"Ta biết ngươi là người được Ôn Yến tin tưởng, ngươi chỉ cần giúp ta vào lúc ta cần là được, để ta và sư huynh trở thành người nhà thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi." Khanh Nhi nói như thể đây là lẽ dĩ nhiên, dường như nàng ta nghĩ chỉ cần giúp đỡ Lãnh Ninh, Thiên Sơn sẽ phải đội ơn nàng ta và giúp đỡ nàng ta vậy, tựa hồ nàng ta đã quên mất, độc trong người Lãnh Ninh là bị nàng ta chuốc.
Thiên Sơn tỏ vẻ mỉa mai nhìn Khanh Nhi, rồi phì cười đáp rằng: "Vậy thì quý phi nương nương hãy đợi đến ngày giỗ của Lãnh Ninh rồi đi thắp nhang cho y với ta đi."
Không phải Thiên Sơn không biết có thể lời nói của mình sẽ làm hại Lãnh Ninh, nhưng nàng ta vẫn giữ giới hạn đạo đức làm người của chính mình, tuyệt đối không thể bán đứng môn chủ, càng không thể hỏi sư mượn lược.
"Đúng là đồ không biết cái gì là tốt, cái gì là xấu." Khanh Nhi không ngờ Thiên Sơn lại từ chối một cách dứt khoát, thấy Thiên Sơn muốn đi, cô ta cầm lòng không đậu là nói khẽ.
"Trên đời này có rất nhiều người không phân biệt được tốt xấu, nhưng những người mặt dày còn nhiều hơn, rõ ràng biết người ta không thích mà mà còn ép người ta, thậm chí không chịu buông tha cho vợ người ta, nếu phải so sánh với loại người mặt dày ấy thì ta thà làm một kẻ không phân biệt được tốt xấu còn hơn."
Giọng nói của Khanh Nhi khá nhỏ, nhưng vẫn lọt vài tai Thiên Sơn, Thiên Sơn đã đưa ra quyết định, đương nhiên không thèm nịnh nọt Khanh Nhi mà thẳng thừng vạch trần bộ mặt giả dối của nàng ta.
"Thiên Sơn, cớ gì ngươi lại nói như vậy, tất cả những gì ta làm đều để tốt cho sư huynh mà thôi, người mà sư huynh yêu là ta, chỉ là huynh ấy không nhận ra mà thôi, rồi sẽ có một ngày ta cho ngươi biết, ta mới là tình yêu đích thực của sư huynh." Khanh Nhi điên cuồng rống lên với Thiên Sơn, cứ như thể giọng nói của nàng ta càng lớn thì đây càng là một sự thật không thể chối cãi vậy.
Thiên Sơn quay đầu nhìn Khanh Nhi, gương mặt bên dưới lớp khăn che mặt của trở nên vặn vẹo, gương mặt của cô ta đã không còn nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành như trước kia nữa.
Thiên Sơn hài lòng bỏ về, nàng đắc ý nhếch miệng, khi nãy nàng cố tình chọc tức Khanh Nhi, một là vì muốn giải tỏa mối hận trong lòng, hai là vì muốn xem thử xem gương mặt của Khanh Nhi sẽ trở thành bộ dạng thế nào.
Nhưng cách một lớp khăn che mặt, nàng không nhìn rõ sắc mặt Khanh Nhi, sau khi rời khỏi nơi ấy nàng vẫn luôn nghĩ xem phải làm thế nào mới nhìn thấy được gương mặt thật của Khanh Nhi vào thời điểm này.
Tiểu Thiến vẫn bị nhốt trong cung Lan Chỉ, Khanh Nhi vẫn chưa có bất kỳ hành động gì, còn Vạn Lương vẫn đang mất tăm mất tích, mặc dù bọn họ chiến thắng sít sao trong lần thi đấu trước, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, nhìn những vấn đề khó nhằn mà Khanh Nhi và Tống Vân Lễ để lại cho bọn họ là đã đủ để chứng minh thực lực của bọn họ ngang bằng với nhau.
Thiên Sơn nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến một trợ thủ tuyệt hảo, lúc nàng ta về đến cung Thải Vi, Trọng Lâu và Kinh Mặc đang ngồi ăn kẹo hồ lô, đôi mắt sáng lấp lánh của bọn trẻ chơm chớp, khóe miệng cử động không ngừng tựa như đang nuốt nước miếng.
"Kinh Mặc, mẹ đã nói với con rồi, có món gì tốt thì mình đều phải chia sẻ cho nhau hết, con để đệ đệ thèm muốn chết rồi này."
"Nhưng mẹ cũng từng nói với con, mình phải thản nhiên hưởng thụ thành quả chiến thắng, để những kẻ nhìn đến thèm thuồng ấy thèm chết đi."
Thiên Sơn không chắc chắn đạo lý lệch lạc này có phải do Ôn Yến dạy cho Kinh Mặc không, nhưng từ lời nói của Kinh Mặc, nàng có thể nhận ra rằng kẹo hồ lô là thành quả lao động của Kinh Mặc.
"Lần trước lúc chú hay cáu gắt ấy giận dữ, ta đi an ủi chú nên ngày nào chú cũng mua kẹo hồ lô cho ta ăn, ta ăn đến ngán luôn rồi, muốn ăn mứt hơn, nhưng không ai cho ta mứt hết." Kinh Mặc nhớ đến mứt, hai mắt cô bé sáng bừng, gương mặt bộc lộ ra vẻ tiếc nuối, rất rõ ràng rằng cô bé đang tiếc nuối vì sao hôm ấy chỉ đòi Trần Nguyên Khánh mua mứt cho mình ăn.
Nếu như biết chú ấy dễ bị gạt như vậy, chắc chắn cô bé sẽ đòi nhiều món ngon hơn.
Chỉ có điều bây giờ hối hận cũng đã muộn màng rồi.
"Dì Thiên Sơn, ta muốn ăn sừng trâu, muốn ăn kẹo hồ lô, cũng muốn được hưởng thụ thành quả chiến thắng nữa, ta muốn giúp mẹ làm việc, nhưng không có việc gì cho ta làm hết." Người đến kẹo hồ lô cũng không có mà ăn như Trọng Lâu càng cảm thấy mất mát hơn cả Kinh Lâu, giọng nói của cậu bé đượm vẻ ấm ức.
Nhìn thấy hai đứa trẻ vừa nghe đến chuyện ăn uống đã không buồn quan tâm đến hình tượng nữa, Thiên Sơn cảm thấy nghi ngờ vô cùng, đây thật sự là con của Hoàng thượng và môn chủ ư?
Thiên Sơn thấy hai đứa bé ra dáng nguyện ý nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì Ôn Yến, bèn mỉm cười thì thầm vào tai của cô cậu bé, còn nói cho bọn trẻ nghe bây giờ Khanh Nhi đang ở trong Ngự Hoa Viên.
Thật ra Thiên Sơn không nói thì hai đứa tên nhóc quỷ này cũng có thể đoán được Khanh Nhi đang ở trong Ngự Hoa Viên, cái cô người đẹp giả dối ấy rất thích giả vờ tạo ra tình huống đụng mặt phụ hoàng một cách bất ngờ, gần đây nàng ta lượn lờ ngoài Ngự Hoa Viên suốt ngày chỉ vì mấy ngày trước Tống Vân Kỳ từng dắt tỷ đệ bọn họ ra Ngự Hoa Viên chơi một thời gian.
Vốn dĩ cặp song sinh rất ghét Khanh Nhi, đương nhiên rồi, lúc Khanh Nhi có thể kiếm được đồ ăn vặt ngon cho bọn trẻ thì sự yêu thích của bọn trẻ dành cho Khanh Nhi sẽ sùng sục dâng lên.
Lúc cặp song sinh ra đến Ngự Hoa Viên, Khanh Nhi đang ai oán nhìn về dòng sông nhỏ ở cách đó không xa, đôi mắt lấp lánh làm lay động động người.
"Đệ đệ, việc này để cho ta làm cho, đệ tiếp xúc với người giả dối như nàng ta ít thôi." Cuối cuối Kinh Mặc cũng ra dáng tỷ tỷ, chỉ là Trọng Lâu hoàn toàn không thể hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng cô bé, cậu chỉ cảm thấy tỷ tỷ của mình lại đang tính kế không cho mình được ăn vặt mà thôi.
"Kinh Mặc, ta muốn cưới vợ mà, nếu như ta không tiếp xúc với nhiều dạng nữ nhân, lỡ mà cưới phải nữ nhân giả dối về nhà thì mẹ sẽ đau lòng lắm đấy."
Kinh Mặc nhìn Trọng Lâu, thầm cảm thấy thật xui xẻo, đột nhiên cô bé nghĩ Trọng Lâu đã bắt đầu biết nhìn xa trông rộng.
"Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, tỷ đặt hoa cúc trong tay xuống đi, những đóa hoa này khó khăn lắm mới sống được đó." Trọng Lâu có vẻ thật thà hơn tỷ tỷ tinh quái của mình một chút, đến lời bắt chuyện cũng cứng nhắc như vậy.
Kinh Mặc chớp chớp mắt với Trọng Lâu, cô bé thấy hơi nghi ngờ, dựa vào trình độ tán chuyện với nữ nhân này mà cậu bé dàm mơ đến chuyện cưới vợ à.
"Trọng Lâu, ta không phải là tỷ tỷ của con, con phải gọi ta là mẫu phi." Nhìn thấy gương mặt có nét giống với Tống Vân Kỳ ấy, nỗi oán hờn chứa chan trong lòng Khanh Nhi đã tan thành mây khói ngay tức khắc, nàng ta ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Trọng Lâu, cách nói chuyện tựa như muốn dụ dỗ cậu bé.
"Mẫu phi có nghĩa là gì? Tại sao ta phải gọi ngươi là mẫu phi?" Gương mặt Trọng Lâu ngây ngô, cậu cảm thấy cách xưng hô này cũng kỳ quặc y chang người trước mặt mình vậy.
Khanh Nhi bị Trọng Lâu chọc tức đến nỗi bị nội thương, nhóc con này đã sống trong Hoàng cung lâu như vậy rồi mà sao có thể không biết mẫu phi là gì, chắc chắn là nó cố ý đóng kịch.
Nhưng thực sự không thể trách Trọng Lâu được, dù có là thái hậu hay là Tống Vĩnh Kỳ đi chăng nữa thì bọn họ đều không muốn để cho hai đứa trẻ biết về những chuyện phiền phức trong hậu cung, bởi vậy mới ngăn không cho nhóm phi tần tiếp xúc với cuộc sống của cặp song sinh, đến cả danh xưng mẫu phi này cũng vô cùng xa lạ với hai đứa trẻ.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Trọng Lâu, Khanh Nhi muốn nổi cơn tam bành, nhưng khi nghĩ về suy nghĩ về kế hoạch trước đó của mình, cuối cùng nàng ta đành xuống nước, kiên nhẫn giải thích cho Trọng Lâu nghe: "Bởi vì ta cũng giống như mẹ của con vậy, đều là nữ nhân của phụ hoàng con."
"Ngươi là nữ nhân của phụ hoàng ta thật ư? Người đã từng nói người chỉ thích mỹ nhân mà thôi, ngươi không phải là nữ nhân của người, ta chỉ cần nhìn mặt ngươi là biết ngay." Tất nhiên Trọng Lâu không hề quên mất cậu bé đến đây vì mục đích gì, trong lúc nói chuyện đã vươn tay giựt tấm khăn che mặt Khanh Nhi xuống.
"Mặt của ngươi xấu như vậy, phụ hoàng sẽ không thích ngươi đâu, mẹ ta là đại phu, ngươi có thể đến xin người kê cho đơn thuốc, nói không chừng sẽ đỡ hơn đấy." Nhìn thấy gương mặt nổi đầy gân xanh, làn da rạn nứt của Khanh Nhi, Trọng Lâu rất sợ hãi, cậu bé vừa nói vừa lùi về sau.
Khanh Nhi không ngờ rằng Trọng Lâu lại kéo khăn che mặt của mình xuống, nàng ta sững sờ nhìn Trọng Lâu, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Tống Vĩnh Kỳ gọi hai tỷ đệ sinh đôi.