TUI HÔNG MUỐN DỰA MẶT ĂN CƠM



Giang Âm thấy biểu tình Lăng Dương có chút không đúng, cậu lo lắng vỗ vỗ hắn hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Lăng Dương giật giật cổ họng, ánh mắt u tối: "Cậu!.

"
Giang Âm vừa thấy ánh mắt này đã hiểu, suy nghĩ của Lăng Dương khẳng định trật khỏi đường rây nữa rồi, bất đắc dĩ nói: "Cậu tưởng tượng cái gì nữa, linh cảm để hoàn thành bài hát này là từ cậu mà ra, cho nên mới nói là viết cho cậu, cậu thấy hay không?"
Nói đến câu sau, Giang Âm ưỡn ngực, vẻ mặt hiện lên biểu tình "Cậu mau khen tôi đi"
Lăng Dương nhìn cậu, ánh mắt dần hoà hoãn, đáy mắt lại nhiều thêm mấy thứ Giang Âm nhìn không hiểu
Lăng Dương gợi khoé miệng, thu hồi cánh tay đang đặt trên đàn, ôm lấy Giang Âm, dán lỗ tai cậu nói: "Hay lắm, là bài hát hay nhất trên đời mà tôi được nghe"
Lỗ tai Giang Âm bị hơi thở thổi có hơi ngứa, cậu đánh Lăng Dương một chút, lại cao hứng vì lời nói của hắn, hưng phấn nói: "Thật hả, cậu thật sự thấy hay à, không phải là khen cho có lệ đúng không?"
Tuy rằng bản thân cậu cảm thấy bài này hay, nhưng mà khác với tán thành tuyệt đối của Lăng Dương, cả hai không giống ý nghĩa nhau
Lăng Dương buông tay ra: "Sao phải khen cho có, tôi không dỗ cậu đâu, đó giờ tôi chỉ dỗ bạn nữ! à dỗ người yêu, hơn nữa mấy lời này là tôi nói thật"
Giang Âm tự nhiên rất cao hứng, trong cao hứng lại có tí nghi hoặc
Quái lạ, vì cái gì Lăng Dương không để là bạn gái, chẳng lẽ thấy từ này không đủ trang trọng sao, hay là đến cả bạn gái còn không xứng được hắn dỗ dành?
Giang Âm suy tư, càng suy tư càng cảm thấy có khi Lăng Dương khen cậu là thật
Nếu mà hay thật ấy! Có thể nào cậu dựa vào bài hát này, ở một cuộc thi mà chỉ xem mặt xem độ nổi tiếng, trổ hết tài năng, đạt được chức quán quân hay không?
—————————–
Hai tuần sau
Hôm nay chính là ngày thí sinh từ hai bên học viện đến đây để tham gia thi đấu, Giang Âm nghe được thông báo, cùng các thí sinh khác ra ngoài nghênh đón mọi người

"Giang Âm, tốt xấu gì chúng ta cũng đi hoan nghênh các bạn thí sinh đến từ Thánh Âm học viện và Trường Nhạc học viên, mấy người bọn họ đang muốn phát trực tiếp cho toàn bộ học sinh trong trường xem đó, giá trị nhan sắc với độ nổi tiếng là quan trọng nhất, cậu không muốn đi sửa soạn lại sao?" Một nam sinh chọc chọc bả vai Giang Âm, thấm thía khuyên cậu
"Cảm ơn cậu" Giang Âm cười cười "Tôi thử mấy kiểu rồi, nhưng không được tốt lắm, chỉ có như bây giờ mới thích hợp với tôi"
Nam sinh kia thương hại nhìn Giang Âm một cái, lắc đầu, không khuyên gì thêm, đi lên phía trước
Thừa dịp bọn họ còn chưa đến, Giang Âm mở di động ra nhìn nhìn, phát hiện có người tag cậu
Vạn Hạ: "oa oa oa mình tới rồi, mình tới rồi, Giang Âm cậu ở đâu á, mình tới chỗ nào mới được thấy cậu đây, cậu rảnh không, mình mời cậu ăn một bữa"
Liên Thắng: "Mình cũng đến rồi! Có mang theo món quà nhỏ cho cậu nè"
Các bạn học hóng chuyện: "???"
"Chời ơi, con cẩu tâm cơ này!"
"Tui cũng muốn đưa quà cho Giang Âm mà huhuhu, Giang Âm, cậu thấy tui gửi bản thân mình cho cậu qua bưu điện thì ổn hong?"
Giang Âm: "!.

"
Giang Âm không biết nên rep lại bọn họ sao cả, đơn giản không trả lời đợi ở đây một hồi, hai chiếc xe bus dừng lại trước cổng trường rồi từ từ mở cửa ra
Giáo viên đi cùng Giang Âm ra chào đón mang bọn cậu tiến lên phía trước, chuẩn bị bắt tay với người đang xuống xe
Cửa xe mở ra, các bạn học trật tự bắt tay với nhau
Giang Âm xem người khác đều giao lưu tốt đẹp,một mình cậu đứng bất động cũng không hay, vì thế cũng vươn tay lên trước
Đi đến trước mặt cậu là một nữ sinh phi thường xinh đẹp, mặc đồ sành điệu rất thời thượng, cô nàng liếc nhìn mặt Giang Âm, lại nhìn quần áo của cậu, xoay đầu qua xem thường, trên mặt rõ ràng viết "Loại người như vậy còn muốn tới làm quen tui, phiền quá đi"
Mà một màn này cũng được camera quay được trực tiếp truyền lên mạng
Phòng trực tiếp này là do ba trường học cùng nhau xài chung, lập tức liện có bình luận nhảy ra
"Không hổ là giáo hoa, mặc kệ người đi đến đâu cũng có cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga"
"Dung mạo như vậy, cũng muốn bắt tay với giáo hoa của chúng tui à"
"Thằng nhãi này chỉ sợ là nhìn đến giáo hoa của chúng ta thì nước miếng chảy đến nơi rồi, ghê tởm thật!"
Nữ sinh đá cho cậu một ánh mắt xem thường, bơ đi cánh tay duỗi lại đây của Giang Âm, âm thanh mềm dịu nói với người phía sau: "Vạn Hạ ơi, chỗ này nóng quá, tụi mình mau đi thôi"
Màn ảnh phát trực tiếp vừa chuyển, chuyển tới trên người một nam sinh đứng phía sau
Nam sinh kia tướng mạo anh tuấn, nhìn chung quanh, tựa như đang tìm người nào đó
Phòng phát sóng lại bị một trận sóng bình luận quét qua: "Giáo hoa giáo thảo, xứng đôi quá, đẹp mắt thật!"
"Lúc này mới đúng nè, bắt tay nhau thì phải một đôi kiểu này nè, thằng hồi nãy bị kép giữa đôi này mà không xấu hổ à?"
"Có lẽ người nào đó da mặt dày? Bằng không xấu như vậy lấy đâu ra dũng khí để vươn tay chứ"
"Oa, Vạn Hạ chắc chắn cũng chả thèm để ý cậu ta đâu, nhìn xem nè"
Ngay sau đó, mọi người đang xem trực tiếp liền nhìn thấy nam sinh đi phía sau trợn to mắt, trong mắt tràn ngập không thể tưởng tượng.

Sau đó, trên mặt lại lộ ra một nụ cười, đi nhanh vài bước, một phen cầm lấy cái tay đang vươn ra của tên quê mùa nào đó, mặt đầy kích động, cứ như fan gặp được idol, chẳng thèm đoái hoài gì tới giáo hoa bên cạnh
Phòng phát sóng một mãnh yên tĩnh, mấy người vừa bình luận chớp mắt biến mất không để lại thân ảnh
Nữ sinh xinh đẹp nọ bị làm lơ, khó tin chớp chớp mắt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Vạn Hạ? Hai người quen nhau à?"
Vạn Hạ căn bản không muốn để ý nàng, giống như fan kích động nói với Giang Âm: "Cậu còn nhớ rõ mình hông, tụi mình là bạn học cấp ba nè, hẳn là cậu còn nhớ chứ, mình không đến mức mờ nhạt vậy đâu, còn nhớ hong, còn nhớ hong?"
Giang Âm gật gật đầu, cậu có chút kinh ngạc: "Cậu nhận ra tôi à?"

Vạn Hạ kẹt xích một cái, sau đó xấu hổ nói: "Lúc còn là bạn học với nhau thường xem nhìn phía sau cậu, bây giờ chỉ cần nhìn ót là mình biết cậu liền" Hắn nghĩ nghĩ, lại e lệ nói "Chỉ nhìn ót cậu thôi cũng biết đẹp"
Giang Âm: "!.

.

"Nói vậy rồi cậu biết trả lời sao đây
Người xem trực tiếp có thể thấy rõ hành động của hai người, nhưng nghe không rõ hai người đang nói gì, chỉ có thể đại khái đoán được hai người quen biết nhau
Lại một bình luận mới đăng lên, châm chọc nói: "Sao giáo thảo bên Thánh Âm trông vậy mà không cao lãnh chút nào, giáo thảo trường chúng ta khác nha, chắc chắn sẽ không vội vàng nhào lên bắt tay"
Bình luận còn chưa trôi mất, lại có một bàn tay khác vương đến, bắt lấy một tay khác của Giang Âm
Màn ảnh lại hướng về phía trước, một khuôn mặt anh tuấn lọt vào khung hình
"Cho cậu" Liên Thắng bắt tay xong, lấy ra một phần ăn vặt đặc sản nhét vào tay Giang Âm, sau đó nhìn lớp hoá trang trên mặt cậu, kính nể cùng cảm động nói: "Cậu là muốn chúng ta thi đấu công bằng nên mới làm thế sao?"
Vạn Hạ nghe được, vẻ mặt bừng tỉnh nhận ra, cũng dùng ánh mắt kính nể nhìn Giang Âm
Giang Âm: "!.

.

" Cậu không phải, cậu không có
Trong phòng phát sóng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh
"!.

"
"???"
"Sao cả hai giáo thảo đều! "
Vì lý do gì mà cả hai giáo thảo đều dùng con mắt khác nhìn người này vậy? Bộ tên này có ánh sáng của cô bé lọ lem hộ thân à?
So với học sinh học viện hai bên lần đầu tiên gặp trường hợp này nên kinh ngạc hết hồn, học sinh bên Trường Không học viện bình tĩnh hơn nhiều
Bọn họ nhìn bình luận trực tiếp, lại nhớ đến Lăng Dương vô số lần tú hữu nghị trước mặt bọn họ, khoé miệng không khỏi nảy lên một mạt cười chai lì
A, không chỉ là hai giáo thảo thôi đâu, rõ ràng là ba giáo thảo của ba trường luôn mà!
—————————–
Nghi thức chào mừng kết thúc, Giang Âm trở về ký túc xá
Trong ký túc xá không bật đèn, cửa sổ cũng đóng chặt, toàn bộ yên tĩnh không tiếng động
Lạ nha, Lăng Dương không ở đây sao?
Giang Âm nhìn đồng hồ, mới 7 giờ tối, đúng là lúc thích hợp nhất để ăn tối
Bởi vì gần đây Lăng Dương kiên trì cùng cậu ăn cơm, cho nên Giang Âm mới cố ý không ăn trước để trở về ký túc xá, mục đích vì cùng Lăng Dương cùng nhau dùng bữa
Giang Âm lại nhìn tin nhắn, hôm nay cả ngày Lăng Dương không nhắn cho cậu tin nào
Càng kỳ quái
Giang Âm nhíu nhíu mày, đang muốn gọi điện hỏi Lăng Dương có muốn cùng ăn cơm hay không, liền nghe trong chăn Lăng Dương có tiếng động

Giang Âm: "?" chẳng lẽ Lăng Dương còn đang ngủ?
Cậu thả nhẹ bước chân đi qua, chăn trên giường Lăng Dương quấn thành một cục, hoàn toàn không nhìn rõ người bên trong, Giang Âm nghĩ nghĩ, vươn hai ngón tay, nhẹn nhàng vén lên một góc chăn
Chăn chậm rãi được nhấc lên, lộ ra mặt người trong đó
Lăng Dương trợn tròn mắt, mặt không biểu tình nhìn cậu
"A!" Giang Âm tức khắc lùi lại ba bước, thiếu chút nữa bị người hù chết
Giang Âm đè lại trái tim đang đập liên hồi, thở hổn hển mấy cái, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại
Giang Âm ngồi xuống, vừa tức giận vừa lo lắng hỏi: "Lăng Dương, sao cậu không lên tiếng? Cậu bị mộng du à?"
Lăng Dương ngồi dậy dựa vào trên tường, biểu tình cả người đều có vẻ vi diệu, hắn như đang mạnh mẽ cố gắng chịu đựng cảm xúc nào đó, chạm rãi nói: "Tôi doạ đến cậu à?"
Giang Âm nhìn Lăng Dương thật sự không thích hợp, vì thế đứng lên lại gần muốn hỏi hắn bị làm sao vậy, có phải thân thể không ổn chỗ nào không?
Mới vừa đến gần, lực chú ý của Giang Âm đã bị màn hình di động Lăng Dương hấp dẫn.

Di động của Lăng Dương đang được mở lên để một bên, trên màn hình là giao diện của một buổi xem trực tiếp, đúng là phòng trực tiếp buổi đón tiếp học sinh của hai trường khác
"Cậu cũng xem trực tiếp à?" Giang Âm kinh ngạc cười cười "Tôi có lên hình không, trông tôi có phải hơi khờ khờ đúng không?"
Lăng Dương gục đầu xuống nhìn cậu: "Hai người bắt tay với cậu, là bạn của cậu à?"
Giang Âm cảm giác lời nói của Lăng Dương như có ẩn ý, không cẩn thận trả lời sai không chừng sẽ xuất hiện hậu quả nghiêm trọng, vì thế cẩn thận trả lời: "Ừm! Bạn học cấp 3, cũng coi như là bạn đi? Sao, sao vậy?"
Lăng Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, ló đầu từ trên giường ra, không nói tiếp đề tài lúc nãy, mà là hỏi: "Cậu còn nhớ không, lúc trước cậu đồng ý cái gì với tôi?"
Giang Âm: "???"
Cậu có hẹn ước gì với Lăng Dương à, hồi nào vậy trời, sao cậu không nhớ gì cả!.

ngôn tình sủng
Thấy Giang Âm vẻ mặt mờ mịt, Lăng Dương rũ hàng mi đen nhánh, tiếp tục nhắc nhở nói: "Nửa tháng trước, lúc cậu đi đón tôi"
Giang Âm theo lời hắn nỗ lực nhớ lại, lúc ấy cậu đi đón Lăng Dương, sau đó cho cái tên có ý đồ xấu với Lăng Dương một trận, sau đó nữa!.

Sau đó cậu tìm chìa khoá xe của hắn vô ý đụng tới "em trai" Lăng Dương, Lăng Dương nói hắn muốn cậu phụ trách, muốn cậu để hắn sờ lại
Lăng Dương cư nhiên còn nhỡ rõ! Sao không dứt khoát quên đi chuyện này hả trời!
Giang Âm bị lời này giục đến đứng không yên, cậu căng da đầu liếc nhìn Lăng Dương: "Nhớ mà, làm sao vậy?"
"Tôi nhớ rõ, sự kiện lần đó còn gây tổn thương tâm lí không nhỏ cho mình" Lăng Dương nháy mắt thong thả nói "Tôi luôn nghĩ đến chuyện này, hiển nhiên chất lượng giấc ngủ cũng không tốt"
"Hả?" Giang Âm thật sự không nghĩ tới chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến Lăng Dương như vậy "Sao cậu không nói rõ, vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Lăng Dương nhìn cậu, ở trên giường vươn tay với Giang Âm: "Được rồi, lên đây".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi