TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

Tựa như bạch ngọc dính phấn đỏ.

Đầu ngón tay Hoa Túc cắt nhẹ qua, trên lưng Dung Ly lập tức chảy máu, dọc theo sống lưng chảy tới váy dưới, tràn ra trong nước.

Ngay khoảnh khắc này, cơn đau ùn ùn kéo đến, thổi quét toàn thân Dung Ly, rõ ràng chỉ là sau lưng bị cắt một đường, nhưng dường như lông tơ trên người đều dựng thẳng lên vì sự chấn động này.

Nàng đau đến choáng váng đầu óc, dạ dày quay cuồng không thôi, cơ thể như bị chém làm đôi, nàng chỉ có thể nắm chặt vách thùng, không nhịn được muốn nhấn chìm thân mình vào trong nước.

"Đừng nhúc nhích." Hoa Túc bỗng mở miệng.

Dung Ly nhíu chặt mày, cẩn thận thở phì phò, cổ họng giống bị bóp chặt, không phát ra một tiếng nào.

Quá đau, đau đến thấu xương.

Dần dần, phía sau lưng đã mất cảm giác, thậm chí khi Hoa Túc đem mảnh vảy kia ra nàng cũng chưa phát hiện, thời điểm đau muốn ngất xỉu, chỗ vết cắt đột nhiên có một bàn tay mềm mại lành lạnh phủ lên.

Khí lạnh tỏa ra từ lòng bàn tay Hoa Túc, dọc theo miệng vết thương thấm vào trong.

Chỉ chốc lát, tất cả nỗi đau đều như bị đông lạnh lặng xuống, cả người Dung Ly mềm nhũn, bàn tay buông khỏi vách thùng, suýt nữa ngã vào trong nước, một cánh tay luồn qua eo nâng nàng lên.

Dung Ly thuận thế dựa ra sau, nàng đã đau đến mức sắp ngất xỉu, nào còn lo lắng đến chuyện gì khác. Nào ngờ dựa vào trên người Hoa Túc, quỷ ở phía sau có vẻ hơi cứng đờ, nhất thời không nhúc nhích.

Tay của Hoa Túc còn đặt sau lưng nàng, như muốn mang đi tất cả đau đớn, chỉ còn lại một chút khó chịu giống bị gai châm.

"Còn đau?" Hoa Túc hỏi.

Dung Ly lắc đầu, suy yếu chống người lên, đưa tay ra sờ lưng mình, sau lưng bóng loáng một mảnh, đâu còn sờ thấy vết thương nhỏ nửa tấc. Nàng dừng tay, đột nhiên nghiêng đầu, còn chưa kịp xoay người đã bị đè vai lại.

Hoa Túc lạnh lùng nhìn nàng, "Làm gì vậy."

Vành tai Dung Ly nóng lên, nhỏ giọng hỏi: "Cho ta nhìn xem, mảnh vảy trông thế nào."

Một bàn tay duỗi qua vai nàng, hai ngón tay thon dài kẹp lấy một vật.

Vảy cá đỏ như chu sa, bên trên lấp lánh ánh sáng, cực giống dòng máu chảy xuôi.

Mảnh vảy to khoảng bằng móng tay cái, nhìn cũng dày như móng tay cái, có vẻ còn hết sức cứng rắn.

Dung Ly chỉ nhìn chằm chằm, nào dám giơ tay cầm lấy, trái tim đập thình thịch khiến lồng ngực ngột ngạt. Hơi thở nàng đình trệ, một lát sau mới hỏi: "Đây...... Là vảy của nàng ấy sao."

Hoa Túc ở phía sau nói: "Đúng vậy."

Dung Ly cảm giác trời đất quay cuồng, nhìn không chớp mắt một hồi mới khiến hơi thở bình ổn được chút. Nàng cố hết sức ngồi thẳng người, im lặng thật lâu.

Không nói cũng hiểu, khẳng định khi nàng còn chưa đầu thai, mảnh vảy này đã ở trong linh hồn của nàng, người để lại mảnh vảy chính là Xích Huyết Hồng Long. Nói như thế, không chừng việc Đan Tuyền sinh nàng ra cũng nằm trong kế hoạch.

Nhưng đây là chủ ý của ai?

Dung Ly không tập trung, "Vậy ta là ai, chắc không phải là kiếp trước ta quen biết Đan Tuyền, nàng ấy không nỡ bỏ ta nên trăm phương ngàn kế để lại dấu ấn trên người ta, chờ ta sắp đầu thai thì bắt ta vào trong bụng nàng ấy......"

Càng nói càng ly kỳ, giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, ánh mắt lắc lư do dự.

Chuyện này làm sao có thể, về sau Đan Tuyền mất trí nhớ, hơn nữa đầu thai xong lại trở thành một người bình thường, nếu thật sự muốn tìm một chỗ bất thường, vậy thì chỉ có người đi theo nàng ấy...... Động Hành Quân.

Trái tim Dung Ly như bị kim đâm vào, một ý nghĩ nảy lên trong lòng.

Hoa Túc thu tay về, bỏ miếng vảy vào tay áo, "Ban đầu ta cho rằng mối quan hệ của ngươi và nàng ấy...... Chỉ là mẹ con bình thường, hiện tại xem ra có lẽ không phải như vậy."

Cổ họng Dung Ly như bị mắc xương cá, chầm chậm nâng cánh tay lên chống trên vách thùng. Nàng khẽ mím môi, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta không biết gì cả, ta cũng hoàn toàn ở trong bóng tối."

Nói thật là cẩn thận, còn vô cùng đáng thương.

Hoa Túc vốn muốn tức giận, nghe vậy chợt ngừng lại.

Phía sau vang lên rào một tiếng, hình như quỷ phía sau đứng lên khỏi thùng, bước ra ngoài.

Dung Ly vội vàng quay đầu lại, thấy Hoa Túc đã sắp đi ra bình phong.

Vừa rồi rõ ràng Hoa Túc mặc áo bước vào trong nước, nhưng trên người lại không có nước nhỏ giọt xuống, như thể nước còn chưa rơi xuống đất đã bị bốc hơi, ngay cả nơi bị giẫm lên cũng không lưu lại một dấu giày.

Áo đen của nàng ấy ướt đẫm dính lên người, quỷ khí xoay vòng quanh thân, áo đen bỗng trở nên khô ráo nhẹ nhàng.

Dung Ly vẫn chưa lấy lại tinh thần, còn suy nghĩ về chuyện của vảy cá, nàng không biết nửa hồn kia của Đan Tuyền có trở về tìm nàng hay không, nhưng nàng hiểu được, nếu biết thêm điều gì nữa, sợ là Hoa Túc sẽ muốn đường ai nấy đi với nàng, nghiêm trọng hơn, e rằng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt.

Tuy giữa các nàng dường như không có ân, cũng chẳng có nghĩa.

Tách ra không được, xa cách cũng không được.

Dung Ly cắn môi dưới suy tư một lúc mới ra khỏi thùng gỗ, nghiêm túc lau chùi thân thể, mặc xiêm y vào.

Hoa Túc ngồi sau bình phong, lại lấy vảy của Xích Huyết Hồng Long ra xem, hơi nghiêng đầu quan sát, mái tóc quấn lên rũ xuống, mượt mà đáp trên vai.

Dung Ly đến gần, vừa thắt đai lưng vừa liếc nhìn mảnh vảy trong tay nàng ấy, "Ngươi nói...... Vì sao Xích Huyết Hồng Long phải để lại mảnh vảy trên người của ta."

Hoa Túc quay đầu nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài ngước lên, ánh mắt lãnh đạm, "Nàng ấy quen biết ngươi, hồn của ngươi bị nàng ấy giữ ở bên cạnh, chờ thai nhi trong bụng sắp sửa ra đời, ngươi chỉ cần nhập vào bụng, nếu không chắc chắn sẽ bị linh hồn đầu thai khác chiếm mất, trên thế gian ít có chuyện trùng hợp đến vậy."

"Nhưng ta...... Không nhớ gì cả." Dung Ly lúng ta lúng túng nói.

Đôi mắt mỏng lạnh của Hoa Túc nhìn thẳng vào nàng, "Hiện tại chỉ biết bên cạnh nàng ấy là Động Hành Quân, không biết còn có yêu ma quỷ quái gì khác hay không, nếu không, vậy ngươi đoán......"

Hơi thở Dung Ly đình trệ.

Hoa Túc nói cực kỳ chậm, "Ngươi đoán ngươi sẽ là ai."

Dung Ly cắn môi, bị nàng ấy nhìn chằm chằm đến dường như không chỗ trốn chạy. Nàng hít hà một hơi, nhỏ giọng nói: "Không phải ngươi cảm thấy ta là Động Hành Quân chứ, nếu ta thật sự là nàng ấy thì cần gì chịu thiệt thòi ở Dung phủ mười mấy năm, hơn nữa thân thể của ta là người phàm, một vài pháp thuật đều do ngươi dạy cho ta, cái gì ta cũng không biết làm."

Nàng nói một đoạn, lại tiếp tục: "Ban đầu ta còn rất sợ quỷ, nếu là Động Hành Quân, cần gì phải sợ những thứ đó."

Hoa Túc đang ngồi nên khi nhìn nàng hơi nâng cằm lên. Nàng ấy nghe thật thờ ơ, lông mi chỉ mấp máy một chút.

Dung Ly nôn nóng, duỗi tay nắm lấy một góc áo đen của nàng ấy, "Nếu ta là Động Hành Quân, tại sao dám xuất hiện ở trước mặt ngươi, sợ ngươi rút gân lột da của ta còn không kịp."

Sắc mặt Hoa Túc dịu lại, rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm áo đen của nàng ấy, "Nghĩ cũng phải, tuy Động Hành Quân vốn chính là người phàm, nhưng tu luyện Vô tình pháp, điều đó đã khắc sâu vào linh hồn, sao có thể dễ dàng từ bỏ, ngươi mềm lòng như vậy, ngay cả ba nha đầu cũng không nhẫn tâm bỏ lại."

Dung Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim nhảy lên cao mới dần dần hạ xuống.

Hoa Túc thấy nàng căng thẳng đến mức thở không ra hơi, nhẹ nhàng cười, "Ngươi lo trước lo sau, còn vô cùng lo lắng cho Đan gia và Chu gia, nhìn thế nào cũng không giống đã từng tu luyện Vô tình pháp."

Dung Ly chớp chớp mắt, không lên tiếng.

Hoa Túc lật qua lật lại mảnh vảy trong tay, "Thôi, nếu coi ngươi là Động Hành Quân mà giết ngươi, vậy không chừng Động Hành Quân thật sự đang trốn ở chỗ nào lén lút vui vẻ."

Dung Ly gật đầu, "Nàng ấy cũng quá xảo quyệt."

Hoa Túc chỉ cười không nói, nụ cười có chút lạnh lùng.

Dung Ly xoay lưng đi về phía giường, chợt nghe Hoa Túc cực kỳ bình tĩnh nói một câu: "Nếu để ta biết nàng ấy lại muốn hãm hại ta, nhất định khiến nàng ấy sống không bằng chết."

Nàng dừng bước chân, sau đó làm bộ thản nhiên ngồi lên giường, chầm chậm nằm xuống, lặng lẽ sờ soạng sau lưng mình một chút, thật sự không còn đau.

Ban đêm, nàng ngủ không được yên ổn, đang mơ mơ màng màng thì mơ hồ nghe thấy có người cãi nhau.

Dung Ly ngủ nông, chốc lát liền bị đánh thức, vội vàng ngồi dậy, trước mắt tối đen, ngồi một lúc mới tỉnh táo lại.

Giá cắm nến trên bàn đột nhiên sáng lên, ánh lửa chói mắt.

Dung Ly nâng năm ngón tay trắng gầy lên che trước mặt, qua hồi lâu mới thích ứng được ánh sáng.

"Ngủ không được?" Hoa Túc hỏi.

Dung Ly nghiêng tai lắng nghe, quả thực nghe thấy tiếng cãi nhau, khẽ hỏi: "Chỗ nào cãi nhau vậy."

Hoa Túc không mặn không nhạt nói: "Chính là gánh hát chở các ngươi đến đây."

Dung Ly buồn bực, mấy người gánh hát kia ban ngày nhìn thật là hòa thuận với nhau, đâu giống sẽ cãi cọ ồn ào như thế.

Tranh cãi cũng khá kịch liệt, nữ tử kêu to đến khàn giọng, nam tử cũng càng nói càng tức giận, gào thét lên.

Không bao lâu, cửa bị gõ vang, Tiểu Phù ở bên ngoài nhỏ giọng gọi: "Cô nương, cô nương?"

"Chuyện gì." Dung Ly lên tiếng, trong lòng biết nha đầu này đã theo nàng nhiều năm, có lẽ đoán được nàng bị đánh thức.

Tiểu Phù ở ngoài cửa nói: "Cô nương, ta mang hương an thần tới, cần châm một cây không?"

"Tiến vào." Dung Ly đáp.

Vừa dứt lời, nàng chợt nhìn về phía Không Thanh đang ngồi ở góc tường, thấy Không Thanh trúng thuật vẫn còn hôn mê, quỷ lột da đứng bên cạnh không nhúc nhích. Dung Ly vội vàng nhìn qua Hoa Túc, môi hơi hé mở, đưa mắt ra hiệu với nàng ấy.

Hoa Túc miễn cưỡng cong ngón tay một cái, một sợi quỷ khí lập tức từ trên người Không Thanh bay ra, trở về ngón tay nàng ấy.

Cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, Không Thanh ngồi trên ghế bỗng dưng mở mắt.

Không Thanh như bị bừng tỉnh, cả người đột nhiên chấn động, lúc mở mắt ra nhịn không được cắn môi nhíu mày, thân thể đau nhức vô cùng. Nàng ấy hơi híp mắt nhìn ánh nến ảm đạm trên bàn, tròng mắt xoay chuyển dừng trên người cô nương nhà mình.

Tiểu Phù bước vào phòng liền khép cửa lại, nhỏ giọng oán trách nói: "Không biết gánh hát kia xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm tự nhiên cãi nhau, đánh thức nhiều người trong khách điếm, tiểu nhị đi gõ cửa hỏi một lần, bọn họ vẫn không chịu dừng, còn càng cãi càng hăng say."

Không Thanh muốn đứng lên nhưng hai chân tê dại, chẳng biết mình đã ngồi ở đây bao lâu rồi, nhưng nàng ấy không hỏi, cũng không quá sợ hãi, trong lòng biết chắc cô nương và vị kia có chuyện muốn nói nên mới khiến nàng ấy hôn mê.

Tiểu Phù đi vài bước, nghi hoặc hỏi: "Không phải Không Thanh ở lại hầu hạ cô nương sao, đã đi đâu rồi?"

Trong một góc, Không Thanh lên tiếng, "Ở đây."

Tiểu Phù nghe tiếng quay đầu nhìn, thấy một bóng đen lắc lư trong góc, thình lình bị dọa sợ, vuốt ngực nói: "Sao ngươi lại ngồi trong góc xa kia, hù dọa ai vậy."

Sắc mặt Không Thanh không đổi, miễn cưỡng đứng lên, "Sợ quấy rầy cô nương."

Tiểu Phù nói thầm: "Lúc trước ở Dung phủ, một mình cô nương trong phòng sẽ sợ, ta đều nằm bên mép giường với nàng."

Nàng ấy bỗng ngừng lại, con ngươi khẽ run lên, thật cẩn thận nhìn về phía giường của Dung Ly, "Chẳng lẽ......Vị kia ở đây? "

Hoa Túc nhếch khóe miệng, "Nếu thật sự thấy quỷ, cũng không biết sẽ bị dọa đến mức nào."

Dung Ly lắc đầu, thản nhiên nói: "Nàng ấy không ở đây."

Tiểu Phù thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không ở thì tốt, vị kia thật sự là...... Xuất quỷ nhập thần."

Vốn dĩ không phải người, còn không phải xuất quỷ nhập thần sao.

Tiếng cãi nhau phía xa vẫn chưa ngừng lại, ồn ào đến mức cả mái ngói đều sắp bị xốc lên.

"Cái rương kia không vứt bỏ còn giữ lại làm gì!"

"Mang về Tượng Châu cho hắn, mỗi năm vào ngày đó hắn đều phải về Tượng Châu xướng một vở diễn, không xướng thì trong lòng bất an, ngươi đã quên sao."

"Rốt cuộc là hắn bất an, hay là ngươi bất an?"

"Tóm lại cái rương kia không thể vứt bỏ, nhất định phải mang về Tượng Châu."

"Khi đó chẳng phải ngươi rất can đảm sao, bây giờ ngươi giữ lại trang phục của hắn, cũng không sợ nửa đêm hắn tìm tới cửa?"

Hai người cãi lộn ầm ĩ, nữ tử hùng hùng hổ hổ, còn nói vài lời thô tục, nghe giọng của nam tử có vẻ là bầu gánh.

Dung Ly nghe như lọt vào trong sương mù, tuy hai người này nói che che giấu giấu, nhưng đại khái nàng cũng biết được một chút.

Đang yên lành vì sao phải sợ người khác nửa đêm tìm tới cửa, người bình thường vào ban đêm đã yên giấc, tìm tới cửa rõ ràng...... Là quỷ.

Tiểu Phù lo sợ hỏi: "Gánh hát này thật kỳ lạ, rốt cuộc trong rương có cái gì?"

Dung Ly dường như đã hiểu ánh mắt trong đêm mưa của mấy người kia, rõ ràng bọn họ đang nhìn cái rương, thứ để ở trong rương là trang phục của một người khác.

Đối với hát tuồng, trang phục có thể nói là vật hết sức quý giá, trân châu cùng lông vũ đều phải cẩn thận chọn lựa, nếu là người có lòng và khéo tay, không chừng từng đường kim mũi chỉ đều do chính mình may.

Nghe vậy, chủ nhân của trang phục trong rương ắt hẳn đã gặp chuyện gì.

Tiểu Phù lại nói: "Sao cô nương không nói lời nào vậy, không biết Tượng Châu cách nơi này còn bao xa, ta thấy gánh hát này quái quái, đi trên đường bọn họ cũng chẳng nói nhiều được mấy câu, suýt nữa khiến ta buồn chết mất, bây giờ lại nói đến hăng say."

Lúc này Dung Ly mới lên tiếng: "Chuyện của người khác chớ nên để ý, đi theo đến Tượng Châu là được."

"Nhưng, nhưng......" Tiểu Phù nhíu chặt mày, "Nghe có vẻ chuyện này không đơn giản."

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Sao mới khen nàng ấy thông minh, lại trở nên ngốc nghếch rồi, không thể khen ngợi được."

Dung Ly lắc đầu, "Không sao, bọn họ cãi nhau là chuyện của bọn họ, hiện tại không dễ tìm xe ngựa, chuyến đi này chúng ta không thể trì hoãn, biết đâu còn có quan binh truy đuổi phía sau."

Tiểu Phù đành phải gật đầu, "Nếu những người đó có mưu đồ gây rối, ta chắc chắn sẽ bảo vệ cô nương chu toàn."

Hoa Túc lạnh mặt nói đùa, "Nếu thật sự có mưu đồ gây rối, không chừng nàng ấy chạy trốn còn nhanh hơn ngươi."

Tiếng ồn ào kia vẫn chưa dừng lại.

"Lúc ấy ta đã nói phải chôn bộ trang phục kia, ngươi không chịu nghe, bây giờ còn phải chạy về Tượng Châu xướng một tuồng kịch cho hắn, chẳng biết bận rộn như vậy để làm cái gì!"

Một người khác nói: "Vở diễn đó chính là chúng ta cùng nhau xướng."

"Ngươi giỏi, một mình ngươi đóng hai vai, chẳng lẽ ngươi còn muốn mặc trang phục của hắn vào xướng thay hắn, ngươi không sợ bị bám vào người!"

"Đừng nói lớn tiếng như vậy, đừng đánh thức người khác, đến lúc đó xem ngươi giải thích thế nào."

Tiếng ồn ào lập tức ngừng lại, như khói lửa chiến tranh bị dập tắt.

Tiểu Phù nghe xong càng sợ, "Cô nương người nghe kìa, nhất định bọn họ đã hại chết người......"

Dung Ly nhíu mày, hồi tưởng lại chuyến đi vừa rồi, trên thân mấy người gánh hát này chưa có quỷ khí hay âm hồn đeo bám, nếu bọn họ thật sự hại chết người, quỷ kia hẳn nên đi theo gần đó mới đúng, mấy người này cũng không giống như là biết pháp thuật trói buộc quỷ.

Nàng trấn an nói: "Đừng sợ, đâu phải ngươi làm hại, ngươi cứ giả vờ không biết gì hết, trở về ngủ một giấc đi."

Tiểu Phù rất tin tưởng cô nương nhà mình, lập tức gật đầu, một bước quay lưng ra khỏi cửa phòng, vốn dĩ lo lắng cô nương sợ hãi nên mới đến đây, nào ngờ, người sợ hãi chỉ có mình nàng ấy.

Chờ cửa khép lại, Dung Ly thở nhẹ một hơi, nhìn về phía Hoa Túc, nhỏ giọng nói: "Ta thấy gánh hát này hình như chưa bị quỷ quái quấn thân."

Một người sống trong phòng là Không Thanh hoảng hốt, thầm nghĩ đây là đang nói chuyện với mình sao.

Hoa Túc gật đầu, "Đúng vậy, ta cũng không phát hiện điều gì không ổn, trên người bọn họ có chút nghiệp chướng, nhưng lấy tu vi hiện nay của ta thì chưa thể nhìn ra nghiệp chướng đó vì sao mà đến."

"Thôi." Dung Ly nằm trở về, bị quấy nhiễu tỉnh dậy khiến đầu óc choáng váng, cả người cũng không có sức.

Không Thanh nghe tiếp mới hiểu được, cô nương không phải đang nói chuyện với mình. Nàng ấy dứt khoát ngồi xuống, không biết rằng quỷ lột da đang trầm tĩnh nhìn nàng ấy.

Hôm sau, người của gánh hát thức dậy từ sớm, rõ ràng ban đêm thức khuya mà buổi sáng còn dậy sớm đến vậy, dường như không cần nghỉ ngơi.

Dung Ly biết quỷ này vẫn còn bị thương, sao có thể để nàng ấy hao tổn quỷ khí vào việc không cần thiết, dứt khoát nói: "Không cần dùng thuật cho ta."

Hoa Túc cười nhẹ, "Ngươi hài lòng là được."

Trái tim của Dung Ly đập như sấm suốt đêm, nhưng giả vờ không lo lắng gì cả, đôi mắt hơi cong lên, "Ngươi dưỡng thương cho tốt, không cần bận tâm đến ta."

Dưới lầu, ba nha đầu thấy cô nương nhà mình công khai đi ra, nhất thời có chút lúng túng.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới đi tới tiếp đón, nói với bầu gánh: "Đây là tiểu thư nhà chúng ta, không ngờ lại gặp được ở trên trấn này."

Mấy người gánh hát đồng thời nhìn qua Dung Ly, bọn họ đều như đang suy tư gì.

Dung Ly khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều.

Bầu gánh trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Nghe nói cô nương muốn đi Kim Mân thăm người thân?"

Dung Ly gật đầu, nhớ rõ đây là địa danh mà ba nha đầu nhắc đến khi bịa lý do, "Đúng vậy."

Bầu gánh nhìn nhìn xung quanh, nhíu mày nói: "Nếu cô nương không chê, mời lên xe ngựa của chúng ta trước."

Dung Ly biết nghe lời, ngồi vào chỗ ban đầu nàng ngồi, dưới tấm ván gỗ chính là cái rương mà mấy người gánh hát kiêng dè.

Hoa Túc ngồi bên cạnh, "Bầu gánh này có vẻ nhận ra ngươi."

Chờ mọi người đều ngồi ổn định, roi ngựa vung lên, ngựa kéo xe chạy đi.

Ra khỏi trấn, bầu gánh vén rèm lên thò người vào trong thùng xe, để nam tử kia đánh xe.

Bầu gánh nói: "Trông cô nương hơi quen mặt."

Các cô nương của gánh hát đồng thời nhìn về phía nàng, hai người có chút lo lắng.

Dung Ly không nói chuyện, chỉ uể oải ho khan vài tiếng.

Bầu gánh lại nói: "Đêm qua lúc ra khỏi thành, quan binh canh gác cho chúng ta nhìn một bức tranh, người trong bức tranh...... Khá giống cô nương."

Dung Ly tự biết không giấu được, dứt khoát nói: "Là ta."

Bầu gánh đã dự đoán được, không hề kinh ngạc, ngược lại hỏi: "Cô nương là...... Phạm tội gì?"

Tiểu Phù, Không Thanh cùng Bạch Liễu đều hoảng hốt.

Dung Ly ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Ta chưa từng phạm tội, có người đổ oan cho ta, ta đi cầu sự trong sạch."

Bộ dáng yếu đuối mong manh của nàng nhìn sao cũng không giống là sẽ phạm tội, lời này vừa nói ra đã khiến mọi người tin hơn phân nửa.

Bầu gánh suy tư một lát, "Ta thật ra có thể tiện đường đưa cô nương đến Tượng Châu, Tượng Châu cách Kim Mân rất gần, nhưng nếu trên đường có bất trắc gì, e rằng không lo cho cô nương được."

Dung Ly mỉm cười, "Có thể đi nhờ một đoạn đường đã coi như phúc phận của kiếp trước, nếu có khó khăn gì, bầu gánh cứ việc cho ta cùng bọn nha đầu xuống xe ngựa, không thể liên lụy đến các ngươi."

Hoa Túc trầm ngâm liếc nhìn qua, ngón tay thon dài vân vê áo đen một chút.

Dung Ly nghiêng mắt, như đang hỏi nàng ấy, làm sao vậy?

Hoa Túc chậm rãi nói: "Động Hành Quân còn sống, sợ là không biết ăn nói giống như ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi