TUI, GẤU TRÚC, LÀM NHÂN VIÊN CHĂN NUÔI THẾ MÀ LẠI HOT

Editor: Ngao

Ngày edit: 19/08/2023

Vân Lương không thể động đậy, chỉ cảm thấy trên người nặng trĩu, hơn nữa cảm giác này hết sức quen thuộc, làm cậu không khỏi nhớ tới người đàn ông vừa mới vừa cách biệt không lâu kia.

Cậu nghĩ thầm, trách không được cậu cảm thấy hành vi hình thức người nọ rất quen thuộc, hóa ra là giống rắn a.

Nghĩ vậy, cậu không khỏi trìu mến mà sờ sờ lớp vảy bóng loáng trên đầu mãng xà trên. Lớn đến như vậy lần đầu tiên cậu cùng loài rắn tiếp xúc thân mật, đừng nhìn trên mặt cậu không hiện bất kì cảm xúc nào, kỳ thật trong lòng gấu trúc nhỏ đã bắt đầu hưng phấn mà lăn qua lăn lại.

Cậu thực bình tĩnh, ngoài tấm kính Trường Vinh lại có chút không yên tâm: "Tình huống hiện tại là như thế nào a, mãng xà kia liền cuốn lấy A Lương không bỏ như vậy? Chris tiên sinh, chúng ta có phải nên vọt vào đem A Lương cứu ra hay không?"

Chris: "......"

Ông kỳ dị mà nhìn Trường Vinh liếc mắt một cái, nói: "Không cần thiết, nó sẽ không thương tổn cậu ta."

Tuy rằng nói như vậy, Ông vẫn đi vào phòng triển lãm, đến gần rồi bởi vì "Bất kham gánh nặng", thiếu niên không thể không dựa ở trên núi giả.

"Điện hạ...... Điện hạ?" Chris tới gần đầu mãng xà, trong ánh mắt tò mò của thiếu niên mà nói.

Sau một lúc lâu, mãng xà mới mở to mắt, dùng tốc độ thong thả từ trên người Vân Lương bò xuống dưới.

Vân Lương nhịn không được hỏi: "điện hạ" là tên của nó sao?"

Chris gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu cũng có thể xưng hô với nó như vậy."

Cự mãng nghe vậy chậm rì rì mà quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Vân Lương tán dương, "Tên này thực đặc biệt a, nhưng lại cảm giác cùng khí chất của nó thực phù hợp."

Tuy rằng cự mãng thoạt nhìn thập phần lười nhác, khi ngủ cuộn người lại giống như một cục đá lạnh băng, khả năng cảm nhận được sự tồn tại của nó là bằng không, nhưng khi nó di chuyển, trên người lại có một loại khí thế bức người, khí phách lại uy nghiêm, người khác căn bản không dám đối đầu với nó.

Tựa như vài vị tuyển thủ vừa rồi, bị nó nhìn thoáng qua liền bại trận, xám xịt rời đi, không phải bởi vì tố chất tâm lý bọn họ quá kém, mà là bởi vì áp lực mà cự mãng gây ra thật sự quá mạnh mẽ.

Vân Lương đi theo sau Chris, vừa muốn cất bước rời đi, đột nhiên cảm giác trên đùi truyền đến một lực cản, cúi đầu vừa thấy, cái đuôi cự mãng màu đen xuất hiện ở giữa tầm mắt cậu, cuốn lấy mắt cá chân cậu không bỏ.


Vân Lương: "......"

Chris: "......"

Từ sau khi tiểu thái tử thú hóa, hình như càng thích dựa vào bản năng mà làm việc thì phải.

Vân Lương không nhịn được mà bật cười, cậu ngồi xổm xuống sờ đầu cự mãng, nhẹ nhàng nói: "Làm sao vậy, không nỡ để anh đi sao?"

Đôi mắt vàng kim phản chiếu hình ảnh thiếu niên đang nở nụ cười ấm áp, nó nghe được lời cậu nói: "Em nhất định phải ngoan nha, anh còn có việc nhất định phải đi, nhưng rất nhanh anh sẽ quay lại với em, đến lúc đó sẽ mang cho em bánh quy nhỏ được không?"

Vân Lương ngày trước thường xuyên chiếu cố con non, đối với việc trấn an mấy đứa nhỏ rất có kinh nghiệm. Đừng nhìn hình thể cự mãng lớn như vậy, kỳ thật lần trước Vân Lương đọc qua cuốn sách nhỏ kia, ở tộc đàn nó vẫn là bảo bảo. Đối đãi tiểu bảo bảo, đương nhiên càng phải nhẹ nhàng kiên nhẫn.

—— Không biết dị chủng cùng động vật khác nhau như thế nào Vân Lương nghĩ.

Chris vốn định tiến lên, thấy một màn như vậy liền dừng bước chân, ánh mắt không khỏi nhu hòa vài phần.

Cự mãng chăm chú mà nhìn Vân Lương, đem nụ cười của thiếu niên cùng lời hứa hẹn khắc sâu trong đầu. Một lát sau, nó chậm rãi dời cái đuôi đi, rồi biến mất sau núi giả.

Vân Lương đi ra buồng tham quan, Trường Vinh nhanh chóng chạy đến, khẩn trương hỏi: "Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không? Tôi thấy mãng xà kia có lẽ nặng hơn một trăm cân đi? Eo cậu có đau không?"

Thậm chí còn muốn xốc quần áo cậu lên kiểm tra một lần.

Trong mắt hắn, thiếu niên này thân thể yếu ớt tiểu không chịu nổi sức nặng của cự mãng kia.

Vân Lương vội vàng đè tay Trường Vinh lại, nói: "Không có việc gì, kỳ thật sức lực tôi rất lớn, căn bản không có bị thương."

Trường Vinh bán tín bán nghi: "Được rồi, tôi tin cậu không bị thương. Nhưng mà sức lực rất lớn?"

Nói rồi hắn vươn tay, so đo tay của hai người, nhìn nhìn lại thiếu niên trắng trẻo, phảng phất làn da không có phơi nắng quá nhiều, lắc lắc đầu.

Vân Lương: "......"

—— không cần trông mặt mà bắt hình dong a!

Nhóm người cuối cùng đi tới khu chim muông.


Bên trong là hai con chim lớn có bộ lông vô cùng diễm lệ, đỉnh đâu chúng có cọng lông dài mà phiêu dật, thoạt nhìn mười phần ưu nhã.

Chẳng qua cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

Vân Lương đứng ở ngoài tấm kính đánh giá chúng nó, đột nhiên một con trong đó từ trên đầu cành bay xuống dưới, múa may cánh chạy vội tới vị trí cậu đứng, đầu dựa sát vào mặt kính, khiến mặt đều trở nên có chút biến dạng.

"......"

Vân Lương thề, cậu tuyệt đối thấy được ghét bỏ trong ánh mắt một con chim khác.

Cách đó không xa La Ương thấy một màn như vậy, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Vì sao cậu ta lại được động vật hoan nghênh như vậy? Không lẽ là phun thuốc thu hút đi?"

Chẳng qua hắn cũng biết chuyện này không có khả năng, tiết mục tổ là không để loại chuyện như này xảy ra, không khỏi oán hận mà mím môi.

"Ha ha, con chim này cũng thật có ý tứ! Nó giống như nhận thức cậu!" Bên này, Trường Vinh mừng rỡ không được.

Hắn nhìn thấy ở bên kia tấm kính, con chim này theo ánh mắt Vân Lương mà lắc lắc đuôi, còn vẫy cánh, dường như là đang chào hỏi, chỉ cảm thấy đặc biệt.

"Con chim này quá cẩn thận!" Hắn lặp lại nói, "Tôi như thế nào không rút trúng nó!"

Trường Vinh cảm thấy mình ở cùng nó nhất định sẽ không tệ.

"Bọn nó...... Là rất giống." Vân Lương nhịn không được nói.

—— Giống nhau đều là hai.

Trường Vinh không nghe ra ý nghĩa trong lời nói của cậu, còn đang hứng thú bừng bừng mà nhìn chim đâu.

Mà bên kia đã có tuyển thủ chuẩn bị tiến vào buồng tham quan, La Ương là người đầu tiên đi vào của tổ tám, hắn nhìn hai người liếc mắt một cái, hỏi: "Chris tiên sinh, bọn họ căn bản không phải thành viên tổ tám, đây có tính là quấy nhiễu đối với tuyển thủ không?"

Trường Vinh nghe thấy được, lớn tiếng trả lời: "Đương nhiên không tính! Tất cả mọi người đều thấy, chúng ta căn bản không có trêu chọc nó, là nó tự mình bay lại đây!"

Hắn liếc La Ương liếc mắt một cái: "Có người tại sao lại nhìn chằm chằm người khác, không tự nhìn xem bản thân vì sao lại không được động vật yêu thích?"


La Ương căn bản không để ý tới hắn, chỉ nhìn về phía Chris, Chris nhàn nhạt mà nói: "Không tính."

"Được, ta đã biết." Nghe vậy ánh mắt La Ương tối sầm lại, xoay người đi vào buồng tham quan.

Mọi người xem một màn này thật sự có điểm quen thuộc, bởi vì hắn tựa như Vân Lương mới vừa rồi giống nhau, cái gì cũng chưa lấy, lập tức đi vào.

Trường Vinh nhịn không được nhìn về phía Vân Lương: "Hắn không phải là học theo cậu đi?"

Vân Lương lại lắc lắc đầu: "Tôi cảm thấy không giống."

Lúc ấy cậu làm như vậy, chỉ là bởi vì cự mãng đối những đồ ăn vặt đồ chơi đó đều không có hứng thú, cho nên không cần thiết lấy mấy thứ kia, mà La Ương...... Càng như là không muốn làm cái gì.

Cậu đoán không sai, La Ương liền như vậy tùy ý mà đứng ở giữa buồng tham quan, thời gian vừa đến, hắn liền thong thả ung dung mà đi ra.

Trường Vinh nghi hoặc nói: "Hắn đây là đang làm gì? Muốn bỏ quyền nói thẳng là được a."

Vân Lương lắc lắc đầu, cậu cũng không rõ ràng La Ương đây là có ý tứ gì, chẳng qua cậu cho rằng đối phương hẳn là không phải một người sẽ dễ dàng từ bỏ.

Rất nhanh, cậu liền biết đáp án.

Sau khi tổ tám kết thúc, Chris công bố danh sách nhân viên chăn nuôi, tên của Vân Lương cùng Trường Vinh không có bất ngờ gì xảy ra đều có trong đó, sau khi đọc xong tám cái tên, mặt ông vô cảm mà nói: "Trừ cái này ra, còn có tám tuyển thủ trở thành thành viên dự bị, tên của bọn họ là Thịnh Hạ, Lirina......"

Không nghĩ tới còn có chế độ dự bị, Vân Lương cùng Trường Vinh liếc nhau, vừa lúc này, Chris đọc ra cái tên cuối cùng: "...... La Ương."

Trường Vinh trừng lớn đôi mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Ha, ta liền biết...... Giao dịch tư bản vạn ác, quy tắc ngầm vạn ác——"

Vân Lương nghe hắn nói không hiểu, nhưng vẫn là trấn an mà sờ sờ đầu hắn.

Gấu trúc nhỏ không hiểu biết xã hội nhân loại còn chưa ý thức đến tác dụng quan trọng của tiền tài, cậu chính là một "Kẻ nghèo hèn" trong túi rỗng tuếch.

Tuyển thủ lại lần nữa giảm bớt, lưu lại chỉ có mười sáu cá nhân, Chris đưa bọn họ đến trước một tòa chung cư, nói: "Đây là ký túc xá Phồn Tinh cung cấp, buồng tham quan bên kia cũng sẽ chuẩn bị một phòng nhân viên chăn nuôi, đến lúc đó các cậu có thể tự mình lựa chọn ở lại bên kia. Có bất kì vấn đề gì đều có thể đi tìm Tuyết Vi ở lầu một, hắn sẽ nói cho các cậu giải quyết như thế nào."

Bọn họ từng người tới nhận chìa khóa, Trường Vinh thất vọng phát hiện hắn cùng Vân Lương thậm chí không ở cùng một tầng, hắn ở lầu 3, mà Vân Lương ở lầu 4. Ngược lại là La Ương, vậy mà ở đối diện Vân Lương.

Trường Vinh nghé sát vào nói: "Thật là oan gia ngõ hẹp, A Lương cậu đừng sợ, nếu hắn dám ức hiếp cậu, cậu nói cho tôi, tôi giúp cậu báo thù."

Vân Lương: "......"

Trường Vinh đây là quan tâm sẽ bị loạn, nhưng thật ra cậu cảm thấy, La Ương cũng sẽ ở không bên ngoài làm ra chuyện gì khiến người khác lên án, đối phương vẫn là thực chú trọng bảo vêh hình tượng của chính mình.


Hơn nữa...... Cậu nhịn không được nhìn về phía Trường Vinh, nghĩ thầm, chính mình nhìn qua dễ ức hiếp như vậy sao?

"Cảm ơn, chỉ là......" Cậu hết sức uyển chuyển mà nói, "Nếu thật muốn động tay, cậu cùng hắn, khả năng đều không phải đối thủ của tôi."

Tuy rằng cậu không am hiểu yêu thuật, nhưng mà đánh một hai nhân loại vẫn là không có áp lực.

Đáng tiếc Trường Vinh cũng không tin tưởng, trong ánh mắt hắn tràn ngập "Bảo bảo chúng ta phải tự mình hiểu lấy", Vân Lương liền nói: "...... Về sau cậu sẽ biết."

Sau khi tách khỏi Trường Vinh, cậu đi lên lầu 4, sau khi đi vào phòng, rồi nhìn quanh bốn phía nhịn không được hít sâu một hơi, đột nhiên nằm gục ở trên sô pha.

Sau một lát, trong phòng thiếu niên biến mất, một con gấu trúc tròn vo xuất hiện ngay tại chỗ.

Tuy rằng Vân Lương không thích trước mặt người khác lộ ra nguyên hình, nhưng mà khi lén lút lại không giống nhau, vẫn là nguyên hình thoải mái nhất.

Nó quơ lấy một cái gối ôm đem mặt vùi vào, chỉ chốc lát sau, liền có tiếng "Ân ân" truyền ra. Đó là tiếng kêu mà gấu trúc chỉ có thể phát ra khi vui vẻ.

Bốn bề vắng lặng, Vân Lương rốt cuộc có thể tùy ý phát ti3t hưng phấn của mình!

Cậu tìm được công việc rồi! Công việc đầu tiên!

Ngày trước xuống núi, cậu còn tưởng rằng tìm công việc thực khó khăn!

Tiểu động vật tròn vo ở trên sô pha vùng vẫy, sau một lúc lâu móc ra một cái notebook nho nhỏ, móng vuốt béo có chút vụng về mà mở ra, bên trên còn ghi lại lời dặn dò anh lợn rừng nói với cậu: "Nhất định phải chú ý lỗ hổng của hợp đồng! Nhân loại đều là sinh vật rất gian xảo!"

Vân Lương nghĩ thầm, nhưng không phải tất cả nhân loại đều là sinh vật gian xảo, nhân loại cậu gặp được phần lớn đều rất thân thiện.

Ví dụ như là Y tỷ, Chris tiên sinh, Trường Vinh, Tề Thuyết, Tề Dược...... Còn có Lận Thừa Tư.

Tiểu động vật đỡ mặt, lộ ra một nụ cười đáng yêu vô cùng.

Mà lúc này trong phòng biên tập, một đám người ngồi ở trước màn hình trước, nhìn chằm chằm video khi khảo hạch, sôi nổi lộ ra nụ cười mê say: "Đây là gấu trúc theo như lời người du hành thời không? Cũng quá đáng yêu đi!"

Bọn họ chỉ ở trên tập tranh nhìn qua loại sinh vật quý hiếm này, nguyên hình dị chủng là gấu trúc tinh hệ Trường Hà nhiều năm như vậy củng chỉ có duy nhất người này!

- ----------------

Ngao: Dạo này mình hơi lười nên không ra chương đều mong mọi người thông cảm.

(-﹏-;)

Có lỗi text nào thì mọi người comment giúp mình nhé! <3


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi