TUI HÔNG MUỐN DỰA MẶT ĂN CƠM



Tất cả mọi người đều đổ xô ánh mắt về hướng này, nhung không có người nào phát ra âm thanh, rõ ràng là bữa tiệc tối, không khí lại an tĩnh như đang trong phòng học
Giang Âm nâng đầu xem Lăng Dương, cậu còn chưa bao giờ gặp Lăng Dương tức giận như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì, sợ nói sai sẽ trực tiếp làm Lăng Dương giận đến nổ luôn
Nghĩ lại sao Lăng Dương lại đến đây, hắn không phải rất ghét mấy trường hợp này sao, không phải một bước đều không nghĩ đi tới sao?
Hình như cảm ứng được ánh mắt của Giang Âm, tầm mắt Lăng Dương từ từ rời khỏi gã thanh niên, nhìn về phía cậu
Giang Âm ngơ ngác đối diện Lăng Dương, sau đó thấy sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, không chừng chưa được ít phút nữa sẽ biến thân thành rồng phun lửa
"Rắc......"
Cố tay bị Lăng Dương cầm lấy lại lần nữa phát ra tiếng vang
Thanh niên bị Lăng Dương cầm lấy tay cả khuôn mặt đều vặn vẹo đau đớn, sắc mặt gã trắng bệch, mà cũng không dám lớn tiếng kêu to.

Gã nhìn Lăng Dương, giống như nhìn thấy quỷ
Lăng Dương lần nữa dịch chuyển tầm mắt về người gã, lạnh mặt hỏi: "Đang hỏi cậu đó, sờ chỗ nào?"
Gã thanh niên run run, sau đó dường như lấy lại tinh thần, nói: "Lăng Dương, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu chính vì cái thứ này mà động thủ với tôi?"
Cái thứ này?
Giang Âm đột nhiên bị mắng, có chút tức giận, đứng lên định một quyền tặng cho tên kia, liền thấy một chân Lăng Dương nâng lên, đem tên thanh niên nói năng lỗ mãng đạp bay ra ngoài
Thanh niên đâm vào bàn phía sau, tiếp theo là hàng loạt thức ăn bày trên bàn
Giang Âm nhìn về hướng Lăng Dương, chỉ thấy Lăng Dương chau mày, đáy mắt âm lãnh, gân xanh trên trán điên cuồng nhảy

.......Sao mà Lăng Dương trông còn tức giận hơn so với cậu vậy!
Lăng Dương nhìn qua, ánh mắt chốc lát mạnh mẽ nhu hoà xuống
"Cậu đừng động thủ" hắn đè lại bả vai Giang Âm, muốn Giang Âm một lần nữa ngồi xuống, đồng thời khuyên nhủ: "Tay cậu đánh hắn rồi đau thì làm sao, để tôi là được"
Giang Âm: "A....."
Trong lòng Giang Âm có dòng nước ấm, lại cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, thuận theo lực đạo của Lăng Dương, một lần nữa ngồi xuống
Giang Âm ngồi trên ghế, nhìn Lăng Dương đi qua đi lại, sau đó đứng bên cạnh gã thanh niên
Thanh niên kia tựa hồ cũng bắt đầu ý thức được Lăng Dương không bàn tình cảm, vội vàng chịu thua: "Tôi, tôi có làm gì cậu ta đâu, chẳng qua hai người nói mấy câu mà thôi!"
"Không làm gì? Tôi thấy cậu là chưa kịp làm mới đúng" Lăng Dương cười lạnh, ánh mắt nhìn gã như đang nhìn một túi rác khổng lồ, Lăng Dương lại nhìn xuống cái tay cọ gáy Giang Âm của gã, trong mắt càng thêm chán ghét
Lăng Dương một chân đạp lên cái tay đó, hơi cong lưng, gằn từng chữ: "Nghe rõ đây, cậu muốn làm gì cậu ấy, mỗi một chuyện, tôi bảo đame, ngày sau sẽ gấp mười trả lại cho cậu, đừng nghĩ cứ như vậy là xong"
Thanh niên nghe được run lên giống cái sang: "Lăng, Lăng Dương...."
Lăng Dương hít một hơi thật sâu, kiềm chế xúc động phế bỏ bàn tay của gã, dời chân ra chỗ khác: "Biến"
Gã thanh niên lật đật bò dậy, chạy trối chết
Người gây chuyện bỏ đi rồi, nhưng trong sảnh vẫn an tĩnh như phòng học
Giang Âm nhìn Lăng Dương từng bước trở về, đèn giữa sân chiếu vào người hắn, loáng thoáng cho hắn một vầng sáng.

Vòng sáng đó phản chiếu mái tóc đen của Lăng Dương, ngũ quan thân thuý, cùng mọi người xung quanh hình thành khác biệt thật lớn
Giang Âm từ trước đến nay khiếu thẫm mỹ phế, vô luận là xấu là đẹp trong mắt cậu cũng như nhau cả.

Mà giờ phút này, cậu nhìn Lăng Dương đi tới chỗ mình, đáy lòng có chút cảm giác Lăng Dương không giống nhau
Kỳ quái....Cậu thế mà càng xem, lại càng thấy Lăng Dương trở nên đẹp, cậu đã quay lại cái thời có thể phân biệt xấu, đẹp rồi sao?
Giang Âm còn đang suy tư, Lăng Dương đã chạy tới trước mặt hắn: "Ngẩn người làm gì?"
Giang Âm không trả lời, cậu đảo mắt nhìn mọi người, lại nhìn về phía Lăng Dương
.......Không giống, mấy người khác vô luận là nam hay nữ thì tướng mạo cũng thường thường, giống nhau đều có một mũi hai mắt, nhan giá trị cân bằng, chỉ có Lăng Dương đẹp trai đến muốn rớt cặn
Chẳng lẽ đây là nhan sắc thật sự của giáo thảo sao? Lợi hại ghê, không hổ là tình nhân quốc dân
Giang Âm nghiêm túc tự hỏi trong mắt Lăng Dương lại thành bộ dáng bị doạ cho choáng váng, Lăng Dương căng thẳng trong lòng, tay nắm chặt
Hắn biết lúc mình tức giận sẽ phi thường táo bạo, vì tránh doạ đến Giang Âm, hắn đã phi thường khắc chế, không có trực tiếp tại hiện trường trình diễn màn quyền cước với gã thanh niên chiếm tiện nghi, đánh đến nổi gã hết dám thông đồng nam nhân mà chỉ dám đi cảnh cáo một phen, tính toán để đó, xử lí ngầm thôi
Kết quả dù như vậy, Giang Âm vẫn bị doạ đến
Lăng Dương thử vươn tay, lại do dự không dám đụng đến
Giang Âm: "?"
Giang Âm nắm lấy cái tay đang tạm ngưng trước mặt cậu, từ nội tâm phát ra khích lệ: "Lăng Dương, hồi nãy cậu siêu ngầu luôn"
Giang Âm nói xong câu đó, liền thấy Lăng Dương tuy rằng vẫn một mặt sinh khí, bên tay lại chốc chốc đỏ lên
"Cậu còn muốn ở đây chơi tiếp không?"Lăng Dương nghiêm túc hỏi
Giang Âm lắc đầu

Nội tâm của cậu đang vô vàn những suy nghĩ, hận không thể bay về ký túc xá tìm kiếm linh cảm, làm gì còn tâm trạng ở lại đây tham gia tiệc tối
"Vậy trở về thôi" Lăng Dương trở tay nắm lấy tay Giang Âm, đem người từ ghế kéo lên
Tay bị một bàn tay khác bao lại, Giang Âm lúc đầu có chút không quen
Cậu cho rằng Lăng Dương kéo cậu lên sau đó sẽ lập tức buông tay, kết quả Lăng Dương vẫn luôn nắm cậu đi thật mạnh qua đám người, từ góc khuất hẻo lánh đến khúc giữa đông người, lại đến chỗ cửa ít người, cũng chưa buông tay ra
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào đôi tay giao nhau của bọn họ, dù đó giờ Giang Âm đã quen người khác nhìn, lần này cũng cảm giác đặc biệt biệt nữu
Rời khỏi sảnh tổ chức tiệc, lại đến rừng cây nhỏ bên ngoài trường, âm nhạc cùng ánh đèn đã tối dần.

Bốn phía tuy không có người, Giang Âm vẫn không cảm thấy tự nhiên
Cậu yếu ớt mở miệng: "Lăng Dương.....Đừng dắt nữa, cảm giác cứ quái quái"
Giang Âm cảm giác tay mình bị nhéo một cái, thực mau được buông ra
"Chỗ nào quái" Lăng Dương hừ lạnh một tiếng, giải thích nói "Cậu một người đi đến đó khẳng định đều xem thường, bây giờ tôi nắm tay cậu ra, cho cậu mặt mũi, về sau bọn họ chắc chắc không dám đụng tới cậu"
"A, nguyên lai là vậy" Giang Âm bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời phi thường cảm động
Lăng Dương thật sự là người tốt! rõ ràng ghét đi tham gia tiệc, bây giờ lại cực khổ chạy tới, còn nghĩ cách tạo thêm mặt mũi thể diện cho cậu, thật sự là bạn tốt
Giang Âm cảm động nói: "Cảm ơn cậu"
Lăng Dương không đáp lại lời cảm ơn của Giang Âm, hắn nhìn cậu, ánh mắt dần dần rơi xuống phần da thịt phía sau tai
Lăng Dương liếm liếm môi: "Cậu có ngại không nếu tôi..."
Âm thanh phía sau càng ngày càng nhỏ, Giang Âm nghe không rõ lắm, cậu nghi hoặc để sát tai vào
Âm thanh Lăng Dương nói chuyện biến mất, hắn vươn tay đè lại bả vai Giang Âm, nhẹ nhàng đẩy, đem Giang Âm đặt lên một thân cây
Giang Âm: "???"
Loại cảm giác bị người khác áp chế này thập phần quái dị, Giang Âm không thoải mái động đậy một chút, vẫn không tránh thoát được
Hô hấp Lăng Dương phun lên mặt cậu, ngứa
"Tay của gã toàn là bụi, cổ cậu bị gã làm dơ rồi" Lăng Dương nhẹ giọng nói
"Vậy hả?" Giang Âm duỗi tay sờ cổ, sau đó tất nhiên là chả sờ được gì
Giang Âm cảm thấy có hơi kỳ quái, cậu thấy tay gã lúc nãy nhìn cũng sạch sẽ mà, như thế nào sẽ dơ?
"Thật, tôi lừa cậu làm gì" âm thanh của Lăng Dương càng thêm mơ hồ "Cậu đừng nhúc nhích, tôi giúp cậu lau đi"
Giang Âm đứng giữa lựa chọn tin tưởng Lăng Dương với tin tưởng thanh niên là người sạch sẽ, tất nhiên là chọn Lăng Dương, cậu an tĩnh lại, tuỳ tay Lăng Dương chạm lên chỗ đó
Tay của Lăng Dương vừa khô lại vừa nóng, hắn đụng tới chỗ gã thanh niên chạm vào lau tới lau lui, lực độ có chút lớn, như muốn đem hạt bụi ngoan cố trên đó hoàn toàn diệt trừ
Lần này Giang Âm hoàn toàn tin tưởng trên cổ dính dơ, yên tâm để Lăng Dương lau cho mình.

Chính là cậu thấy Lăng Dương lau hơi lâu, đến giờ vẫn chưa dừng lại
"Dơ nhiều vậy hả?" Giang Âm hút hút mũi, thanh âm có chút uỷ khuất "Lăng Dương ơi, đau quá à"
Tay Lăng Dương dừng lại, hắn tạm dừng một lát, cuối đầu thổi lên cổ Giang Âm một hơi
"Thổi một tí sẽ không đau" Lăng Dương nhẹ giọng nói
Giang Âm chỉ cảm thấy không khí bây giờ thập phần quỷ dị, miệng lưỡi Lăng Dương lúc này như bạn trai đang dỗ bạn gái

Giang Âm quay đầu tận khả năng né tay đang chạm của Lăng Dương:"Được rồi được rồi, về rồi rửa sau, lau sơ sơ chắc được rồi.

Lăng Dương, tôi không phải con gái, không cần cậu dỗ tôi giống nãy đâu"
Lăng Dương trong một chớp mắt cứng đờ, đột nhiên buông Giang Âm ra, lùi lại hai bước, biểu tình cực kì xấu hổ
Giang Âm cũng xấu hổ, cậu gãi gãi đầu, lại cảm thấy hồi nãy mình không nên nói thẳng như vậy, thành ra hiện tại cả hai đều lúng túng
Biểu tình xấu hổ của Lăng Dương bắt đầu biến ảo hàng loạt, cuối cùng dừng lại ở tức giận: "Bộ con trai là không được dỗ à, ai quy định? Cái này rõ ràng là sự giao lưu bình thường giữa bạn bè với nhau, bên nữ sinh còn so với chúng ta thân mật hơn nhiều.

cậu chắc là không muốn thân cận với tôi, cậu đang ghét bỏ tôi!"
Giang Âm sửng dốt, cảm thấy Lăng Dương nói có chỗ không đúng, lại cũng cảm thấy có chút đạo lý
Lăng Dương uốn éo đầu, vặn vẹo đi bên cạnh không nói gì, cả người thở phì phì
Giang Âm tự giác bản thân có hơi tư tưởng hẹp hòi, làm bị thương tâm của Lăng Dương.

Cậu nghĩ nghĩ, chạy đến tiệm trà sữa ngay chỗ ngoặt cách đó không xa mua hai cốc trà sữa, sau đó quay về
"Đừng giận nữa mà, uống trà sữa nha?" Giang Âm đem trà sữa đưa qua
Lăng Dương hừ lạnh một tiếng, không cầm lấy
Giang Âm đem ống hút cắm vào trà sữa, duỗi đến tận miệng Lăng Dương, đồng thời nói: "Là tôi sai rồi, con trai cũng vậy, cũng có thể dỗ, cậu xem, tôi không phải đang dỗ cậu hay sao?"
Lăng Dương nhắm chặt miệng
"Cậu thật không uống?" Giang Âm hỏi
Lăng Dương không nói một lời
Giang Âm thở dài, đem cốc trà sữa lấy về, nhét vào miệng mình
"Ủa! đây là của tôi!" Lăng Dương phẫn nộ nói, một phen dựt lại trà sữa trong miệng Giang Âm, nhét vào miệng mình
Giang Âm: "....."
Giang Âm nhìn một cốc khác còn nguyên, nhẫn nhịn, thiện ý không nhắc nhở Lăng Dương là còn một cốc khác, không cần uống lại đồ của cậu, để tránh tan vỡ tình hữu nghị của bọn họ
"Cậu không còn thành ý nào nữa à?" Lăng Dương lạnh lùng nói
"À..." Giang Âm nghĩ nghĩ, chủ động nắm tay Lăng Dương: "Vậy được chưa"
"Miễn cưỡng cho cậu" Lăng Dương lạnh giọng nói, trở tay nắm lại Giang Âm, lôi kéo cậu quay về.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi