TỪNG BƯỚC TRỘM TÂM



Nghe được hai chữ "da dê", Lưu Lê lập tức bắt đầu cảnh giác. Nàng tựa vào cạnh cửa, hướng về Phong Tao Tao ra hiệu im lặng, tiếp tục lắng nghe động tĩnh ở bên trong. Nàng thật sự bội phục Lăng Mỵ Như, thị lực quả nhiên là cực tốt, lại có thể nhìn thấy vậy mà Không Minh đại sư đưa cho nàng lại là tấm da dê. Thị lực đúng là vượt qua ống dòm luôn rồi sao.
"Không thể như thế, chúng ta cũng không biết được nội dung trong tấm da dê này, cho dù đã biết, nếu như là nàng không cam tâm tình nguyện, làm sao có thể phò tá cho Lương vương được? Không Minh đại sư là cao tăng đắc đạo, vô cớ đưa cho nàng tấm da dê, tất nhiên đã biết rõ thân phận người Thiên Tộc của nàng. Ta nghe phụ thân nói qua, trong tay người Thiên Tộc nắm giữ đầu mối bảo tàng có một không hai của Đại Tần ta. Chẳng lẽ, chính là...?" Trong phòng truyền đến thanh âm của Lăng Mỵ Như, Lưu Lê nghe đến như vậy cũng thấy chán. Lăng Mỵ Như, tâm tư cũng thật sâu, cũng quá thông minh đi.
"Cho dù là như thế, chúng ta có thể nghiêm hình tra khảo nàng ta! Như muội ngươi không thể dùng loại phương pháp này, việc này quả thực là đưa dê vào miệng cọp!!" Thanh âm võ bàn từ trong phòng truyền ra, Phong Tao Tao lập tức đứng dậy nhe răng nhếch miệng hướng về cửa phòng, kết quả bị Lưu Lê đánh một cái lên đầu nó, nó nhận thức được liền biết điều nằm gục trên mặt đất, liếm giày quân đội của Lưu Lê.
"A, Phong ca ngươi thật là, nàng là một nữ tử, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra sao?" Trong phòng truyền đến tiếng cười quyến rũ của Lăng Mỵ Như, mị hoặc thấm đến tận xương tủy nhưng không làm cho Lưu Lê động tâm lần nữa, ngược lại làm cho nàng muốn xông vào cho nàng ta mấy quyền. Loại nữ nhân ba hoa này, lại cứ như vậy đem bí mật của nàng nói ra hết. Nhưng nghĩ lại cũng coi như bình thường, với quan hệ tốt đẹp của nàng ta và Dương Phong, không nói chuyện này với hắn mới là chuyện lạ.
"Cái gì!? Nàng ta lại là một nữ tử?! Nàng ta cùng vị Yên Nhi cô nương đứng đầu Ôn Hương lâu chẳng phải là...?!" Dương Phong giọng nói có chút chán nản, lại có chút ghét bỏ. Không nghĩ tới Lưu Lê cái loại âm dương quái khí, công tử tuấn mỹ lại là nữ tử, hơn nữa cũng không nghĩ tới chính là Trọng Yên Nhi người từng cự tuyệt đông đảo phú gia công tử lại tình nguyện ở bên cạnh nàng ta.
"Quả thật chính là loại như Phong ca đang nghĩ. Hừ, chờ coi đã, ta chắc chắn làm cho nàng ta cam tâm tình nguyện giao ra tấm da dê kia, hơn nữa sẽ làm cho nàng ta cam tâm tình nguyện hưởng dụng, để cho phụ thân hưởng dụng, còn để cho Lương vương hưởng dụng."
"Vậy, nếu Như muội đã tính toán kỹ càng như vậy, ta cũng không phản đối nữa. Bất quá Như muội hành động phải cẩn thận, tránh để cho nàng ta biết được mưu đồ của chúng ta, mà quay lưng đi phò tá Vũ vương, đến lúc đó chẳng phải là uổng phí công sức sao?"
Lời của Dương Phong làm Lưu Lê nở ra một nụ cười lạnh không dứt, nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến mình đang ở cửa nghe lén.
Con ngươi chuyển động quay tròn, Lưu Lê cũng không có ý định lấy thứ gì ra ứng đố thi thố, tốt nhất là yên lặng theo dõi mọi chuyện, làm cho nàng ta giống như đứa ngốc ở trước mặt mình ra vẻ thông minh.
"Yên tâm, Phong ca là không tin năng lực của ta sao?"
"Làm gì có, cho dù không tin song thân của ta thì cũng không thể không tin Như muội ngươi được a! Như muội, chuyện này sau khi giải quyết xong, ta sẽ ngay lập tức hướng Lão sư cầu thân, đôi ta mà..."
"Phong ca sao lại gấp gáp như vậy? Mỵ Như còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà! Huống chi, chính sự quan trọng hơn, Phong ca chớ để tư tình nam nữ làm trễ nãi đại sự của Lương vương. Đợi hết thảy đại cục đã định, Mỵ Như tất nhiên sẽ nguyện ý chấp nhuận Phong ca." Thanh âm của Lăng Mỵ Như quả thực làm người ta nổi da gà đến tận xương tủy, để cho Lưu Lê đứng ở ngoài nghe thấy sợ run cả người, nàng cúi đầu theo dõi Phong Tao Tao trên mặt đất, chỉ thấy nó bốn chân đưa lên trời, nằm ngửa trên mặt đất, lắc lắc cái eo nhỏ, đầu lưỡi thè ra vắt bên miệng, mắt nhỏ hướng Lưu Lê không ngừng nháy, điển hình của sự lẳng lơ.
Lưu Lê nhìn kiểu ác ma, chân trái đặt lên trên bụng của nó, giày xéo qua lại. Phong Tao Tao cũng không kêu lên, thoải mái nheo mắt lại theo giày quân đội trên bụng "trưng bày" toàn thân thể Sau khi nghe xong hết mọi chuyện, Lưu Lê thu hồi chân trên bụng Phong Tao Tao, xoay người đi xuống đại sảnh.
"Xoa bóp thoải mái" không còn, Phong Tao Tao tại chỗ lộn mấy vòng rồi lắc lắc cái mông nhỏ đi theo phía sau Lưu Lê, đợi nàng ngồi xuống ở cái bàn, Phong Tao Tao lập tức cọ giầy quân nhân của nàng, giống như một con mèo động tình.
"Ta nói ngươi có thể bình thường một chút hay không? Chủ nhân trước kia của ngươi có phải bởi vì thấy ngươi quá lẳng lơ, cho nên mới đem ngươi bỏ đi a?" Lưu Lê dùng cái chân chọc chọc vào bụng của nó, đoán chừng có liên quan với việc mới ăn xong cái đùi gà, bụng phình, mềm nhũn. Lưu Lê chọc chọc bụng nó đến nghiện, trực tiếp đem Phong Tao Tao ôm lên đặt trên đùi, bàn tay không ngừng nhu thuận tiến đến bụng nó chọc chọc. Phong Tao Tao thật sự thoải mái, nheo mắt nhỏ hưởng thụ nằm ở ngực của Lưu Lê, hai chân sau bắt đầu phe phẩy, giống như mấy vị đại gia đang hưởng thụ hầu hạ trong kỹ viện.
"A? Yên Nhi cô nương sao không ở chung chỗ này vậy?" Lưu Lê đang chơi chưa đã nghiền, Lăng Mỵ Như không biết từ lúc nào đã hiện ra trước mặt nàng. Không có sự cho phép nào, Lăng Mỵ Như trực tiếp ngồi xuống cái ghế dài bên cạnh Lưu Lê. Từ trên người nàng, Lưu Lê ngửi ra mùi cỏ cây thơm ngát độc nhất, Lăng Mỵ Như lại càng thêm nhích lại gần nàng, tay vừa định khoác lên bả vai của nàng, Phong Tao Tao lập tức từ tay của Lưu Lê nhảy lên, hướng Lăng Mỵ Như sủa lớn "Gâu gâu". Ngay lúc đó dọa cho Trọng Yên Nhi sợ hết hồn, dung mạo như hoa thất sắc tránh xa ra, chỉ vào Phong Tao Tao, nói: "Này, đây là chỗ nào mà lại có chó dữ!"
"Nó cũng không phải là chó dữ, nó là chó của ta."Lưu Lê nhìn thấy cặp mắt tràn đầy sự kinh sợ của Lăng Mỵ Như, cảm thấy tâm tình trở nên vui vẻ. Nếu không phải ngại Lăng Mỵ Như đang ở đại sảnh, nàng thật muốn ôm Phong Tao Tao ở chỗ này xoay mấy vòng a. Ai nha, đây chính là Phong Tao Tao của nàng a, không hổ là Phong Tao Tao của nàng a! Thật là quá hiểu tâm tư của chủ nhân mà!!
"A? Hả? Nguyên lai là chó của Lưu Lê ngươi sao!" Sắc mặt của Lăng Mỵ Như trì hoãn lại, ngồi xuống đối diện Lưu Lê, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: "Đói bụng sao? Có muốn hay không để cho tiểu nhị bưng một chút thức ăn lên?"
"Hả? Lăng cô nương không gọi ta là Biểu ca sao? Có ý tứ a." Lưu Lê tựa tiếu phi tiếu nhìn Lăng Mỵ Như, nữ nhân này không đi đóng phim thật đúng là mắt mù mà. Đôi mắt híp có thần kia, nếu là người mà nàng mới gặp gỡ còn tưởng nàng ta đối với mình vừa gặp đã yêu rồi.
"Gọi ngươi là Biểu ca, là bởi vì có học trò của phụ thân ta ở đây, ta không muốn bại lộ bí mật của ngươi. Ngươi đừng sợ...." Lăng Mỵ Như có chút ủy khuất nhìn Lưu Lê, muốn nói lại thôi.
"Sợ? Sợ cái gì đây?" Lưu Lê đem Phong Tao Tao thả xuống đất, đẩy nó một cước để nó nằm đàng hoàng dưới chân mình.
"Sợ Dương Phong biết ngươi là nữ tử, lại thấy ngươi sinh ra tuyệt mỹ như vậy, đối với ngươi lại sinh ra lòng si tình." Ánh mắt sáng quắc của Lăng Mỵ Như nhìn thẳng vào Lưu Lê, thở dài, nói tiếp: "Trên đời này, mọi chuyện cũng không có cách nào nói rõ, ta lo lắng một mình ngươi ở bên ngoài trải qua không tốt, mới đi khắp nơi tìm kiếm ngươi. Chẳng qua là, vốn tưởng rằng ông trời cho chúng ta hữu duyên tương phùng, lại phát hiện ngươi đã sớm cùng Yên Nhi cô nương kia...Lưu Lê, ngươi thật sự thích nàng ta sao? Không nói đến nàng ta cũng là nữ tử, hơn nữa là nữ tử phong trần."
"Nữ tử phong trần thì thế nào? Nàng chẳng qua là thân bất do kỷ mà thôi. Ta sẽ không thích nam nhân, đời này chỉ sẽ thích nữ nhân. Mà nàng, là người thứ hai ta thích, mà người thứ nhất cũng là bạn gái của ta." Lưu Lê suy nghĩ có chút không phanh, không tự chủ được xoa chiếc nhẫn ở đầu ngón tay mình, nàng đang suy nghĩ tới nàng ấy, không biết còn sống hay đã chết.
"Ha ha, Không nghĩ tới ngươi cùng những tên nam nhân kia giống nhau, tam thê tứ thiếp đầy nhà. Bất quá, ta cũng không thèm để ý." Lăng Mỵ Như tựa như có chút mất mát, phát hiện Phong Tao Tao đã không còn ở trong ngực của Lưu Lê, lập tức đứng dậy ngồi trở lại bên cạnh của nàng, bắt đầu than thở.
"Ngươi làm sao vây? Ngồi đó than thở làm gì?" Lưu Lê trong lòng cười lạnh, nàng có chút hiếu kỳ xem Lăng Mỵ Như muốn diễn cái gì tiếp đây, chẳng qua làm bộ như không đoán ra được, theo ý của nàng ta, cũng làm cho tâm trạng của mình cũng khá lên một chút.
"Không có gì, chẳng qua là than thở chút thôi." Lăng Mỵ Như hơi dựa vào vai của Lưu Lê một chút, nhìn nàng, nói: "Lưu Lê, ngươi nó xem, nữ nhân như ta sẽ nhận được tình cảm của người có tâm không?"
"Ngươi là nữ nhân tốt, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ có." Lưu Lê có chút không được tự nhiên giật giật bả vai, cũng không có chút ý đến Trọng Yên Nhi đang từ cầu thang tầng trên chậm rãi đi xuống.
"Ngươi đã nói ta là nữ nhân tốt, tại sao lại đối với ta thờ ơ như vậy?" Lăng Mỵ Như giơi tay vỗ nhẹ lên Lưu Lê, đột nhiên "ai nha" một tiếng, nhắm hờ đôi mắt, nói: "Lưu Lê, ánh mắt ta đau quá, ngươi giúp ta nhìn thử xem có phải cát bay vào mắt rồi không."
"Không thể nào?" Trong đây là lữ quán, cũng không phải ở bên ngoài?! Lưu Lê buồn bực bĩu môi, nhưng vẫn xoay người đưa lưng về phía người đang đứng trên cầu thang kia – Trọng Yên Nhi. Nhẹ nhàng đỡ mí mắt trái của Lăng Mỵ Như lên, bất kể việc không biết có hạt cát nào trong mắt hay không, nhẹ nhàng thổi khí lạnh.
Tư thế như vậy, từ phương hướng là Trọng Yên Nhi nhìn thấy lại tựa như hai người đang hôn nhau. Tơ lụa trên tay nắm chặt, Trọng Yên Nhi tâm trầm lại từ cầu thang tầng trên đi xuống, miễn cưỡng vung lên một nụ cười, nói: "Lưu Lê, hai ngươi...đang làm gì vậy?"
Nghe được âm thanh, Lưu Lê vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện Trọng Yên Nhi đang đứng ở phía sau nơi cách mình không xa, nàng đứng dậy bỏ lại Lăng Mỵ Như, kéo bàn tay nhìn thấy khuôn mặt ai oán của Trọng Yên Nhi, nói: "Mới vừa rồi nàng ta nói mắt bị đau, kêu ta giúp nàng ta nhìn thử xem có cát bay vào không. Ngươi đừng có suy nghĩ lung tung được không?"
"Ta như thế nào suy nghĩ lung tung? Ngươi để cho ta về phòng trước, lại cùng nàng ta ở chỗ này...tâm sư." Trọng Yên Nhi mím môi nói, mặc dù Lưu Lê cùng mình đã từng hôn nhau, đối với thái độ cũng là thái độ của người thương yêu nhau. Nhưng nàng thủy chung cũng không đem lời nói giải thích rõ ràng, thích hay là đang toán tính điều gì, hoặc là không thích không để ý, nàng căn bản không có gì để nói cả, điều này làm cho nàng như thế nào lại không suy nghĩ lung tung đây?
"Ta chỉ muốn để Phong Tao Tao ở sảnh đường chạy nhảy vài vòng mà thôi, ai mà biết đúng lúc Lăng cô nương đi xuống, lúc này mới cùng nàng ta hàn huyên mấy câu. Tin tưởng ta, không nên suy nghĩ lung tung, được không? Theo ta trở về phòng, ta có lời muốn nói với ngươi." Lưu Lê nhìn Lăng Mỵ Như một cái, miệng huýt sáo, nghe thấy tiếng, Phong Tao Tao lập tức đi theo tới bên người của Lưu Lê, cọ bắp chân nàng.
"Lăng cô nương, chúng ta còn có việc, về phòng trước đây." Lưu Lê nhìn Lăng Mỵ Như lên tiếng cáo từ, lôi kéo Trọng Yên Nhi trực tiếp lên lầu. Có mấy lời, cũng là đến lúc nói cho Trọng Yên Nhi hiểu rõ. Đỡ để nàng ấy mất công suy nghĩ lung tung, không tin tưởng mình.
Thổi mắt ư, hừ! Hiện tại nhớ tới, căn bản là do Lăng Mỵ Như giở trò diễn xuất mà thôi. Tại sao lại đối với nàng ta thờ ơ ư? Lưu Lê nắm chặt tay của Trọng Yên Nhi, nàng cũng không có đối với Lăng Mỵ Như thờ ơ, nàng chỉ nghiên cứu thử xem, tuồng diễn này diễn vui đến trình độ nào mà thôi. 
*****
Lời Editor: Tuần sau, hai chương H 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi