TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mông Nguyên nghe thấy chùa Thu Thọ, nét mặt hơi biến đổi, "Hôm nay có mưa, đường núi sợ là sẽ lầy lội, không biết có đi lên núi Hóa Ô được không, hay là chọn một ngôi chùa khác."

Dung Trường Đình cảm thấy hợp lý, gật đầu nói: "Sông dưới chân núi Hóa Ô vốn dễ bị ngập lụt, khoảng thời gian trước hình như còn ngập cả cầu."

Dung Ly khẽ mỉm cười, khuôn mặt trắng bệch yếu ớt, "Đi xem liền biết có thể qua cầu được hay không, đường núi khó đi cũng nên đi, tâm thành mới có thể linh nghiệm."

Nàng ngừng lại, hàm ý sâu xa nói: "Huống hồ ta cầu Phật không phải chỉ vì chính mình, mà là vì Dung phủ, nếu có thể dùng vài năm dương thọ ngắn ngủi còn lại của ta đổi cho Dung gia được hưng thịnh vô lo, ta sống ít lại mấy năm thì đã sao."

"Ly nhi!" Sắc mặt Dung Trường Đình nặng nề, không muốn nghe lời như vậy.


"Cha không thích nghe, sau này ta sẽ không nói nữa." Dung Ly rũ mắt, vỗ nhẹ mèo con trong lòng ngực.

Mèo con ra khỏi phòng, lại hoạt bát lên, có lẽ không thấy Hoa Túc nên muốn chạy nhảy. Nhưng sống lưng yếu ớt của nó bị đè, làm sao cũng không bò ra khỏi cái ôm này được.

"Một khi đã như vậy, không bằng tam nương đi cùng với ngươi?" Mông Nguyên bỗng nhiên mở miệng.

Tự Chiêu nghe vậy nhìn nàng ta, khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười.

Dung Ly đoán trước Mông Nguyên sẽ nói như thế, dứt khoát thỏa mãn ý đồ của nàng ta, không chỉ vậy còn chầm chậm nói: "Không biết mấy ngày nay cha và tứ Nương có bận hay không, nếu tam nương cũng muốn đi, không bằng cả gia đình chúng ta cùng đi, để cho Phật bảo hộ toàn gia chúng ta được mỹ mãn."

Nụ cười trên mặt Mông Nguyên cứng đờ, như bị một thùng nước lạnh dội lên đầu. Nàng ta cười gượng hai tiếng, sự thù hận trong mắt không dám lộ ra quá mức trắng trợn táo bạo, hai mắt đột nhiên chớp chớp, "Như thế cũng tốt."


Trên mặt Dung Trường Đình nửa vui nửa buồn, không biết đang cố giữ cái gì, vẫn lui lại nửa bước.

Hắn trấn tĩnh hỏi: "Nhắc mới nhớ, vừa rồi là ai phá cửa, làm sao biết tỳ nữ trong phòng thắt cổ tự vẫn?"

Không Thanh đi lên một bước, "Hồi lão gia, nô tỳ nghe thấy Ngọc Trác kêu rên, liền đi đến lắng nghe, cảm thấy không ổn, quay đầu nhờ Tiểu Phù tới hỗ trợ, rồi sau đó tỳ nữ trong phòng Tam phu nhân cùng Tứ phu nhân cũng tới."

"Còn nghe thấy cái gì?" Dung Trường Đình hỏi tiếp.

Không Thanh lặng lẽ thoáng nhìn qua cô nương nhà mình, rũ mắt nói: "Không còn nghe thấy gì."

Dung Trường Đình nhíu mày, "Không có khả năng là có người đi vào, gã sai vặt giữ chìa khóa ở trong viện của ta."

Nói xong, nét mặt hắn đột ngột thay đổi, nghiêng đầu nói: "Đi kêu Tư Vũ lại đây."

Dung Ly điềm tĩnh đứng yên, thấy Mông Nguyên lại không bình tĩnh tự nhiên được.


Qua một lát, gã sai vặt tên Tư Vũ không tới, gã sai vặt đi tìm người lẻ loi trở lại, người nọ nói: "Lão gia, Tư Vũ bị tiêu chảy, trước đó đến phủ y lấy thuốc, trong thời gian này...... Có thay đổi quần áo vệ sinh, không biết chìa khóa có bị người khác chạm vào hay chưa."

Dung Trường Đình trầm lặng.

Gã sai vặt nói tiếp: "Khi hạ nhân đến tìm Tư Vũ còn ở nhà xí, thật sự...... Không thể đi được, chuyện bị tiêu chảy phủ y có thể làm chứng."

Phủ y, Dung Ly mỉa mai trong lòng.

Tự Chiêu lắc đầu, ôn hòa than nhẹ, "Xảy ra giống như có âm mưu gì vậy, chẳng qua chỉ là một tỳ nữ chết, nếu trong lòng lão gia còn nghi vấn, không ngại đưa thi thể tỳ nữ kia tới quan phủ, nhờ quan phủ phái người điều tra rõ."

Nàng ấy tạm dừng, lại chầm chậm nói: "Nhưng có lẽ lão gia đã suy nghĩ nhiều, tỳ nữ nhà phú quý không thiếu lòng ghen ghét đố kỵ, việc ầm thầm hãm hại chủ nhân thường xảy ra, cũng không lấy làm lạ, nếu tỳ nữ kia thật sự muốn...... Ly nhi chết, thì không nên khiến Ly nhi ngã xuống nước ở trước mắt nhiều người như vậy."
Dung Ly nghe lời này, đột nhiên đắn đo không rõ quan hệ của Tự Chiêu cùng Mông Nguyên.

"Có lẽ ta suy nghĩ nhiều." Dung Trường Đình đau đầu như muốn nứt ra, nghiêng người hỏi tôi tớ bên cạnh, "Ngày mai hẹn Lạc đại nhân đi dạo phải không?"

Tôi tớ gật đầu, "Hẹn giờ Mùi canh ba, gặp ở hồ Cô Nguyên."

"Ngươi thay ta truyền tin cho Lạc đại nhân, nói......" Dung Trường Đình suy nghĩ một lát, "Nói ta bị cảm phong hàn, tay chân mệt mỏi, hẹn ngày khác sẽ cùng đi dạo hồ Cô Nguyên."

Tôi tớ chắp tay đáp: "Vâng."

"Đi mau." Dung Trường Đình lại nói.

Tôi tớ vội vàng lui xuống.

Dung Ly nhìn Mông Nguyên không chút nào che dấu, vẻ mặt thoải mái hào phóng. Nàng nghiêng đầu nói với Dung Trường Đình: "Nghe nói quản trướng tiên sinh bị đưa đến quan phủ, không biết là có chuyện gì xảy ra."

Vết nhăn giữa mày Dung Trường Đình rõ ràng hơn, "Hắn tham ô 3000 bạc trắng trong phủ, đành phải đưa đến quan phủ, hôm nay thẩm tra hồi lâu, hắn đã thừa nhận việc này, nhưng ngân lượng chuyển đi nơi nào, hắn không chịu nói."
"Sao biết ngân lượng là bị chuyển đi, mà không phải là bị dùng hết?" Dung Ly nắm cổ tay áo, ngạc nhiên che khóe môi đang khẽ nhếch lên.

"3000 bạc trắng đâu dễ dàng dùng hết như vậy, quan phủ đã kiểm tra kỹ càng, hắn ở bên ngoài không có chi phí gì nhiều." Dung Trường Đình nói.

"Quản trướng tiên sinh này là từ Khánh Phi tới Kỳ An, ở Kỳ An đất khách quê người, không có ai quen thuộc, cho nên cũng hiếm khi rời phủ, 3000 bạc trắng này...... Hắn đưa ra ngoài bằng cách nào, lại có thể đưa cho ai?" Dung Ly nói khẽ.

"Việc này quan phủ đang điều tra, Ly nhi không cần lo lắng." Dung Trường Đình than một tiếng, "Nhưng những người quen thuộc với hắn đa số đều ở Dung phủ, sợ là trong phủ cũng cần phải tra xét một phen."

Dung Ly gật gật đầu, ánh mắt như vô tình liếc qua mặt Mông Nguyên. Nàng nhất định phải đi núi Hóa Ô, vật trừ tà trên người Mông Nguyên có lẽ được cầu từ chùa Thu Thọ, chuyện Nhị phu nhân Chu thị đẻ non cũng không tránh khỏi liên lụy đến nàng ta.
Bóng đêm nặng nề bao trùm, trong viện tràn ngập sương mù, ngày thường có thể nhìn thấy trăng sáng đầy sao, hiện giờ bầu trời như phủ bụi trần, ngay cả đèn lồng treo khắp nơi trong viện cũng như bọc tấm lụa mỏng, chiếu ra ánh sáng mông lung mơ hồ.

Đại trận thế này, nếu do hòa thượng đạo sĩ làm, có lẽ hòa thượng cho Mông Nguyên vật trừ tà ở chùa Thu Thọ cũng ở trong số đó.

Nàng......

Mượn việc này đi tìm hiểu thay Hoa Túc, cũng coi như một công đôi việc.

"Việc ngày hôm nay, chớ truyền ra ngoài, đều giải tán hết đi." Dung Trường Đình mệt mỏi xua xua tay, nghĩ nghĩ lại nói: "Ngày mai sáng sớm đi núi Hóa Ô, nếu không thể đi lên, thì chọn ngôi chùa khác bái, Ly nhi ngươi xem coi thế nào."

Dung Ly gật đầu đồng ý, "Ly nhi nghe cha."

Yếu ớt ngoan ngoãn như vậy, lại khiến Dung Trường Đình lui nửa bước.
Chờ người trong viện đi hết, Dung Ly đến trước cửa phòng, quay đầu nói với Tiểu Phù cùng Không Thanh: "Việc các ngươi nhìn thấy, nghe thấy, tạm thời không cần nói ra ngoài."

Tiểu Phù sửng sốt, cho rằng cô nương nhà mình không muốn dính thị phi, vì thế gật đầu: "Đương nhiên sẽ không nói ra ngoài."

"Trong phủ nếu có người hỏi, cũng nói không biết." Dung Ly lại nói.

Không Thanh gật đầu: "Cô nương nói cái gì thì là cái đấy."

"Có hơi đói bụng, đi nấu chén cháo đậu đỏ tới đây, còn muốn uống nước mật, hai ngươi đi chung đi." Dung Ly giơ tay lên, năm ngón tay mảnh khảnh chạm vào then cửa.

Tiểu Phù lắc đầu: "Đâu thể để cô nương một mình ở trong phòng, ta......"

"Đi nhanh về nhanh." Dung Ly cười thản nhiên, an ủi Tiểu Phù.

Đợi hai tỳ nữ đi xa, Dung Ly đẩy cửa vào phòng, thân thể lảo đảo một chút, đỡ bàn chậm rãi ngồi xuống.
Hoa Túc ngồi thẳng sống lưng, thấy nàng vào phòng mới mở to mắt, nhìn thấy quỷ hồn kia đi theo xuyên tường vào, nhíu mày nói: "Chưa kêu ngươi tiến vào."

Dung Ly sửng sốt trong chớp mắt, quay đầu lại nhìn thấy hồn Ngọc Trác mới biết Hoa Túc không phải đang nói nàng.

Ngọc Trác thu lại oán hận trong mắt, nhìn thấy Hoa Túc liền run bần bật cả người, vội vàng nói: "Đại nhân tha mạng, ta, ta có lời muốn nói với Đại cô nương." Nàng ta sợ hãi, hai mắt đỏ bừng lên, huyết lệ muốn chảy ra.

"Nói." Hoa Túc kiệm lời, đối với quỷ quái râu ria, càng là lời nói như vàng.

Ngọc Trác vội vàng thi lễ, "Cô nương, ta nhớ tới quần áo của hai người kia, biết bọn họ ở trong viện nào."

"Viện nào?" Dung Ly nắm cổ tay áo, bưng ly sứ lên nhấp một ngụm, nước đã nguội lạnh, uống vào giống như lưỡi dao xuyên thấu tim.
Ngọc Trác nói: "Gã sai vặt giữ khóa ở trong viện của lão gia, tên trèo tường vào làm trong phòng bếp, hai người bọn họ nhất định còn ở trong phủ!"

Dung Ly trầm tư một lát, ngước mắt nói: "Ngươi muốn kéo bọn hắn cùng vào âm phủ, hay là muốn mượn việc này vạch trần Mông thị?"

"Ta......" Hơi thở Ngọc Trác gấp gáp, "Ta muốn cho mọi người biết được việc làm của hai người bọn họ, lại khiến hai người bọn họ khai ra Mông thị!"

"Một con tiểu quỷ như ngươi, bản lĩnh không lớn, khẩu khí ngược lại không nhỏ." Hoa Túc nhàn nhạt mở miệng.

Khuôn mặt trắng bệnh của Ngọc Trác nhất thời ửng hồng một mảnh, quỷ khí quanh thân như khói đen bay ra, nhưng mới vừa trồi lên, dây xích trói trên người liền hiện ra, cuồn cuộn khói đen bị khóa lại chặt chẽ.

Đợi quỷ khí hạ xuống, dây xích hiện hình lại biến mất.
"Không phải Tiểu Phù và Không Thanh nghe thấy được sao, để các nàng đi tìm hai người kia, bọn họ nhất định không thể giấu được!" Ngọc Trác lên giọng.

Dung Ly lắc đầu, đôi môi tái nhợt thấm nước, nàng lại nhấp một ngụm làm ẩm cổ họng, "Cho dù tìm được, nếu bọn họ im bặt không thừa nhận, làm sao chứng minh bọn họ làm hại ngươi, sau lưng bọn họ là Tam phu nhân của Dung phủ, kể từ đó, ngược lại còn hại hai nha đầu của ta."

Ngọc Trác trừng to mắt.

Dung Ly lại nói: "Ngươi không phải không biết thủ đoạn của Tam phu nhân, nếu hai nha đầu của ta bị hại thảm...... Ngươi đền cho ta thế nào?"

Ánh mắt Ngọc Trác lo sợ nhìn về phía Hoa Túc, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin. Hoa Túc nhìn như không thấy, nàng ấy không có tâm tư muốn dính dáng đến việc trần tục.

Trong lòng Dung Ly biết như thế, dự đoán Hoa Túc sẽ làm bộ không nghe không thấy, nhẹ giọng nói: "Dấu bùn trên tường, ta sẽ tìm biện pháp nói cho Dung Trường Đình, không cần mượn miệng của hai tỳ nữ."
Nào biết Hoa Túc hờ hững nói: "Thật ra ta có thể giúp ngươi một chút."

Dung Ly kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Hoa Túc gập khuỷu tay để trên bàn, chống chiếc cằm bị lụa đen che, ánh mắt bình tĩnh nhìn cửa sổ, vẻ mặt bình đạm như nước, không thấy một chút miễn cưỡng nào.

Hoa Túc hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cửa sổ đen nhánh nói: "Đến ngày mai sương mù tan đi, ta sẽ dùng mộng đưa tin." Nàng ấy nói xong, tay chống cằm hơi vung lên, tiểu quỷ đứng trước bàn giống như bị gió cuốn đi, bỗng dưng lui ra vài thước xa.

Bóng dáng mơ hồ của Ngọc Trác bị đẩy đến xuyên ra ngoài tường, một khắc cũng chưa tạm dừng, bay phất phơ.

"Thật sự ồn ào." Hoa Túc lạnh nhạt nói.

Dung Ly giơ tay xoa giữa mày, cơ thể thật sự mệt mỏi, nghĩ đến tối nay chắc hẳn nằm xuống gối là có thể ngủ. Nàng thoáng nhìn mèo con trong lòng ngực, đứng dậy đổ đồ vật trong rương trúc ra, lại lấy xiêm y không thường mặc trong ngăn tủ.
Vật liệu của xiêm y mềm mại, nàng xếp lại lót vào rương trúc, đặt mèo vào trong.

Dung Ly nhéo nhéo lỗ tai mèo đen nhỏ, hỏi: "Ngày mai ta đi núi Hóa Ô, xem thử vật trừ tà trên người Mông Nguyên có phải lấy từ chùa Thu Thọ hay không, rồi theo manh mối này điều tra việc nhị nương bị hại."

Nàng bị chứng khí hư, nói một câu dài như vậy khiến giọng nói càng ngày càng yếu, nói xong còn phải thở gấp hai cái, mới có thể tiếp tục: "Ngươi có cần đi cùng với ta không? Biết đâu hòa thượng trên núi Hóa Ô có liên quan đến trận pháp này."

Hoa Túc nhướng mày, sớm biết nha đầu này tâm tư kín đáo. Không biết sao, nàng ấy đột nhiên nhớ tới lúc ở Thương Minh Thành, có một con hồ ly nhỏ từ Yêu giới tiến vào.

Hồ ly mới sinh, không biết thế sự hiểm ác, gầy gầy yếu yếu, sau khi vào Thương Minh Thành suýt nữa bị quỷ khí cắn nuốt, tính tình lại vẫn cứng đầu thật sự, phía sau trăm quỷ đuổi gϊếŧ, nó không ngừng chạy trốn, dường như chỉ cần chạy là có thể tìm được một con đường sống.
Bốn chân của hồ ly kia đều bị ma sát đến máu thịt lẫn lộn, hơi thở thoi thóp, ngọn lửa sinh mạng càng ngày càng loãng, cuối cùng đụng phải nàng ấy.

Khi đó nàng ấy đã đoạt được Họa Túy, cũng đã gϊếŧ chết Thương Minh Tôn, đang thờ ơ ngồi trên ngai vàng được xây lên bằng xương cốt, dưới giày là đại dương mênh mông biển máu, ngay cả từng sợi tóc bạc cũng bị nhuộm đến đỏ thắm một mảnh. Nàng ấy thấy một con hồ ly bơi tới phía mình, khắp người đỏ tươi, cũng không biết sinh ra là hồng hồ, hay là bị biển máu này nhuộm đỏ.

Hai mắt hồ ly ướŧ áŧ, hu hu khóc lóc, trăm quỷ ở bờ bên kia biển máu không dám tới gần một bước.

Lúc đó nàng ấy nào có tâm tư cứu một con hồ ly, phất tay thổi bay nó đi, hồ ly bay lên cao, nó dùng hết toàn lực mới qua sông được, thế mà đang sống sờ sờ bị thổi trở về, chịu trăm quỷ gặm cắn, hồn cũng không còn thừa lại.
sắc mặt Hoa Túc không thay đổi mà nhìn Dung Ly đang khẽ vuốt mèo đen, bỗng nhiên cảm thấy, hiện giờ nàng ấy có thể cứu hồ ly này.

Dung Ly thu xếp cho mèo, mặc cho nó dùng hàm răng non nớt cắn ngón tay mình, hỏi: "Muốn cùng đi sao? Hay là, ngày mai ngươi có việc khác phải làm?"

"Vậy đi xem." Hoa Túc nói.

Dung Ly bị đau tê một tiếng, cạy miệng mèo đen ra, chạm chạm vào răng trắng của nó, nhỏ giọng nói: "Đúng rồi, còn chưa đặt tên cho mèo con, ngươi muốn tự mình đặt tên cho nó không?"

Nét mặt Hoa Túc khó hiểu, không có hứng thú này.

Dung Ly lấy tay ra, nắm lấy móng của nó, tay mèo mềm mại, "Đây là mèo ngươi chọn, không phải do ngươi đặt tên sao."

Hoa Túc nhất thời im lặng, hờ hững nói: "Một con súc sinh còn muốn đặt tên? Nếu thật sự muốn thì chính ngươi đặt."

Dung Ly cảm thấy tiếc nuối, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, tóc đen cùng dây lụa đỏ xen lẫn vào nhau rũ trước ngực, cong lưng nhỏ giọng nói: "Kêu ngươi là Tiểu Hắc thế nào."
Tên này thật là tùy ý, không tao nhã chút nào, nghe thấy cũng không có thể diện.

Hoa Túc vốn dĩ không để ý, còn chẳng quan tâm nhắm hai mắt lại, căn bản không coi trọng việc đặt tên cho mèo này, nhưng khi nghe được hai chữ "Tiểu Hắc", không khỏi nhíu máy, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua mèo con đang nằm trong rương trúc.

"Nói giỡn, kêu Thùy Châu được không?" Dung Ly bắt lấy cái đuôi mèo đen, đuôi mèo có một chùm lông trắng ở phía dưới, thoạt nhìn thật giống đính một viên ngọc trắng bên trên.

Lúc này Hoa Túc mới phản ứng nàng, "Không tệ."

Dung Ly ngồi xổm, gần sát rương trúc, nhỏ giọng kêu: "Thùy Châu, Thùy Châu?"

Mèo đen trong rương trúc không biết đây là tên của nó, linh hoạt xoay người, rúc vào trong góc.

Nửa đêm, rốt cuộc tạnh mưa, sương mù đầy trời cũng dần dần tan đi, đợi đến ngày thứ hai mặt trời mọc lên ở phía đông, sương mù mới biến mất không còn một chút nào, bầu trời trong vắt như gương, vạn dặm không mây.
Quản gia đã sớm chuẩn bị xe ngựa cùng điểm tâm ăn trên đường, còn nấu nước mật ong, đặt ở trên xe ngựa cho các chủ nhân.

Khi Dung Ly từ trên giường ngồi dậy, Không Thanh đã mang cá từ phòng bếp tới, chọn cá băm nhỏ đút cho Thùy Châu.

Thùy Châu ăn vội, vừa ăn vừa kêu hừ hừ, dường như đã quên trong phòng còn có một đại quỷ khiến nó run bần bật.

Cửa sổ nửa mở, Hoa Túc đứng bên cửa sổ, ôm cánh tay nhìn phía ngoài phòng.

Một quỷ hồn ẩn hiện trên tường, giống như muốn ra, nhưng lại không dám.

Hoa Túc lạnh mặt, năm ngón tay nắm chặt, dứt khoát bắt tỳ nữ lén lút này ra.

Tỳ nữ bám vào trên tường bị túm lấy vừa vặn, lảo đảo ngã xuống trước mặt Dung Ly, run run rẩy rẩy, đúng là Ngọc Trác.

Ngọc Trác liếc nhìn Hoa Túc, vội vàng mở miệng: "Đại cô nương, ta tìm được hai người hại ta rồi, tên Tư Vũ trong viện lão gia, tên Nguyên Khuê ở phòng bếp."
Dung Ly mơ mơ màng màng nghe, khẽ đầu gật một cái.

Tiểu Phù hầu hạ nàng mặc xiêm y, cầm lò sưởi tay ấm áp lại đây, nhét vào trong tay cô nương.

Dung Ly được mặc áo lông chồn, trong tay ôm cái lò sưởi, hai mắt mờ mịt như sương mù, nhập nhèm lười nhác.

Ngọc Trác lại nói: "Cô nương, có cần ta để mắt đến hai người này?"

Hoa Túc lạnh lùng chậc một tiếng, "Dong dài, đi làm đi." Giơ tay, lại đuổi quỷ hồn này ra ngoài.

Cánh tay vừa nhấc lên, trước mặt Dung Ly nào còn thấy quỷ hồn gì.

Hoa Túc híp mắt, hơi nâng cằm lên, dường như đang cảm thụ gió đông lạnh lẽo thổi vào mặt, càng thêm giống người phàm. Áo choàng không dễ lay động bị gió xốc lên một chút, mũ chùm phía sau đầu muốn rơi lại không rơi, mái tóc hai màu đen trắng lộ ra ngoài rất nhiều.

Nàng ấy quay đầu lại nhìn Dung Ly, thấy nha đầu này ngồi ở mép giường biếng nhác được hầu hạ, khóe môi giấu dưới lụa đen cực kỳ nhạt nhẽo cong lên một chút.
Dung Ly mê mê man man ngồi yên một lát mới lấy lại tinh thần, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy Hoa Túc liền dừng bước chân, xoay người đưa lò sưởi tay cho Tiểu Phù, cong lưng ôm mèo trong rương trúc ra.

Thùy Châu mới vừa được ăn no, ngoan ngoan ngoãn ngoãn chui vào trong lòng nàng, thân thể nó ấm áp như lò sưởi tay.

Dung Ly ôm mèo, nhìn qua Hoa Túc, đáy mắt đầy mong đợi, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Không Thanh nói: "Ta ở lại giữ nhà, cô nương yên tâm đi núi Hóa Ô."

Dung Ly gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hai ngày này, ngươi thay ta chú ý hai người, một người tên Tư Vũ, một người là Nguyên Khuê, nếu bọn họ muốn ra phủ, âm thầm nghĩ biện pháp ngăn lại."

Nàng duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay Không Thanh, ánh mắt trong suốt, "Ta tin ngươi, chớ làm sai lời ta dặn dò."

Không Thanh ngẩn ngơ thoáng chốc, mím môi gật đầu.
Dung Ly bước ra ngưỡng cửa lại dừng một chút, nhìn Hoa Túc, môi không tiếng động mấp máy —— không cần mèo sao.

Hoa Túc dường như cảm thấy có chút khó xử, tròng mắt chầm chậm xoay chuyển, ánh mắt lạnh lùng nhìn mèo đen, sau một lúc lâu vẫn không nói chuyện.

Đối với Đại quỷ hô mưa gọi gió mà nói, chiếm thể xác một con mèo con yếu ớt như vậy, quả thật có vẻ không quá thể diện.

Dung Ly dứt khoát bế Thùy Châu lên một chút, để mặt nó hướng về phía Hoa Túc, làm cho hai người đối diện nhau.

Thùy Châu vừa nhìn thấy Hoa Túc liền sợ, hai chân trước sau không ngừng co lại, ngay cả mặt cũng bẹp xuống, như bị nghiền thành bánh.

Hoa Túc dời mắt, không muốn liếc nhìn Thùy Châu một cái, vừa vặn mèo con cũng không dám nhìn nàng ấy. Nàng ấy kéo lụa đen rơi sau ót lên, lại lần nữa che đầu.
Dung Ly âm thầm buồn cười, ánh mắt trong sáng sạch sẽ, trong mắt tựa ẩn giấu ngàn hạt Minh Châu, giờ nàng mới biết Hoa Túc còn có một bộ mặt như vậy.

Tiểu Phù ra phòng trước, mở dù che lên, "Cô nương, lão gia và các phu nhân đã ở trên xe ngựa."

Dung Ly đành phải gật đầu, lặng lẽ liếc Hoa Túc, ánh mắt vẫn còn mong đợi.

"Cô nương, làm sao vậy?" Tiểu Phù cầm dù hỏi.

Dung Ly lắc đầu, "Đi thôi."

Nàng mới vừa bước ra mái hiên, chợt thấy phía sau có một luồng gió lạnh đánh úp lại, hàn ý bức người, lạnh lẽo thấu xương hơn cả gió đông thổi trong sân, tựa như một lưỡi rìu dài sắc bén, bổ xuống sau lưng cùng cổ của nàng.

Thân thể nàng run lên, vội vã quay đầu lại, phía sau đã không còn thấy bóng dáng của Hoa Túc, mà mèo con trong lòng đột nhiên nặng hơn, đè hai cánh tay của nàng xuống.
Gió lạnh ập tới như ngọn lửa dập tắt, lúc tới đột ngột, biến mất nhanh chóng.

Ngọc Trác đang chống tường đứng chấn động cả người, run rẩy không ngừng như cái sàng, cuống quít chui vào tường, không dám nhìn nhiều một cái.

Dung Ly bỗng dưng cúi đầu, chỉ thấy mèo con trong lòng vẫn nằm yên không nhúc nhích, đôi mắt xanh biếc đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén —— là Hoa Túc.

"Cô nương?" Tiểu Phù thấy cô nương nhà mình lại đứng bất động, vội vàng gọi một tiếng.

Dung Ly ôm mèo con trong lòng, bị đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm khiến trái tim đột nhiên nhảy dựng, "Mau chút, đừng để cho bọn họ sốt ruột chờ."[BHTT] [Editing] Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy - Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
Ba chiếc xe ngựa ngừng ngoài cửa phủ, hai chiếc phía trước đã rũ mành xuống, chỉ chiếc phía sau còn đặt ghế nhỏ bên cạnh.

Tiểu Phù khép dù, nâng cô nương nhà mình đạp trên ghế nhỏ lên xe ngựa, sau đó nàng ấy mới ngồi lên theo, thả mành xuống.

Xe ngựa lăn bánh, vó ngựa lộc cộc, đồng thời hướng về núi Hóa Ô.

Trong lòng Dung Ly nặng trĩu, hiện tại đâu còn dám cả gan làm loạn xoa vỗ mèo con này, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm.

Tiểu Phù còn nhớ thương việc hôm qua, nhỏ giọng nói: "Cô nương, thi thể Ngọc Trác bị đưa đến núi Cao Miên, ta luôn cảm thấy nàng ta không phải thắt cổ tự vẫn, hôm qua ta thấy một người vội vội vàng vàng chạy ra cửa viện, giống như đang trốn cái gì, sau đó khi tới gần phòng chất củi, còn nghe thấy tiếng cửa sổ khép lại."

Nàng ấy dừng lại, sợ hãi hỏi: "Có thể là có người nào treo nàng ta lên xà ngang không, sau đó lặng lẽ nhảy ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa khóa lại, cho nên thoạt nhìn nàng ta mới giống thắt cổ tự vẫn."
Dung Ly bình tĩnh lắng nghe, vẻ mặt không sốt ruột, "Nếu nàng ta vốn muốn mượn cửa sổ để bỏ chạy thì sao."

"Nhưng, nhưng khi ta ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng kêu a a của nàng ta, sau đó cửa sổ mới đột nhiên khép lại, nàng ta không thể cột dây thừng lên cổ mình, mượn nó để đu đến bên cửa sổ đi." Tiểu Phù thật sự nóng lòng, "Sao có thể chứ."

Dung Ly đè mu bàn tay nàng ấy, nói nhỏ: "Nhưng âm thanh này chỉ có ngươi cùng Không Thanh nghe được, lão gia không biết, tỳ nữ khác không biết, các phu nhân cũng không biết, làm sao khiến người khác tin?"

Con ngươi Tiểu Phù co rụt, "Nhưng nếu cô nương nói cho lão gia, lão gia nhất định sẽ tin."

Dung Ly khẽ lắc đầu, "Hiển nhiên, chỉ có thể để ta nói, trước tiên lên núi Hóa Ô xong lại nghĩ tới việc này."

Tiểu Phù đành phải im lặng, cúi đầu ngồi ủ rũ.
Ánh mắt Dung Ly ảm đạm, vạch trần một chuyện hãm hại tỳ nữ vẫn không đủ để làm Mông Nguyên thảm hại, việc này còn quá nhẹ.

Nàng muốn biết, rốt cuộc vì sao linh hồn của Chu thị bị nhốt ở Trúc viện, vật trừ tà trên người Mông Nguyên là do ai cho.

Mèo trong lòng bỗng nhiên giật mình, móng vuốt mềm mại đạp lên bụng nàng. Đôi mắt xanh biếc ngước lên, không hề chớp mắt mà nhìn nàng, bỗng nhiên kêu hai tiếng.

Tiếng mèo kêu bình thản trấn định, tuy còn nhỏ nhẹ mềm mại, nhưng so sánh với lúc trước, lại lạnh nhạt vô cùng.

Dung Ly phát giác, nàng có thể nghe rõ mèo này đang nói cái gì.

Không phải......

Nàng nghe được chính là hai âm thanh, thời điểm mèo mở miệng kêu to, giọng nói lạnh lùng của Hoa Túc cũng chui vào trong tai nàng.

Hoa Túc nói: "Lúc Dung Trường Đình ngủ say, ta sẽ ban mộng cho hắn."
Dung Ly nghe qua thần tiên ban mộng, ma quỷ báo mộng, nhưng chưa từng nghe quỷ cũng có thể dùng tới chữ "Ban", có lẽ quỷ này ở âm phủ ước chừng là có địa vị rất cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi