TUI CẦN MỸ NHAN THỊNH THẾ MÀ LÀM GÌ?!!

Ngày hôm đó nghe “Cởi chiếc áo khoác” xong, các fan đều cảm thấy có lẽ đoạn giới thiệu kia chỉ là một phần của tiết mục, mãi đến một tuần sau, khi trailer của chương trình được tung ra, từ giới thiệu trên fanpage cho đến phụ đề được đánh, tất cả đều ghi là “Diễn viên tấu nói trẻ tuổi Tề Thiệp Giang”!!!

Tin tức này như lửa chốn rừng thiêng, nhanh chóng lan ra khắp mặt trận trên mạng internet.

—— Đây có vẻ là thái độ nghiêm túc chính thức, chứ không giống như chơi đùa.

Mọi người hay tin Tề Thiệp Giang như vậy đều đần mặt ra.

【Đùa nhau à, nghề này mà cũng có thể làm chơi làm bời à? Không phải tin fake đấy chứ, là con Hạ Nhất Vi thật à? Không phải trùng tên đó chứ?】

【Chắc photoshop thôi, hôm bữa Tề Thiệp Giang tấu nói trong đêm hội Trung thu, chắc netizen thấy vậy nên chế.】

【Cái tin vớ tin vẩn gì đây, thần tượng đang hot lại mê tấu nói, đổi nghề sang làm nghệ sĩ tấu nói hả?】

【Ơ không, cái này có cả trailer mà, không giống photoshop đâu. Chẳng lẽ là trò đùa gì trong chương trình giải trí?】

Dù sao thì bây giờ cũng có rất nhiều chương trình không từ bất cứ thủ đoạn nào để câu view.



Độ quan tâm được thể hiện ngay ở tỉ suất người xem đài khúc nghệ, tỉ lệ người xem của chương trình này đó giờ đều dựa vào những người yêu thích khúc nghệ để duy trì, con số thực sự không khả quan.

Thế là kỳ này lên sóng, tỉ lệ người xem tăng lên, nhất là đoạn của Tề Thiệp Giang, Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn lên hình, tỉ lệ tăng rõ ràng.

“Cởi chiếc áo khoác” cũng là một tiết mục kinh điển, từng biểu diễn trên tivi, dù không hứng thú, chỉ cần không quá nhỏ tuổi, có lẽ đều chăm chú xem tivi.

Tề Thiệp Giang lại biểu diễn tiết mục tấu nói truyền thống, hơn nữa rất rõ ràng, lúc phát sóng chính thức, khi anh lên sàn cũng được giới thiệu và phụ đề là diễn viên tấu nói trẻ tuổi.

Tuy rằng phía sau cũng nhắc đến chi tiết diễn viên tấu nói trẻ tuổi, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cũng biết không cần phải để cả phụ đề như vậy.

Còn chưa nói, anh biểu diễn cực kỳ xuất sắc!

Có thể thấy tiết mục đã bị cắt đi một chút, nhưng không ảnh hưởng gì tới mạch của tiết mục, bầu không khí ở hiện trường vẫn đang rất sôi nổi.

Nhất là mới đầu họ làm nền từ Tề Thiệp Giang, trêu chọc anh rõ thảm, thậm chí còn lôi Trương Ước ra kháy đểu anh hai lần liền. Nhịp điệu hết sức thanh thoát, sôi nổi, cả tiết mục đều rất chừng mực, nhưng thể hiện hết sức mượt mà.

Tiết mục tấu nói kết thúc, những khán giả ôm tâm lý muốn chứng thực, xem trò vui đều vô thức bị thu hút, khiến tỉ lệ người xem được duy trì mãi!

Khán giả vừa buồn cười vừa khó mà tin nổi, tiết mục tấu nói còn chưa kết thúc, đã được phát trên mạng.

【Mau xem đài khúc nghệ đi! Xem tiết mục tấu nói của diễn viên tấu nói trẻ tuổi Jesse mới ra lò, mị không đùa đâu, ảnh xứng với danh nghệ sĩ tấu nói thiệt luôn á! Ps: Còn buồn cười nữa.. Để mị xem tiếp….】

【Trước lúc click vào tui còn tưởng title để trêu ảnh thôi, không ngờ thật sự luôn.】

【Tui không tin tui không tin tui không tin….】

【Wait what, ủa tui là fan của diễn viên tấu nói từ khi nào dzạ??】

【Fan sự nghiệp như mị đây muốn bùng cmn cháy luôn!!】

【Fan sự nghiệp?? Hahahaha xin nhường micro lại cho chế, sau này có định làm fan sự nghiệp nữa không? Muốn giúp idol lên biểu diễn trên gala gặp nhau cuối năm à?】

【Thật sự luôn.. rốt cuộc Jesse đang nghĩ cái gì vậy, lần đầu tiên trong đời mị thấy phát triển theo hướng này luôn á!】

【Có mỗi em muốn tag Trương Ước vào thôi ạ? Để mà nói thì bây giờ người muốn bùng cháy nhất là Trương Ước mới đúng chứ?】

【………..】

Điện thoại của Lý Kính bị khủng bố, giới truyền thông điên cuồng tìm người, muốn được phỏng vấn Tề Thiệp Giang.

Lý Kính đều chặn lại, thay Tề Thiệp Giang lên tiếng, nhận trả lời phỏng vấn cho một kênh truyền thông độc quyền, cũng khá là đơn giản, nội dung chủ yếu là: “Jesse nhà tôi thực sự rất thích tấu nói, cũng đã học hỏi về mảng này, trước đó biểu diễn trong đêm hội Trung Thu được rất nhiều khán giả ưa thích, nhân đây cũng muốn gửi lời cảm ơn tới mọi người, điều này đã động viên tinh thần Jesse rất nhiều. Chúng tôi tôn trọng ý kiến của cậu ấy, sau này sẽ chủ yếu hoạt động như một diễn viên tấu nói, cố gắng phát huy và góp phần làm rạng rỡ ngành nghệ thuật truyền thống này —— Cũng rất hoan nghênh các nhà muốn hợp tác về mảng tấu nói.”

Lời của Lý Kính xem như là một thông báo chính thức, xác nhận không có gì nhầm lẫn, Tề Thiệp Giang thực sự muốn làm một diễn viên tấu nói.

Không phải đùa giỡn, cũng không phải hợp tác vượt cấp cho vui.

【Xin quản lý đừng ném nồi lung tung nữa, cười thì cười, chứ tôi không cổ vũ anh ấy làm diễn viên tấu nói! Tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể xuất hiện nhiều hơn một chút mà thôi!】

【Lầu trên nói chuyện mâu thuẫn thế, cười không phải là yêu thích, tương đương với cổ vũ cậu ấy hay sao, cái này do tự mọi người làm ra chứ ai. Tấu nói cũng có mặt ở khắp nơi, nếu nghĩ theo hướng này, nói không chừng còn có nhiều cơ hội được nhìn thấy hơn.】

【….??? Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục!】



Phản ứng dây chuyền của chuyện này không chỉ dừng lại ở đó, còn người thì còn chuyện.

Đối lập với những lá cờ đầu ủng hộ như Liễu Tuyền Hải, Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn, còn có một nhóm nghệ sĩ tấu nói nóng tính đều tỏ rõ thái độ phản đối, thậm chí họ còn cho rằng đây chỉ là một thủ đoạn hòng lấy lòng mọi người.

Tề Thiệp Giang không học qua trường lớp khúc nghệ nào, cũng không thể nói được sư thừa, đến vai vế của mình cũng không biết, lấy tư cách gì để xưng là diễn viên tấu nói chứ? Cùng lắm chỉ là một kẻ nghiệp dư yêu thích tấu nói mà thôi, như vậy cũng hoàn toàn phù hợp với định vị trong lòng khán giả.

Nên khi có phóng viên nói rằng, khán giả rất thích tác phẩm của Tề Thiệp Giang, trong số các tiết mục tấu nói đã lên sóng, Tề Thiệp Giang biểu hiện rất tốt.

Nhưng các nghệ nhân tấu nói phản đối lại cứ nhắc đi nhắc lại chuyện anh không có sư thừa, thế hệ đi trước có quy củ, nếu không có sư thừa thì nổi tiếng đến mấy cũng chỉ là nghiệp dư!

Vả lại, tấu nói đâu có đơn giản như vậy, biểu diễn không tệ là sao cơ? Thuyết học đậu xướng, Tề Thiệp Giang mới biết được bao nhiêu? Biết vài đoạn là được à?

Một bên là phái tiến bộ do nhóm người Mạnh Tịnh Viễn ủng hộ, một bên lại là phái bảo thủ của một bộ phận nghệ sĩ tấu nói, hai bên ai cũng cho rằng mình đúng!

Nhất thời phong ba từ giới showbiz lan tới giới khúc nghệ, từ trên xuống dưới, dường như ai cũng muốn lên tiếng phát biểu cảm nghĩ của mình.

Thế là trọng tâm các cư dân mạng thảo luận cũng bị dời đi, mọi người bắt đầu thảo luận xem liệu Tề Thiệp Giang có thể coi là một nghệ nhân tấu nói thực sự không.

Người có chút am hiểu thì nói được chứ, thông qua kỹ xảo “phốc manh tử” có thể nhìn ra được năng lực của Tề Thiệp Giang.

(Phốc manh tử: Khi nói chuyện nói đằng đông, đá đằng tây, dường như bản thân cũng không biết mình đang nói gì, thực ra đều là biểu diễn)

Người không am hiểu hoặc là nhận định, dù sao cậu ta có thể pha trò khiến mình cười, mình cứ công nhận cậu ta là diễn viên tấu nói thôi, quản cậu ta học hỏi ở đâu làm gì, đây đâu còn là xã hội cũ, nghệ nhân ôm đoàn mà sống?

Hoặc là mờ mịt tỏ ý, mấy cái ý kiến môn phái kia tuy tệ, nhưng Tề Thiệp Giang dường như không có nền tảng tấu nói gì cả, nhất là mấy nội dung khó nhằn.

Như những tiền bối kia, học diễn, xướng hát ca từ thái bình, gõ phách cừ khỏi phải nói rồi.

Lại nói Tề Thiệp Giang chỉ biết có mỗi hát nói, mà hình như còn lạc nhịp thì phải?



Tề Thiệp Giang nghe Hạ Nhất Vi kể rằng có người cho rằng anh không đủ để tự xưng làm diễn viên tấu nói, chỉ mỉm cười, không để ý lắm.

“Thước có khi ngắn, mà tấc có khi dài, một diễn viên giỏi, nhất định phải ráng dài tránh ngắn. Mọi mặt đều ưu tú đương nhiên tốt, nhưng không thể lấy những nhược điểm què quặt này ra để phán xét một diễn viên tấu nói.” Tăng Văn nói vậy.

(Thước có khi ngắn, mà tấc có khi dài: Chỉ mỗi người, mỗi việc đều có sở trường và khuyết điểm, ngắn ở đây chỉ khuyết điểm, dài chỉ sở trường)

Tề Thiệp Giang và Tăng Văn không những không “què quặt”, mà ngược lại họ đều là những nghệ sĩ toàn năng, nhưng trong lòng bọn họ không nghĩ nói vậy là đúng.

Trong nghề trông cửa mà nói, thực ra người trong nghề xem “Cởi chiếc áo khoác” là có thể thấy được trình độ của anh tới đâu, bởi vậy nên những người kia cũng không nói rõ ra, chỉ lấy cái cớ, chứ thực ra vẫn để ý Tề Thiệp Giang là kẻ “hải thanh”.

Vả lại, trước đó cũng có ấn tượng không tốt, thông qua những chuyện bên lề của Tề Thiệp Giang, cùng với những sự việc hiện tại, khiến họ lầm tưởng Tề Thiệp Giang không am hiểu một số kỹ năng, nên mới nói như vậy.

Chứ những người tin tức nhanh nhạy đều không dám mở lời —— bên hiệp hội khúc nghệ đang xét duyệt Tề Thiệp Giang là đệ tử truyền thừa của tử đệ thư, chỉ là tạm thời không tiện để lộ tin tức ra mà thôi.

Người khác không hiểu rõ nội tình, không biết năng lực của Tề Thiệp Giang, nhưng Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn giao lưu với anh lâu như vậy, còn không biết được sao?

Thuyết học đậu xướng, bất cứ ngón nghề nào anh cũng thể hiện được. Anh không hề “tránh khuyết điểm”, mà lúc biểu diễn, lựa chọn tiết mục thích hợp nhất.

Anh xem khán giả tỏ thái độ thế nào để biểu diễn, chứ không phải chỉ biết phơi bày kỹ năng. Thử đọc vè đọc nhịu, tấu một mạch cho đám cư dân mạng kia biết mèo nào cắn mỉu nào xem!

(Tấu một mạch (một hơi), là một kỹ xảo trong khúc nghệ, lấy tốc độ rất nhanh để hát, đọc thuộc lòng, xướng từ, hoặc tự thuật.. Thường sẽ nói liền một mạch không thở, hoặc không để tiếng thở lộ rõ.)

“Tôi đi gọi điện thoại.” Mạnh Tịnh Viễn quen biết rộng, ông suy nghĩ một chút bảo rằng, “Để chú tìm mấy sư huynh sư đệ xem dạo này có tiết mục gì không, cho cháu tham gia, thể hiện tấu một mạch, liễu hoạt.”

Tăng Văn gật gù, không thể để người ta hiểu lầm rằng Tề Thiệp Giang không biết chút kiến thức cơ bản nào, phải thể hiện mới được.

Lúc bấy giờ, người ngoài như Hạ Nhất Vi không hiểu mô tê răng rứa, tấu một mạch thì bà biết, có tiết mục kinh điển như “Gọi món ăn” làm ví dụ, nhưng liễu hoạt là gì thì bà không rõ, “Liễu hoạt là gì vậy?”

“Từ “hoạt” chỉ tiết mục, liễu là học xướng.” Tề Thiệp Giang liền giới thiệu cho bà, “Học hát hí khúc gọi là hí liễu, học ca gọi là ca liễu, tựu chung lại, liễu hoạt có nghĩa là việc học hát trong tấu nói.”

Hạ Nhất Vi sốt sắng: “Thế ngoài tử đệ thư ra, trình độ của con ở mặt này thế nào?”

Bà nhìn một vòng, lại thấy ba người nở nụ cười khó hiểu.

Hạ Nhất Vi: “???”

..

Mặc bên ngoài phong ba bão táp thế nào, phía Tề Thiệp Giang vẫn dựa theo hợp đồng đã định, phải tới ghi hình kỳ thứ hai của chương trình “Về quê ở”.

Lần này lúc anh tới, ban nhạc Quan Sơn đã tới rồi, vừa thấy anh, từ ban nhạc cho tới toàn bộ nhóm ekip ghi hình đều nhìn anh bằng ánh mắt hết sức phức tạp.

Hiển nhiên họ đã nghe nói Tề Thiệp Giang tuyên bố mình muốn debut tấu nói, cảm giác rất khó nói.

Nhất là nhóm Tiếu Tiêu Duy từng lấy Tề Thiệp Giang ra làm trò cười, sau khi xem tin tức, họ đều nghẹt thở, dường như tưởng tượng được sau khi tập ấy đăng lên, các cư dân mạng sẽ cười vào mặt mình như thế nào…

Nhưng cũng không thể trách họ được! Ai mà ngờ được Tề Thiệp Giang không chịu yên ổn làm thần tượng, lại đổi nghề đi làm diễn viên tấu nói!!

—— Đúng vậy, dù từng được tận tai nghe anh tấu đơn cũng như tấu đôi trong đêm hội Trung thu, họ vẫn không thể tin được.

Hay bởi nhà có điều kiện rồi thì nó phải khác, sống tiêu sái như vậy?

“Chọn nhà xong chưa vậy?” Tề Thiệp Giang vẫn hết sức thản nhiên, đi tới bắt chuyện với họ.

“Chọn xong rồi, nghe bảo cậu sắp tới, nên đợi cậu đi cùng.” Tạ Tình yếu ớt nói, lần này anh ấy chọn thẻ, chọn xong chỉ biết đen mặt, trúng phải căn nhà gỗ hẻo lánh.

“Đi thôi.” Tề Thiệp Giang nói, đoạn xách hành lý tới nơi ở lần này.

Con đường không đẹp, mọi người rồng rắn kéo nhau tiến về phía trước.

Tề Thiệp Giang quay đầu lại hỏi Trương Ước: “Anh có bị phóng viên quấy rầy không?”

Trương Ước: “…..Đỡ hơn lần trước một chút.”

Họ đều biết mình đang nhắc tới chuyện gì, lần trước Trương Ước bị Tề Thiệp Giang đá đểu, sau đó truyền thông ầm ĩ quá chừng, lần này hắn cũng bị nhắc đến, nhưng mọi người vẫn tập trung vào Tề Thiệp Giang.

Tề Thiệp Giang mỉm cười, trước khi anh biểu diễn, thực ra đã nhờ Lý Kính gửi tin nhắn cho quản lý của Trương Ước, bởi vì sẽ nhắc tới Trương Ước, nên cũng phải nói với hắn một tiếng. Mãi đến trước khi lên sân khấu, Lý Kính mới báo tin, nói quản lý của Trương Ước bảo rằng: Chắc là cũng được.

Câu trả lời rất mơ hồ, cũng không biết lúc đó Trương Ước như thế nào.

Muốn hỏi Trương Ước như thế nào ấy hả? Tâm tình hắn rất phức tạp, chẳng lẽ lại nói với mọi người rằng họ gặp nhau mỉm cười rồi bỏ qua mọi thù hằn ân oán, lúc đó quản lý còn hỏi hắn được người ta dỗ dành, quan hệ tốt lên rồi à?

Hắn nghe xong còn thấy khó chịu, lầm bầm chửi rủa, rồi mới cự nự mà nhận lời, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, sao cứ lôi mình ra kháy hoài vậy, lần này sẽ nói như thế nào, liệu còn giống lần trước không? Rốt cuộc người này nghĩ gì hả?

Những suy nghĩ như vậy, đương nhiên không thể nói ra trước mặt Tề Thiệp Giang. Đương nhiên, sau khi hắn nghe (lén) tiết mục kia, cũng biết anh đã nói mình thế nào.

Nói thật là, hắn phá lên cười ấy chứ..

Hắn mặc kệ truyền thông nói sao, bản thân hắn trước giờ không hề nghe tấu nói, hắn thấy rất hay, còn đi tìm các phiên bản “Cởi chiếc áo khoác” khác, nhưng cứ có cảm giác không hài như Tề Thiệp Giang.

Ừm, đương nhiên cũng không thể để Tề Thiệp Giang biết chuyện này.



Bởi đồng đội hùa vào giỡn cợt, thế là lần này Trương Ước lại ở cùng Tề Thiệp Giang.

Hai người họ dậy sớm nhất, sáng tinh mơ trông thấy nhau.

Trương Ước vừa đánh răng, vừa nhìn Tề Thiệp Giang cầm vở ngâm nga cái gì đó, hắn đi tới vừa nghe vừa nhìn thử, phát hiện trên đó viết mấy nội dung như lời nhạc, giọng vì đánh răng mà không rõ: “Làm gì vậy?”

“Tôi đang sửa lời nhạc.” Tề Thiệp Giang nói, “Đây là lời của các bản tử đệ thư, tôi muốn sửa sao cho phù hợp với thẩm mỹ hiện đại một chút.”

Bây giờ có rất nhiều khúc nghệ không được đón nghe, thậm chí còn không có người biểu diễn, anh đang nghĩ, không biết liệu có thể thay đổi tử đệ thư một chút, có lẽ sẽ được đón nhận và yêu thích hơn.

Đương nhiên sẽ không thay đổi gì nhiều, chỉ dựa vào thẩm mỹ hiện hành, để nó càng trôi chảy hơn. Giống như những làn điệu hát nói, những năm trở lại đây cũng có sự thay đổi, hay ca từ thái bình có rất nhiều bản vốn có nói và xướng nay chuyển thành chỉ xướng thôi.

Các đời nghệ nhân đều làm vậy, không ngừng đổi mới, làm giàu nó hơn, như vậy mới có thể tiếp tục phát triển.

Tấu nói tốt xấu gì vẫn còn một vài diễn viên, nhưng tử đệ thư chỉ có mình Tề Thiệp Giang biết, anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải làm chuyện này.

Trương Ước không rõ cụ thể tử đệ thư là cái gì, nhưng hắn từng biên soạn rất nhiều bài hát cho ban nhạc Quan Sơn, hắn đánh răng, súc miệng xong, cầm điện thoại mở app nhạc cụ ra, “Cậu ngâm nga thử cho tôi xem.”

Tề Thiệp Giang liền dùng đàn tam để đàn và hát.

Trương Ước vừa nghe liền lặp lại đứt quãng, cuối cùng đàn một đoạn hoàn chỉnh, cứ làm liền một mạch, “Cậu sửa như vậy đi.”

Tề Thiệp Giang liền hiểu ý, anh còn chưa hiểu rõ về dòng nhạc lưu hành, Trương Ước sửa như vậy, có lẽ sẽ dễ đi vào lòng người hiện đại hơn, nhưng vẫn không làm mất sự hàm súc và nét đặc sắc của tử đệ thư.

Tề Thiệp Giang dùng đàn tam gảy lại một lần, xác nhận hiệu quả.

“Thật sự cảm ơn anh, ngày mười tám tôi có buổi biểu diễn tấu nói ở rạp hát kinh thành, anh có muốn tới nghe không?” Tề Thiệp Giang hỏi. Buổi biểu diễn này Mạnh Tịnh Viễn liên hệ giúp anh, đi trợ diễn tấu nói cho một người đồng môn của Mạnh Tịnh Viễn.

Trương Ước nhìn trần nhà, từ tốn nói: “Để tôi xem lại lịch trình… Ngày mười tám à, chắc là rảnh.”

Tề Thiệp Giang gật đầu: “Được rồi, để tôi gửi cách mua vé cho anh.”

Trương Ước: “………..”

Tề Thiệp Giang cười ha hả, “Đùa thôi, đùa thôi, đến khi đó sẽ gửi vé cho anh.”

Trương Ước nghiến răng, bảo rằng: “Mới xem lại, chưa chắc đã đi được.”

Tề Thiệp Giang suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu rảnh thì tới nghe thử đi, nói không chừng khi đó lại lôi anh ra giỡn.”

Trương Ước: “………..”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi