TUI CẦN MỸ NHAN THỊNH THẾ MÀ LÀM GÌ?!!

Phản ứng mạnh như vậy?

Trương Ước chỉ nghĩ nếu đứng theo phía Tề Thiệp Giang, thì hắn nên gọi là cô, nhưng hắn quên mất Hạ Nhất Vi rất nhạy cảm với những chuyện như vậy.

Hắn gượng gạo nhìn Hạ Nhất Vi, lúc này Tề Thiệp Giang đẩy hắn một cái: “Ôi, gọi là chị đi. Anh nhận đằng anh, tôi nhận đằng tôi.”

Trương Ước: “…………..”

Không phải không thể gọi, thế nhưng cứ như vậy, chẳng phải sau này khiến họ trở thành hai người ở hai vai vế khác nhau hay sao?

Nhưng nếu cứ kiên trì gọi là cô, Hạ Nhất Vi muốn ăn thịt người mất…

Trương Ước bẻ lái, rầu rĩ nói: “Hạ lão sư.”

Tề Thiệp Giang không biết còn có cách xưng hô như vậy, bảo rằng: “Gọi như vậy thì khách khí quá.”

Hạ Nhất Vi lườm Trương Ước, kiểu gì cũng thấy không được, “Thôi được rồi được rồi, gọi là em trai thật tôi cũng không nhận nổi, Trương lão sư tới đây làm gì thế nhỉ?”

Bà cũng gọi hắn là Trương lão sư, có thể thấy bà không vui một chút nào.

Tề Thiệp Giang nhịn cười, vội vã giải thích, “À không, con mời Trương Ước tới cùng, anh ấy giúp con rất nhiều việc. Ban nãy anh ấy cũng không có ý gì đâu, chỉ là đứng từ phía con mà suy cách gọi thôi, người có quan hệ thân thiết cũng phải khác, qua lại thường xuyên để xóa bỏ mọi hiểu lầm.”

Lý Kính cũng gật đầu với Hạ Nhất Vi, tỏ ý Tề Thiệp Giang nói thật.

Bấy giờ Hạ Nhất Vi mới dịu đi một chút, tuy rằng cái miệng Trương Ước hơi ngứa đòn, nhưng mà ——

“Ôi, Tiểu Trương à, phải cảm ơn cháu rồi, ban nãy cô hơi kích động, cháu xem cháu cung cấp không ít tiết mục cho Jesse nhà cô…”

Trương Ước: “…………”

Ủa đâu có nói cái này đâu.

Tề Thiệp Giang suýt chút nữa phá lên cười, vội che lấy nửa gương mặt.

“Phụt.” Lý Kính vờ như không cười, nói rằng: “Không phải giúp cái đó, dạo này Jesse đang làm nhạc, Trương Ước lại là cao thủ về mặt này, chỉ đạo cho thằng bé.”

Hạ Nhất Vi: “…..Ồ? Hahahahaha, thế à, tôi không nghĩ tới. Chuyện đó, nào nào, ăn thôi, ăn thôi…”

……

Họ không ra ngoài ăn, mà làm một cái bàn nhỏ, gọi thức ăn ngoài.

Trong bữa ăn Hạ Nhất Vi giới thiệu đạo diễn họ Khương với anh, là một người rất giàu kinh nghiệm, cũng không phải lần đầu tiên bà hợp tác.

Bài hát này, chủ đề là một vai đào nổi danh cả trăm năm trước, đạo diễn muốn thể hiện được cảm giác lịch sử kia, lúc chọn vai cũng tìm một người có khí chất rất phù hợp.

Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu.

“Để Jesse đảm đương chắc là được đấy.” Đạo diễn nghĩ trong lòng, con trai Hạ Nhất Vi, chỉ cần không quá tệ, ông có thể hạ thấp yêu cầu về mặt khí chất, dù sao mẹ con hợp tác với nhau cũng là một điểm sáng lớn.

Ngón giọng thì không cần phải lo lắng, mấy hôm nay đang ầm ĩ chuyện này, ngay cả thầy Mạt Cán cũng khen ngợi anh, như vậy thì không thể tệ được.

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Lý Kính nói, ông không rõ yêu cầu ghi hình của đạo diễn cũng như kinh kịch, chỉ đơn thuần dựa vào mắt nhìn của thị trường, Jesse mà hóa trang nhất định sẽ rất đẹp.

Diễn viên tấu nói mà, am hiểu nhiều, huống hồ Tề Thiệp Giang có kinh nghiệm từng trải phong phú, hồi còn nhỏ đã lên sân khấu sắm các vai nhí, ở hậu trường nhìn rất nhiều, sau này muốn tấu nói, cũng mô phỏng rất giống, đã thành thói quen quan sát những người khác.

Hạ Nhất Vi lấy điện thoại ra cho anh xem, “Trong đó còn có một đoạn độc thoại kinh kịch.”

Tề Thiệp Giang đưa mắt nhìn, cũng may không phải tác phẩm mới trong tám mươi năm kia, anh nhanh chóng nhận ra đó là “Vọng tình ngư”, cắt ghép từ biện hí, anh thuận miệng hỏi: “Đạo diễn Khương muốn giọng hát theo trường phái nào?”

(Biện hí: Biện lương khang hí, một loại nghệ thuật dân gian của Hà Nam (Trung Quốc). ban đầu do Tần xoang (kịch lưu hành ở phía tây Trung Quốc, vừa hát vừa đập hai miếng gỗ vào với nhau) truyền vào, kết hợp với giọng địa phương tạo thành thể loại nghệ thuật dân gian của tỉnh.)

Đạo diễn Khương đứng hình, chậm chạp trả lời: “Cái người được chọn kia, xướng trường phái Triệu.”

Tề Thiệp Giang không biết rằng đạo diễn Khương chỉ ghi hình MV, không am hiểu các loại hình giọng hát, dù sao cũng như nhau, rất thích hợp.

Tề Thiệp Giang suy nghĩ, liền nói: “Trường phái Triệu không đủ ngọt, vai nữ chính của “Vọng tình ngư” rất hoạt bát, để cháu thử cho chú nghe.” Anh đặt đũa xuống hắng giọng một cái, “Cháu chưa chuẩn bị, chú nghe thử xem sao.”

“Ta là chủ phong nguyệt kinh hoa, chốn cẩm lân sánh với trân châu hoàn mỹ. Sóng biếc xanh sương phủ khắp, như dải nước sen trải vây ngọc..”

Anh xướng đoạn này hai lần, lần thứ nhất theo trường phái Triệu, lần thứ hai tiếng ca êm dịu trong trẻo hơn.

Tề Thiệp Giang nói anh không chuẩn bị, nhưng ngồi đây nghe đã thấy rất hay, nhất là nghe ở khoảng cách gần khác với cách màn hình xa lạ.

Hơn nữa xướng lần lượt như vậy, hiệu quả so sánh cũng rõ ràng.

“Ôi, khỏi phải nói, đoạn này thích hợp hơn hẳn. Mọi người nói với lão Vương đi, đến lúc đó ghi âm dùng phiên bản sau hay hơn nhiều.” Đạo diễn Khương nói, “Có người am hiểu tốt hơn bao nhiêu.”

“Dạ? Không cần phải quyết định vội như vậy đâu, cháu chỉ làm mẫu một chút. Vai đào có nhiều trường phái biểu diễn, còn có các trường phái như Yến, Vu, Hạng.. kết hợp với tư thái biểu diễn.” Tề Thiệp Giang liệt kê.

Đạo diễn Khương nghe mà mơ mơ hồ hồ, ông nghe bảo tư thái các trường phái khác nhau, có nghĩa lúc ghi hình ông cũng phải chú ý, bèn hỏi: “Cháu biết những thể loại nào?”

Tề Thiệp Giang bật cười nói: “Phải xem chú ạ, chú thích thể loại nào, cháu học thể loại đó.”

Hoặc nên nói trong bụng diễn viên tấu nói như một tiệm tạp hóa, lúc các rạp hát còn hưng thịnh, có rất nhiều danh gia, không chỉ có kinh kịch, còn có những vai diễn bình hí, biện hí đặc sắc, cái nào nổi thì học cái đó.

Đương nhiên nhất định trong đó cũng phân biệt hay dở, vẫn câu nói ấy, dù giống hay không thì cũng rất ra dáng. Hơn nữa xướng vài câu từ, cho anh thời gian anh có thể học ra ngô ra khoai, với sự hiểu biết và thiên phú mô phỏng của anh thì vẫn tương đối dễ dàng.

Nhưng đạo diễn Khương há miệng, mất rồi một lúc nói không nên lời: “……..”

Ông giơ chén lên, “Giỏi lắm, chú mời cháu một chén.”

Miệng lưỡi truyền thông đúng là lừa đảo, ông lăn lội trong giới showbiz lâu như vậy mà vẫn không tránh khỏi việc bị truyền thông lừa dối. Quan hệ của Jesse với Trương Ước không những không tệ, còn thân đến mức cùng làm nhạc với nhau, Jesse không những không phải bình hoa, còn tốt hơn ông tưởng tượng rất nhiều..

“Phải giữ giọng, không uống được, để cháu lấy trà thay rượu.” Tề Thiệp Giang tự giác mình dựa vào giọng để kiếm cơm, nhất là tử đệ thư, nên đương nhiên không thể dùng thuốc lá và rượu.

Có đoạn ban nãy làm mẫu, đạo diễn Khương chỉ có thể khen anh tự chủ tốt như vậy, hai người cụng chén với nhau.



Sau khi dùng bữa xong, Tề Thiệp Giang nghỉ ngơi một chút rồi tự mình hóa trang, nhân vật chính của “Vọng tình ngư” là một cô gái đương độ thanh xuân, gương mặt phải trang điểm thanh tú hoạt bát một chút, đôi mắt vẽ thành mắt phượng.

Lúc làm tóc thì uốn tóc “tiểu loan đại liễu”, nghĩa là trên trán có bảy vòm cong nho nhỏ, bên gò má thì có một dải tóc ép sát.

(Tiểu loan: loan có nghĩa là uốn cong, tiểu loan tạm hiểu là những lọn tóc được được uốn cong; đại liễu: liễu là lá liễu, dải tóc được tạo hình như lá liễu)

Gương mặt được trang điểm trắng trắng hồng hồng, những lọn tóc bo góc mặt thành hình trứng ngỗng, cũng may Tề Thiệp Giang chỉ có 1/4 huyết thống phương Tây, tóc đen mắt đen, chỉ là đường nét gương mặt sâu hơn bình thường, nhưng rất dịu dàng, có nét đẹp đặc trưng của con người Hoa Hạ.

Mới ban đầu đạo diễn còn cân nhắc xem nên để Hạ Nhất Vi sắm vai hay tìm thế thân, nhưng bởi ngũ quan của bà Tây hóa, khi trang điểm cứ có cảm giác thiêu thiếu cái gì đó.

Trương Ước đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại, trông thấy Tề Thiệp Giang đi ra thì suýt chút nữa không nhận được ra anh. Khung xương của Tề Thiệp Giang không lớn, lúc anh từ tốn bước ra, gần như không phân biệt được giới tính. Nhất là đôi mắt đen đa tình, sau khi làm tóc và kéo khóe mắt lên trông lại càng…

Nói sao nhỉ, trông còn thu hút hơn việc mặc đồ nữ đơn thuần.

“Khụ khụ khụ!!” Trương Ước ho khan mấy tiếng.

Những người khác cũng ló đầu ra nhìn, ai nấy đều kinh ngạc, “Đẹp quá, hóa trang đẹp quá đi mất!”

Còn đẹp hơn trong tưởng tượng của họ nữa!!

Lúc này có vài nhân viên ở hiện trường mới biết thì ra Jesse không tới để thăm ban, mà tới để cứu tiết mục, tuy nhiên họ không thể nào ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.

“Ôi đẹp quá đi mất, bảo sao Trương Ước lại đỏ mặt..”

Cũng không biết ai nói câu này.

Trương Ước: “……….”

Hắn có phần lúng túng, nhưng những người có mặt ở hiện trường cũng không rảnh để bận tâm tới hắn, không chỉ có mình hắn đỏ mặt.

Tề Thiệp Giang cất bước, học theo bước chân của hoa đán dịu dàng đi tới trước mặt Trương Ước.

Ánh mắt Trương Ước hơi tránh né, muốn nói gì đó nhưng nhất thời đầu óc trống rỗng.

Lúc bấy giờ Tề Thiệp Giang hé miệng không biết anh muốn nói gì, nhưng thực sự rất thu hút ánh nhìn của Trương Ước, hắn thầm nghĩ! Mịa nó! Mịa nó! Bộ dạng Tề Giét-si như vậy đúng là không xong! Đột nhiên hắn lý giải được tâm lý các fans của anh!

Trái tim Trương Ước rối bời, lại kích động không tên.

Một giây sau, Tề Thiệp Giang hé môi, mở miệng xướng với hắn: “Nước đã nguội, rượu trong chén đã thay!”

Trương Ước: “…………”

….Đạ mấu, lại còn xướng bằng giọng hoa kiểm.

(Hoa kiểm: mặt hoa, chỉ những vai có tính cách mạnh mẽ hoặc thô bạo trong hí khúc)

Trương Ước còn đang bần thần, suýt chút nữa bị chất giọng của anh hù cho chết khiếp!

Đậu đậu đậu….

Ấy thế mà Tề Thiệp Giang còn hớn hở, chống nạnh cười to.

Sắm vai hoa đán, mà mở miệng lại xướng hoa kiểm, thế mà coi được à?

Hơn nữa câu kia xuất phát từ “Trộm xe ngựa”, không chỉ có thủ pháp xướng hoa kiểm phóng khoáng kiêu ngạo, chữ “chén” được nhấn mạnh, âm cũng rất cao, ở khoảng cách gần như vậy, có thể xưng là khí thế hào hùng.

Trương Ước thay đổi sắc mặt, những tâm tình ban nãy đều bị đập tan, hắn ủ rũ cân nhắc, câu ban nãy chắc phải cung sol trưởng ấy nhỉ?

Đầu tiên Tề Thiệp Giang làm nóng mình, sau đó dựa theo yêu cầu của đạo diễn Khương, thể hiện mấy nhóm động tác, xung quanh rất đông nhân viên, phần lớn mọi người đứng xem Tề Thiệp Giang, phần nhỏ là xem Trương Ước: Không ngờ hai người này trước đó còn kháy đểu nhau, bây giờ lại hoạt động với nhau!

Đây đều là những nhân viên cũ từng hợp tác với Hạ Nhất Vi nhiều năm, họ chụp ảnh cho Tề Thiệp Giang, nhưng Hạ Nhất Vi biết rõ, họ sẽ không đăng ra ngoài trước khi ca khúc lên sóng, bởi vậy nên cũng kệ họ, còn bảo họ chụp thật đẹp rồi gửi cho bà.

—— Mãi đến sau này, có người phát hiện ra hình bóng Trương Ước nhỏ xíu trong bức ảnh, mới gào lên mình bị lừa rồi.

Đạo diễn Khương đắc ý, lần này chọn diễn viên còn tốt hơn với dự định ban đầu của ông.

Một phần là Tề Thiệp Giang hoàn toàn thỏa mãn được khí chất trong lòng ông, rất cổ điển! Hai nữa là Tề Thiệp Giang có nền tảng về mặt này, hóa trang lại đẹp, còn là con của Hạ Nhất Vi, những mặt này đều rất tốt.

Cứ như vậy họ đã quyết định xong, đạo diễn Khương nói cho anh kế hoạch ghi hình, đúng lúc khoảng thời gian này Tề Thiệp Giang đang nghỉ ngơi, có thể hỗ trợ kịp tiến độ của MV, cũng tiện quay đoạn độc thoại.

“Cậu còn có khả năng này cơ à, thân thủ được ra phết.” Đợi Tề Thiệp Giang tẩy trang xong, Trương Ước dựa vào bên cạnh nói.

Trạng thái tĩnh chỉ cần hóa trang là được rồi, nhưng thần thái của Tề Thiệp Giang cũng rất được, từng cử chỉ hành động đều toát lên cảm giác, rất cừ.

“Tôi…” Tề Thiệp Giang suýt chút nữa kể chuyện mình từng luyện công, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt ngược vào, nói rằng, “Tôi cũng không thể xưng là cừ, chỉ nói là được thôi, mới luyện tạm thời mà thôi.”

Nếu luyện công thực sự thì phải có cơ bắp biểu hiện, nếu để anh làm động tác có độ khó cao, như vậy nhất định không được, “Theo lý mà nói, muốn biểu diễn kinh kịch “Vọng tình ngư” tốt nhất, thì phải giẫm thốn.”

Giẫm thốn chính là “giẫm kiễng”, dưới chân cột một chiếc hài bằng gỗ, mô phỏng bước đi khi bị bó chân của phụ nữ thời cổ đại, toàn bộ mũi chân hướng xuống dưới, gót chân cách mặt đất, có thể tưởng tượng sẽ khó nhường nào, có thể nói khiêu công là một trong những môn khó nhất, bây giờ rất ít người có thể diễn được.

(Khiêu công: khiêu ở đây là nhón chân/kiễng chân, là kỹ năng biểu diễn hí khúc. Diễn viên đi một chiếc giày được đặc chế mô phỏng bàn chân được bó của phụ nữ thời xưa) 

Thế nhưng thời của Tề Thiệp Giang có một danh gia biểu diễn cái này. Nhất là trong tác phẩm “Vọng tình ngư”, thực ra vai hoa đán không phải con người, có thể diễn cảnh giẫm kiễng, lật lăn bò thì khó càng thêm khó.

Trình độ như vậy, Tề Thiệp Giang không thể hiện được.

“Cậu là diễn viên tấu nói, với chức vụ của cậu như vậy là được rồi.” Trương Ước vừa nghe, đầu tiên lấy làm thán phục, sau đó liền nói như vậy.

Tề Thiệp Giang lập tức đổi giọng: “Đúng vậy đúng vậy, tôi rất cừ.”

Trương Ước bật cười.

Tề Thiệp Giang cầm dầu tẩy trang nói đùa, bàn tay đưa lên, cơ thể đột nhiên lảo đảo, cũng may Trương Ước đứng phía sau đỡ lấy.

“Sao vậy?” Trương Ước hỏi, trông anh có vẻ không được khỏe cho lắm.

“Không sao đâu, trước đây cũng từng bị như vậy rồi, có lẽ ban nãy dùng sức mạnh quá..” Tề Thiệp Giang lẩm bẩm, anh bảo trước đây từng bị như vậy, thực ra là lúc anh xuyên tới, cũng lảo đảo như vậy, trong đầu dường như có thêm rất nhiều ký ức xa lạ. Lần này cũng giống như vậy.

Tề Thiệp Giang sờ xuống đôi chân mình, trong lòng dâng lên một cảm giác không tên, chẳng lẽ anh nên tới nơi này?

…..

Tề Thiệp Giang dành ra ba ngày, quay xong toàn bộ tư liệu, rồi giúp họ xướng mấy câu độc thoại.

Đạo diễn Khương rất hài lòng, khen hết lời này tới lời khác, bao gồm cả người chế tác ca khúc cũng cảm thấy cuối cùng đã chọn ra được nhân vật thích hợp với đoạn độc thoại, còn phù hợp với phong cách ca khúc.

Còn chưa được mấy ngày, Tề Thiệp Giang đang luyện tập thì Lý Kính gọi điện thoại tới.

“Xuống đi, chú đang ở dưới lầu!”

Lý Kính đột nhiên nói một câu như vậy, còn có phần kích động không kiềm chế được.

Tề Thiệp Giang nghe thấy không giống như chuyện xấu, anh chuẩn bị một chút rồi xuống tầng, mở cửa xe ra ngồi vào.

Lý Kính ném hai tập giấy được cuộn tròn lại, “Cháu xem cái này xem, tốt nhất là học thuộc lòng được, dẫn cháu đi thử vai.”

“Thử vai gì ạ?” Tề Thiệp Giang được tiếp thu ký ức mới, không cần đọc báo anh cũng biết thử vai là gì, chỉ thắc mắc vì sao lại đột ngột như vậy.

Lý Kính không nén nổi sự kích động: “Là phim điện ảnh của Đường Song Khâm! Xem như là nam số ba, đang tuyển chọn, dẫn cháu đi thử vai, lần này cũng khéo lắm, cháu biết không? Cháu là con của Nhất Vi cơ mà!!”

Tề Thiệp Giang: “Liên quan gì tới mẹ cháu ạ?”

Lý Kính hắng giọng một cái: “Lúc đó cháu ở nước ngoài, chắc là không biết đâu, chú kể cho cháu, cháu đừng nói với Nhất Vi đấy.”

Chuyện là thế này, Đường Song Khâm là đạo diễn tên tuổi số một số hai trong nước, có tài nâng đỡ diễn viên, giành được đủ loại giải thưởng. Ông có yêu cầu tương đối nghiêm khắc trong khi tuyển diễn viên, nhận được lời mời thử vai đã là một sự tán thành rồi.

Năm đó Đường Song Khâm còn chưa nổi danh như vậy, cha Tề Thiệp Giang bỏ tiền ra nhét vợ vào làm nữ phụ, diễn xuất của Hạ Nhất Vi ở trong các đoàn phim khác còn có thể coi là bình hoa hoàn hảo. Nhưng dưới tay Đường Song Khâm thì thực sự không ra làm sao, để đạt được hiệu quả cuối cùng mà Đường Song Khâm sầu đến nỗi đêm nào cũng thao thức suy nghĩ không ngủ được.

Quay phim xong ông cho Hạ Nhất Vi vào danh sách đen, từ đó dẫu Hạ Nhất Vi có nổi đến mấy, ông có nghèo đến mấy cũng không hợp tác cùng Hạ Nhất Vi nữa.

Giang hồ đồn đại, cũng chính trong thời gian quay bộ phim đấy, Đường Song Khâm mới bắt đầu bị hói…

Mà đứng từ góc độ của Hạ Nhất Vi, tuy rằng khán giả đều khen ngợi, bộ phim đó là màn thể hiện tốt nhất trong cuộc đời cống hiến nghệ thuật của bà, nhưng bà cũng bị đạo diễn hành rất thảm, cũng bởi vậy mà Hạ Nhất Vi kiên định làm bình hoa.

Tề Thiệp Giang: “…………..”

Tề Thiệp Giang vừa lật tờ giấy ra, vừa hỏi: “Thế cái này là sao ạ….”

Lý Kính giải thích, cũng nhờ đạo diễn Khương. Bộ phim này của Đường Song Khâm có bối cảnh cận đại, các nhân vật chính không là danh linh thì cũng là danh viện. Trong đó vai nam số ba là một danh gia biện hí, các vai diễn khác đều đã định xong, chỉ có nhân vật này là vẫn chưa xác định định được.

(Danh linh: những diễn viên hí khúc nổi tiếng;

Danh viện: những cô gái có tài có dung mạo ra vào xã hội thượng lưu thời xưa)

Đạo diễn Khương vì quay MV, trong buổi tiệc gặp Đường Song Khâm, nghe ông nói còn chưa chọn được vai diễn này, liền lấy tư liệu lưu trong điện thoại ra cho ông ấy xem. Đều là hí khúc, xem ý tứ thôi mà, bởi xướng đoạn trong MV “Vọng tình ngư” ông còn nghe Jesse nói anh cũng biết mô phỏng biện hí.

Đường Song Khâm đắn đo rất lâu, hôm nay xem mà chẳng nhớ mặt diễn viên nào. Cuối cùng vượt qua bóng ma con trai Hạ Nhất Vi, liên hệ với Lý Kính.

Bản thân Lý Kính cũng rất giật mình, công ty họ có người đi thử vai, theo như ông biết, bộ phim này đủ kiểu diễn viên thử vai, nào là diễn viên có trình độ biện hí chuyên nghiệp, diễn viên có nền tảng khúc nghệ, diễn viên hoàn toàn không phải người trong nghề nhưng đã tìm hiểu cặn kẽ… mọi người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng không được chọn, độ khó rất cao.

Cũng bởi vậy nên nếu Đường Song Khâm có thể vượt qua bóng ma trước đó mà liên lạc như vậy, dù đạo diễn Khương có khen lên mây, thì hẳn Jesse cũng có điểm đánh động vào lòng ông ấy.

Thế là Lý Kính liền bảo ông ấy đừng đi vội, ông sẽ đưa người tới.

“Cũng may mà chú nói vậy, không nhất định ông ấy sẽ đổi ý.” Lý Kính rất đắc ý, “Cháu cũng đừng lo, cháu cứ thử xem, nếu được, nếu may mắn mà được nhận, thì sẽ tìm người giỏi nhất huấn luyện cho cháu, đóng phim không khó.. Giét-si à, cháu sao vậy?”

Ông nhìn qua gương chiếu hậu, trông Jesse có vẻ là lạ, chẳng lẽ đang sợ hãi? Ông liền an ủi: “Giét-si à cháu đừng áp lực quá, không được thì chú thương lượng cho cháu biểu diễn tấu nói, cũng không nhất định phải được chọn, chuyện này cũng rất khó, rất nhiều diễn viên đều thất bại…”

“Trên này không ghi tên nhân vật, nhưng cháu có một suy đoán lớn mật, tên của nhân vật biện hí này là “Tiểu Ấn Nguyệt” đúng không ạ?” Tề Thiệp Giang chần chừ nói.

“À, hình như là như vậy, đây là đại sư từ rất nhiều năm trước.” Lý Kính nói: “Cháu biết người này chứ?”

Tề Thiệp Giang hé miệng, nói không nên lời, không biết nên khóc hay nên cười nữa đây.

Anh đâu chỉ biết..

Nhớ năm đó lúc anh ra ngoài tìm tung tích của sư phụ và sư đệ, năm nào cũng ở kinh thành một thời gian, ngoài việc hỏi han tin tức ra, cũng sẽ đi biểu diễn kiếm phí sinh hoạt.

Ban đầu anh mãi nghệ ngoài phố, sau đó được một diễn viên biện hí vừa mắt, giới thiệu đến gánh hát, cho anh biểu diễn tiết mục áp chót, mỗi lần lên sân khấu sẽ tấu đơn, hoặc xướng một đoạn tử đệ thư.

Dựa theo quy tắc, khoản lương mà diễn viên biểu diễn áp chót nhận được do người biểu diễn tiết mục kết thúc bỏ ra, cũng chính là diễn viên biện hí kia, mỗi lần người đó phát tiền cho Tề Thiệp Giang, đều hỏi Tề Thiệp Giang có muốn nán lại tỉnh không. Nếu ở chỗ cũ, anh chỉ có thể mãi nghệ ngoài phố mà thôi.

Bởi vì Tề Thiệp Giang phải đợi sư phụ, nên nói gì cũng không chịu, hằng năm biểu diễn một lần rồi đi, mãi sau này người kia tới kinh thành phía Bắc, dẫu phát triển thuận buồm xuôi gió, nhưng vẫn gửi thư mời cho anh.

—— Mà nghệ danh của người này, chính là Tiểu Ấn Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi