TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một vài tôi tớ sốt ruột đuổi đến, nhìn thấy có một người nằm bên chân Dung Ly.

Trên xiêm y nàng kia dính đầy vết máu, kỳ quái ở chỗ, xiêm y mặc trên người ...... Là đồ mặc khi nhập liệm.

"Cõng cô nương này lên lưng." Dung Ly đỡ thân cây nói, mèo nằm trong lòng nàng im ắng, giống như đã chết.

Đôi mắt màu xanh lá của Thùy Châu không chuyển động, như viên ngọc phỉ thúy chất lượng cao nhất, còn mang một chút âm trầm lạnh lẽo khó hiểu.

Một người vội vàng chạy tới, nghĩ mạng người quan trọng nên mau chóng cõng cô nương nằm trên mặt đất kia lên lưng.

"Lão gia cùng các phu nhân còn ở trong chùa?" Dung Ly chậm rãi đi xuống núi, hai chân không còn nhiều sức lực, thật sự đã mệt mỏi.

"Lúc nãy lão gia không tìm thấy Đại cô nương, sốt ruột lo lắng." Tôi tớ nhỏ giọng nói, "May mà Tam phu nhân ngăn cản lão gia lại, nếu không lão gia nhất định sẽ đùng đùng lên núi."


Dung Ly xoay chuyển đôi mắt, không nóng không lạnh mở miệng: "Tam phu nhân ngăn cản lão gia? Cản hướng nào đâu, cản ở ngoài cổng vòm?"

"Cô nương thật là suy đoán như thần." Tôi tớ nói.

Sau cổng vòm chính là chỗ ở của hòa thượng, Mông Nguyên không cản ngoài cổng vòm thì còn có thể cản chỗ nào, có lẽ vật trừ tà trên người nàng ta cũng vô cùng đặc biệt, bằng không làm sao nàng ta lại hoảng loạn ngăn cản Dung Trường Đình như vậy.

Dung Ly cười thầm trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Một vị là cha ta, một vị là tam nương của ta, sao ta lại đoán không được."

"Cô nương nói phải." Tôi tớ đáp lời.

Dung Ly rũ mắt nhìn mèo, thấy Hoa Túc đang đối diện với nàng bằng khuôn mặt của mèo con, đầu cũng không ngẩng lên.

Sau khi vào cửa sau chùa liền thấy Dung Trường Đình nóng nảy đi tới, dừng cách đó vài bước, quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen, thấy nàng bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, chầm rãi nói: "Lần sau nếu con mèo này lại chạy trốn hãy kêu tôi tớ đi tìm, tìm không ra thì bỏ con mèo này đi, không nói một tiếng mà bỏ đi, làm cha tìm khắp nơi."


Dung Ly gật gật đầu, "Ly nhi nhất thời nóng vội, đã chạy lên núi tìm."

Nàng tạm dừng một chút, xoay người ra phía sau nhìn tôi tớ đang cõng cô nương kia, "Ta đuổi theo mèo lên núi, vô tình nhìn thấy một bóng người, đến gần phát hiện là một cô nương, chỉ là không biết vì sao cô nương này hôn mê bất tỉnh, trên xiêm y còn dính máu."

Dung Trường Đình dời mắt, quả thực thấy tôi tớ đang cõng một nữ tử dính máu đầy người, sắc mặt nàng kia tái nhợt, đầu tóc hỗn độn, bộ dáng có vẻ nghèo túng, tuy ăn mặc kỳ quái, nhưng...... Ước chừng còn thở.

Lần này ra ngoài không mang theo phủ y đi cùng, trong nhóm người không có ai biết y thuật.

"Cô nương này nhìn như bị thương, nếu không, chúng ta đem nàng xuống núi, tìm đại phu xem cho nàng, cô nương này một thân một mình hôn mê nằm trên núi, tóm lại...... Không được tốt cho lắm." Dung Ly chần chừ nói.


Mông Nguyên nhìn nữ tử này một lúc lâu, mày nhẹ nhàng nhăn lại, chưa lên tiếng, ánh mắt thỉnh thoảng ngó ra phía sau cổng vòm.

"Đúng vậy, đợi cô nương này tỉnh lại thì tiễn nàng đi là được." Tự Chiêu nói.

Dung Trường Đình suy tư một lát, gật đầu: "Vậy cứ theo lời các ngươi."

Dung Ly cười cười, thực sự vừa lòng.

Tiểu Phù đi tới nắm lấy cánh tay Dung Ly, nhỏ giọng nói thầm: "Cô nương đi thật lâu."

Nàng ấy cúi đầu nhìn mèo, nói tiếp: "Vừa rồi con mèo này chạy trốn thật là nhanh, bây giờ lại ủ rũ, chẳng lẽ chạy bị đau chân?"

Dung Ly lắc đầu, thật lớn mật mà cào cằm của Thùy Châu, chỉ một chút liền vội vàng thu tay lại, "Nó thật sự rất ngoan." Làm nàng đuổi theo đến hai cái đùi thiếu chút nữa mất tri giác.

Hoa Túc bỗng dưng ngẩng đầu lên, mắt xanh lạnh căm căm, con ngươi sắc bén, không phải là vẻ cảnh giác của con mèo bình thường nên có, mà như thái độ cảnh cáo của vị ngồi trên địa vị cao dành cho.......người khác.
Dung Ly chầm chậm co ngón tay, không biết là đang nói với ai: "Đã không còn việc gì khác, vậy nhân lúc còn sớm xuống núi đi."

Dung Trường Đình gật đầu, "Xuống núi đi."

Mọi người theo đường cũ về lại dưới chân núi, lúc đi lúc về đều không thấy bóng dáng một hòa thượng nào, tuy đi dâng hương, nhưng trong lòng vẫn không yên ổn, ngay cả những tôi tớ cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

Nếu không có hòa thượng, vậy hương khói trong chùa ...... Là ai châm thêm?

Dung Ly ôm mèo, đôi mắt hơi chuyển động, thật cẩn thận nhìn về phía nơi khác, sợ trong chỗ tối bỗng nhiên có thứ gì nhảy ra.

Vừa rồi Hoa Túc sốt ruột chui vào thân thể Thùy Châu, giống như muốn trốn thứ gì đó, nhưng rốt cuộc thứ này là cái gì thì nàng không biết.

Tiểu Phù nhỏ giọng nói: "Ta tìm cô nương ở sân sau một hồi, nào biết cô nương lên trên núi, may mà có người lên núi."
"Không sao." Dung Ly ôm mèo thật thận trọng, chưa dám ôm giống như ôm Thùy Châu, không kiêng nể gì mà kéo nó vào trong lòng ngực.

Tiểu Phù bĩu môi, thái độ tự trách, "Lần tới nhất định sẽ không để cô nương một mình đi xa."

Tâm trí của Dung Ly không ở đây, nàng lặng lẽ nhìn qua nơi khác, thứ mà Hoa Túc cũng muốn tránh, hẳn không phải là thứ gì tốt.

Nàng không đi vài bước rồi dừng lại một chút như lúc lên núi, lo lắng đi chậm sẽ để thứ đó nhìn thấy nàng cùng Hoa Túc, còn có nữ tử vốn nên ở trong sơn động kia.

"Không nhìn thấy." Hoa Túc đột nhiên mở miệng, âm thanh lạnh lẽo nhàn nhạt thình lình chui vào trong tai Dung Ly.

Dung Ly đang tập trung tinh thần quan sát khắp nơi, chợt nghe thấy tiếng nói, không khỏi giật mình một cái, ánh mắt cũng run rẩy theo. Nàng đành phải dời ánh mắt, chịu đựng cảm giác khó chịu trong lồng ngực, theo sát phía sau đám người.
"Nếu nó không muốn cho ngươi nhìn thấy, thì ngươi không thể thấy nó." Hoa Túc lại nói.

Khi Hoa Túc nói chuyện, mèo nằm trong lòng Dung Ly cũng kêu to lên. Từng tiếng mèo kêu bình tĩnh lại quá lạnh, một chút lên xuống cũng không có, hoàn toàn trái ngược với những con mèo khác, làm người nghe sởn tóc gáy.

"Tới chính là quỷ, hơi thở khá quen thuộc." Hoa Túc lạnh lùng nói.

Dung Ly chưa đáp lời, một bước dài một bước ngắn đi xuống dưới chân núi. Lông mi nàng khẽ run, trên trán toát ra một lớp mồ hôi, vì đổ mồ hơi nên trông cả người lại thêm tái nhợt vài phần.

Tiểu Phù cứng đờ, sau một lúc mới ấp úng hỏi: "Cô nương, sao mèo này kêu kỳ quái như vậy, lúc trước nó có kêu như vậy đâu."

Dung Ly cười, nhẹ thở phì phò nói: "Sao giống như ngươi có thể nghe hiểu nó đang nói cái gì."

Tiếng nói của nàng vừa dứt, đệm thịt lạnh lẽo mềm mại dưới bàn tay mèo đặt lên gan bàn tay của nàng, tựa như nắm lấy sinh mạng của nàng.
Tổ tông này không vui.

Tiểu Phù lại nói: "Lúc trước nó kêu nhỏ nhẹ, còn lặp lại ngắt quãng, nũng nũng nịu nịu, giống hệt hát tuồng."

Dung Ly không sợ tổ tông này sẽ lấy mạng nàng, mà sợ Tiểu Phù khó giữ được cái mạng nhỏ, "Có lẽ vừa rồi nó đã chạy mệt mỏi, không nũng nịu nổi."

Tiểu Phù cái hiểu cái không gật gật đầu, mắt rũ xuống liền đối diện một đôi mắt mèo lạnh băng, không biết sao mà cả người run rẩy, giống như bị làm cho giật mình hoảng sợ, nhưng rõ ràng đây chỉ là mèo con chưa tròn một tuổi, chẳng biết mình đang sợ cái gì.[BHTT] [Editing] Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy - Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
Xuống dưới chân núi, lại đi tới phía trước là chiếc cầu làm bằng ván gỗ lung lay treo giữa sông, Dung Trường Đình đã đi đến giữa cầu, Tự Chiêu cùng Mông Nguyên ở bên cạnh hắn, phía sau là tôi tớ cõng nữ nhân kia.

Dung Ly đang muốn lên cầu, chợt thấy một trận gió lạnh thổi qua, làn gió ập vào trước mặt, như sao băng phi điện*. Thân thể nàng cứng đờ, sắc mặt lại không dám thay đổi, chân nâng lên chỉ dừng một chút liền đạp xuống.

(*Là phép ẩn dụ có ý nghĩa vô cùng nhanh chóng.)

Gió gào thét mà đến, thổi mái tóc đen của nàng tán loạn như khói bay, dây lụa đỏ kẹp trong đó phất phơ không ngừng.

Dung Ly giơ tay vén tóc phủ trước mặt ra sau tai, giống như vô tình mà nhìn theo hướng gió phát ra, chỉ thấy một bóng xanh bay xẹt qua mắt nàng.

Thực nhanh, tựa như tia chớp.

"Là nàng ta." Hoa Túc đột nhiên nói.
Dung Ly ôm chặt mèo trong lòng, nâng một bàn tay lên che trước đầu nó, chậm rãi bước lên cầu, suýt nữa bị gió thổi nghiêng qua bên cạnh.

Tiểu Phù đỡ nàng, nhíu mày nói: "Sao bỗng dưng nổi gió lớn thế này."

Dung Ly đẩy tay nàng ấy ra, nhẹ giọng nói: "Ngươi hãy đi trước, ta tự mình nắm dây đi."

Tiểu Phù không chịu buông tay, lại nắm cánh tay của nàng, "Ta muốn đi cùng cô nương."

Dưới cầu nước sông xanh biếc một mảnh, sâu không thấy đáy, khi gió lạnh thổi qua, nước sông cũng lao nhanh như tuấn mã chạy đuổi nắng đuổi gió, sóng lớn dựng lên vang ầm ầm.

Cầu gỗ đột nhiên lắc lư, người trên cầu vội vàng nắm sợi dây thừng, tôi tớ cõng nữ nhân kia lảo đảo một cái, may mà tỳ nữ phía sau kéo cánh tay hắn lại, nếu không nhất định phải lao ra khỏi dây thừng.

Dung Trường Đình chợt quay đầu lại, "Đi đỡ cô nương!"
Mấy tôi tớ xoay người, lung lay đi về phía nàng.

Dung Ly nhíu mày, liếc nhìn bóng xanh kia một cái, ánh mắt lướt qua bia đá có khắc chữ "Thu Thọ".

Một nữ tử áo xanh đứng sau tấm bia đá, nàng ta bị che dưới bóng cây, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ như uống máu, đôi mắt đen kịt đáng sợ, tròng mắt như vừa mới vớt ra từ trong mực, hốc mắt gần đen hoàn toàn.

Trên mặt nàng ta không có biểu hiện gì, hai cánh tay bất động buông thỏng bên người, đôi môi đỏ thắm giật giật, dường như đang phát ra chữ gì.

Dung Ly chỉ đưa mắt liếc nhìn một cái, không biết nàng ta đang nói cái gì.

"Ngươi." Mèo trong lòng ngực bỗng nhiên kêu một tiếng, ngay sau đó bên tai nàng truyền đến tiếng của Hoa Túc.

"Cái gì?" Dung Ly kinh ngạc hỏi.

"Nàng ta nói chữ ' ngươi '." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Tiểu Phù nóng lòng như lửa đốt, trên đầu gió thổi vù vù, "Cô nương người đang nói cái gì? Gió sao lớn như vậy, thế này làm sao qua cầu đây."
Dung Ly hơi mím môi, kể ra thì nàng đã đối mặt với quỷ áo xanh này ba lần, lần đầu còn thấy quỷ này ăn linh hồn tỳ nữ treo cổ, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp nàng ta.

Nàng ta nhận ra mình, Dung Ly nghĩ thầm trong lòng, nếu không cũng sẽ không tự nhiên nói một chữ "Ngươi".

Trên cầu, Dung Trường Đình suýt nữa không đứng vững, vốn muốn quay đầu lại xem nhưng bị Mông Nguyên cùng Tự Chiêu đẩy đi, vội vội vàng vàng đi tới đầu cầu, tôi tớ ở trên cầu cũng sốt ruột đi qua, cầu lắc lư đến mức không thể chạy được.

Dung Ly thả một bàn tay xuống, đẩy cánh tay Tiểu Phù nói: "Ngươi hãy đi trước, không cần đỡ ta, ta nắm lấy dây thừng là được."

Tiểu Phù dậm chân, "Ta vạn sẽ không bỏ cô nương chẳng màng!"

Dung Ly thật đau đầu, không biết nha đầu này trở nên bướng bỉnh như thế từ khi nào.
"Không còn kịp rồi." Hoa Túc lạnh giọng nói.

Dung Ly không biết Hoa Túc nói chuyện có bị quỷ áo xanh nghe được hay không, khi nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của nàng ấy đều run sợ trong lòng.

Hoa Túc vừa dứt lời, nơi xa kẽo kẹt một tiếng vang lên, có thứ gì đang đứt ra.

"Cầu ——" Tiểu Phù hét to.

Dung Ly bỗng ngước mắt lên, nhìn thấy dây thừng trên cầu đứt ra thành hai đoạn nhắm thẳng khe núi rơi xuống, mấy tấm ván gỗ rơi xuống nước, làm bọt nước văng tung tóe khắp nơi, chỉ trong chớp mắt liền bị đánh xa hơn mười thước.

Tôi tớ đang đi trên cầu cũng ngã xuống nước, bị nhấn chìm không còn trông thấy đỉnh đầu, cũng chưa kịp phát ra tiếng.

Dung Ly im lặng ầm thầm lấy Họa Túy ra, năm ngón tay nắm chặt cây bút, khẽ lắc đầu nói: "Kêu ngươi đi sớm một chút ngươi không nghe, bây giờ đi không được rồi."
Nàng nói quá mức bình tĩnh, dường như đã đoán trước, Tiểu Phù ngơ ngác quay đầu, cả người run rẩy vô cùng, "Cô nương, chúng ta đi qua thế nào?"

Nước sống dưới chân núi giận dữ cuồn cuộn, lúc tới rõ ràng yên ả như mặt ngọc, lúc này có thể so với rồng xanh phá biển.

Đầu bên kia cách 300 thước, Dung Trường Đình kinh ngạc nhìn cầu gỗ sụp đổ, nơi xa không nhìn thấy rõ vẻ mặt.

Mấy tôi tớ mềm nhũn hai chân, quỳ gối bên vách núi, cúi đầu nhìn nước sông trào dâng, nhất thời không thể lấy lại tinh thần.

Tự Chiêu bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hai vai thon gầy run lên không ngừng.

"Ly nhi, Ly nhi ——" Dung Trường Đình giương giọng hô to.

May mà nữ tử hôn mê bất tỉnh kia chưa bị cuốn vào dòng sông, hiện tại vẫn mềm oặt nằm trên lưng tôi tớ.

Dung Ly ôm Thùy Châu, không dám quay đầu, e sợ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy quỷ áo xanh kia đã đến phía sau lưng mình.
Tiểu Phù nhìn trái nhìn phải, ngơ ngác không biết làm sao qua sông, nước sông mãnh liệt như vậy, lại không biết dưới chân núi có bè trúc hay không, cho dù có bè trúc, nàng ấy cũng, nàng ấy cũng sẽ không qua đâu......

"Quay đầu lại." Hoa Túc lãnh đạm nói.

Dung Ly nghe tiếng nghiêng người, hơi thở trở nên khó khăn, sau khi xoay người, quả thực lại nhìn thấy quỷ áo xanh đứng sau tấm bia đá. Nàng chưa dám nhìn quá lâu, chỉ liếc mắt liền dời đi, làm bộ nhìn sang nơi khác, đuôi mắt ửng hồng, hai mắt hơi trừng to trông như vô cùng mê mang.

Thân thể Dung Ly yếu ớt, vừa rồi bị dọa suýt nữa không thể đứng vững, dứt khoát giơ tay chống vai Tiểu Phù.

Tiểu Phù cũng xoay người lại, cổ họng nghẹn ngào chịu đựng không khóc, "Cô nương, chúng ta nên làm thế nào cho phải đây."

Bên kia, Dung Trường Đình vẫn còn kêu, kêu đến tê tâm liệt phế.
"Cha chắc chắn sẽ nghĩ được cách tới cứu chúng ta, đừng sợ." Dung Ly nhẹ giọng an ủi.

Tiểu Phù đành phải gật đầu, mắt trông mong nhìn phía xa, giương giọng nói: "Lão gia, ta cùng Đại cô nương ở chỗ này ——"

Mèo trong lòng Dung Ly chậm rãi ngồi dậy, sống lưng nhỏ gầy cong lên, mắt xanh không hề chớp mà nhìn chằm chằm hướng phía sau tấm bia đá.

Đều nói mèo có thể nhìn thấy người âm, cho nên Hoa Túc cũng không sợ bị lộ thân phận, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào con quỷ kia.

"Làm thế nào cho phải." Dung Ly hạ giọng nói.

Tiểu Phù cho rằng cô nương đang nói chuyện với mình, ngơ ngác trả lời: "Chúng ta ở đây chờ lão gia? Lão gia nhất định có thể nghĩ ra cách."

Mèo cong lưng bằng phẳng kêu to một tiếng, ngắn ngủi bình đạm.

"Không nghĩ tới nàng ta vẫn ở Kỳ an, còn ở trên núi Hóa Ô, vốn tưởng nàng ta sẽ đi nơi khác trốn trận sương mù kia." Hoa Túc mở miệng, giọng nói nhàn nhạt rót vào tai Dung Ly.
Nàng ấy cười lạnh một chút, nói tiếp: "Đại trận tuyệt đối không phải trùng hợp, hòa thượng trên núi lấy người sống nuôi quỷ, sợ chính là nuôi nàng ta, có lẽ trong chùa Thu Thọ có người phản lại theo con quỷ này."

Dung Ly dường như có thể sắp xếp mọi việc rõ ràng hơn được chút, quỷ áo xanh muốn biết hướng đi của Hoa Túc, tra hỏi quỷ giả hòa thượng kia, rồi lừa gạt hòa thượng thật bày ra đại trận, ý đồ bắt Hoa Túc, còn làm hại một số hòa thượng phải lấy thân nuôi quỷ.

"Xuống núi." Hoa Túc nói.

Mèo đen chuyển động mắt xanh, nhìn qua chỗ khác.

"Chúng ta đến dưới chân núi chờ, qua lát nữa chắc hẳn sóng lớn sẽ ngừng lại, đến lúc đó thuyền có thể qua sông." Dung Ly chầm chậm nói.

Tiểu Phù liên tục gật đầu, nhìn qua bên kia sông, "Chúng ta phải nói với lão gia sao?"
"Ngươi kêu là được." Dung Ly nói.

Tiểu Phù thật sự kêu lên, kêu xong, Dung Trường Đình còn đứng ở bên kia vách núi một lúc rồi mới dẫn người xuống núi.

Dung Ly vịn vai Tiểu Phù, mặt hơi nghiêng qua bên, khi theo bậc đá đi xuống, đột nhiên cảm thấy có bóng đen đi theo, quỷ khí âm trầm dừng phía sau cổ nàng, như một bàn tay muốn bóp chết nàng.

Hoa Túc nói khẽ: "Lại đuổi kịp."

Dung Ly vội vàng che miệng mèo đen trong lòng, mèo con nhỏ, lòng bàn tay nàng để lên mặt nó liền che phủ hoàn toàn.

Mèo đen vẫn chưa giãy giụa, chỉ bình thản kêu một tiếng, nghe vào tai Dung Ly lại là âm thanh lạnh nhạt.

Hoa Túc nói: "Ta lấy tiếng tim đập truyền vào tai ngươi, nàng ta không nghe thấy, trước kia ta đã nói với ngươi, không có miệng cũng có thể nói chuyện, chính là như vậy."

Lúc này Dung Ly mới thả tay ra, nắm chặt Họa Túy không dám buông, trong lòng cân nhắc nếu quỷ áo xanh kia nhào đến, nàng nên...... Vẽ cái gì?
Mới đi chưa được vài bước, quả thực có một luồng quỷ khí từ sau ập đến, quỷ khí còn cuốn theo gió núi.

Ớn lạnh xâm nhập, như lưỡi dao cứa vào cổ.

Nội tâm Dung Ly căng thẳng, vội vàng xoay người lại, chưa dám lấy Họa Túy từ trong cổ tay áo ra, trong lòng nàng biết rõ quỷ này vì Hoa Túc mà tới, tuyệt đối không thể để nàng ta thấy Họa Túy.

Nào dự đoán được, quỷ này không phải muốn gϊếŧ nàng, mà là nhập vào cơ thể Tiểu Phù. Khói đen như nước chui vào gáy Tiểu Phù, con ngươi Tiểu Phù lập tức đờ ra, hai mắt đen thui như mực.

Dung Ly chợt lảo đảo, thả cánh tay vịn trên vai Tiểu Phù xuống, giày thêu vô tình dẫm lên một khối bùn đất ẩm ướt, dưới chân trượt đi, nàng thình lình ngưỡng nửa người ra ngoài vách vúi.

Một bàn tay nàng ôm chặt Thùy Châu, trên mặt trở nên tái nhợt vô cùng, mái tóc cùng dây lụa đỏ theo gió bay lên, cứ như vậy ngã ra vách núi.
Ánh mắt không giấu được sự hoảng loạn, đôi mắt trong trẻo trừng to, lã chã sắp khóc, bộ dáng yếu ớt như con diều bay theo gió không nơi nương tựa.

Con quỷ chiếm thể xác Tiểu Phù đứng bên vách núi khom lưng nhìn xuống, trong mắt tựa khảm hai viên ngọc đen, quỷ quyệt vô thần.

Dưới chân núi nước sông lao nhanh thường thường hóa thành sóng vỡ, như bàn tay quỷ không xương, lang thang không mục tiêu mà bắt lấy.

Dung Ly ôm chặt Thùy Châu, trái tim đập kinh hoàng, trong lúc nhất thời đau đầu choáng váng, thiếu chút nữa ngất xỉu. Nàng nhìn chằm chằm bên vách núi, đợi cho khuôn mặt Tiểu Phù bị cành cây xanh mọc lan tràn che lấp, nàng vội vàng lấy Họa Túy ra, trống rỗng vẽ vài nét bút.

Mực nước ngưng tụ, hóa thành một sợi dây thừng dài treo trên cành cây.

Dung Ly mau chóng nhét Họa Túy vào đai lưng, đột nhiên nắm lấy sợi dây thừng lay động theo gió kia. Cổ tay trắng gầy run run, năm ngón tay nắm chặt, cánh tay đau đến như muốn đứt gân cốt .
Gió núi tới trùng hợp, thổi nàng hướng đến sườn vách núi bên kia một chút, mắt thấy sắp với tới sạn đạo*, nàng vội vàng buông lỏng tay ra, ôm Thùy Châu lăn xuống sạn đạo lung lay nghiêng ngã kia.

(*Đường làm bằng cọc gỗ lát ván trong hẻm núi hoặc bờ vực.)

Nàng quá nhẹ, tiếng động tạo ra đã bị tiếng nước sông quay cuồng bao phủ.

Thùy Châu từ trong lòng ngực nàng chui ra, chợt há miệng phun khói đen nồng đậm che trên miệng mũi của Dung Ly, cũng che đậy hơi thở của nàng lại. Đôi mắt xanh vẫn không nhúc nhích nhìn cô nương ngã xuống sạn đạo này, qua một lát mới ngẩng đầu lên một chút, nhìn phía trên vách núi.

Lúc này đã không còn nhìn thấy Tiểu Phù, cũng không thấy quỷ áo xanh đuổi theo.

Dung Ly chầm chậm mở mắt, thong thả thở phì phò, cả người đau đến một câu cũng không muốn nói. Áo lông chồn dính mảng bùn lớn, góc váy vàng nhạt phía dưới cũng không biết bị cái gì móc vào xé rách.
Nàng mấp máy lông mi, yếu ớt hỏi: "Đuổi theo không?"

"Ngươi thật lớn gan." Hoa Túc còn chiếm thể xác Thùy Châu, học bộ dáng ngồi xổm của mèo.

Dung Ly chẳng nói nên lời, cổ tay mảnh khảnh run liên tục, thân thể cũng không đứng dậy nổi. Vừa rồi nàng chỉ dùng một bàn tay giữ chặt dây thừng, hiện giờ gân cốt đều đau nhức.

"Ta nhìn xem." Hoa Túc cất bước đến gần, bàn tay mèo lạnh băng nhẹ nhàng ấn lên mu bàn tay nàng.

Dung Ly vẫn nằm bất động, trên khuôn mặt trắng nõn chỉ có đuôi mắt là hồng, đôi mắt ướt đẫm như ngậm nước, cánh môi khẽ mím lại, không nói một lời mà chịu đựng cơn đau.

Hoa Túc cúi đầu, cái mũi ướŧ áŧ của Thùy Châu chạm đến cổ tay của nàng, chỉ chạm vào một chút liền nâng lên, tựa chuồn chuồn lướt nước.

Dung Ly biết thể xác của mèo chính là Hoa Túc, mu bàn tay hơi ngứa, không khỏi co năm ngón tay lại.
"Chưa tổn thương đến xương cốt." Hoa Túc ngồi dậy, đôi mắt xanh lạnh lẽo, nghiêm giọng oán trách, "Ngươi biết rõ chỗ đó có bùn ướt còn cố ý dẫm lên, thật sự không sợ chết?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi