Thậm chí Giản Nhung nằm sấp xuống sàn tìm ở dưới gầm giường nhưng cũng không tìm thấy đôi tất dài kia.
Cậu ngồi ngây ra trên sàn nhà bắt đầu nhớ lại, đầu tiên trong đầu hiện lên đôi bàn tay của Lộ Bá Nguyên cầm chiếc tất của cậu.
Giản Nhung vỗ trán một cái, sau đó tiếp tục hồi tưởng. Lộ Bá Nguyên đặt tất lên sô pha, Giản Nhung nhặt lên mang lại…Không, cậu không có mang vào lại mà cậu nhét vào túi áo khoác rồi.
Túi áo khoác của Lộ Bá Nguyên.
Giản Nhung lại vỗ trán của mình.
Đệt——Vừa rồi cậu kiếm tra nhiều lần như vậy, ngay cả tay áo cũng nhìn, nhưng duy nhất quên mất túi áo.
Khi ấy cậu tùy tiện nhét vào, một cái bên phải một cái bên trái, tất lại rất mỏng, lại có nắp túi che lại, hoàn toàn không nhận ta.
Giản Nhung lấy điện thoại định gửi tin nhắn cho Lộ Bá Nguyên.
“Đội trưởng, tất của tui đang nằm trong túi áo khoác của anh.”
Ngón tay của Giản Nhung ngưng lại.
Nghĩ thế nào cũng thấy lời này kỳ lạ??
Hơn nữa…Nếu như tin nhắn gửi qua, vậy chẳng phải cậu phải đến phòng của Lộ Bá Nguyên lần nữa?
Sau khi bị vạch trần, Lộ Bá Nguyên cũng không hỏi điều gì cả.
Không có hỏi sao cậu còn nhỏ tuổi đã đến tiệm Nét làm công, cũng không có hỏi vì sao cậu nhận ra anh lại không nói gì.
Chỉ có yên lặng mà xoa đầu cậu, thật lâu sau mới nói một câu “Sinh nhật mười tám vui vẻ”.
Qua vài năm, Lộ Bá Nguyên đã không còn là thiếu niên lạnh lùng ít nót ở tiệm Net năm đó, anh vẫn ít nói như trước, nhưng trong mỗi lời nói cử động của Lộ Bá Nguyên đều toát lên vẻ dịu dàng.
Không dễ gì mới khiến trái tim lắng xuống giờ lại có dấu hiệu nổi điên, Giản Nhung đứng bật dậy, xóa hết từ trong khung chat, quyết định ngày mai sẽ lấy tất về.
【Nhờ Ung: Để đồ chỗ em đi, lười xuống lầu rồi】
【Anh Đinh:…】
【Nhờ Ung:?】
【Anh Đinh: Được thì cũng được…Chắc là cậu sẽ không ném bộ quần áo kia đi chứ?】
Giản Nhung: “…”
Trách không được hơn nửa đêm rồi còn đi đòi quần áo, hóa ra là sợ cậu ném đi.
【Nhờ Ung: Không có thói quen ném quần áo đi. 】
Đêm đó, Giản Nhung có một giấc mơ đặc biệt kỳ quái.
Cậu mớ thấy mình mở Fan meeting. Ngay từ lúc bắt đầu của buổi meeting là tiết mục nhận cha con ruột cực lớn, một lát sau lại biến thành hiện trường ẩu đả tập thế—— cậu một mình chọi 100, đánh cho đám mỗi ngày lên mưa đạn nói cậu là Quốc vương Ngu Ngốc của xứ sở người lùn phải cầu xin tha mạng. Đám đông vây xem báo cảnh sát, Giản Nhung tới đồn cảnh sát điền biên bản, cảnh sát chỉ vào biên bản hỏi cậu rõ ràng là nữ, vì sao lại điền giới tính là nam——Giản Nhung mới phát hiện bản thân đang mặc đồng phục thủy thủ, trên đầu mợ nó còn đeo tai thỏ nữa.
Sau đó Lộ Bá Nguyên đến đồn cảnh sát bảo lãnh cậu ra. Đi ra từ đồn cảnh sát, Giản Nhung cởi tất của mình ra nhét vào túi áo của Lộ Bá Nguyên, nói đây là quà cảm ơn đã nộp tiền bảo lãnh cho mình.
Một giấc mộng quá nhiều yếu tố, sau khi Giản Nhung tỉnh lại việc đầu tiên chính là ngẩng đầu nhìn xem bản thân đang mặc đồ gì. Nhìn thấy áo ngủ, cậu thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống lần nữa.
Ngủ tiếp thì chắc chắn là ngủ không được rồi, Giản Nhung nhắm mắt trong chăn năm phút đồng hồ, nhớ lại niềm vui sướng vừa rồi đánh khán giả ở trong giấc mơ rồi xoay người xuống giường rửa mặt.
Trong phòng huấn luyện, Tiểu Bạch bắt chéo chân ngồi trước máy vi tính, vừa chơi game vừa nói: “Con chim nhỏ dậy sớm có sâu ăn, bọn họ còn đang ngủ, một mình tui len lén huấn luyện, chênh lệch mạnh yếu giữa tui với bọn họ phải đấu mới biết được, cứ như vậy mãi, phí đại diện sắp vượt lên anh tui rồi, woa tuyệt——”
Âm cuối “woa” còn chưa ngâm xong, cửa phòng huấn luyện đã bị đẩy ra, Tiểu Bạch há miệng quay đầu lại, nhìn thấy tổ chim màu xanh lam Giản Nhung tiến vào.
Tiểu Bạch có thói quen đặt webcam ở bên trái, nghiêng về phía phải, cậu ta nghĩ góc độ này bản thân mới đẹp trai nhất.
Vì thế khán giả lập tức nhìn thấy Giản Nhung cụp mắt mặt đần thối ngồi xuống ví trí máy bên cạnh Tiểu Bạch, dấu vết khi ngủ nghiêng vẫn còn chưa biến mất trên sườn mặt, cậu cúi người khởi động máy, toàn bộ quá trình không thèm nhìn Tiểu Bạch lấy một cái.
Tiểu Bạch nhìn đôi mắt thâm đen của cậu: “…Ông tỉnh hay là đang mộng du vậy?”
“Tui tỉnh.” Giản Nhung trả lời không một chút cảm xúc: “Nhưng ông mới là đang mộng du đó.”
Khán giả bật cười, Tiểu Bạch suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra Giản Nhung đang chế nhạo cậu ta.
“Sao tui mộng du được chứ? Ba phần là thiên định, bảy phần là nỗ lực phấn đấu, thích liều mạng mới có thể giành thắng lợi!”
Giản Nhung mở game, cũng không quay đầu lại hỏi: “Phí đại diện của ông với đội trưởng chênh bao nhiêu?”
“Anh tui, ” Tiểu Bạch khẽ ho: “Gấp tui hai…hai, ba hoặc bốn lần.”
Khán giả lại càng cười điên cuồng hơn. Tuy rằng Tiểu Bạch chỉ là một SP, nhưng giá trị thương mại của cậu ta ở trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp cũng được xem là rất cao rồi. Tính trên nền tảng gấp hai, ba hoặc bốn lần so với cậu ấy…
Giản Nhung cười nhạo: “Ừm, ông cố gắng lên.”
Sáng sớm đã bị chế nhạo, Tiểu Bạch tức giận uống liền nửa ly sữa đậu nành đá, sau đó đặt mạnh ly xuống bàn, rồi quay đầu đi.
Khán giả đều cho răng bản thân sắp sửa chứng kiến hiện trường lần đầu tiên sự bất hòa giữa thành viên cũ và mới của TTC——
“Đánh đôi không? Cục cưng.”
【Ha ha ha Cục cưng Ngu Ngốc~】
【Mày mẹ nó nhẫn nhịn rồi hả??】
【Để lên điểm mày thật sự chiêu nào cũng lấy ra ha. 】
Trong lòng Tiểu Bạch nói không có đâu, có giỏi thì mấy người cãi nhau với nó xem?
“Cục cưng của tui là AD vãn còn chưa dậy, trận vừa rồi đánh bị hố rồi, không muốn đánh solo Q nữa.” Tiểu Bạch chớp mắt với cậu: “Đánh không?”
“Không được gọi cục cưng, ghê chết được.” Giản Nhung nói: “Kéo tui vào.”
Tiểu Bạch nhanh chóng gửi lời mời, sau đó thay khán giả trên mưa đạn hỏi: “Ông không live stream sao?”
“Không.” Giản Nhung vào đội: “Không cho bọn họ cơ hội mới bảnh mắt ra phá hư tâm trạng của tui.”
Có lẽ vì vừa mới khôi phục huấn luyện, hôm nay mọi người đều thức dậy sớm ngoại trừ đội trưởng của bọn họ.
Lúc Pine đến thì tức khắc cậu ta đánh đôi với Tiểu Bạch, Giản Nhung thì đi ‘Tìm trận’ với Viên Khiêm, đánh cũng không thuận lợi lắm, đã liên tiếp hai trận gặp phải ‘diễn viên’ rồi.
(*) Diễn viên ở đây chỉ đồng minh đội mình nhận tiền của đội đối phương rồi feed hoặc afk để đội đối phương thắng.
Ngay lúc Giản Nhung chuẩn bị gõ xong một bài văn chửi và báo cáo đồng minh thì cửa phòng huấn luyện lại bị đẩy ra.
Giản Nhung thoáng quay đầu lại, cứng đơ người.
Gương mặt của Lộ Bá Nguyên hiện vẻ mệt mỏi, mới ngủ dậy nên mắt anh biến thành mắt một mí, hôm nay hiếm khi anh mặc áo khoác——áo khoác mà tối hôm qua Giản Nhung đã mặc.
Giản Nhung nhìn chằm chằm túi áo đang nhô lên một cách bất thường, da đầu thoáng tê.
“Tiểu Nhung?” Viên Khiêm gọi cậu một tiếng, giục: “Chọn slot đi.”
“…À.” Giản Nhung giật mình quay đầu lại, chọn slot, trong đầu thì suy nghĩ trăm phương ngàn kế làm sao lấy lại được đôi tất.
Lộ Bá Nguyên không chú ý đến ánh mắt của Giản Nhung.
Hôm qua khi thím quét dọn phòng của anh lại không đóng kỹ cửa sổ bị rèm cửa sổ kéo lại che đi nên anh cũng không chú ý, gió thổi vào phòng cả đêm, hôm nay vừa tỉnh lại đầu hơi nặng, cổ họng cũng khó chịu, điều này chẳng phải dấu hiệu tốt gì cả.
Trên đường đi đến chỗ máy tính, Tiểu Bạch bỗng quay đầu lại gọi anh: “Anh, anh Đinh bảo em trả bật lửa cho anh này.”
Lộ Bá Nguyên bị lọt vào màn hình của kênh live stream, nháy mắt trên mưa đạn trong kênh live stream tất cả đều là “ Á Á Á”.
Lộ Bá Nguyên dừng bước, khẽ cau mày: “Ổng rảnh lắm hả?”
“Ảnh nói đã tra giá của bật lửa này rồi, nên không tịch thu nữa, bảo anh đừng hút thuốc là được rồi…” Tiểu Bạch nói: “Giọng anh làm sao thế?”
“Không sao.” Lộ Bá Nguyên nhận bật lửa, thuận tay bỏ vào túi áo.
Tiếp đó đầu ngón tay của anh đụng phải thứ gì đó mềm mềm.
Lộ Bá Nguyên nhất thời không nhớ bản thân đã nhét gì vào trong này, tiện tay lôi đồ ra.
Dưới hơn mười ngàn con mắt mở to trong kênh live stream của Tiểu Bạch live stream chứng kiến Lộ thần của bọn họ lôi từ trong túi áo ra chiếc tất dài của thiếu nữ nhìn quen quen.
Tiểu Bạch ngẩn người.
Pine cũng nhướng mày.
Ngược lại Lộ Bá Nguyên chẳng có một chút biểu cảm dư thừa nào, anh nhìn chiếc tất suy nghĩ hai giây mới đại khái hiểu được tình hình.
Giản Nhung đụng phải ‘diễn viên’ trận trước, mới vào đối phương đã nói bản thân đánh tốt bảo đồng minh cho cơ hội. Giản Nhung chọn Teemo dự định muốn dọa hắn ta, vừa định gửi một câu “Kẻ ngu không xứng đáng có cơ hội”, đột nhiên cảm giác có người đang đi tới ở phía sau mình.
Cậu còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì một đôi tất dài đã đặt lên bàn của cậu.
“Tất của cậu bị bỏ quên trong túi áo này.” Giọng nói hơi khàn của Lộ Bá Nguyên truyền đến từ đỉnh đầu.
Lạch cạch, Giản Nhung khóa Teemo mất rồi.
Giản Nhung: “……”
Viên Khiêm la lớn vang vọng cả gaming house: “Đệt! Cậu thật sự chọn Teemo à!!! Chúng ta mà làm ‘diễn viên’ sẽ bị phạt tiền cậu có biết không hả!!!”
“…Tui thoát.” Giản Nhung thoát trận, mở ngăn tủ bàn máy tính nhét tất vào trong, sau đó mới ngẩng đầu giải thích: “Tối hôm qua tui quên.”
Lộ Bá Nguyên ừ một tiếng, cầm ly nước trên bàn máy tính của mình rồi xoay người ra khỏi phòng huấn luyện.
Cố ý thoát trận phải chờ năm phút mới bắt đầu tiến vào trận tiếp theo, trong lúc chờ Giản Nhung cúi đầu nuốt nước miếng, sau đó không thể nhịn được nữa mới thăm hỏi Tiểu Bạch bên cạnh: “Nhìn cái gì? Hai con mắt nhìn tui muốn lòi ra luôn rồi kìa??”
Trong đầu Tiểu Bạch đầy vấn đề rất muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, vì thế cậu ta thẳng thắn quay màn hình của máy mình qua cho Giản Nhung xem để cậu nhìn những bình luận trên kênh live stream——
【Ế 18+ kìa???】
【Phụ kiện này trên người Lộ thần không phải là thứ mà hôm qua bé Ngu Ngốc mặt lúc live stream sao?】
【Con mẹ nó kiếm nhiều tiền của chúng ta như vậy đó mà còn dám mặc đồ của thằng đàn ông khác, Ngu Ngốc này thật mẹ nó quá khinh người. 】
【Tất, bỏ quên trong túi áo? Bỏ quên như thế nào?? Là như tui tưởng tượng sao???】
【Mấy người bệnh quá đi, đừng YY được không? Áo là hôm qua chồng của tui hảo tâm cho mượn thôi, rõ ràng là Soft cởi tất tiện tay nhét vào tùi áo thôi. 】
【Ai lại nhét tất vào túi áo chứ? Chắc chắn là Soft cố ý, Ọe】
【Nhất định, tâm cơ con trai Ngu Ngốc còn rất sâu, cha yên tâm rồi. 】
“……” Giản Nhung câm nín dời mắt đi.
Tiểu Bạch còn tưởng rằng cậu sẽ nhịn, vừa kinh ngạc nhướng mày. Lập tức nhìn thấy Giản Nhung thành thạo mở phần mềm live stream, đăng nhập tài khoản, mở Mic.
“Đừng có mà ép tui trong kênh live stream của người khác.” Giản Nhung nói: “Đến đây đối mặt với cha mày này.”
…
Biết mình bị cảm, Lộ Bá Nguyên đã uống thuốc ba ngày.
Nhưng thuốc này uống vào dễ mệt dễ buồn ngủ, đánh thi đấu huấn luyện không cách nào tập trung tinh thần được, cảm giác khi mình đã đỡ hơn thì anh cũng ngừng thuốc.
Cho đến khi thi đấu Mùa Xuân khôi phục, tới ngày bọn họ thi đấu với Chiến Hổ thì Lộ Bá Nguyên bắt đầu sốt nhẹ.
Trên xe chuẩn bị đến sân thi đấu, anh Đinh cầm bánh mì và thuốc đến chỗ ngồi của Lộ Bá Nguyên: “Ăn chút gì để lắp bao tử rồi uống thuốc.”
“Không ăn.” Lộ Bá Nguyên khàn giọng lên tiếng từ chối.
Có thể vì đang nóng lên, Lộ Bá Nguyên lên xe cũng không cởi mũ, toàn thân lười nhác dựa vào bên cửa sổ xe toát lên vẻ “Vô sự chớ quấy rầy”.
Xe sắp chạy, anh Đinh “chậc” một tiếng, đem thuốc và bánh mì nhét vào tay của Giản Nhung đang ngồi bên cạnh Lộ Bá Nguyên: “Cậu dỗ cho cậu ấy ăn chút đi.”
Anh Đinh ngồi vào chỗ của mình, Giản Nhung cầm hai thứ trong tay, mờ mịt…dỗ thế nào?
Xe chạy trên đường, Lộ Bá Nguyên vừa muốn nhắm mắt nghỉ ngơi thì bánh mì và thuốc được đưa tới trước mắt.
Vành nón được anh kéo xuống rất thấp, nhìn thấy hai thứ này anh mới ngẩng đầu nhìn Giản Nhung.
Giản Nhung: “Không thì anh ăn một miếng đi?”
Lộ Bá Nguyên yên lặng vài giây, sau đó lên tiếng hỏi với vẻ mệt mỏi: “Cậu dỗ người khác như thế sao?”
Giản Nhung suy nghĩ một chút, mở hộp thuốc: “Tui giúp anh lấy thuốc ra.”
Nhìn thấy cậu như muốn bóp nát viên thuốc, Lộ Bá Nguyên bật cười, đưa tay ngăn hành động của cậu lại.
Bởi vì đang phát sốt, nhiệt độ cơ thể của Lộ Bá Nguyên có hơi cao, Giản Nhung cảm thấy mu bàn tay cậu như bị bỏng.
“Thật sự không uống hả.” Nhìn thấy Giản Nhung vẫn bướng bỉnh cầm viên thuốc, Lộ Bá Nguyên dừng hai giây: “Như này. Thuốc cậu giữ…Tôi đánh xong thì uống, như vậy được không?”
“…Anh không khó chịu sao?”
“Không khó chịu.” Giọng nói của Lộ Bá Nguyên nhàn nhạt: “Đánh xong thì cậu lại đưa chi tôi được chứ?”
Anh Đinh ngồi ở vị trí dãy trên bọn họ, nghe thấy tiếng “Được” một cách do cự của Giản Nhung, anh nhắm mắt tặc lưỡi một tiếng.
Mẹ nó chứ là ai dỗ ai.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※