TUNG HOÀNH CỔ ĐẠI

“Công chúa người đừng lo, tiểu thái tôn thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không bị người ta đưa đi đâu, chắc chắc đó.” Huyên Nhi không nhìn thấy Thành Nhi, cũng lo lắng vô cùng, nhưng nhìn bộ dạng mất đi lý trí của công chúa, nàng ta vội vàng khuyên nhủ.

Công chúa Ôn Tư không nói gì cả, chỉ sốt sắng mà tìm kiếm khắp tất cả những nơi có thể chứa một đứa trẻ con ở trong phòng, mà nước mắt đã không kiềm chế được mà rơi xuống.

Nàng đã từng hứa với ca ca sẽ chăm sóc tốt cho Thành Nhi, nhưng bây giờ ca ca đang hấp hối, mà Thành Nhi lại mất tiêu rồi, mình phải giải thích với ca ca thế nào đây, nếu như phụ hoàng biết thì sẽ thương tâm thế nào, mà nếu như Thành Nhi nhỏ bé bị người ta đưa đi rồi lại gặp phải tai nạn thế nào đó, nhất thời, Công chúa Ôn Tư chỉ cảm thấy thế giới của mình sụp đổ rồi.

“Huyên Nhi, lập tức bảo người của chúng ta đi tìm đi, còn nữa, bắt hết mấy tên thích khách ở bên ngoài cửa cho ta, ta không tin không tìm ra được tên đầu sỏ.” Chỉ trong giây lát, sự hoảng loạn của Công chúa Ôn Tư đã biến mất, nàng lau lau nước mắt nơi khóe mắt, bình tĩnh mà căn dặn.

Huyên Nhi nghe thấy lời của công chúa thì vội vàng ra ngoài tìm người chấp hành nhiệm vụ, nhìn căn phòng trống rỗng, cơ thể của Công chúa Ôn Tư giống như là đột nhiên bị người ta hút sạch rồi vậy, nàng ngây ngốc mà đứng ở đó, nghĩ đến rất nhiều khả năng Thành Nhi bị đưa đi.

“Ý Nhi cô cô đừng khóc, Thành Nhi ở đây này, người đã hứa với Thành Nhi sẽ không khóc, bây giờ người khóc giống như một con mèo nhỏ vậy.” Công chúa Ôn Tư đột nhiên cảm thấy chân của mình bị một cơ thể nhỏ bé mềm mềm ôm lấy, cái xúc cảm ấm áp đó khiến cho trái tim của nàng cuối cùng cũng được hạ xuống, nàng ngồi xổm xuống, nhìn Thành Nhi đang nhìn mình mà cười tinh ranh, đột nhiên vươn tay ôm cậu nhóc vào trong lòng.

“Thành Nhi, con dọa chết cô cô rồi, con trốn ở đâu vậy, con sắp làm cô cô lo chết rồi con có biết không?” Ôn Yến cuối cùng thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi Thành Nhi.

“Con trốn trong nhà xí đó, con nghe thấy động tĩnh thì liền trốn đi, bọn họ thấy phòng của con không có người, tưởng con không có ở đây cho nên lục tìm khắp nơi, căn bản không ngờ con sẽ trốn trong nhà xí, Ý Nhi cô cô, có phải con rất thông minh không, mẫu phi con đã nói, con là bé ngoan thông minh nhất thế giới này, cho nên con đã an toàn rồi, cô cô đừng khóc nữa, cô cô cũng đâu có làm gì sai, đừng khóc, đừng khóc mà.” Thành Nhi nhẹ giọng nói.

“Đứa bé ngoan, cô cô không sao, cô cô chỉ là quá lo lắng cho con, sau này phải nhớ cho kỹ, nếu như gặp phải tình huống như thế này thì nhất định phải trốn đi, thỏ khôn ba lỗ, sau này có cơ hội cô cô sẽ đào một địa đạo trong phòng của con, đến lúc đó con trực tiếp thông qua cái địa đạo đó đến phòng của cô cô, cô cô sẽ bảo vệ con.” Công chúa Ôn Tư nhẹ giọng dặn dò, nhưng trong đầu đã bắt đầu nghĩ xem nên điều chỉnh bố cục phòng của Thành Nhi thế nào, để cho cậu nhóc có nhiều nơi để ẩn náu hơn.

“Cô cô, chỉ có trẻ con mới khóc, cô cô khóc thì chính là trẻ con, cho nên sau này để Thành Nhi bảo vệ người.” Thành Nhi nghiêm túc mà nói với Công chúa Ôn Tư, Công chúa Ôn Tư cảm động mà ôm chặt cậu nhóc, không ai biết Thành Nhi lúc này được ôm vào lòng cười rất tùy tiện.

Cậu nhóc thích cô cô, thích cô cô ôm mình như thế này, thích bộ dạng cô cô lo lắng vì mình.

“Được rồi, cô cô không khóc nữa, chúng ta đi xem thử đám giặc ở ngoài đã được xử lý xong chưa, lần này nhất định phải hỏi ra ai là kẻ đứng sau.” Công chúa Ôn Tư nói lời này xong thì dắt tay Thành Nhi đi ra khỏi phòng ngủ.

Khi mấy tên thích khách đã bị bắt nhìn thấy Ôn Yến dắt theo một đứa bé trai mềm mại trắng trẻo đi ra từ trong tẩm điện thì gần như là không dám tin vào mắt mình nữa.

Bọn chúng đã tìm tiểu thái tôn trong tẩm điện rất lâu, mới thất vọng mà đi ra ngoài, nhưng bị người ta phát hiện, sau đó thì đánh nhau, khi đã bị áp chế thì bọn chúng lại nhìn thấy tiểu thái tôn mà bọn chúng đã cực khổ tìm kiếm đi ra từ chính căn phòng mà bọn chúng đã từng vào.

Không có chuyện gì có thể chứng minh bọn chúng ngu dốt hơn chuyện này nữa, cho nên khi nhìn thấy tiểu thái tử, bọn họ tức đến nổ mắt, bị người ta bắt được là do kỹ thuật mình không bằng người ta, nhưng bị một đứa trẻ lừa gạt thì đối với bọn chúng mà nói là một sự sỉ nhục.

“Đúng là tên ngốc.” Chính vào lúc bọn chúng đang ủ rũ vì hành vi của mình lúc nãy thì Thành Nhi hoàn toàn không khách sáo mà nói bốn chữ với bọn chúng.

Quả thực, bọn chúng là tên ngốc, một đám ngốc bị một đứa trẻ gạt. Ngôn Tình Hay

“Cô cô, cho con thẩm vấn đi, con đột nhiên cảm thấy thẩm vấn rất là thú vị.” Thành Nhi lắc lắc cánh tay của Công chúa Ôn Tư, vẻ mặt ngây thơ mà thỉnh cầu, Công chúa Ôn Tư nhìn cậu nhóc, không khỏi mềm lòng, những sự kiên trì trong đáy lòng trước đây đều hóa thành một vũng nước không có bất kỳ trở lực nào.

“Chả trách phụ vương nói cô cô là nữ nhân tốt nhất thế gian này, Hoàng thượng Đại Lương đó không lấy người thật là thiệt thòi mà, y chắc chắn sẽ hối hận.” Thấy Công chúa Ôn Tư đồng ý, Thành Nhi có chút đắc ý quên hình tượng, cậu đắc ý mà nói, nhưng không chú ý đến sắc mặt của Ôn Yến đã thay đổi rồi.

“Sao con lại biết?” Thành Nhi tuổi nhỏ như vậy, người ở xung quanh cậu nhóc sao có thể rót vào tai cậu những thứ linh tinh này chứ, nghĩ nghĩ mà Công chúa Ôn Tư cảm thấy có chút tức giận, nàng thậm chí muốn nói chuyện đàng hoàng với thầy giáo trong phủ của Thành Nhi nữa.

“Cô cô, người nói gì vậy, con biết cái gì cơ, con không biết gì hết, con thật sự không biết gì hết.” Thành Nhi cũng ý thức ra mình đã nói cái gì, nhớ đến khi mình nghe thấy cái tin đồn này, người nói với mình đã bảo mình hứa đừng có nói lung tung, nhưng mà mình, sao lại không quản tốt cái miệng của mình vậy chứ...

Nghĩ nghĩ mà Thành Nhi cảm thấy hối hận không ngớt, bây giờ cậu chỉ có thể hy vọng cô cô không có nghe rõ, tất cả vẫn còn có thể giải thích.

“Cô cô, con thật sự không biết chuyện gì hết, con...” Thành Nhi thấy sắc mặt của Công chúa Ôn Tư thay đổi, cậu nhóc căng thẳng, nhìn chăm chăm vào Công chúa Ôn Tư như đang nịnh hót.

“Sau này không được quan tâm đến mấy thứ linh tinh này nữa, con vẫn còn nhỏ.” Công chúa Ôn Tư còn nói được gì nữa, nhìn bộ dạng biết lỗi của trẻ con, dù nàng có muốn nói cho cậu bé biết một số đạo lý thì cũng không biết phải mở miệng thế nào nữa, dù sao chuyện này liên quan đến hôn sự và danh tiếng của mình.

“Ừm, vậy cô cô cứ yên tâm, sau này con sẽ xử lý tên nam nhân không cần người, một Đại Lương nhỏ bé, con thật sự không đặt vào trong mắt...” Thành Nhi thấy sắc mặt của Công chúa Ôn Tư đã tốt hơn rất nhiều, cậu tiếp tục an ủi Công chúa Ôn Tư, cái lời bảo đảm, lời hứa đó, cái lời mật ngọt đó liều mạng mà tuôn ra ngoài.

“Thành Nhi, con đi tìm mẫu phi, để mẫu phi dỗ con ngủ, ta đi thăm phụ thân của con, sức khỏe của huynh ấy không tốt.” Công chúa Ôn Tư thấy mấy tên thích khách đó đã bị đưa đi, đêm cũng đã rất khuya rồi, nàng nhẹ tiếng nói với Thành Nhi xong thì thị ý cho người ở đằng sau đưa Thành Nhi đến chỗ Thái tử phi.

“Cô cô, tuy con còn nhỏ, nhưng lời con nói là thật đó, con sẽ báo thù cho người, hai mươi năm sau, không có ai dám ức hiếp cô cô của Hứa Kế Thành con nữa.” Lời của Thành Nhi vừa nghiêm túc mà lại kiên định, cái bộ dạng nghiêm túc đó khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phì cười.

Sau khi nhìn Thành Nhi bị dắt đi, lại sắp xếp người dọn dẹp phòng của Thành Nhi xong, Công chúa Ôn Tư mới đi về hướng địa lao.

Tất cả mọi người đều biết sau khi Thái tử lâm trọng bệnh thì nàng đã ở phủ Thái tử tận lực chăm sóc ca ca, ngoại trừ ca ca thì không ai biết, tất cả mọi thứ ở phủ Thái tử này đều cần sự chăm sóc của nàng, ngay cả thẩm tra thích khách cũng không ngoại lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi