TUÂN MỆNH



Lúc Lý Uyển nghe Chung Ly lão tướng quân đề cập đến công lao to lớn của mình đã rất ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một hồi thì tỏ, nhất định là tiểu ảnh vệ kia lại xen vào việc người khác.

Lý Uyển không có thời gian để gặm nhấm vết thương lòng, trước khi trận chiến kết thúc, hắn phải cố gắng khiến mình tạm thời quên đi Ảnh Thất, bận rộn cùng với Lý Mạt và vài vị tướng quân thương lượng chiến thuật, làm cách nào để bắt tộc Ô Nguyệt một cách hoàn hảo nhất.

Mọi người đưa ra đối sách chia binh làm hai đường tiến lên, một nhóm đánh lừa quân địch còn nhóm kia từ phía sau vây tới, dùng phương thức này mới có thể giảm thiểu thương vong tối đa, tốc chiến tốc thắng.

Lý Uyển và Lý Mạt nhận lệnh dẫn quân đến ngã ba, chia tay đoàn quân tại đó, sau khi đến biên giới tộc Ô Nguyệt sẽ hội họp với đoàn quân.

Hành quân bảy ngày, dừng chân nghỉ ngơi chỉnh đốn quân đội, nơi đóng quân là một vị trí trên cao.

Khốc Thử Lĩnh nhiều mưa, đất trũng thường có bùn, chỉ có thể đóng quân ở một chỗ bằng phẳng trên vách đá, cao không quá mười trượng, khinh công tốt một chút cũng có thể nhảy lên.

Khốc Thử Lĩnh quả thực nóng không chịu nổi, mặc dù đã trốn trong lều tránh nóng, cả người vẫn ướt đẫm mồ hôi.

Mấy ngày qua Lý Uyển đều ở trong doanh trướng của Lý Mạt, hai người cùng nhau nằm ườn ra bàn thương thảo chiến thuật, thỉnh thoảng bất đồng ý kiến mà đấu võ mồm, xỉa xói kháy đểu qua lại liên tục, thậm chí vung tay đánh nhau, cuối cùng đình chiến tiếp tục thương thảo.

Quân doanh có rất nhiều chuyện bất tiện, không có nha hoàn sai vặt, giờ đến ám vệ cũng phải làm tạp dịch.

Ám Hỉ thường ở đó bóp vai đấm chân dâng trà rót nước cho Lý Mạt.

Bên cạnh Lý Uyển không có ai quả thực có chút bất tiện, nhóm quỷ vệ ai cũng có việc riêng nên hắn gọi Đàm Thương Vân đến hầu hạ.

Đàm Thương Vân tuy nhỏ tuổi nhưng vô cùng lanh lợi, mới mấy tháng ngắn ngủi đã thăng từ tiểu binh quét dọn lên làm Vô Thường Vệ Thập Vệ Trường, rất được Lý Uyển coi trọng.

Lý Mạt hiếm khi thấy Lý Uyển đổi người bên cạnh, vừa tô bản đồ vừa chọc ghẹo: "Đổi khẩu vị hả?"
Lý Uyển vân vê ngòi bút, cũng không ngẩng đầu lên: "Ừ, cũ không đi mới sẽ không tới."
Lý Mạt vùi đầu vào bản đồ, thuận miệng bảo: "Cho ngươi mượn Ám Hỉ chơi hai ngày."
Ám Hỉ đang bóp vai cho Lý Mạt thì giật mình, lực tay mạnh hơn, bóp mạnh đến mức đau vai Lý Mạt.

Hắn quay đầu lại mắng: "Mẹ kiếp, lão tử vừa mới lành thương, muốn giết ta hả? Muốn đi đến vậy sao? Ngươi đi đi?"
Ám Hỉ hoảng hốt quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám, điện hạ bớt giận."
Lý Uyển không có tâm trạng đùa với hắn, nhẹ nhọng quát hắn đang nói xằng bậy: "Lý Mạt."
Lý Mạt thu lại điệu bộ ngả ngớn, dùng mu bàn chân đá Ám Hỉ một cái, mất kiên nhẫn đuổi hắn đi: "Cút, từ sáng đến tối có một chuyện làm không xong, lão tử bỏ tiền nuôi phế vật hả."
Ám Hỉ cắn môi, khẽ ngẩng đầu định giải thích một câu, nhưng đối diện với ánh mắt ghét bỏ của chủ tử, trong lòng run rẩy, nuốt nước miếng lặng lẽ lui ra ngoài.


Hắn ngồi bên ngoài doanh trướng, co chân rúc người trong góc, thất thần ôm ngực.

Có tiểu binh chạy vào bẩm báo, nói mình là do An phó tướng Khiếu Lang Doanh phái tới, muốn gặp Tề Vương thế tử.

Lúc này, Đàm Thương Vân vừa xốc mành trướng lên theo Lý Uyển ra ngoài, tiểu binh kia vui mừng nói: "Điện hạ, đã tìm được đệ đệ thất lạc Lãm Bình Xuyên của Thập Vệ Trường! Nó làm tạp dịch đốn củi ở doanh trại lương thảo, đã đưa đến doanh trướng của người chờ phân phó."
Đàm Thương Vân mở to hai mắt, kinh hỉ siết chặt góc áo, ánh mắt vừa vội vàng vừa khẩn trương, hắn chỉ có một người thân duy nhất, hao tổn tâm cơ cuối cùng cũng tìm được đệ đệ quả thực vui mừng khôn xiết, nhưng không dám biểu hiện ra, tránh để bản thân thất thố trước mặt điện hạ.

Lý Uyển nhẹ nhàng thở ra: "Đi thôi, về nhìn thử."
Đàm Thương Vân mím môi, chẳng qua hắn chỉ lợi dụng thế tử điện hạ thay mình tìm đệ đệ thất lạc thôi, một mình hắn tìm giữa biển người mênh mông, làm sao bằng một câu nói của thế tử điện hạ được.

Tìm được đệ đệ rồi phải nhân cơ hội đào tẩu, tuy rằng trong lòng cảm thấy cứ vậy mà đi thì có lỗi với điện hạ quá, nhưng ai lại vì một chút ân huệ nho nhỏ mà ở quân doanh chịu cực kết cỏ ngậm vành[1], lòng người là thế, không gì đáng trách cả.

[1] Kết cỏ ngậm vành: đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.

Chút xíu áy náy đó không ngăn được sự háo hức muốn gặp đệ đệ mình, bước chân Đàm Thương Vân cả đường đi đều nhẹ nhàng thoải mái.

Bọn họ đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng kèn phát lệnh dồn dập từ đài quan sát của quân doanh, đây là cảnh báo có nguy hiểm đang đến gần.

Cung tiễn đều để ở doanh trướng, Lý Uyển đanh mặt lại, chống tay lên hàng rào gỗ cao nửa người trên mặt đất bật người chạy về doanh trướng của mình, Đàm Thương Vân kinh ngạc nhìn tiếng xé gió càng lúc càng gần trên không trung, hàng loạt mũi tên cứng cáp treo tua rua màu xanh ngọc lao tới, đuôi tên gắn một cái còi rỗng, lướt gió rít vang.

Đàm Thương Vân lăn một vòng dưới đất rồi bật dậy, vừa mới đứng lên đã thấy mấy mũi tên xanh ngọc ghim xuống mặt đất, nếu tránh không kịp chắc chắn sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm.

Cùng lúc đó, toàn quân doanh hỗn loạn, tướng quân và phó tướng gặp nguy không loạn nhanh chóng chỉnh quân, bày trận sẵn sàng đón địch, đối phó với đợt tập kích bất ngờ này.

Đàm Thương Vân rốt cuộc mới ngớ ra, đệ đệ mình còn đang ở doanh trướng Lý Uyển, hắn chạy như điên về doanh trướng, vừa chạy vừa khàn giọng gào lên: "Người đâu! Người đâu! Bảo vệ thế tử điện hạ! Mau tới đây!"
Điều mà hắn không ngờ là, mấy quỷ vệ võ công cao cường bên cạnh thế tử điện hạ không một ai xuất hiện cả.

Lý Uyển phất áo choàng quét qua không trung, nhảy vào cửa sổ doanh trướng của mình, lấy cung Ô Dạ Minh Sa trên tường xuống, lưng quải bao đựng tên huyền thiết, hắn vừa định rời đi thì thấy một đứa bé trai ôm đùi run bần bật nấp dưới bàn.

Bàn ghế cắm đầy mũi tên treo tua rua xanh ngọc, nếu ban nãy mình mà ở đây cũng sợ là lành ít dữ nhiều.

Đứa bé này là Lãm Bình Xuyên An phó tướng nói ư?
Dáng người nó nhỏ gầy, khuôn mặt non nớt, đôi mắt trong veo, cùng lắm mới mười tuổi, vẫn còn là tiểu hài tử.


Ánh mắt đứa bé chạm phải ánh mắt Lý Uyển, sợ hãi rùng mình một cái, khóc lóc chui khỏi gầm bàn chạy ra ngoài doanh trướng.

Lý Uyển tức giận quát lớn: "Đừng nhúc nhích! Đừng chạy ra ngoài!"
Trẻ con nào biết phân biệt tốt xấu, thấy Lý Uyển hung dữ thì sợ hãi, bất chấp tất cả chạy thục mạng ra ngoài.

"Chậc." Lý Uyển đeo cung lên người, chống tay lên bệ cửa sổ nhảy ra khỏi doanh trướng, lúc hắn đáp đất thấy một mũi tên xanh ngọc đang lao về phía lưng của đứa bé.

Mũi tên cách nó rất gần, Lý Uyển không có khinh công kinh người như Ảnh Thất, vốn không thể nào bắt kịp, hắn không muốn phí công vô ích.

Khoảnh khắc từ bỏ, cảnh tượng Lý Mạt giữa chiến trường loạn lạc cúi người ôm bé gái dị tộc lên che chở trong lòng mình lại hiện lên trước mắt Lý Uyển.

Lúc ấy hắn cười nhạo nói: "Nếu muốn lấy nửa cái mạng của ta, ta không cứu."
Cuối cùng hắn vẫn lao tới, bế đứa bé kia trốn ra sau một tảng đá, lúc xoay người bế nó lên, mũi tên xanh ngọc cắm sâu vào lưng Lý Uyển.

Máu bắn tung tóe, bước chân đang chạy như bay của Đàm Thương Vân đột nhiên ngừng lại, hắn thất thần sờ sờ mặt mình, là máu tươi nóng hổi của điện hạ.

Hắn ngây ra như phỗng, sau đó thất thanh kêu lên: "Điện hạ......!"
Lý Uyển loạng choạng đứng dậy, nghiến răng gồng mình rút mũi tên ra, bàn tay đầm đìa máu tươi bế Lãm Bình Xuyên đưa cho Đàm Thương Vân, hít sâu một cái dặn dò: "Đi, tiểu hài tử các ngươi không cần tham chiến, di tản cùng với hậu bị và lương thảo, đi càng xa càng tốt."
"Vâng......" Đàm Thương Vân ngây người, bỗng nhiên quệt mũi một cái, bế đệ đệ chạy đi tìm chỗ ẩn nấp.

Lãm Bình Xuyên gặp được người thân như túm được cọng rơm cứu mạng, lau nước mắt nắm chặt tay ca ca: "......!Chúng ta đi nhanh đi......!Rời khỏi nơi này."
Ánh mắt Đàm Thương Vân sâu xa, nhìn Lý Uyển đè miệng vết thương từng bước nghênh đón mưa tên lao xuống thật lâu, hắn bảo Lãm Bình Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, trầm giọng nói từng câu từng chữ: "Người đó là Tề Vương thế tử, đệ nhớ cho kỹ."
Lãm Bình Xuyên ngây thơ gật đầu.

Đàm Thương Vân ôm nó bò dưới đất, tránh mấy thi thể nằm ngang dọc trên đường, ánh mắt cẩn thận quan sát khắp nơi.

Mấy ảnh vệ chủ công bên cạnh thế tử giờ không biết đang ở đâu, ảnh vệ thủ công kia chắc là không tham chiến.

Đàm Thương Vân dẫn đệ đệ đến kho trang bị, thắp đèn tiến vào bên trong, quả nhiên gặp được Ảnh Lục.

Ảnh Lục đang mồ hôi mồ kê dẫm chân lên bàn mài một linh kiện cơ quát, cơ quát của hắn chỉ có quỷ vệ mới dùng được, vì nó đòi hỏi tốc độ và lực tay của người sử dụng, tuy nhiên không thích hợp dùng trong thực chiến, bởi vì hầu hết binh lính được trang bị cơ quát không đủ thể lực để điều khiển vũ khí phức tạp như vậy, hắn đành phải tìm cách cải tiến, giảm bớt lực sát thương để cải thiện độ giật quá lớn.


Ảnh Lục thỉnh thoảng sốt ruột ngẩng đầu trông người truyền tin, lại thấy Đàm Thương Vân dẫn một đứa bé tiến vào, hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Ngươi là một trong những ảnh vệ đó đúng không, ngươi đang đợi đồng liêu của ngươi ư? Nói thật thì không thấy bọn họ đâu cả, thế tử điện hạ bị thương, không một ai xuất hiện." Đàm Thương Vân đẩy Ảnh Lục ra, ngồi xuống, nhìn lướt qua bản vẽ cơ quát trong tay hắn, lẩm bẩm, "Để ta lên."
Thực lực của đối phương không thể đo lường, bọn họ cần phải có vũ khí mạnh tương đương mới có thể chống lại được.

Ảnh Lục nghe thấy thì kinh ngạc: "Điện hạ bị thương?"
Nếu điện hạ bị thương, Quỷ Vệ còn chưa xuất hiện, hắn không dám nghĩ tiếp.

Đàm Thương Vân ừ một tiếng, đặt các linh kiện lên khay cát rồi mài chúng, ánh mắt sắc bén, động tác tay cực kì ổn định, không run chút nào, hắn vừa mài vừa nói: "Ta để ý đến ngươi lâu rồi, ngươi thiết kế vũ khí thực sự không tồi, thậm chí có những thứ ta mới nghe lần đầu, nhưng muốn dùng trong thực chiến thì còn kém quá xa, luận về cơ quát, ta cũng không kém."
Ảnh Lục mở to hai mắt nhìn linh kiện dần dần thành hình trong tay Thương Vân, mặc dù trước đó mình làm thế nào cũng không cải tiến được.

Đột nhiên phía sau có tiếng động, bọn họ hoảng hốt quay đầu lại, một binh lính mặc trang phục dị tộc không biết đã lẻn vào kho trang bị từ khi nào, giơ trường đao lên định chặt đầu hai người, Ảnh Lục nhanh tay rút kiếm, trong nháy mắt, một đóa hoa bằng máu bung nở giữa ấn đường tên binh lính kia, gã thất khiếu đổ máu ngã xuống đất, máu văng tung tóe dính cả người bọn họ.

Một mũi tên sắt ghim sâu vào gáy gã.

Ảnh Lục nhìn theo phương hướng của ám khí, nhìn thấy đứa bé mà Đàm Thương Vân dẫn tới.

Lãm Bình Xuyên cầm cái nỏ làm bằng sừng tê giác, nhỏ giọng hỏi: "Nỏ Bạo Thiên này là ngươi làm? Quả nhiên mạnh hơn của chúng ta nhiều, thật lợi hại."
Đàm Thương Vân đưa các linh kiện vừa mài xong vào bên trong cơ quát, vỗ nhẹ vào đầu ngắm, thuận miệng nói: "Đội các ngươi không đủ người tiến công, ta và Bình Xuyên vào vị trí cường công nhé."
Ảnh Lục ngơ ngẩn hỏi: "Các ngươi......!Rốt cuộc là ai......"
Đàm Thương Vân bấm chốt cơ quát, nhắm vào một bộ giáp nặng nề cách đó trăm bước rồi vặn chốt, tay của hắn chỉ dùng một ít sức lực, vậy mà lớp sắt lót bên trong và tâm giáp của bộ giáp dày kia đã bị xuyên thủng.

Hắn kiểm tra linh kiện của cơ quát lần nữa, ngẩng đầu cười: "Đệ tử nội môn Ba Thục Đường Môn, bị phạt xử tử, thay hình đổi dạng trốn thoát.

Ta thấy các ngươi không tồi, đội ngũ này còn chỗ cho hai huynh đệ bọn ta không? Bên cạnh điện hạ có thiếu người không?"
Ảnh Lục liếm môi: "......"
"À...!có thể thiếu."
Tựa như niệm kinh hai mươi năm cuối cùng cũng gặp được Bồ Tát.

Hai người vùi đầu cải tiến cơ quát, ít nhất thì số lượng phải đủ để trang bị cho một tiểu đội tinh binh.

Lãm Bình Xuyên ngồi bên cạnh thi thể vừa mới bị mình xiên ban nãy, nhỏ giọng thì thầm: "Ca ca, y phục gã mặc trông rất quen, màu lam, có lông chim, có lục lạc."
......!
Doanh địa gần như đắm chìm trong biển máu, không hề có sức phản kháng, Lý Uyển và Lý Mạt bị ép lui đến vách đá, phía sau là vực thẳm, nhìn kẻ địch liên tục áp tới.

Bọn họ chưa bao giờ gặp qua kẻ địch nào mạnh đến thế, chỉ với một trăm mười hai người đã tàn sát đội quân tinh nhuệ của Lý Mạt và Lý Uyển không còn manh giáp.

Bên cạnh hai vị thế tử điện hạ không có lấy một hộ vệ, ảnh vệ và ám vệ không rõ tung tích, nếu cứ tiếp tục lui nữa chắc chắn rìa vách đá sẽ sụp xuống.

Lúc này bọn họ cũng vô cùng sợ hãi.


Đối phương không phải binh lính tộc Ô Nguyệt, y phục của bọn họ có màu xanh đen điểm xuyết lông vũ, nhìn sơ liền biết là phục sức của chủ lĩnh tộc Trầm Sa Nam Việt, tộc Trầm Sa dân số thưa thớt, sức chiến đấu lại dũng mãnh kinh người, vốn tưởng rằng toàn bộ tộc Trầm Sa đã quy hàng Đại Thừa từ lâu, không ngờ vẫn còn một nhánh nhỏ nương nhờ trên lãnh địa tộc Ô Nguyệt.

Lý Uyển đột nhiên hiểu ra, thảo nào Trầm Sa Khổng gia bị gán tội danh mưu phản, mấy lão già tộc Ô Nguyệt muốn tẩy não những tộc nhân Trầm Sa còn sót lại, khuyên bọn họ từ bỏ ý nghĩ đầu hàng, vì tộc Ô Nguyệt tử chiến đến cùng.

Toàn bộ đều là âm mưu, Khổng gia trong sạch.

Lý Uyển sờ bao đựng tên, chỉ còn lại bảy mũi tên khắc hoa văn mẫu đơn, bao đựng tên của Lý Mạt cũng trống rỗng, hắn duỗi tay qua lấy mũi tên mẫu đơn của Lý Uyển, bị Lý Uyển đập tay một cái.

"Đã là lúc nào rồi mà còn giữ khư khư nó?" Lý Mạt thấp giọng mắng hắn, "Đưa ta, đồng quy vu tận với bọn chúng."
Lý Uyển nhíu mày: "Không......!Nếu đồng quy vu tận coi như chúng ta thua trận, hơn một trăm người của tộc Trầm Sa, rõ ràng là bị coi như quân cờ dùng xong sẽ vứt, đại quân Ô Nguyệt vẫn còn đang chờ chúng ta."
"Bọn Ám Hỉ Ám Bi đang ở đâu vậy......" Lý Mạt sốt ruột siết chặt cung Lộc Giác, nếu hai đứa vô dụng kia không chết mà dám xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ quất chết bọn chúng.

Đối phương tiếp tục ép tới, Lý Mạt bất giác lui về phía sau nửa bước, đá vụn dưới chân bỗng nhiên sụp lở, hắn trượt chân, Lý Uyển nhanh chóng nhoài người ra rìa vách đá túm lấy Lý Mạt.

Toàn bộ thân mình Lý Mạt víu lấy cánh tay phải của Lý Uyển, lơ lửng giữa không trung, Lý Mạt ngửa đầu nhìn hắn: "Mẹ kiếp......"
Cánh tay phải của Lý Uyển nổi đầy gân xanh, hắn nghiến răng chống tay lên bệ đá: "Cấm lộn xộn, đừng có ảnh hưởng con đường làm quan của ta......" Hắn muốn kéo Lý Mạt lên, vết thương do lúc nãy trúng tên nứt toạc ra, đau tận xương tủy, Lý Uyển hữu tâm vô lực, máu tươi theo cánh tay chảy xuống kẽ ngón tay, toàn bộ cánh tay nhuốm sắc đỏ.

Lý Mạt mắng: "Ngươi là đàn bà sao? Ngay cả ta mà cũng kéo không xong?!"
"Hơn một trăm cân, còn nặng hơn cả heo, bảo ta kéo thế nào được?" Lý Uyển quay đầu lại nhìn binh lính tộc Trầm Sa đang xông tới, cúi đầu nói, "Mạt nhi, bên dưới không cao lắm đâu, ngài bảo trọng."
"Mẹ nó! Uyển ca! Đừng......" Lý Mạt còn chưa kịp chửi xong, Lý Uyển trực tiếp buông tay, sau đó cũng nhảy xuống.

Vách núi quả thực không cao lắm, nhưng thân thể quý giá của hai vị thế tử điện hạ chưa từng luyện qua khinh công thâm hậu, chỉ có thể cố hết sức tạo dáng cho mình đừng rơi quá khó coi.

Lý Mạt mượn lực một tảng đá gồ ghề, lưng đáp xuống mặt đất dưới đáy vách núi.

Hắn dụi dụi đôi mắt choáng váng, nheo mắt hết cỡ mới nhìn rõ mọi vật trước mắt, hắn bò dậy, thấy Lý Uyển cũng ở đây, đỡ vách đá quỳ dưới đất, quần áo trên người thấm đẫm vết máu.

"Bị thương rồi?" Lý Mạt nhíu mày nhìn hắn một cái, Lý Uyển vừa ngã xuống, thái dương suýt nữa va phải phiến đá nhọn, Lý Mạt nhanh tay lẹ mắt, ma xui quỷ khiến duỗi tay qua che đầu hắn lại.

Một tiếng da thịt bị xé rách vang lên, Lý Mạt đau đớn ngửa đầu, gương mặt đỏ rần, mấy đường kinh mạch trên cổ cũng nổi lên, hắn kéo Lý Uyển qua một bên, im lặng che mu bàn tay máu chảy xối xả của mình, hít thở mấy cái.

Lần này nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều, Lý Mạt lại bắt đầu tự trách mình nhiều chuyện xen vào việc người khác, hung dữ mà nghĩ ban nãy thà để tên đường huynh tuấn tú này của mình thọt một con mắt cho rồi.

Đầu Lý Uyển va vào lòng bàn tay Lý Mạt, hắn tỉnh táo lại, đỡ trán một hồi, lúc lâu sau, hắn trợn mắt nhìn khắp nơi, thấy Lý Mạt đang bụm bàn tay đầy máu nghiến răng nghiến lợi nhìn mình.

Lý Uyển liếc bàn tay của hắn: "Bị sao đấy?"
Lý Mạt cười lạnh: "Con trai đâm.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi