuống, đáp trên bệ cửa nghe lệnh.

“Ta bảo các ngươi điều tra chuyện của Trần Quý phi và Trần Nguyên Lễ, tra đến đâu rồi?”

Ảnh Ngũ thấp giọng đáp: “Hồi điện hạ, Trần Quý phi có lén qua lại với biểu huynh Trần Nguyên Lễ của ả, hình như rất thân thiết, chúng ta tóm được một ít thư từ chưa đốt xong, nhưng mà nội dung trong đó bình thường, không đủ uy hiếp.”

Lý Uyển cười lạnh: “Chưa đốt xong? Được, giữ lại bản gốc, chép ra một phần, viết phần còn lại lộ liễu một chút, đưa cho Trần Quý phi, mật thám hoàng cung có người của chúng ta, ngươi đi giao việc đi.”

Đại chủ nhân thanh lâu Việt Châu Doanh Nguyệt Phường Trần Nguyên Lễ, cậy thế Quý phi, dám tuỳ tiện vũ nhục đại thiếu gia Khổng gia, uy hiếp Tề Vương trừng phạt thế tử, huống hồ bọn họ cũng không thoát khỏi can hệ với chuyện rượu độc ngự tứ kia, dám động thủ với Lý Uyển, Lý Uyển phát điên cắn ngược lại, nếu Trần Quý phi động tâm tư trước, cũng đừng trách bản thân trở thành đá lót đường.

Hai mắt Ảnh Ngũ sáng rực lên: “Điện hạ anh minh, thuộc hạ lập tức đi ngay.”

“Rốt cuộc chuyện rượu độc ngự tứ kia thế nào, cho dù Trần Nguyên Lễ có to gan lớn mật, chỉ sợ cũng không có can đảm độc sát vương tộc.”

“Điện hạ, chúng ta còn chưa có kết luận, nhưng dựa theo một vài manh mối, hẳn là có thế lực thứ ba đang âm thầm quan sát, đợi điều tra rõ tức khắc quay về bẩm báo cho người.”

“Được.” Lý Uyển giao lá thư vừa gấp xong cho Ảnh Ngũ, “Tiện tay giao cái này cho Bá Hạ công chúa, nói với nàng một tiếng, tin đồn có biến, nếu ta xảy ra chuyện gì, bảo nàng cứ giữ mình, không cần xuất đầu lộ diện vì ta.”

Ảnh Ngũ cười khổ: “Tính tình của công chúa, có thể đồng ý sao ạ.”

Lý Uyển nghĩ nghĩ: “Vậy nói với nàng, muốn từ hôn thì ngậm miệng lại.”

Ảnh Ngũ: “Vâng……”

“An bài chỗ ở cho khách chưa?”

“Vâng, Lý Mạt điện hạ và thái tử điện hạ sau đó đã hồi phủ giám sát, lần này thái tử điện hạ lấy danh nghĩa thị sát Lâm Tuân nhị châu để tới đây, chỉ là……” Ảnh Ngũ chần chờ, đành nói, “Bọn họ nói mấy hôm nữa muốn đi Tề Vương phủ thỉnh an Vương gia.”

Sắc mặt Lý Uyển có chút ngưng trọng: “Thị sát Lâm Tuân nhị châu…… Còn muốn đến nhà ta?”

Ảnh Ngũ bĩu môi nhỏ giọng bất mãn: “Vốn dĩ thái tử điện hạ nói không tiện quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, là Lý Mạt điện hạ khăng khăng muốn đến thăm, nói cố ý mang theo thần dược Lĩnh Nam.”

Lý Uyển hừ lạnh: “Hoàng Đại Tiên chúc tết…… Ta thấy hắn vốn không có ý tốt gì cả. Ngươi về trước, bảo Ảnh Tứ mang tất cả đồ vật đáng ngờ giấu đi, truyền lời cho cung chủ Ảnh Cung, chuyển toàn bộ ảnh vệ huấn luyện xuống dưới đất ngầm, phong tỏa Ảnh Cung, tuyệt đối không để cho kẻ khác phát hiện dấu vết.”

“Rõ.” Ảnh Ngũ gật đầu lĩnh mệnh.

Lý Uyển khẽ than thở: “Mấy ngày nữa ta về vương phủ, chắc chắn sẽ chịu phạt, không biết có liên luỵ các ngươi không nữa, chỉ sợ phụ vương sẽ nổi trận lôi đình mất.”

Ảnh Ngũ chớp chớp mắt: “Lời này của người không đúng rồi, chuyện của chủ tử sao có thể nói là liên luỵ, đóng cửa vương phủ, chúng ta cùng nhau gánh vác.”

Lý Uyển bất đắc dĩ cười cười: “Trở về ta còn bị ca ca ngươi dạy dỗ kìa? Ảnh Tứ quá hung dữ, từ nhỏ đã quản ta rồi.”

Ảnh Ngũ vui vẻ, nhe hai cái răng khểnh ra: “Huynh ấy chỉ muốn tốt cho người thôi.”

Lý Uyển vò vò cái đầu xù của Ảnh Ngũ: “Đi đi, đừng chậm trễ.”

“Người yên tâm, thuộc hạ cáo lui.”

Lý Uyển dặn dò xong, đóng kín cửa sổ, lúc này cũng có hơi mệt mỏi, ngáp một cái rồi quay lại, Ảnh Thất đã tỉnh giấc, trên người còn khoác ngoại bào xanh tím của mình, ngồi thẫn thờ trên giường.

Lý Uyển đi đến bên cạnh y, chạm nhẹ vào vai, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên Ảnh Thất run rẩy, quay đầu mê man nhìn mình.

“Còn đau không? Đợi tí nữa uống ít thuốc.” Lý Uyển ngồi bên cạnh Ảnh Thất, sửa sang lại đầu tóc cho y.

Ảnh Thất kinh ngạc nhìn hai tay mình, rồi nhìn nhìn xung quanh.

“Điện hạ, đại phu Hạnh Đường cho thuộc hạ uống thuốc…… Sẽ trì độn…… Giờ thuộc hạ nghe không rõ, cũng nhìn không rõ nữa rồi.”

Thấy tinh thần y tốt lên không ít, Lý Uyển nhẹ nhàng thở ra: “Không sao, tạm thời mà thôi, tịnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi.”

Lý Uyển giơ một ngón tay: “Đây là mấy?”

Ảnh Thất: “Một.”

Lý Uyển lại duỗi ba ngón tay: “Cái này thì sao?”

Ảnh Thất: “Ba. ”

Lý Uyển nhẹ nhàng nói: “Không phải là nhìn rất rõ sao.”

Ảnh Thất cúi đầu vùi mặt vào khuỷu tay: “Thuộc hạ có tội.” Ảnh Thất áy náy vô cùng, quỳ trước mặt Lý Uyển dỗ cỡ nào cũng không chịu đứng dậy.

Lý Uyển đành phải ngồi xuống đất bồi y.

Ảnh Thất nhíu mày: “Điện hạ, mặt đất lạnh.”

“Ngươi không đứng dậy ta cũng không còn cách nào.” Lý Uyển nâng mặt Ảnh Thất lên xoa xoa, “Không sao, không phải chuyện gì to tát, dưỡng mấy hôm sẽ khỏi. Người bình thường chúng ta so với ngươi đều là mù cả.”

Lý Uyển an ủi hồi lâu mới khiến Ảnh Thất miễn cưỡng tin tưởng mình không bị tàn phế, cảm xúc ổn định hơn nhiều. Thì ra y vô cùng để ý chuyện có được tiếp tục làm ảnh vệ hay không, khó trách không dám tuỳ tiện chữa thương.

Tay của thế tử điện hạ lướt qua trước mặt Ảnh Thất, y mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đống dấu răng trên ngón trỏ thon dài của thế tử điện hạ.

Lý Uyển lau lau dấu răng trên ngón tay, Tiểu Thất ngậm không dám cắn, bởi vì lúc nửa tỉnh nửa mê không khống chế được, có hơi dùng sức, cắn mấy lỗ suýt nữa chảy máu.

“Nhìn cái gì, cái này không phải ngươi cắn à?” Lý Uyển khoanh chân ngồi dưới đất trêu y.

Sắc mặt Ảnh Thất lúc xanh lúc trắng, giương mắt nhìn Lý Uyển: “Thuộc hạ…… Lúc ấy không tỉnh táo…… Người…… Còn đau không.”

“Đau chứ, ngươi hôn ta sẽ không đau nữa.” Lý Uyển chống cằm, cười híp mắt đưa ngón trỏ đến bên miệng Ảnh Thất.

Ảnh Thất bán tín bán nghi cúi đầu, ngoan ngoãn hôn hôn lên ngón tay thế tử điện hạ.

Xúc cảm mềm mại truyền đến đầu ngón tay, trong lòng Lý Uyển ngứa ngáy, xoa xoa gương mặt y: “Ngoan.”

Ảnh Thất nghiêm túc hỏi: “Người còn xa cách thuộc hạ không? Có phải thuộc hạ…… nên rời xa người không……”

Lý Uyển nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc Ảnh Thất: “Nếu ta nói xa cách ngươi là vì tốt cho ngươi, ngươi tha thứ cho ta không.”

“Thuộc hạ không dám…… Nói lời tha thứ với điện hạ.” Ảnh Thất rũ mi, ngữ điệu lãnh đạm trầm xuống ba phần, “Vậy thuộc hạ cách xa người một chút, đứng trong góc tối bảo hộ người.”

Lý Uyển ôm lấy thân mình mềm mại vô lực của y: “Không vui à? Sau này ở bên cạnh ta, cẩn thận một chút. Ta cũng không muốn mất đi Tiểu Thất.”

Ảnh Thất thả lỏng một chút, cúi đầu, lại hôn hôn dấu răng trên ngón trỏ Lý Uyển.

Lý Uyển đi tới bếp lò nhỏ lấy thuốc cho Ảnh Thất, nghe y gọi mình một tiếng. Ảnh Thất đứng ở phía sau, do dự muốn nói lại thôi.

Lý Uyển bưng thuốc trở về dìu y ngồi xuống, thổi thổi nước thuốc đút vào miệng y. Ảnh Thất vừa bất an tạ ơn, vừa lưỡng lự định nói chuyện.

Lý Uyển nghiêng đầu nhìn y: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Ảnh Thất chần chừ: “Lĩnh Nam Vương thế tử bụng dạ khó lường, người nhất định phải cẩn thận.”

Lý Uyển nhướn mày: “Bởi vì hắn khi dễ ngươi?”

Ánh mắt Ảnh Thất gấp gáp vì bị hiểu lầm: “Thỉnh điện hạ minh giám…… Thuộc hạ sẽ không lẫn lộn công tư.”

Lý Uyển nhéo nhéo má y: “Ta đùa ngươi thôi, đừng cho là thật. Ngươi nói xem.”

“Vâng. Lý Mạt điện hạ cố ý dò xét công lực của thuộc hạ, mấy mũi tên bắn ra liên tiếp không nhắm vào mạch máu, mà là đôi mắt, giữa hai chân, là những vị trí mà nhất định sẽ tránh né theo bản năng, bức thuộc hạ lòi đuôi, thuộc hạ chỉ sử dụng mê ảnh bộ của Ảnh Cung một lần duy nhất là lúc vương phủ bị ám sát mấy ngày trước, thuộc hạ hoài nghi, thích khách Bích Tiêu Quán hành thích vương phủ…… Có liên quan với Lý Mạt điện hạ.”

Lý Uyển trầm mặc.

Ảnh Thất có hơi khẩn trương, thấp giọng nói: “Thuộc hạ lỡ lời.”

Lý Uyển sờ đầu y: “Đừng sợ.”

Ảnh Thất hạ giọng nói: “Chuyện rượu độc ngự tứ…… Thuộc hạ nghĩ đối phương cố ý để lại manh mối cho chúng ta phát hiện, cũng không định thật sự độc sát người.”

Ánh mắt Lý Uyển lạnh lùng: “Ừ. Có người muốn bức ta và phụ vương tạo phản, thuận nước đẩy thuyền diệt mạch Tề Vương.”

Hiện nay binh lực Đại Thừa chia làm bốn phe, Lĩnh Nam Vương Lý Văn Yến chấp chưởng Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh, Tề Vương Lý Sùng Cảnh chấp chưởng Khiếu Lang Doanh, cùng với cấm vệ quân Đại Thừa Thần Diên Doanh, Thiên Uy Doanh phụ trách trấn giữ Tây Cương, tạo thành thế bốn chân vững chắc.

Bên phía Lĩnh Nam Vương, một khi phe Tề Vương bị diệt, Khiếu Lang Doanh Tề Vương chấp chưởng tất nhiên sẽ bị ba phe còn lại hút vào, dạo này biên giới Lĩnh Nam bị xâm phạm, có tàn dư Nam Việt nhiễu loạn biên quan, lúc triều đình phái binh cân nhắc Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh của Lĩnh Nam Vương, Lĩnh Nam đã có hai mươi vạn đại quân, lại mở rộng binh lực, đến lúc đó không ai có thể chống lại Lĩnh Nam Vương nữa.

Mà bên phía thái tử, trước đó có tin đồn thiên tượng bá tinh hiện, sau lại bại lộ chuyện đường đệ mình giấu tài, nếu bảo gã vẫn chiếu cố tín nhiệm Lý Uyển như khi còn bé, nói ra Lý Uyển cũng không tin.

Lần này này nhị vị đường huynh đường đệ xa giá Lâm Châu, chỉ sợ tuần sát quận châu là giả, âm mưu thử Tề Vương phủ mới là thật.

“Không thể khẳng định là người nào được.” Lý Uyển xoa xoa mi tâm, “Chúng ta quen nhau từ nhỏ, đến giờ đã được hai mươi năm.”

Hai mươi năm thủ túc tình sâu nghĩa nặng, nếu đặt trong gia cảnh sĩ tử bình thường, tình cảm này ước chừng sẽ kéo dài đến hết quãng đời còn lại, tình nghĩa của huyết mạch vương tộc trái lại không đáng một xu nào.

“Ta từ lúc sinh ra đã vận rủi quấn thân, không biết kiếp trước đã tạo nghiệt gì.” Lý Uyển cười khổ, “Ta không làm gì cả, không hiểu sao mọi người lại coi ta thành cái gai trong mắt.”

Ảnh Thất an tĩnh bồi thế tử điện hạ, nghe hắn lầm bầm làu bàu thổ lộ tất cả.

Mấy ngày tiếp theo, Ảnh Thất tĩnh dưỡng trong phòng, Lý Uyển đi ứng phó hai vị đường huynh đường đệ, tuần sát xong thì chơi bời một chút, buổi tối cơ hồ không cùng bọn họ tầm hoan, luôn khoái thác lý do để trở về chăm sóc Tiểu Thất.

Hầu như mỗi ngày Nguỵ Trừng đều đến, tiểu công tử y thuật cao minh, có tài dùng dược, Ảnh Thất vốn cũng khoẻ, nhanh chóng hồi phục, miệng vết thương khép lại rất nhanh.

Lý Uyển thậm chí còn bắt tiểu nhị Hạnh Đường đi khắp nơi tìm kiếm linh đan diệu dược, tiền bạc không ngại, miễn là thuốc tốt tuyệt đối không keo kiệt.

Hôm đó Lý Uyển còn cùng nhị vị đường huynh đường đệ tuần sát du ngoạn bên ngoài, trong nhã gian, Ngụy Trừng kiểm tra thương thế cho Ảnh Thất, bôi thêm một lần thuốc.

Làm xong xuôi mọi chuyện, Ảnh Thất không có biểu cảm gì, đầu ngón tay của Nguỵ tiểu công tử đã thấm mồ hôi lạnh.

Ngụy Trừng ngồi bên cạnh Ảnh Thất, chớp chớp đôi mắt to tròn mọng nước hỏi: “Ca ca, ngươi không đau chút nào sao?”

Ảnh Thất lãnh đạm nói: “Quen rồi.”

“Thật sự là chịu hình ở Ảnh Cung sao? Ca ca phạm sai lầm ư? Sai lầm không thể tha thứ à?” Ngụy Trừng chung quy vẫn là tiểu hài tử hiếu kỳ, tâm trí vẫn luôn hướng về ảnh vệ, cuối cùng cũng gặp được một ảnh vệ thật việc thật, lập tức quấn lấy người ta không buông, muốn được nghe kể chuyện.

Ảnh Thất xoay người, cúi đầu rũ mắt: “Ở Ảnh Cung dù không phạm lỗi cũng sẽ chịu hình, ngươi vĩnh viễn cũng không rõ vì sao mình lại chịu hình.”

Ngụy Trừng nuốt nước miếng, căng thẳng ngồi quỳ trên giường, ngoan ngoãn đặt tay ở đầu gối nghiêm túc nghe: “Không nói đạo lý như vậy sao?”

Ảnh Thất khẽ gật đầu: “Nhưng ngươi có thể giết người dụng hình với ngươi, nghĩ cách thoát khỏi dây trói, sau đó chạy ra khỏi hình phòng, sẽ không bị phạt. Ảnh Cung lấy thực lực làm trọng, không nói đạo lý.”

Ngụy Trừng lại mờ mịt: “Vậy ca ca vì sao đến Ảnh Cung?”

Ảnh Thất nghiêng đầu, hờ hững đáp: “Không liên quan đến ngươi.”

Ngụy Trừng gãi gãi đầu: “Ta đây……”

Ảnh Thất cắt ngang: “Khuyên ngươi đừng đi.”

Ngụy Trừng vẫn đoan đoan chính chính xếp đôi bàn tay nhỏ nhắn ở đầu gối, nhíu mày hỏi: “Vì sao? Không phải ngươi là vì thế tử điện hạ mới đi Ảnh Cung sao? Ta cũng vậy, không được sao? Chẳng lẽ là không muốn ta cướp chủ tử của ca ca? Ca ca định độc chiếm chủ tử sao?”

Ảnh Thất khẽ nghiêng đầu qua nhìn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khuôn mặt non nớt của Nguỵ Trừng, làm hắn rùng mình một cái.

“Vậy ngươi đi đi.” Ảnh Thất lạnh lùng nhìn hắn, “Sống sót đi ra thì hẵng nói chuyện với ta.”

Ngụy Trừng nghiêm chỉnh nói: “Ngươi càng nói thế ta lại càng muốn đi, ta kém hơn ngươi chỗ nào? Nếu không chờ ngươi bình phục hai ta so tài, ngươi không được dùng khinh công.”

Ảnh Thất không biết làm sao: “Đừng quấn lấy ta……”

“Ai quấn lấy ngươi?” Lý Uyển vừa lúc đẩy cửa đi vào, thấy tiểu đại phu này ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ảnh Thất bắt chuyện, tức khắc nheo lại đôi mắt, đánh giá độ uy hiếp của tiểu tình địch từ trên xuống dưới.

Môi hồng răng trắng, mắt to lại trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện không ngừng, lúc cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền…… May mà tuổi chưa lớn, độ uy hiếp cơ bản là không có.

Vì thế tâm tình Lý Uyển khá tốt, thưởng cho Ngụy Trừng mấy gói hạt dẻ ngào đường mới tiện tay mua ở trên phố, không nói lời nào mà ném tiểu hài tử ra khỏi nhã gian.

“Bảo bối ăn hạt dẻ.” Lý Uyển ngồi bên cạnh Ảnh Thất lột hạt dẻ. Ngón tay thế tử điện hạ thon dài trắng trẻo, nhưng vì lúc bé luyện cung khắc nghiệt, lực tay vô cùng tốt, trước giờ lại chưa từng làm mấy chuyện tinh tế này, bóp nhẹ một cái đã làm nát hạt dẻ thành mảnh vụn.

Sau đó cầm mấy mảnh hạt dẻ vỡ nát làm vẻ mặt đau khổ: “Sao thứ gì ăn ngon cũng có vỏ vậy. Ta tách mấy hạt, cái nào có duyên mới tách được.”

Ảnh Thất mím môi, lấy hai hạt dẻ còn nóng từ trong túi ra, nhẹ nhàng lột một cái, đút nhân hạt dẻ mượt mà mềm mại đến miệng Lý Uyển.

Cái gọi là ảnh vệ, chính là một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể mở, trở về vương phủ sẽ nghe lời, lên chiến trường có thể giết người, ngay cả lột hạt dẻ cho chủ tử cũng vô cùng sành sõi.

Lý Uyển cắn nhân hạt dẻ Ảnh Thất đút cho, ngậm trong miệng thò đầu qua, nói thầm: “Mỗi người một nửa.”

Hai tai Ảnh Thất lập tức ửng đỏ.

“Nhanh lên.” Lý Uyển ngậm hạt dẻ đến gần miệng Ảnh Thất, nhẹ nhàng đè y xuống, tay phải đặt bên hông tránh chạm đến vết thương, đút nhân hạt dẻ vào miệng y, nhân tiện trao một cái hôn dài ngọt ngào.

Gương mặt Ảnh Thất nóng lên, co người ôm đầu gối, ngồi trước mặt Lý Uyển.

“Bọn họ đi tuần sát đập Lâm Châu, ta tìm cớ bảo trời nắng, trở về bồi ngươi.” Lý Uyển lau tay, nhích người qua ôm vai Ảnh Thất, “Sợ ngươi một mình cô đơn.”

Ảnh Thất yên tĩnh tựa vào khuỷu tay điện hạ, có hơi mất tự nhiên, thật ra trong lòng vô cùng ấm áp.

Lý Uyển kiên nhẫn dỗ y: “Đừng sợ ta, được không.”

Ảnh Thất nghe lời gật gật đầu.

Lý Uyển ngồi sau lưng Ảnh Thất kiểm tra vết thương, một thời gian nữa là có thể bóc lớp thuốc ra được rồi.

“Cả người ngươi toàn là vết thương làm ta lo lắm, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để lưu lại bệnh căn, sau này phải chịu đựng.” Lý Uyển khoác thêm áo cho Ảnh Thất, nhẹ nhàng ấn mấy cái, “Còn đau không?”

Ảnh Thất khẽ nhíu mày: “Không đáng ngại.”

Tư thế hai người ái muội, Ảnh Thất đã cảm thấy hơi không ổn khi bị thế tử điện hạ ôm vào lòng, Lý Uyển nghiêng đầu qua hôn khoé miệng y, nhẹ giọng nói: “Nhớ ta không, mấy canh giờ không gặp ta, có nhớ không?”

Ảnh Thất im lặng rũ mi, gật gật đầu.

Lý Uyển đặc biệt kinh hỉ, hôm nay Tiểu Thất ngoan ghê, hẳn là tha thứ cho mình rồi đi.

Một kẻ đúng người sai thời điểm từ cửa sổ nhảy vào. Ảnh Ngũ cầm theo bộ y phục vân cẩm, vừa thấy cảnh tượng này, lập tức ngượng ngùng che mặt: “Thuộc hạ phục mệnh.”

Lý Uyển thản nhiên xoay người lại: “Mở mắt.”

“…… Vâng.” Ảnh Ngũ lúng túng bẩm báo, “Việc điện hạ dặn dò đều đã an bài, Trần Quý phi muốn gặp người.”

Lý Uyển tréo chân: “Vừa khéo, qua mấy ngày nữa kinh thành tập hội, bảo ả chờ đi.”

Ảnh Ngũ lại nói: “Vương gia nổi giận, gọi người quay về.”

Điều gì nên tới cũng phải tới.

Lý Uyển thất thần một chút, phân phó: “Ngươi cho người đi an bài xe ngựa đi đường cho Lý Mạt và thái tử, ta trở về gặp phụ vương sớm một chút.”

Lý Uyển từ giã hai vị huynh đệ, cùng Ảnh Thất giục ngựa hồi phủ.

Bôn ba rất lâu, thật sự không ngờ rằng, Ảnh Tứ xách roi nghiêm mặt đứng chờ trước cửa vương phủ, Lý Uyển vừa vào cửa đã bị ảnh vệ chế trụ, kéo đi trà trúc đường của lão Vương gia.

Ảnh Thất cả kinh, nhanh chóng đuổi theo, đột nhiên cổ chân bị roi quấn lấy, hung hăng kéo trở về, dừng dưới chân Ảnh Tứ.

Ảnh Tứ cầm roi chỉ thẳng vào mi tâm Ảnh Thất, lạnh lùng nói: “Ngươi còn có mặt mũi quay về.”

Ảnh Thất quỳ xuống cúi đầu nói: “Thuộc hạ biết tội. Lập tức đi gặp Vương gia lĩnh phạt, nếu Vương gia ban chết, thuộc hạ tuyệt không hai lời.”

Ảnh Tứ buông roi: “Đi.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

tuan-menh-52-0

Hạt dẻ ngào đường

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi