TỪNG BƯỚC TRỘM TÂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


  Đêm nay bởi vì có Trọng Yên Nhi trở thành người bầu bạn mà trở nên thật ấm áp, ý nghĩa. Chẳng qua là Lưu Lê thức dậy thật sự quá sớm, làm cho sự an nhàn, ấm áp của đêm qua từ từ bị xua tan. Trước khi gà gáy, Lưu Lê liền mặc quần áo tử tế lặng lẽ rời khỏi gian phòng của Trọng Yên Nhi. Nàng không muốn đi ra ngoài quá muộn, dễ bị người khác nhìn thấy lời ra tiếng vào, đồng thời cũng không biết phải đối mặt với Trọng Yên Nhi như thế nào khi nàng tỉnh giấc.
  Trở về phòng đơn giản rửa mặt một phen, Lưu Lê cảm thấy nấu cơm dã ngoại cần thiết mang theo một số vật dụng để bố trí dã ngoại, nếu không nàng mặc bạch y sớm muộn cũng biến thành y phục màu tro than mất thôi. Phân phó với tiểu nhị đi ra ngoài giúp nàng mua một số lượng lớn vải vóc màu sáng, Lưu Lê thưởng cho hắn chút bạc và ngân lượng mua vải vóc.
  Bà chủ đã đem tất cả điểm tâm đều chuẩn bị thỏa đáng, ngồi ở trước bàn đại sảnh, Lưu Lê nhắm mắt từ từ sắp xếp từ ngữ thích hợp để khi kể quá khứ của nàng cho Trọng Yên Nhi biết trong khi đi dã ngoại. Cũng giống như sáng hôm qua, Tần Hạo vẫn đi phía sau Trọng Yên Nhi khi nàng từ trên cầu thang tầng lầu từ từ đi xuống. Hai người đều đưa ánh mắt đặt vào người đang ngồi xuất thần ở bàn kia – Lưu Lê, chờ đến lúc Trọng Yên Nhi ngồi vào bên trái của Lưu Lê, Tần Hạo vỗ nhẹ bả vải của Lưu Lê, đợi nàng hoàn hồn trở lại rồi nói: "Lưu huynh dường như là có tâm sự? Ngươi lúc nãy đang suy nghĩ gì chăm chú đến mức ngay cả chúng ta đi tới bên cạnh ngươi, ngươi cũng không hề hay biết."
  "Không có, ta mới nãy cũng không có suy nghĩ gì. Ăn điểm tâm đi, chúng ta còn phải đi ra ngoài câu cá nữa, nên ăn no một chút, tránh đến lúc đó lại la đói bụng nữa." Lưu Lê miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trong lòng nàng luôn có chuyện gì đó đè nén, nghĩ không ra cũng đoán không ra.
  "Lưu huynh nói rất đúng, hôm nay liền nghe theo huynh. Ban đêm chúng ta liền ngồi xe ngựa đi đến Lâm Thành đi, cũng nhìn xem thử phong tục dân gian nơi đó như thế nào.
  "Phong tục dân gian? Ngươi là dự định đi khắp hết Tần triều hay sao? Nên biết rằng, không chỉ phong tục dân gian của dân tộc bất đồng, phong tục dân gian của thành thị cũng bất đồng." Lưu Lê cầm lấy cái màn thầu, từng cái từng cái gặm nhắm.
  Ánh mắt quét qua Trọng Yên Nhi đang từ từ chậm nuốt. Nếu so sánh cách ăn của hai người thật sự quá rõ ràng, Lưu Lê chịu không được kiểu ăn thục nữ như thế này, thân hơi hướng về phía Tần Hạo, vừa húp cháo vừa gặm bánh bao, ngay cả chút thức ăn trước mặt cũng chẳng muốn đi gắp.
  "Đó là tất nhiên, ta rất muốn biết dân chúng các nơi sống cuộc sống như thế nào, thuận tiện nhìn một cái xem có đập vào mắt mỹ nhân nào hay không, haha haha." Tần Hạo há miệng cười to, Lưu Lê ngại hắn cười quá lố, nên trực tiếp cầm lấy cái bánh bao đặt tại mâm khác nhét vào miệng của Tần Hạo. Hành động đột nhiên đó dẫn đến tiếng cười của Trọng Yên Nhi, mà Tần Hạo gương mặt trắng nõn cũng hiện lên một tầng ửng đỏ, hắn hướng Lưu Lê cười hắc hắc vài tiếng, cúi đầu gặm chiếc bánh bao được được nhét trong miệng hắn, mang theo nét mặt làm cho người khác đoán không ra.
  "Đừng chỉ húp cháo, ăn thêm một chút đồ ăn đi." Trọng Yên Nhi giúp Lưu Lê gắp vài đũa thức ăn, tự nhiên hỏi: "Lưu công tử, đêm qua ngủ có ngon giấc không?".
  "Ừ, rất tốt....rất tốt, giấc ngủ của ta luôn luôn rất tốt, haha...haha." Lưu Lê dùng ánh mắt liếc về phía Tần Hạo, sợ hắn phát hiện nơi này ý tại ngôn ngoại*, sợ hắn biết mình và Trọng Yên Nhi kia đêm qua ngủ cùng nhau.
  Dù sao hắn cũng đã chính miệng nói thích Trọng Yên Nhi, nếu như biết mình cùng nàng ngủ cùng nhau, hai người nhất định sẽ bị nhìn nhận là quan hệ thân mật không biết xấu hổ. Đến lúc đó bản thân nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng nhất định rửa không sạch, có lẽ chỉ có lột hết y phục thì miễn cưỡng sạch được.
  "Vậy thì tốt, đêm qua Yên Nhi ngủ cũng ngon giấc vô cùng, cũng không lừa công tử, Yên Nhi đêm qua nằm mơ thấy công tử đang kể về quá khứ a. Quá khứ kia Yên Nhi nghe xong càng muốn nghe lại, tuy là hiện tại bỗng nhiên nhớ lại, nhưng thật sự làm cho Yên Nhi trở về chốn cũ vô cùng." Trọng Yên Nhi cười nói.
  "Haha...haha. Yên Nhi cô nương lại có thể nằm mơ thấy ta, thật không dễ dàng, không dễ dàng a." Lưu Lê rụt lại cổ đưa cháo trắng lên miệng, nàng thật ra chỉ muốn làm bộ quên mất việc hứa kể quá khứ xưa cho Trọng Yên Nhi ra. Nhưng lời của Trọng Yên Nhi cũng rõ ràng là nhắc nhở mình đừng quên kể chuyện xưa cho nàng nghe, cho dù mình có thật quên đi mất cũng sẽ bị nhắc nhở a.
  "Mơ thấy Lưu huynh kể chuyện xưa? Yên Nhi cô nương mơ thật sự thú vị, không biết trong mơ Lưu huynh đã nói đến chuyện gì?" Tần Hạo đối với giấc mơ của Trọng Yên Nhi nổi lên hứng thú, có lẽ không phải là hứng thú với giấc mơ của nàng mà là đối với Lưu Lê trong giấc mơ kể chuyện kia hết sức tò mò.
  "Nếu là trong mơ kể chuyện, Yên Nhi tự nhiên nhớ không được quá rõ ràng. Nếu như Lưu công tử chịu kể một chút, Yên Nhi cũng là nguyện ý chuyên tâm lắng nghe mà ghi nhớ." Trọng Yên Nhi lời nói có chút thâm ý nói.
  "Yên tâm đi, chuyện xưa tự nhiên sẽ kể. Nào, chúng ta ăn cơm nhanh lên một chút, ta còn nghĩ đến chuyện đi câu cá dã ngoại đây! Thật lâu không có câu cá rồi, thật sự là ngứa tay vô cùng. Nên biết rằng, câu cá không chỉ có thể nuôi dưỡng tính kiên nhẫn của ngươi, còn có thể làm cho người ta thả lỏng tâm trạng, thay đổi tâm trạng nha." Lưu Lê cố ý chuyển chủ đề sang câu cá, nàng có thể kể chuyện xưa lúc trước của mình cho Trọng Yên Nhi nghe nhưng nàng không muốn Tần Hạo nghe cùng, dù sao bản thân cũng chưa rõ ràng sự chân thật của hắn, nên nàng cũng chẳng muốn làm liều.
  "Hôm nay toàn bộ là do Lưu huynh làm chủ." Tần Hạo cười cười, gia tăng tốc độ ăn cơm, còn đối với Trọng Yên Nhi, nàng liếc nhìn Lưu Lê, ngay cả bánh bao cũng không ăn đang cầm chén cháo từ từ nuốt xuống. Ăn xong điểm tâm, Tần Hạo đem tiền bộ tiền phòng đều trả hết, còn thưởng thêm cho bà chủ một thỏi bạc xem như trả tiền trà nước.
  Tay cầm thỏi bạc, ánh mắt của bà chủ cũng híp lại thành một đường, đây cũng là lần đầu bà chủ gặp được người khách khẳng khái, tiền phòng cũng không trả giá lại còn trả cho nàng nhiều bạc như vậy. Sau khi thiên ân vạn tạ, bà chủ tiễn đám người của Lưu Lê ra đến tận xe ngựa, nhìn xe ngựa dần dần rời khỏi, vội vàng trở về quầy kiểm tra lại ngân phiếu của nàng.
  Kỹ thuật lái xe của Đại Hắc rất tốt, xe ngựa xuất phát nhanh ra khỏi Vân Thành vẫn như cũ không có nửa điểm làm cho người khác cảm giác xóc nảy. Ngồi ở trong xe, Trọng Yên Nhi cùng Tần Hạo hai người ngồi ở hai bên im lặng nhìn người đang ngồi dưới sàn nhà xe ngựa là Lưu Lê đang loay hoay với đống đồ câu cá. Từ lúc tiến vào buồng xe đến giờ, Lưu Lê an vị ở vị trí này trong đống đồ câu cầm lấy một cây cần câu sờ tới sờ lui, trong miệng còn thì thầm: "Cái này không phải cần câu mà Khương thái công lão đầu trong phim truyền hình đã dùng sao?".
  Nếu so sánh không khí bên ngoài với không khí bên trong thành thì càng cảm thấy sảng khoái, trong lành hơn, cầm lấy đồ đi câu nhảy xuống xe ngựa, Lưu Lê nhìn khung cảnh rộng rãi của bờ sông thật sâu hô hấp mấy cái. Nàng lấy ra vật dụng đã ngờ tiểu nhị của lữ quán mua dùm nhanh chóng đi sắp xếp, đem mảnh vải trải tại một gốc cây có tàng cây lớn, ngồi ở vị trí có góc hướng cạnh xe ngựa, hướng đến Trọng Yên Nhi ngoắc tay, nói: "Tới đây ngồi đi."
  "Ta nói này Lưu huynh, ngươi đây là rõ ràng cho thấy.....rõ ràng cho thấy trọng nữ kinh nam a." Giống như trước nghe thấy lời nói của Lưu Lê, Tần Hạo hết sức bất mãn, Lưu Lê chỉ hướng kêu Trọng Yên Nhi ngồi, lại đem hắn bỏ qua một bên. Giờ phút này, chân mày kiếm của hắn hơi nhíu lại, cảm nhận vị của tiểu hài tử bị bỏ rơi.
  "Ta vừa rồi không có điểm mặt chỉ tên người nào tới đây a." Lưu Lê lầm bầm, hướng về Đại Hắc đang đút cỏ cho ngựa ăn hô to: "Hắc đại ca, phiền huynh đem rượu và điểm tâm chuẩn bị trong xe ngựa cầm tới nơi đây đi!"
  Gật đầu, ánh mắt của Đại Hắc thoáng nhìn qua Tần Hạo, thả nắm cỏ khô đang cầm trên tay đang cho ngựa ăn bỏ xuống. Mà hắn cũng trực tiếp nhảy vào trong xe ngựa, từ bên trong lấy ra rượu ngon mà Tần Hạo hôm qua đã phân phó mua còn có điểm tâm do buổi sáng Lưu Lê thuận tiện mua đem theo. Hắn đem ly đựng, rượu và điểm tâm sắp xếp ở giữa, thuận tiện để các nàng cầm lấy, sau đó vẫn tiếp tục trầm mặc như cũ. Đại Hắc sau khi bọn họ đều an vị dùng bữa, thì đi đến tàng cây cách họ không xa nằm xuống, miệng còn ngậm một cọng cỏ khô
  Ngồi được chốc lát, Lưu Lê đưa lưng về hai người bọn họ, đem mồi câu móc lên trên móc treo, cầm lấy cần cây từ từ đứng dậy, nói: "Ta đi câu cá đây, Yên Nhi cô nương nếu như cảm thấy ngồi ở chỗ này cảm thấy buồn bực, có thể đi cùng nhau đến bên kia câu cá." Nàng vươn đầu ngón tay trỏ chỉ vào Tần Hạo, trừng mắt cảnh cáo hắn. nói: "Ngươi không được lại ta quá gần, nếu ta không câu được cá của ta thì ta tiêu diệt ngươi!".
  "...." Tần Hạo liếc nhìn Đại Hắc đang ở bên kia nghỉ ngơi, thầm nghĩ nàng nếu dám diệt hắn, Đại Hắc trước tiên xem đem nàng thật sự quẳng xuống sông a.
  Tới gần giữa bờ sông cũng tìm được một phiến đá lớn nhẵn nhịu, Lưu Lê khoanh chân ngồi lên phiến đá, nắm cần câu trong tay mang theo bộ dạng lão tăng nhập định đang đợi con cá trong sông mắc câu. Trọng Yên Nhi chưa cùng nàng đi qua, nàng ngồi xuống chỗ Lưu Lê vừa ngồi lúc nãy, cầm trong tay điểm tâm đưa lên miệng nhỏ từ từ ăn. Nơi này phong cảnh thật sự làm người ta thích thú, từ đằng xa nhìn thấy bóng lưng cô tịch của Lưu Lê, Trọng Yên Nhi không chỉ khỏi cảm thấy đau lòng, còn có chút động tâm.
  "Lưu huynh" qua một lúc, Tần Hạo không được tự nhiên đứng phía sau lưng Lưu Lê, miệng đóng đóng mở mở, tựa hồ có lời gì đó khó mở lời.
  "Ui!" Ngươi có thể đừng nhỏ giọng mà gọi ta được không! Ngươi đem cá của ta hù dọa chạy hết rồi!!" Lưu Lê mặt xám xịt nhìn về phía Tần Hạo hô to, chỉ vào mấy con cá trong sông bơi tứ tán, hận không thể đem cần câu trong tay đem Tần Hạo đánh ngất xỉu.
  "...." Tần Hạo rụt lại cổ một mình chau mày, đem cá hù dọa chạy đi rõ ràng là Lưu Lê nàng, tiếng hét vừa rồi của nàng ngay cả hắn còn giật nảy mình, không đem con cá hù dọa bỏ chạy mới là lạ.
  Dù sao cá đã bị hù dọa bỏ chạy, hắn nhìn phiến đá ở giữa bờ sông gò núi, nói: "Lưu huynh, người đồng tính thật sự có chân tình không?" hắn hỏi rất chân thành, đây là câu hỏi hắn đã suy nghĩ rất cặn kẽ và lâu dài mới dám quyết định tìm đáp án ở chỗ Lưu Lê. Hắn thân là Vương gia, cũng là vị Vương gia phong lưu được các đại thần công nhận, cho dù bọn họ muốn làm trò trước mặt hắn của không dám nói, ở sau lưng cũng không có quá ít nghị luận. Tần Hạo thừa nhận, hắn thích mỹ nữ, thích mỹ nữ nằm trong ngực, tay cầm rượu hưởng tiêu sái; nhưng hắn cũng phải thừa nhận, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Lê, hắn đối với nàng đã dần sinh ra thứ tình cảm gì đó rất kỳ quái, cảm giác như vậy không phải chỉ từ trong tâm mà phát ra, còn có cảm giác từ trong xương tủy toát ra.
  Lưu Lê không bị vấn đề của hắn mà làm cho kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ một chút, khóe miệng của nàng nhếch lên một nụ cười, nói: " Đồng tính ở trong tình yêu, so với tình yêu bình thường càng khó khăn hơn. Nhưng mà, chống lại khảo nghiệm của tình yêu mới thật sự là yêu, ngẫm lại xem, khảo nghiệm đó có thể là trong thời gian qua hai người các ngươi ở bên nhau đã cùng trải qua như là sự gièm pha của người khác, nghèo khó, phú quý, chung hoạn nạn. Mà hết thảy những khảo nghiệm này cũng không thể làm cho hai người phải tách ra, thậm chí càng làm các ngươi càng thêm thương yêu lẫn nhau. Như vậy khi các ngươi ở bên nhau, bất luận đồng tính hay khác phái, cũng đáng cho người khác chúc phúc các ngươi."
  "Lời của Lưu huynh ta cũng không phải là quá hiểu, nhưng ý tứ của Lưu huynh là chấp nhận tình cảm đồng tính, phải không?"
  "Dĩ nhiên." Lưu Lê cảm thấy buồn cười, nếu như không ủng hộ, nàng như thế nào lại yêu nữ nhân, như thế nào lại cùng nàng ấy trải qua nhiều lần khảo nghiệm, thu nhiều kinh nghiệm như vậy.
  "Thì ra là Lưu huynh cũng không ngại "Long dương chi thích" a." Tâm của Tần Hạo có hơi chút thoải mái, thời điểm hắn cầm lấy đồ đi câu cũng để chính mình chìm trong sự mừng rỡ ấy.
  Lưu Lê đã đứng dậy đi tới nơi ăn cơm dã ngoại được bố trí trước đó, ngồi xuống bên cạnh Trọng Yên Nhi. Nàng nghĩ tốt xấu gì cũng phải vì mình cầm lấy bầu rượu tự rót một ly uống, Trọng Yên Nhi lúc này cũng muốn cầm lấy bầu rượu thay Lưu Lê rót một ly. Đúng lúc này, hai bàn tay của hai người cứ như thế ở chung một chỗ, rồi sau đó như bị điện giật, rút nhanh tay về, không hẹn mà cùng nói:
  "Ngươi..."
  "Ta..."
  "Ha...ha, chúng ta thật là ăn ý a." Lưu Lê cười ra tiếng, nhìn gương mặt hồng nhuận của Trọng Yên Nhi, thu liễm lại nụ cười, nói: "Thật ra thì, câu chuyện xưa này rất đơn giản. Nó không phải là một vở kịch, chỉ có hai nữ nhân là nhân vật chính. Một người nữ nhân gọi là Lưu Lê, Lưu trong Lưu lạc khắp nơi, Lê trong Lê Minh Lê. Lưu Lê từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, lưu lạc đầu đường xó chợ, trải qua cuộc sống của một tên ăn mày..."
  Lưu Lê bỏ qua ý niệm uống rượu trong đầu, cầm lấy điểm tâm kế bên vừa ăn vừa kể cho Trọng Yên Nhi nghe về câu chuyện xưa của mình. Mà Trọng Yên Nhi, thì chăm chú lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng nhanh chóng khẽ động, sợ bỏ qua tình tiết trong câu chuyện kia. Lưu Lê vì nàng mà đem chuyện của mình kể thành một trường sử điển tích, đồng thời cũng hướng nàng kể về việc mình và bạn gái gặp nhau, hiểu nhau, đến cùng lại yêu nhau. Nàng tận lực tránh những từ ngữ có liên quan đến thế giới hiện đại, cuối cùng, Lưu Lê cũng không nói nàng bị đạp từ tầng ba mươi xuống đất. Nàng cũng chỉ nói với Trọng Yên Nhi, mình và bạn gái của mình bị người khác phát hiện, bản thân cũng không dễ dàng từ hiểm cảnh mà bỏ trốn ra được, mà bạn gái kia của nàng đến nay sinh tử vẫn chưa rõ.
  Nghe Lưu Lê kể xong, Trọng Yên Nhi vành mắt có chút hồng. Nàng trầm mặc, môi dưới cũng đã bị nàng do đè nèn tâm trạng mà in hằn dấu răng lên môi, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ nhiều chuyện của Lưu Lê. Nhưng đồng thời cũng biết Lưu Lê vẫn còn một người khắc cốt ghi tâm chưa rõ sinh tử, nàng giải thích không rõ cảm giác trong lòng mình, nàng rất muốn ôm lấy Lưu Lê, nói với nàng ấy, nàng vẫn còn có mình, nhưng đến khóe miệng lại thành câu nói: "Lưu Lê, ngươi đối với ta, có thể có nửa điểm tình cảm quý trọng không?".
  *Ý tại ngôn ngoại: 意在言外 - Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi