TUI KHÔNG CHỮA NGƯỜI BỆNH NÀY NỮA ĐÂU

NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC

Arvid là kiểu người dễ cọc lúc dậy.

Khó khăn lắm mới được nghỉ, khi anh đang ngủ mà bị đánh thức thì sẽ rất quạo.

Nhất là khi biết mình đang ngủ ngon tự dưng bị đánh thức nửa đêm chỉ vì anh trai yêu dấu muốn khắc dấu cho nô lệ nhỏ bằng vật liệu mới.

Arvid: "..." Làm sao đây tự dưng muốn giết anh hai quá.

Không biết anh của mình có tự biết hay không, dáng vẻ này của anh thật đúng là tràn đầy hơi thở của... Sự ngu ngốc.

Song Odrosse chỉ nói một câu đã dập tắt sự bất mãn của anh: "Ta sẽ chi trả cho cơ giáp hôm qua."

"... Được thôi anh." Nhớ đến hai cái chân bị chặt đứt của cơ giáp, Arvid dừng vài giây, ngay sau đó háo hức đáp: "Vậy em sẽ đến viện nghiên cứu ngay giờ luôn nha anh."

Odrosse nói: "Đem bộ dụng cụ cầm tay mới của ngươi sang đây, ít gây vết thương nhất."

"Sao cơ?" Arvid mặc áo khoác vào, nhướng mày kinh ngạc hỏi: "Anh muốn tự làm hả?"

"Ừ." Odrosse bổ sung: "Thêm cả thuốc gây tê bộ phận có tác dụng trong thời gian quy định và không tổn thương hệ thần kinh, lâu nhất hiện nay là bốn mươi tám giờ nhỉ?"

"Ừm hửm, đúng vậy." Arvid nói: "Nếu dùng cách nhẹ nhàng nhất, thật ra trong vòng tám giờ sẽ không thấy đau đâu."

Odrosse trầm ổn nói: "Em ấy khá yếu."

Arvid: "..."

Arvid sáng suốt nói: "Được rồi, em hiểu rồi anh, gây tê bộ phận bốn mươi tám giờ, mời ở nhà đợi bốn mươi phút."

Vì vật liệu mới vẫn là thành quả nửa bảo mật nên hàng mẫu chất lượng cao nhất được lưu trữ trong phòng mã hóa cấp cao, chỉ có các nhà nghiên cứu cấp cao trở lên mới có quyền xin truy cập, quá trình này hơi rắc rối.

Sau bốn mươi phút, Arvid đến viện nghiên cứu lấy tài liệu và dụng cụ bước lên chiếc tinh hạm đen rồi đỗ trước cửa nhà anh trai, sau đó lá chắn bảo vệ tàng hình phía trên biệt thự mở ra, tinh hạm lơ lửng chậm rãi đến bãi đậu ở sân sau.

Odrosse đã đợi sẵn ở đó, mặc quần áo ở nhà, mái tóc vàng dài không được buộc gọn gàng như thường lệ, trên trán có vài sợi tóc vàng óng mượt mà khiến mặt mày hắn trông mềm mỏng hơn.


... Vừa nhìn là biết mới xuống khỏi giường.

Arvid nhảy khỏi tinh hạm, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong đôi mắt xanh biếc cất chứa ẩn ý: "Anh à, anh cũng có lúc hiền lành như vậy à..."

Odrosse ngó lơ: "Đồ đâu?"

Arvid đưa chiếc hộp trong tay ra: "Đều ở đây, anh xem thử đi."

Khi Odrosse mở hộp và kiểm tra vật dụng bên trong, Arvid đột nhiên nghiêng đầu tới, đột ngột hỏi bên tai hắn: "Anh hai đã ăn người đó luôn rồi sao?"

Odrosse lạnh nhạt liếc anh, mặc kệ.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Arvid không khỏi nhướng mày, vốn dĩ anh hay xấu miệng muốn xem phản ứng của Odrosse thôi.

Tuy có thể sẽ bị đánh nhưng phản ứng lần trước của anh trai đúng là... Thú vị đến lạ.

Tóm lại - Anh không tin chỉ trong một ngày người anh chậm chạp của anh đã gặm người đó nhanh đến vậy.

Nhưng nhìn cái vẻ thong dong đó... Chả lẽ ăn thật rồi hả?

Arvid nhìn hồi lâu cũng không tìm ra bằng chứng nào trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh mình, đành phải bỏ cuộc trong ngờ vực.

Sau đó nói chuyện chính: "Anh định dẫn theo nô lệ tóc đen đó đến biên giới à?"

Odrosse ừ rồi hỏi: "Viện nghiên cứu đưa ra thông báo rồi à?"

Arvid hừ: "Đúng thế, để mở rộng phòng tuyến, chúng em phải cử một số nhà nghiên cứu đến hỗ trợ quân đội. Vừa phải nghiên cứu vừa phải kiêm thêm chức quân y, thói đời thật là khó khăn mà..."

Odrosse nghe ra ý định còn dang dở của anh, hỏi: "Ngươi nộp đơn xin vào à?"

Arvid xoa bóp đầu ngón tay, nói lý: "Chả phải anh muốn em đi lính mài giũa à? Tất nhiên em phải xung phong đăng ký chứ sao!"

Odrosse không đồng tình chỉ ra: "Ta bảo ngươi đi lính chứ có bảo ngươi đi làm quân y mài giũa đâu."

"..." Arvid e hèm một tiếng, nghiêm mặt: "Đừng để ý chi tiết vậy chứ."


Kiểm tra bên trong hộp xong, Odrosse đóng hộp lạnh lại, liếc nhìn cậu em trai vẫn chưa chịu đi, đôi mắt xanh băng có chút thâm trầm trong đêm tối nhìn anh với vẻ nghiêm túc: "Mong ngươi tự hiểu mình đang làm gì."

Trong thời đại mà chiến tranh khó có thể dừng lại trong thời gian ngắn, hoàng quyền đế quốc gắn liền với quân quyền, nếu Arvid để lại ấn tượng là "bác sĩ" cho quân đội biên giới thì sau này rất khó gây ấn tượng khác.

Khoảng cách với ngôi vị hoàng đế chắc chắn lại xa hơn một bước nữa.

Tuy ngôi vị hoàng đế là cha truyền con nối, có thể do chính hoàng đế bổ nhiệm, nhưng trên thực tế chỉ cần hoàng đế có đầu óc, những chuyện quan trọng phải tham khảo ý kiến của hội nghị, quân đội và dân chúng.

Arvid chẳng thèm chớp mắt: "Trở thành nhân viên y tế xuất sắc... Và kiêm chức nhà nghiên cứu cao quý!"

Odrosse đau đầu, "Còn một đêm một ngày nữa, ngươi về suy nghĩ kỹ đi."

Có lẽ Arvid không muốn tiếp tục chuyện này nữa, nghe vậy lập tức nhảy lên tinh hạm hệt như một con thỏ được ân xá vậy.

Có điều anh vẫn nhớ một điều: "... Chỉ trả cơ giáp."

Odrosse bèn mở thiết bị kết nối riêng chuyển năm mươi triệu tinh tệ cho anh.

Arvid nhìn số dư tài khoản mới được thêm vào, lập tức hớn hở cười híp cả mắt.

Giá của một bộ cơ giáp cao cấp khoảng ba mươi triệu, bởi vậy số tiền hắn chuyển gần gấp đôi luôn rồi.

Arvid nhận lấy mà không hề áy náy, vui rạo rực nói: "Em đi đây. Hẹn mai gặp lại nha anh."

Odrosse: "..."

Hắn khẽ lắc đầu nhìn tinh hạm biến mất trên bầu trời, rồi mang theo hộp dụng cụ trong tay về phòng ngủ.

Tô Đoạn im lặng như gà cuộn tròn trên giường, rụt rè nhìn chiếc hộp kim loại lạnh lẽo trong tay hắn, ngay cả tóc tai cũng lộ vẻ bồn chồn.

"..." Odrosse đào người ra khỏi chăn, dỗ dành cậu: "Không đau đâu em, có thuốc tê."


Tô Đoạn vẫn không thả lỏng, nắm lấy góc áo của hắn rồi dụi đầu vào vai hắn hồi lâu mới lí nhí nói: "Làm đi."

Nhưng ngoài miệng nói thế thôi chứ tay nắm góc áo hắn vẫn mãi không chịu buông ra.

Odrosse nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, vừa thấy đau lòng vừa thấy bất lực với cậu, thấp giọng vỗ về: "Không sao đâu, không đau thật đấy, chỉ mất vài phút thôi à, đau thì em cắn ta nhé?"

Hắn phải ôm trong lòng dỗ dành mãi một lúc thì nô lệ nhỏ mới chịu buông tay nắm chặt góc áo hắn ra, quật cường vén tay áo lên, lộ ra hơn nửa cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, "... Quất đi!"

Ánh mắt Odrosse mân mê nhìn làn da mỏng mảnh chốc lát và nói: "Không khắc ở đây."

Tô Đoạn nhắm mắt chỉ hé một khe nhỏ lặng lẽ mở ra, ngơ ngác hỏi: "Vậy khắc vào đâu?" Cậu nhớ nô lệ bị đánh đấu trên tay mà.

Odrosse vén một góc áo mềm mại của cậu lên, đầu ngón tay nhấn vào thịt mềm ở bên eo, đôi mắt xanh băng dường như sâu thêm nữa, giọng nói khàn khàn: "... Ở đây."

Thuốc tê bốn mươi tám giờ sẽ đảm bảo không có cảm giác đau đớn, nên nếu khắc ở vị trí bí mật hơn... Chắc sẽ không có vấn đề gì.

"Máy dò sẽ nhận dạng vật liệu nên in ở đâu cũng vậy. Khắc vào nơi bí mật hơn thì người ta sẽ không thấy."

Nghe rất có lý... Tô Đoạn choáng váng nghĩ vậy.

Cậu nói lí nhí: "Vậy, vậy ở đó đi."

Tô Đoạn bị Odrosse đặt nằm trên giường, hai tay khoanh trước ngực co rúm như chuột hamster, mắt nhắm chặt.

Sau cảm giác nhức nhối giống như bị muỗi đốt, eo phải của cậu ngay lập tức mất cảm giác.

Vì quá đỗi căng thẳng nên cậu không hay biết thời gian trôi qua, Tô Đoạn chỉ cảm nhận được cánh tay người đàn ông thỉnh thoảng cọ vào làn da vẫn còn cảm giác, gây ra một cơn rùng mình ấm áp.

Tô Đoạn mở mắt ra một khe nhỏ, người đàn ông cúi lưng thật thấp, mà cũng vì cúi đầu nên một ít sợi tóc vàng nhạt rũ xuống, dừng lại trên hàng mi cong cong, rồi rơi xuống tay áo trên cánh tay, làn da bên dưới trắng bóc, vì dùng sức nên lộ ra đường gân căng chặt, trông rất nam tính.

Tô Đoạn bị sắc đẹp làm sững sờ một giây, sau đó nhớ lại chuyện chính, nhỏ giọng nói: "... Bắt đầu chưa?"

Odrosse cử động cánh tay, không nói gì một lúc rồi mới nói: "Xong rồi."

Tô Đoạn: "..."

Ấy vậy mà xong luôn rồi, chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy buồn bã mất mát, cậu mua năm lọ thuốc giảm đau mà đến tận bây giờ vẫn chưa dùng lọ nào luôn đó.

Tô Đoạn lặng lẽ nói trong đầu: "Hệ thống, đưa một lọ thuốc giảm đau đến đây đi."

Hệ thống: "Ok ký chủ."


Tô Đoạn muốn ngồi dậy xem dấu mới của mình, ai ngờ vừa cử động đã bị lòng bàn tay mạnh mẽ đè eo lại, cậu lập tức ngây ngốc không thể cử động, chỉ có thể nằm ngửa như một con rùa bị lật mai.

Odrosse nói: "Đợi đã, ta giúp em bôi thuốc."

Đợi thêm ba phút nữa Odrosse mới cho cậu ngồi dậy.

Tô Đoạn kéo áo lên, cúi đầu tò mò nhìn nơi mất cảm giác của mình.

Odrosse đã phun dịch chữa trị cho cậu nên vết thương về cơ bản đã lành lại, không hề thấy vết sưng đỏ nào, chỉ thấy rõ ràng hình dạng của dấu khắc.

Điều khiến cậu vô cùng bất ngờ là hình dạng của dấu khắc này không phải hoa diên vĩ giống những nô lệ khác như cậu nghĩ, mà là một dấu khắc có phần kỳ lạ.

Một quả hình cầu tròn dẹp, bên trên có hai chiếc lá non cong cong.

Đây chả phải là-

Hình dạng thật của cậu ư?

Sao Odrosse biết?

Tô Đoạn mở to mắt ngay tắp lự, suýt thì tưởng mình bị ảo giác.

Một lúc lâu sau, cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, không biết là đang thấp thỏm hay là gì mà lắp bắp hỏi: "... Sao anh, sao anh lại muốn vẽ hình này?"

Odrosse hôn lên trán cậu, trong đôi mắt băng xanh dường như cất chứa sự hoang mang, thì thầm bên tai cậu: "Ta không biết nữa... Nhưng khi ta bắt đầu khắc thì nó hiện ra trong đầu."

Đây là một loại cây kỳ lạ từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn, vì giấc mơ kia quá khó hiểu nên Odrosse đã ấn tượng sâu sắc với nó.

Khi vừa mới vẽ, hắn cũng chẳng biết mình bị làm sao mà tự dưng mất kiểm soát vẽ cái cây đó, mãi đến khi vẽ xong thì hắn mới hoàn hồn lại.

Nói thật thì hắn vẽ thứ này hơi xấu, không biết nô lệ nhỏ có thấy không vui vì chuyện này không.

Nhưng điều hắn không ngờ là nô lệ nhỏ chẳng những không ghét cái cây kỳ lạ hơi xấu do hắn vẽ mà ngược lại còn vui vẻ ôm lấy cổ hắn, đôi môi mềm mại chủ động chạm vào khóe môi hắn, ánh mắt sáng ngời như ngôi sao nhỏ: "Cảm ơn anh, em thích lắm."

___

15/12/2023.

11:37:21.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi