TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Ly suy nghĩ một lát, lấy bút trúc ra khỏi tay áo và nắm chặt nó, thấy Hoa Túc vẫn đứng yên nhìn chằm chằm ngôi chùa kia, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ ngươi có thể vào xem một chút, muốn ta...... Đi cùng ngươi sao."

"Không cần." Hoa Túc quay đầu lại, vốn định mượn thể xác mèo đen, không nghĩ mèo đã bị Tiểu Phù ôm đi.

Dung Ly nắm bút đứng dậy, đỡ cây bên cạnh, nhíu mày nói: "Quỷ giả hòa thượng đưa bút trúc cho ta có thể đang ở trong chùa không."

"Không phải không có khả năng." Hoa Túc nói.

Dung Ly nhón chân lên, muốn nhìn vào tường cao, "Ta nhận ra hòa thượng kia, đi vào chắc có thể tìm thấy hắn, ta là một người phàm, quỷ quái gϊếŧ ta cũng không được lợi ích gì, có lẽ...... Sẽ không bắt ta để làm gì."

Hoa Túc cười nhạt một tiếng, "Ngươi thật là không sợ chết, không sợ trên người dính hơi thở của ta, sẽ bị liên lụy vào chuyện này?"


Dung Ly nắm cổ tay áo ngửi ngửi, qua một lúc cũng không ngửi thấy mùi vị kỳ lạ gì, nhíu mày nói: "Dính vào khi nào?"

"Không dính, ta chẳng qua là thuận miệng nói." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Dung Ly phất phất cổ tay áo, giơ tay đưa bút trúc ra, nhỏ giọng nói: "Ta vào xem, chỉ xem một chút, ngươi ở đây chờ ta."

Hoa Túc rũ mắt nhìn bàn tay nàng, "Cho ta làm chi."

"Không thể để quỷ trong chùa phát hiện cây bút ở trên người ta." Dung Ly thật nghiêm túc.

Hoa Túc nhíu mày, vẫn chưa nhận bút, hất tay một cái, ý bảo nàng cất vào, "Ngươi giấu ở trong tay áo, sẽ không bị phát hiện."

Dung Ly lại đưa tay tới trước một chút nữa, ngòi bút gần đụng vào áo choàng của Hoa Túc, không ngờ Hoa Túc hơi ngửa người tránh đi.

Sắc mặt Hoa Túc không thay đổi, chỉ nói: "Cất vào đi."

Dung Ly đành phải cất bút vào trong tay áo, đáy lòng ngược lại sáng tỏ một chuyện — — Quỷ này dường như không thể chạm vào bút trúc vốn là của nàng ấy.


Hoa Túc thấy nàng xoay người, nâng tay lên cách khoảng không chưởng một phách, một luồng khí lạnh chui vào sau lưng Dung Ly.

Dung Ly hơi lảo đảo, vội vàng quay đầu lại, còn lật tay sờ soạng phía sau lưng mình, mơ hồ cảm thấy mệt mỏi trên người giảm bớt rất nhiều.

Nàng nghĩ Hoa Túc hẳn là muốn nàng đi vào, nếu không sao lại không ngăn cản.[BHTT] [Editing] Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy - Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này

Gió lạnh thổi mạnh qua, cánh cửa khép hờ kẽo kẹt vang lên một tiếng, không ngờ bị thổi mở ra một chút.


Dung Ly nhấc váy đi vào ngưỡng cửa, trong chùa thật sự quạnh quẽ, không thấy sư tăng quét tước, trong lư cũng chẳng thấy châm hương, khắp nơi yên tĩnh vắng lặng.

Nàng đột ngột dừng bước, trái tim đập dồn dập, cũng không biết sao dám cả gan đánh nhau với quỷ quái.

Khi gió thoảng qua, lá rụng trên mặt đất rào rạt rung động, cuốn về phía góc tường.

Trong chùa dường như không có một bóng người, không có tiếng đi lại cũng chẳng nghe thấy tiếng tụng kinh. Tượng Phật trong chùa nghiêm trang, đôi mắt của tượng Phật như bị cái gì che lại, nhìn hơi mông lung.

Đệm hương bồ cũ kỹ, trên mặt đất bám không ít bụi, có lẽ đã lâu chưa được dọn dẹp, ngay cả cống phẩm trên bàn cũng dính bụi, trái cây thâm đen đã hư từ lâu rồi, ngọn nến đỏ trong lư vẫn còn châm.

"Có sư tăng không." Dung Ly nhẹ nhàng hỏi.
Bên cạnh cây cột, một bóng đen bỗng dưng xẹt qua.

Dung Ly liếc mắt nhìn thấy, giả vờ lơ đãng xoay người, cánh cửa phía sau phanh một tiếng khép lại, ánh sáng phòng trong lập tức bị dập tắt.

Gió đập vào cửa sổ tựa như trăm quỷ đang gõ cửa.

Dung Ly chớp chớp mắt, lúc xoay người lại bất ngờ nhìn thấy một gương mặt xám trắng.

Hai mắt của quỷ kia sâu thẳm, quanh mắt đen nhánh một vòng giống bị dính mực, con ngươi lan rộng, một chút tròng trắng mắt cũng không có, trên mặt trang điểm đậm màu sắc rõ ràng.

Áo xanh, tóc dài......

Dung Ly đã gặp qua quỷ này, không phải là nữ quỷ áo xanh nuốt quỷ thắt cổ ở trong Lan viện đó sao, lúc trước quỷ này còn cầm một bức tranh, trong tranh chính là Hoa Túc.

Nếu nàng chưa nhớ lầm, nữ quỷ áo xanh đến Dung phủ sau hòa thượng kia, nhìn hành động, ắt không phải là cùng một con quỷ.
Nàng không dám sững sờ quá lâu, mắt cũng không dám chớp, làm ngơ dời ánh mắt đi, giả bộ chưa nhìn thấy gì, nàng nâng tay áo lên che miệng, yếu ớt ho nhẹ hai tiếng, nói: "Sao gió lớn như vậy."

Quỷ áo xanh nhìn nàng chằm chằm, cánh mũi hơi cử động, cứ như vậy mà ngửi.

Dung Ly cất bước đi đến bàn dài, lấy ba cây hương ở trên bàn nhúng vào tro, dùng nến đỏ châm lửa đốt. Nàng cầm hương chậm rãi khom người dưới tượng Phật, vén cổ tay áo lên cắm hương vào lư.

Làm xong mọi việc, nàng nhìn thẳng đi xuyên qua người quỷ áo xanh, quả thực...... Không thể chạm vào.

Hoa Túc lại rất khác biệt, hoặc có thể do quỷ muốn cho nàng chạm thì nàng mới có thể chạm vào được. Quỷ áo xanh không theo nàng, bóng dáng vụt qua, giây lát liền biến mất.

Dung Ly đẩy cánh cửa bị gió khép lại ra, mười ngón tay nắm chặt dưới tay áo rốt cuộc có thể buông lỏng, lúc này mới rời khỏi chùa.
Ngoài chùa, Hoa Túc đứng phía sau cái cây, áo choàng đen bị che khuất.

Dung Ly quay đầu thoáng nhìn qua cửa chùa, chưa thấy bóng dáng quỷ áo xanh, vội vội vàng vàng đi đến nắm lấy áo đen của Hoa Túc, muốn kéo nàng ấy đi.

Hoa Túc đứng bất động, nhíu mày hỏi: "Thế nào, ở bên trong nhìn thấy cái gì, sao trên người còn dính đồ dơ."

Dung Ly nâng cánh tay lên, quan sát bản thân từ trên xuống dưới một lát, cũng không biết trên người mình dính cái gì.

Hoa Túc vỗ vai nàng một cái, một sợi khói đen bị phủi bay, nàng ấy tiện tay thu luồng khí lạnh vừa rồi đã cho nàng về.

"Quỷ khí?" Dung Ly kinh ngạc nói.

Hoa Túc gật đầu.

"Trong chùa không có hòa thượng, cũng không thấy hòa thượng đưa bút cho ta lúc trước, nhưng ngược lại......" Dung Ly sốt ruột nói, "Nhưng ngược lại gặp phải quỷ áo xanh, nàng ta đứng phía sau ta, bộ dáng thật là đáng sợ."
Hoa Túc nhướng đuôi lông mày, không chút hoang mang, "Nàng ta làm ngươi sợ?"

Dung Ly vẫn nắm chặt áo choàng của nàng ấy, muốn lôi quỷ này đi, "Còn không đi? Không phải nàng ta cầm bức tranh đi tìm ngươi sao."

"Nàng ta đại khái sẽ không ra đây, đừng sợ." Hoa Túc nói.

Dung Ly tin nàng ấy, nghe lời buông lỏng tay, chiếc cằm nhỏ hơi nâng lên, trên trán vẫn còn toát mồ hôi lạnh: "Ta giả bộ chưa thấy nàng ta, nói đến, tại sao nàng ta lại ở trong chùa được?"

Hoa Túc nhìn dáng vẻ như là đang tán thưởng của nàng, không khỏi nhỏ giọng cười một cái, nhàn nhạt nói: "Có thứ quan tâm mới có thể ở lại, lần sau đừng lấy thân mạo hiểm nữa."

"May mà nàng ta chưa đuổi theo ra ngoài." Dung Ly nghĩ lại mà sợ.

Ánh mắt Hoa Túc hơi trầm xuống, "Ngoại trừ nàng ta, trong chùa không có quỷ nào khác?"

"Chưa nhìn thấy." Dung Ly đáp.
Hoa Túc rũ mắt suy tư một hồi, "Hẳn là hòa thượng giả kia đã trốn ở bên trong từ trước, nhưng bị quỷ áo xanh ăn, nàng ta chưa đuổi theo ngươi, có lẽ bởi vì mới vừa ăn hòa thượng giả, cho nên cảnh giới còn bất ổn."

Dung Ly kinh ngạc, "Vì sao quỷ còn sẽ...... Ăn quỷ."

Hoa Túc nói: "Ăn để tu luyện, hóa thành của mình."

Nàng ấy bỗng ngừng lại, liếc mắt nói: "Tỳ nữ của người đã trở về."

Tiểu Phù cầm hộp đồ ăn của Tú Đan Lâu đi tới, một cỗ kiệu theo phía sau, nàng ấy chầm chậm chạy đến, thở phì phò nói: "Cô nương, bánh gạo mua được rồi, cỗ kiệu cũng tới."

Hộ viện thả kiệu xuống, người phía trước vén rèm lên, khép nép nói: "Cô nương mời lên kiệu."

Dung Ly khom lưng ngồi vào kiệu, dịch qua bên cạnh một chút để Hoa Túc cũng có thể ngồi xuống.

Hai hộ viện dùng sức nâng kiệu lên, trong lòng nghĩ thầm, Đại cô nương nhìn gầy yếu, từ khi nào...... Khi nào trở nên nặng thế này.
Tiểu Phù ở ngoài cửa sổ đưa bánh gạo vào, trong lòng ngực còn ôm mèo con đang kêu to.

Dung Ly mở hộp đồ ăn ra, dùng chiếc đũa gắp một miếng, vừa muốn đưa tới bên miệng, đột nhiên dừng tay lại, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi có thể ăn được không."

"Không ăn được." Hoa Túc từ chối.

Vào Dung phủ, hai nha đầu chào đón nói: "Lão gia cùng các phu nhân ở Văn Hương Hiên chờ cô nương."

Dung Ly khẽ gật đầu, liếc nhìn qua trong lòng Tiểu Phù, nắn vuốt lòng bàn tay nói: "Cho ta đi."

Tiểu Phù do dự: "Nếu nó cào cô nương......"

"Đừng sợ, sẽ không." Dung Ly duỗi tay ôm lấy mèo con mềm như bông kia.

Hoa Túc đứng ở bên cạnh xem, vừa rồi ở trên phố không rảnh suy nghĩ nhiều, lúc này vừa thấy không khỏi có chút ghét bỏ, con mèo này cũng quá nhỏ, cả người co rụt, làm như nhéo một cái liền sẽ chết.
Dung Ly ôm mèo thật cẩn thận, dọc theo hành lang gấp khúc đi đến Văn Hương Hiên, nhỏ giọng nói: "Ngươi phải dùng con mèo này sao."

Hoa Túc thoáng nhìn con vật nhỏ kia, cũng chẳng biết sao lúc ấy phải chọn nó, chân mềm đuôi mềm, chỉ có thể nằm bò trong lòng người, nhìn thế nào cũng không dùng được tốt. Nàng ấy kéo lụa đen che mặt xuống, môi đỏ mấp máy: "Không."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi