TUÂN MỆNH

“Ngươi có hai lựa chọn. Một, ra khỏi phòng này, từ nay về sau chỉ là một ảnh vệ bình thường, vì ta bán mạng, hoặc ta cho ngươi tiền, nếu ngươi không muốn lưỡi kiếm mình tiếp tục dính máu, cứ vậy mà đi, không sao cả. Ta không giữ ngươi lại, chúng ta không là gì của nhau nữa, ta chưa động vào sự trong sạch của ngươi, ngươi đã cứu ta, ta cũng từng cứu ngươi, không ai nợ ai.”

Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)

Ảnh Thất trầm mặc, Lý Uyển không cho y do dự, giữ chặt y, đôi môi dán lên mi tâm y: “Sợ? Không thể chấp nhận? Ta làm ngươi ghê tởm?” Hắn chất vấn, điều Lý Uyển khó lòng chấp nhận nhất chính là Ảnh Thất lại kháng cự mình.

Ảnh Thất sững sờ nhìn chiếc cằm góc cạnh của thế tử điện hạ, ngơ ngẩn lắc lắc đầu: “Thuộc hạ không dám……”

“Không dám? Ngươi có cái gì mà không dám?” Lý Uyển duỗi tay nâng cằm y lên, “Ta sủng ngươi như vậy, còn có chuyện gì ngươi không dám làm? Ngươi nên biết, ta dung túng ngươi bất kể chuyện gì, ngươi tức giận, đốt ngân phiếu chơi, thiêu cả vương phủ cũng được, ta cũng chiều ngươi, sao lại không biết học cách cậy sủng sinh kiêu, sao lại ngốc như vậy hả Tiểu Thất.”

Ảnh Thất kinh hoảng nhìn hắn, lui không thể lui, bị thế tử điện hạ giữ chặt vai không thể động đậy, y cảm nhận được cơn thịnh nộ của thế tử điện hạ, theo bản năng liền nghĩ lỗi do mình.

Y đột nhiên quỳ xuống dưới chân Lý Uyển, trán chạm mặt đất, từng đốt xương sống uốn cong dưới lớp y phục vân cẩm rất rõ ràng, hơi thở dồn dập khiến cho thân mình y khẽ run rẩy.

“Điện hạ bớt giận, thuộc hạ biết sai.”

Lý Uyển không đỡ y đứng dậy, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế chạm trổ trước giá gương đồng, vắt chân vào nhau, mũi chân điểm xuống mặt đất: “Ảnh Thất, qua đây.”

Hiếm khi nào Lý Uyển gọi y là Ảnh Thất lúc hai người ở riêng, đột nhiên nghe gọi vậy lập tức căng thẳng, y không dám đứng dậy, lê đầu gối đi qua, quỳ dưới chân Lý Uyển, mồ hôi lạnh trên cổ trượt xuống hầu kết chui vào vạt áo.

Lý Uyển tựa lưng vào ghế ngồi hỏi y: “Hiện tại thân phận của ta là thế tử, chủ tử của ngươi, ta hỏi cái gì, ngươi dám không trả lời, hoặc nói hươu nói vượn, là tội nghịch chủ.”

Đầu ngón tay Ảnh Thất bắt đầu run rẩy, cúi đầu nói: “Rõ, điện hạ.”

Lý Uyển hỏi: “Lúc ta đi ra ngoài ngươi đã nghĩ lung tung cái gì? Nói cho ta nghe, một chữ cũng không được thiếu.”

“…… Vâng……” Thái dương Ảnh Thất đầm đìa mồ hôi lạnh, hơi thở hổn hển, đứt quãng nói, “Nghĩ mình…… làm điện hạ mất hứng, thuộc hạ có tội.”

Lý Uyển đùa nghịch bình thuốc, nhướng mày nhìn: “Làm gì khiến ta mất hứng?”

Ảnh Thất cắn chặt môi, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng thả lỏng, mở đôi tay đang siết chặt ra, dâng lòng bàn tay lên cho điện hạ xem.

Vết chai dày đặc, cũ mới chồng chất, lòng bàn tay trái còn dấu vết y cào rách ban nãy.

Ảnh Thất tựa hồ buông bỏ phản kháng, lấy hết can đảm khàn giọng cầu xin: “Điện hạ, người đã từng dùng thuốc tiêu sẹo do cầm cung đúng không, cho thuộc hạ dùng đi.”

Lý Uyển chống cằm nhìn y, hình như y rất để ý tới mấy vết chai này, cũng từng đề cập qua, nhưng Lý Uyển không để trong lòng.

Hắn bắt đầu nhớ lại.

Ấn tượng sâu nhất chính là lần đó ở lâu thuyền Lương gia, bởi vì Ảnh Thất đánh công tử Tạ gia Tạ Nghê bầm dập, Lý Uyển uy hiếp Ảnh Thất muốn trả y về Ảnh Cung.

Ngày đó hắn mượn rượu giải sầu, bảo Lương Tiêu kêu vài tên tiểu quan lên bồi rượu, lúc ấy trong lòng rối bời, không để ý đã nói cái gì, nhưng lúc đó có nhiều tiểu quan trẻ trung mềm mại như thế, Ảnh Thất không mù, sao có thể không nhìn ra mình khác bọn họ chỗ nào chứ.

Lý Uyển đứng dậy, ngồi xổm xuống nâng mặt Ảnh Thất lên, nhìn nửa gương mặt bị lụa đen che mắt, chỉ lộ ra đôi mắt bất lực.

“Ngươi cảm thấy vết sẹo trên người ngươi khiến cho ta mất hứng? Cảm thấy ban nãy là do ta cụt hứng, mới bỏ ngươi lại đi ra ngoài?”

Ảnh Thất không dám nhìn thẳng mặt thế tử điện hạ, nhẹ giọng đáp: “Đúng.”

Lý Uyển hỏi y: “Ngươi cảm thấy ngươi rất xấu sao?”

Ảnh Thất mím môi: “…… Phải.”

Lý Uyển hừ nhẹ, hạ giọng nói: “Ngươi có hai lựa chọn. Một, ra khỏi phòng này, từ nay về sau chỉ là một ảnh vệ bình thường, vì ta bán mạng, hoặc ta cho ngươi tiền, nếu ngươi không muốn lưỡi kiếm mình tiếp tục dính máu, cứ vậy mà đi, không sao cả. Ta không giữ ngươi lại, chúng ta không là gì của nhau nữa, ta chưa động vào sự trong sạch của ngươi, ngươi đã cứu ta, ta cũng từng cứu ngươi, không ai nợ ai.”

Ảnh Thất ngẩng đầu, khó tin nhìn Lý Uyển, ánh mắt run rẩy.

Rốt cuộc, điện hạ lại muốn đẩy mình ra xa. Tình cảnh ngày nào Ảnh Thất cũng lo sợ cuối cùng đã xảy ra, y không biết nói gì mới có thể vãn hồi, cũng không dám vãn hồi.

“Hai, lại đây ôm một cái.”

Ảnh Thất sững sờ, không nhúc nhích hồi lâu.

Lý Uyển xoay người phất tay áo: “Ta biết rồi, ngươi đi đi, trước khi đi tới chỗ Ảnh Tứ lấy tiền.”

Lời còn chưa dứt, đã bị một cái ôm cẩn thận từ phía sau choàng tới.

Ảnh Thất dè dặt ôm Lý Uyển, gương mặt mạo phạm dán lên lưng thế tử điện hạ, thử hỏi: “Điện hạ, như vậy…… Có thể chứ.”

Lý Uyển đưa lưng về phía y, khóe miệng cong lên: “Biết sai ở đâu chưa?”

“Thuộc hạ biết sai.” Ảnh Thất ôm eo thế tử điện hạ, siết chặt vạt áo hắn, nhẹ giọng van xin, “Đừng đuổi thuộc hạ đi, xin người.”

Bỗng nhiên Lý Uyển xoay người bắt lấy cổ tay Ảnh Thất, trực tiếp đè người lên giá gương, không nói tiếng nào kéo đai Bách Nhận vứt xuống đất, cởi bỏ quần áo và lụa che mặt của y trước gương đồng.

Toàn bộ thân thể Ảnh Thất phơi bày trước gương, vết sẹo chằn chịt khắp người, đường cong bắp thịt trần trụi, bị đè nằm sấp trên giá gương, vùng eo hõm sâu, bộc lộ nơi yếu ớt nhất xấu hổ nhất cho thế tử điện hạ ngắm nhìn.

“Ngoan một chút, thả lỏng chút, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Lý Uyển từ sau lưng vươn tay nắm lấy cằm Ảnh Thất, cưỡng bách y ngẩng đầu nhìn gương đồng, ra lệnh cho y mở to mắt nhìn chính mình trong gương.

“Tiểu Thất, ngươi nhìn xem, đây là thiếu niên đẹp nhất ta từng gặp, ta gặp qua vô số người, chỉ động tâm với một mình ngươi.”

“Tiểu Thất, sẹo này chai này đích thực khó coi, nhưng ở trên người ngươi vô cùng đẹp, đẹp đến nỗi ta không cầm lòng được, mỗi ngày đều muốn làm khóc ngươi.”

Ảnh Thất không dám nhìn thẳng vào gương, giống như một con chó nhỏ trung thành đang bị chủ nhân chà đạp dưới thân, cho dù bị khi dễ cũng cam tâm tình nguyện.

Lý Uyển rũ ống tay áo, thiên hương mẫu đơn ấn rơi ra, cầm lấy ngọc ấn, đặt mặt đồng chạm khắc hoa văn vào lư hương nung lên, nung đến khi hoa mẫu đơn đỏ lên, nhân lúc Ảnh Thất chưa lên đỉnh, đè gáy y lại, ấn con dấu xuống mặt trước xương hông của y.

Ảnh Thất nằm trước giá gương cố chịu đau đớn, con dấu nóng bỏng ấn lên da thịt mình phát ra tiếng xèo xèo khe khẽ.

Lý Uyển ném ấn vào lư hương, áp người xuống hỏi Ảnh Thất: “Tiểu Thất, đau không.”

Ảnh Thất thở gấp nói: “Đau……”

Lý Uyển lại hỏi: “Còn muốn không.”

Một giọt nước mắt vương trên khoé mắt Ảnh Thất, nghẹn ngào thở dốc nói: “Muốn.”

Trên thực tế không có lời giải thích hay an ủi nào có thể khiến Ảnh Thất an tâm đến vậy.

Cho đến đêm khuya, cả người Ảnh Thất mềm nhũn, được Lý Uyển bế đi tắm rửa sạch sẽ rồi ôm trở về phòng, ủ kỹ trong chăn như cất giấu bảo bối.

“Ta cho ngươi kẹo này, lúc trước hai tên nhóc con kia đòi ta còn chưa cho, ta nghĩ nhà mình còn tiểu hài tử mà, cho hết kẹo thì lấy gì mà dỗ.” Lý Uyển lấy một khối tô đường ra, nhét vào miệng Ảnh Thất.

Lý Uyển mải miết ngắm hoa văn mẫu đơn trên xương hông Ảnh Thất, còn nóng đỏ, chậc một tiếng, lại đi một chuyến lấy thuốc trị phỏng bôi cho y. Thật ra có chút hối hận, đầu óc mình hỏng rồi, mới chơi trò đau đớn như vậy với Tiểu Thất.

Miệng Ảnh Thất ngậm kẹo, nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị, không cự tuyệt nữa, y biết nếu cự tuyệt sẽ lại làm bốc lên cơn giận mà thế tử điện hạ vừa dập xuống không lâu.

“Điện hạ.” Sắc đỏ trên hai tai Ảnh Thất không hề giảm đi chút nào, rũ mi, làm như lơ đãng nhắc tới, nhẹ giọng hỏi một chuyện mình luôn trăn trở.

“Cái ấn này, người có từng cho ai nữa không.”

Lý Uyển giống như bị bắt gian, dỗ dành y: “Chỉ một lần thôi, rất nhiều năm về trước, lúc ấy trên người không có giấy bút, lại muốn cho đứa bé kia một cái làm tin để đi vương phủ, nhưng mà nhiều năm như vậy, tiểu hài tử kia cũng không tới, chắc là đã không còn trên nhân thế rồi. Được, sau này chỉ tồn tại duy nhất trên người ngươi, được không.”

Mi mắt lãnh đạm của Ảnh Thất khẽ cong lên, coi như an tâm.

“Cái này ngươi tiếp tục giữ giúp ta đi.” Lý Uyển giao tư ấn cho Ảnh Thất, “Lúc nào ta cần thì đưa lại.”

Hai tay Ảnh Thất tiếp nhận thiên hương mẫu đơn ấn, nhẹ giọng đáp ứng.

Lý Uyển ngồi sau lưng ôm lấy y, dạy y từng câu từng chữ: “Câu vừa nãy ngươi nói không đúng rồi, ngươi phải nói ‘ Không được đánh dấu người khác, ta không vui ’, nói vậy mới được.”

Ảnh Thất sợ hãi nói: “Thuộc hạ không dám.”

Lý Uyển nhíu mày: “Nói cho ta nghe một chút.”

“Vâng……” Ảnh Thất đành phải ấp úng gian nan lặp lại, “Không, không được…… đánh dấu…… người khác…… Thuộc hạ, ta, thuộc hạ…… Ta……”

Lý Uyển cười: “Càn rỡ, nhưng mà ta thích.”

Ảnh Thất: “……”

Đột nhiên, Ảnh Thất cảnh giác giơ tay lên đầu, tay trước chạm vào thanh xà kiếm bên gối, thấp giọng nói: “Điện hạ, có thích khách.”

Lý Uyển buông tay, Ảnh Thất quay người xuống giường, hai chân còn yếu, run rẩy suýt nữa ngã ra giường.

Ảnh Thất gắng gượng mặc hai ba lớp quần áo, theo xà nhà leo lên trên, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Một nữ thích khách yêu kiều dáng người thon thả đứng trên nóc nhà, che mặt, lộ ra cặp mắt hẹp dài trong vắt như nước mùa thu, tóc dài sau lưng tung bay trong gió, móng tay đỏ chót, cầm một cây rìu to bự khảm bảo thạch mắt mèo, vác trên đầu vai mảnh khảnh.

“Mệnh của Tề Vương thế tử quý giá thế à, bên ngoài là một tầng cao thủ canh gác, trong phòng ngủ…… Còn có thể nhảy ra một hộ vệ.” Nữ thích khách ước lượng rìu mắt mèo trong tay, “Tránh ra, ta có việc gặp điện hạ các ngươi.”

Hai tay Ảnh Thất vung lên, đôi thanh xà nhuyễn kiếm đột nhiên trở nên thẳng tắp sắc bén, lóe lên ánh sáng màu xanh sẫm, y hờ hững hỏi: “Chuyện gì, tiểu nhân thay người truyền đạt.”

Nữ thích khách cười khẽ: “Ta và ngươi nói với nhau được sao? Tránh ra.”

Nàng uyển chuyển xoay người, đạp nóc nhà xông về phía Ảnh Thất, chân dài quét qua mặt Ảnh Thất, Ảnh Thất bắt lấy cổ chân nàng, thân kiếm mềm mại vung về phía nàng.

Nữ thích khách nhẹ nhàng thoát thân, nháy mắt với Ảnh Thất một cái, bổ một rìu xuống mái nhà, trực tiếp nhảy vào phòng ngủ Lý Uyển.

Ảnh Thất đuổi theo thích khách nhảy xuống.

Lý Uyển lười biếng dựa vào đầu giường, chờ Ảnh Thất xử lý xong thích khách trở về tiếp tục vuốt ve một hồi, không ngờ rằng đùng một tiếng, nóc nhà thủng một lỗ, Ảnh Thất đuổi theo thích khách từ trên trời giáng xuống, trước khi thích khách chạm vào Lý Uyển, hai tay chấp kiếm chắn trước mặt hắn.

Lý Uyển cầm quạt phẩy phẩy bụi bặm trước mặt: “Xin hỏi vị mỹ nhân này là ai? Xông qua sáu quỷ vệ của ta, công phu này, lợi hại thật nha.”

Nữ thích khách đắc ý nói: “Ngươi cho rằng hộ vệ bên cạnh ngươi giỏi bao nhiêu? Vô cùng kém……”

Lý Uyển gõ gõ cán quạt: “Sợ là thấy lệnh bài trên hông ngươi, không dám động thủ với ngươi đi?”

Ảnh Thất nhíu mày nhìn đối phương, thấp giọng chất vấn: “Các hạ là ai.”

Nữ thích khách bỏ lụa che mặt xuống, chỉ vào Lý Uyển nói: “Hôn thê của chủ tử ngươi.”

Sắc mặt Ảnh Thất lúc xanh lúc trắng.

Lý Uyển cười rộ lên, ngồi trên giường, ôm lấy eo Ảnh Thất: “Công chúa đừng có điêu, vị này mới là hôn thê của tại hạ.”

“A?” Khoé miệng Bá Hạ công chúa cứng đờ.

Ảnh Thất lui qua một bên: “Thuộc hạ cáo lui.”

Còn chưa đi xa đã bị Lý Uyển kéo trở về: “Ở lại đây.”

Bá Hạ công chúa nhìn hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo, gương mặt như hoa đào cũng đỏ hơn vài phần, chỉ vào Lý Uyển mắng: “Lý Uyển, sao ngươi lại không biết xấu hổ như thế, hộ vệ của mình cũng không tha, ngươi có xứng đáng để người ta bán mạng cho ngươi không chứ.”

Công chúa đi đến cạnh Ảnh Thất, vẻ mặt thông cảm nhìn thiếu niên này, giống như nhìn tiểu tức phụ bị ác bá chiếm đoạt, chỉ vào Lý Uyển hỏi Ảnh Thất: “Đừng sợ đệ đệ, tỷ làm chủ cho đệ, đệ nói đi, lão lưu manh không biết xấu hổ này đã làm gì đệ? Hả? Giờ tỷ lập tức chặt hắn thành từng khúc.”

Ảnh Thất: “……”

“Mụ già thúi, nhỏ tiếng thôi.” Lý Uyển dựa vào đầu giường, đắc ý liếm môi, “Tiểu Thất, nói cho công chúa biết lão lưu manh không biết xấu hổ này đã làm gì ngươi nào?”

Ảnh Thất: “……”

Lý Uyển ngồi dậy, sửa sang lại xiêm y, rót cho Bá Hạ ly trà: “Nói đi, kế hoạch an bài thế nào rồi.”

Bá Hạ công chúa nhìn lướt qua Ảnh Thất, Lý Uyển xua xua tay: “Cứ nói thẳng đi, vị này là quỷ vệ mới của ta Ảnh Thất, đã gạo nấu thành cơm, rất ngoan, rất mạnh rất đáng tin cậy, vừa dịu dàng vừa biết săn sóc, không giống người nào đó.”

“Ngươi câm miệng.” Bá Hạ công chúa lấy một túi giấy từ trong tay áo ra, đẩy đến trước mặt Lý Uyển, “Đây là độc dược chiết ra từ ly rượu độc hôm sinh thần ngươi, ta sai người làm không sai biệt lắm, bệnh trạng giống nhau, nhưng sẽ không chết người, độc tán rất nhanh, sẽ không tra ra được là bị trúng độc.”

Bá Hạ công chúa thấp giọng hỏi: “Ngươi định làm thế nào, ta đi sắp xếp.”

Lý Uyển mân mê miệng chun trà, suy nghĩ nói: “Chúng ta đã điều tra rất lâu, nguồn gốc của ly rượu độc kia, ngươi đoán thế nào.”

Bá Hạ công chúa nhíu mày nhìn Lý Uyển.

Lý Uyển thả chun trà xuống: “Vô cùng thú vị. Trong đám gian tế bị bắt, có người nói mình là người của Nghiêm Thừa tướng, có tên nói là người của Lý Mạt, còn có kẻ dám xưng mình được thái tử phái tới.”

“Ở Hướng Mộ Lâu, những tên gian tế xưng mình là người của Nghiêm Thừa tướng đều bị Lý Mạt bắn chết.”

“Nếu là có người có ý định châm ngòi ly gián, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ta phải nhìn xem độc này rốt cuộc là ai hạ. Phỏng theo cái này chế độc thử, xem đuôi của ai lộ ra trước.”

“Ngươi định xuống tay với ai?” Bá Hạ công chúa hỏi.

Lý Uyển gõ gõ mặt bàn: “Kinh thành tập hội, Nghiêm Thừa tướng.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Hải Miên: các chị đừng buồn =)) Tiểu Thất mới 17 tuổi thôi đương nhiên là không có thịt cho chúng ta ăn rồi.

Thế tử quá ôn nhu rồi đi…

Cũng cầm thú không kém, lần đầu ấy ấy mà chơi bàn play =)) còn xăm mình nữa:>

Tình hình là wattpad của tui có dấu hiệu hư đốn, nên các cậu cứ theo dõi truyện bên wordpress cho chắc cú nha ????

Update: Bản full HD đã được cập nhật tại wordpress. Chân thành cảm ơn Vườn Cam Nhỏ đã cung cấp raw xịn xò đậm đà mùi thịt cho con dân cùng húp. Mời các cậu tận hưởng =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi