TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-------------------------
Cũng không biết trải qua bao lâu, Cố Thấm Phong mơ mơ hồ hồ nghe được thanh âm của Trầm Mộ Ngôn.

"Cố Thấm Phong, tỉnh lại đi, dậy uống chè gừng rồi hẳn ngủ tiếp, mau tỉnh lại."
Âm thanh phi thường ôn nhu, chỉ là Cố Thấm Phong không cách nào đem loại thanh âm này liên tưởng đến ấn tượng xinh đẹp mà phô trương của Trầm Mộ Ngôn được. Nàng cục cựa người, được Trầm Mộ Ngôn nâng đỡ lên mà tựa người vào đầu giường.

Trầm Mộ Ngôn bưng chén lên, múc một muỗng nước chè đặt ở bên môi thổi nguội một chút rồi mới đưa đến trước mặt Cố Thấm Phong. Cố Thấm Phong nhưng là yên lặng nhìn nàng, sắc mặc dù là tái nhợt, thế nhưng đôi mắt đã khôi phục một chút sự thanh minh.
"Tôi biết tôi ưa nhìn, thế nhưng cô uống xong rồi hẳn nhìn đi." - Trầm Mộ Ngôn trêu đùa một câu, càng làm cho cái muỗng trước mặt đến gần môi Cố Thấm Phong một chút.

Cố Thấm Phong cúi đầu uống xong muỗng nước gừng này, vị cay của gừng cùng vị đường đỏ ngọt ngào vừa vặn hòa trộn trong miệng. Uống xong mấy muổng, nàng lại ngẩng đầu nhìn Trầm Mộ Ngôn.
Vào lúc này, Trầm Mộ Ngôn đã không có giống như ngày thường miệng lưỡi trơn tru, cũng không có khí tức dẫn dụ ong bướm, dáng vẻ thật lòng xem ra là vô cùng đẹp mắt. Hơn nữa mình điện thoại cho nàng là sai, vậy mà nàng vẫn đồng ý lại đây cho dù đã quá nửa đêm rồi, người phụ nữ này bản tính quả thực không xấu.

Thêm nữa, nếu như Trầm Mộ Ngôn lúc nói chuyện thận trọng một ít, đại khái sẽ rất là ưu tú, là một người phụ nữ rất đáng được chú ý. Dĩ nhiên, loại chú ý này hoàn toàn khác xa loại chú ý hiện tại.
Trầm Mộ Ngôn đem chén chè gừng đã uống được hơn một nửa đặt lên tủ đầu giường, sau đó nàng giật giấy ăn mà lau chùi khóe miệng của Cố Thấm Phong. Cố Thấm Phong đè xuống tay nàng, nhẹ nhàng nói một tiếng, "Cảm ơn."

"Ôi, lần trước không phải còn nói với tôi những lời lẽ vô tình sao?" - Trầm Mộ Ngôn rút tay ra, để Cố Thấm Phong tự mình lau miệng.
"Lần trước là lần trước, lần này là lần này. Tôi cám ơn cô hôm nay đã giúp tôi, cũng không phải khẳng định thái độ tình cảm của tôi đối với cô." - Cố Thấm Phong ngữ khí không nặng nề, trong lời nói vẫn không chứa dù là nửa phần tán thành đối với cách sống của Trầm Mộ Ngôn.

"Miệng còn thật cứng rắn nha, vừa nãy tại sao lại không cứng như vậy đây?" - Trầm Mộ Ngôn khóe miệng lọt một tia cười, nhớ tới dáng vẻ yếu đuối nhu nhược vừa nãy của Cố Thấm Phong.
Có thể làm cho một người chưa bao giờ yếu đuối trở nên nhu nhược, cảm giác này quả nhiên không sai. Đặc biệt loại phụ nữ như Cố Thấm Phong, trong ngày thường cũng chỉ biểu hiện một bộ dáng ôn hòa mang theo vài phần lạnh nhạt, thật sự là có thể cùng Thư Hòai Đạt liều lĩnh so tài một phen.

Mà số lần quá trớn sau lưng Thư Hoài Đạt của Chung Dật Minh thật sự đều không thể đếm hết. Bạn trai của Cố Thấm Phong là Đường Quân Hạo càng là chưa có kết hôn thế nhưng đã tìm tới chính mình rồi, nhìn dáng dấp những người phụ nữ này, tựa hồ như họ đều tìm được một đối tượng không tốt lắm dành cho hôn nhân của mình.
"Cô có thể về, tôi ổn rồi." - Cố Thấm Phong không dự định lại cùng Trầm Mộ Ngôn nhiều lời, rất nhiều đạo lý nếu như nói cùng Trầm Mộ Ngôn đều sẽ bị nàng xoay chuyển theo một hướng khác, vì lẽ đó phương thức giao tiếp tốt nhất với Trầm Mộ Ngôn chính là không cần nói quá nhiều, cũng không cần phải sâu sắc.

Trầm Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, "Đây là cái gì, qua cầu rút ván sao? Đường đường là tổng giám đốc của Cố thị nha, làm người ai lại làm thế?"
"Dừng." - Cố Thấm Phong cau mày - "Cô muốn ở lại, liền ở lại, tôi muốn ngủ, chỉ cần lúc đi nhớ giúp tôi đóng kín cửa là được rồi."

Nói xong rồi thì nàng không sai mà nằm xuống, để cho Trầm Mộ Ngôn sững sờ. Cố Thấm Phong cứ như vậy mà yên tâm sao, để chính mình ở chỗ này?
Vạn nhất mình trộm cái gì thì sao, mà khoan, không cần trộm, vạn nhất mình đối với nàng có mưu đồ gây rối thì sao?

Được rồi, Trầm Mộ Ngôn tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, thế nhưng cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nàng nhìn một chút xung quanh, ghế sofa nhìn cũng rất lớn nha, cũng vừa nhìn lại khuôn mặt mới vừa khôi phục được một ít hồng hào của Cố Thấm Phong.
Được rồi, đêm nay cứ như vậy mà qua đi.
Có lẽ do nửa chén chè gừng rất tốt kia, hóa giải được đau đớn của nàng. Nàng rất nhanh đã ngủ, thậm chí còn ngủ đến khi bình minh lên.

Khi tỉnh lại, nàng đón ánh nắng, tầm nhìn bên trong căn phòng hóa thành một mảnh vàng rực rỡ. Nàng chống thân thể rời khỏi giường, chậm chậm đi tới trước ghế sofa, ngắm nhìn một người phụ nữ đang nằm ở nơi đó, dáng người của nàng đẹp đẽ, lúc nàng thanh tỉnh thì biểu lộ ra một khuôn mặt cao ngạo long lanh, thế nhưng hiện tại lại như một thiếu nữ đang say ngủ, tinh khiết và hoàn mỹ. 
Ánh mắt nàng dạo quanh tứ phía, cầm lấy áo khoác trên ghế sofa mà khoác lên thân thể của Trầm Mộ Ngôn. Thanh âm huyên náo ở bên ngoài con phố truyền vào, khiến cho gương mặt của Trầm Mộ Ngôn khẽ nhăn lại. Lúc nàng mở mắt ra, thứ mà nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt của thanh tú của Cố Thấm Phong đang phóng to trước mắt nàng.

"Cố Thấm Phong, cô tỉnh rồi." - Trầm Mộ Ngôn vội vàng ngồi dậy, nhìn nàng tinh thần rõ ràng, khuôn mặt đã có huyết sắc hơn, nói - "Cô cảm thấy tốt hơn một chút nào không?"
"Ừ, đã tốt hơn, cảm ơn." - Cố Thấm Phong mỉm cười nói cám ơn, đêm qua nếu Trầm Mộ Ngôn không lại đây, thì nàng đã sớm đau đến không đến không thấy bình minh được rồi.

Trầm Mộ Ngôn run lên một chút, đây là lần đầu tiên nàng vừa nói cám ơn mà vừa mỉm cười, cười lên rõ ràng rất đẹp, tại sao lại không cười nhiều một chút?
Không chừng còn có thể lấy lại được tâm của Đường Quân Hạo. Nếu như trực giác của mình không sai, Đường Quân Hạo chắc chắn sẽ thích một Cố Thấm Phong như vậy, dĩ nhiên hắn ta sẽ không chịu nổi một Cố Thấm Phong lúc nào cũng lạnh nhạt.

"Ai, Cố Thấm Phong, cô sau này cười nhiều một chút đi, nhiệt tình thêm một chút. Đối với cô, hay với bạn trai của cô thì đều tốt." - Nàng không nhịn được dặn dò Cố Thấm Phong một câu, chỉ là bây giờ nói một câu như vậy cơ hồ là chuẩn xác chọc một cây kim vào trong lòng của Cố Thấm Phong.
"Đây không phải là là điều mà cô nên quan tâm." - Cố Thấm Phong nhàn nhạt phun ra câu này, sau đó ngồi thẳng lên nói - "Trong phòng tắm, bên cạnh bàn chải đánh răng của tôi, cũng đã chuẩn bị một bàn chải đánh răng mới cùng khăn mặt, cô đi rửa mặt một chút đi."

Nàng nói xong liền hướng phòng tắm mà đi, Trầm Mộ Ngôn đi theo phía sau, thời điểm Trầm Mộ Ngôn đang muốn đi vào bên trong, thì Cố Thấm Phong như là chợt nhớ tới cái gì, liền "Oành" một tiếng, đem cửa phòng tắm đóng lại, nhốt Trầm Mộ Ngôn ở bên ngoài.
Giật cả mình!

"Cố Thấm Phong, cô làm cái gì vậy?!"
Mấy giây sau, một câu nói nhẹ nhàng mới từ bên trong bay ra, "Chờ chút, tôi muốn dùng trước."

Trầm Mộ Ngôn sửng sốt một chút, như là có cái gì xẹt qua đầu óc nàng, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, "Nhaaaaaa, đổi băng vệ sinh a, có sức lực không, có muốn hay không để chị đổi cho bé a?"
Vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến giọng nói đầy xấu hổ của Cố Thấm Phong, "Trầm Mộ Ngôn, cô câm miệng!"

Trầm Mộ Ngôn vẫn nín cười cho đến lúc cửa phòng tắm mở ra, gò má trắng nõn của Cố Thấm Phong có hơi hồng hào đỏ ửng một chút, xem ra khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Nàng một chút cũng không nhìn Trầm Mộ Ngôn, chỉ ném một câu, "Tới phiên cô, tôi đi làm bữa sáng."
Trầm Mộ Ngôn đi vào phòng tắm, cầm bàn chải đánh răng cùng khăn mặt mà Cố Thấm Phong chuẩn bị cho mình, xử lý xong rồi nàng liếc nhìn thứ gì đó trong giỏ rác đặt ở bên cạnh, lại không nhịn được muốn trêu chọc Cố Thấm Phong.

Một nồi cháo ngao, cùng hai phần hà bao đản*, Trầm Mộ Ngôn dựa người vào cửa phòng bếp, liền tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.
"Cô còn rất hiền lành."

Trước đây nàng giao du qua rất nhiều đối phương, trên căn bản bữa sáng của nàng thì bọn họ đều sẽ lấy lòng theo cách đi ra ngoài mà mua cho nàng, nhưng là chưa từng có người nào vì nàng mà chui vào bếp làm một bữa ăn sáng hoàn chỉnh. Hiện tại tuy rằng người trước mặt không phải là đối tượng yêu đương của nàng, nhưng là thời điểm quay mắt nhìn vào cảnh này, lại khiến cho Trầm Mộ Ngôn nàng không thể dời mắt.
"Không thể để cho cô đã canh giữ tôi suốt một buổi tối mà còn để bụng không quay về." - Cố Thấm Phong đem trứng rán còn đang xì xèo trên chảo đặt lên dĩa, sau đó cầm cái dĩa nhỏ bưng ra ngoài.

Nàng chưa bao giờ thích nợ ơn người khác, vốn là muốn tìm Uyển Ương, ai ngờ lại gọi nhầm cho Trầm Mộ Ngôn. Sự tình đã xảy ra, nàng chỉ có thể tận lực trong khả năng của mình mà làm chút gì đó để trả ơn lại, một bữa sáng không coi là gì, nhưng cũng là một thái độ tốt.
Trầm Mộ Ngôn đi tới, đứng sau lưng nàng, khứu giác theo bản năng mà không muốn ngửi hương thơm của trứng chiên, lại đi ngửi vị đạo trên người của Cố Thấm Phong, hương thơm của nàng, thấp giọng ám muội nói, "Cô cũng biết cô giữ tôi lại cả một buổi tối, bữa sáng này làm sao đủ đây?"

"Vậy cô muốn thế nào?" - Cố Thấm Phong nghe thấy thanh âm bên tai thì chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhưng là trứng gà chín nóng rực đang nằm trên tay nàng, lại không thể rời đi chỗ khác, chỉ có thể ở trong lòng mà thầm mắng một câu, Trầm Mộ Ngôn lúc nói chuyện, bất kể là với đàn ông hay phụ nữ, đều cảm thấy nàng giống như là muốn động dục?
"Cô thế nào cũng phải đêm một đêm này trả về cho tôi đi. Có điều nếu có một người phụ nữ bảo vệ tôi cả một buổi, tôi thế nhưng lại không làm gì, này không quá giống phong cách của tôi." - Thấy nàng bước vào cái hố do chính mình đào, Trầm Mộ Ngôn liền càng ngày càng đào sâu, trêu đến mức thân thể của Cố Thấm Phong đều run lên.

"Trầm Mộ Ngôn! Cô cách xa tôi một chút, đi ra phòng ăn mà chờ!" - Cố Thấm Phong cơ hồ là cắn răng phun ra từng chữ. Nàng cảm giác mình nếu như không ngăn Trầm Mộ Ngôn lại, rất có khả năng là sẽ phát sinh ra chuyện gì đó không hay.
Ví dụ như, nàng sẽ đem cái nồi cháo này và đập vào mặt Trầm Mộ Ngôn.

"Được rồi, hung dữ cái gì, xùy xùy." - Trầm Mộ Ngôn lời tuy nói như vậy, nhưng vẫn hướng về cổ của Cố Thấm Phong thổi một luồng khí nhẹ nhàng, sau đó cười duyên một cái, rồi lắc cái mông rời khỏi phòng bếp.
Trầm Mộ Ngôn sau khi rời đi, Cố Thấm Phong trong lòng lại có chút mệt mỏi. Có thể nói là liên quan đến Trầm Mộ Ngôn, cũng có thể không hẳn là vậy, nói đúng ra, là bởi vì loại hình phụ nữ như Trầm Mộ Ngôn.

Hành vi của Đường Quân Hạo quá mức rõ ràng, để cho nàng không cách nào quên được.
Tất cả đàn ông trên thế giới này đều sẽ thích loại hình phụ nữ như Trầm Mộ Ngôn sao?
Gợi cảm, chủ động, đầy đủ mê người, cả người đều tản ra nội tiết tố của phụ nữ, mỗi một cái cử động, mỗi một câu nói đều lộ ra mùi vị mê người.
Hơn nữa, Trầm Mộ Ngôn tâm địa thiện lương, đây cũng là điều mà Cố Thấm Phong mới phát hiện, cũng là nguyên nhân khiến cho Cố Thấm Phong càng ngào càng có hảo cảm với nàng.

Loại phụ nữ như vậy, vô hình trung hấp dẫn rất nhiều người, cũng không lạ Đường Quân Hạo có thể thích nàng đến như vậy.
So sánh với Trầm Mộ Ngôn, mình xác thực là vô vị hơn nhiều.

Cố Thấm Phong bưng trứng gà được chiên đẹp mắt, thêm một dĩa cải xanh mới vừa xào xong tiến vào phòng ăn. Trầm Mộ Ngôn thấy vậy, liền bận bịu đi tỏn tẻn vào nhà bếp, đem nồi đất cháo ngao bưng ra, còn kèm theo hai cái chén nhỏ.
"A, hương vị không sai." - Trầm Mộ Ngôn vừa ăn vừa khen ngợi, nhớ tới lần trước lúc gặp nàng ở nhà hàng Tây, dáng vẻ khoa trương như vậy thực không giống nàng lúc này một chút nào.

Đại khái là vì có Thư Hoài Đạt ở bên cạnh hay sao? Cố Thấm Phong cảm thấy khả năng này rất lớn. Thư Hoài Đạt rốt cuộc là loại người thủ lễ nghi, hẳn là sẽ không cho Trầm Mộ Ngôn quá mức làm càn, hai người kia còn là nhiều năm làm bạn tốt, lâu dần, Trầm Mộ Ngôn đại khái cũng có một phần giống với người bạn của mình.
"Ngày hôm nay cô không đi làm sao?" - Cố Thấm Phong cắn một miếng trứng gà, thuận miệng hỏi.

Thời điểm này mà đi làm khẳng định sẽ muộn, chính mình lý do thân thể không thoải mái nên mới nghỉ. Trầm Mộ Ngôn lại lấy lý do gì không đi làm?
"Không đi a, thật vất vả, sự tình cũng hiếm khi không nhiều như vậy, nói thế nào cũng phải để cho tôi nghỉ ngơi một chút." - Trầm Mộ Ngôn cũng không phải chán ghét đi làm, chỉ là không thích ở một thời gian dài mà chỉ đi làm một chuyện duy nhất, việc này làm cho nàng chán ghét. Vì duy trì cảm giác đi làm mới mẻ, nên muốn có thời gian nghỉ ngơi, đồng thời không phân biệt rõ ràng ngày nghỉ và ngày đi làm, muốn nghỉ liền nghỉ.

"Ăn xong bữa sáng thì cô đi đi." - Cố Thấm Phong cũng không nhìn Trầm Mộ Ngôn một chút, ngữ điệu bình thản nói.
"Ai, cô đúng là, làm sau cứ đẩy tôi đi như thế...?" - Trầm Mộ Ngôn đang muốn phản bác, bỗng cảm thấy, nàng ở lại chỗ này làm cái gì đây?

Hình như là quen đối nghịch với Cố Thấm Phong rồi, Cố Thấm Phong nói cái gì thì nàng đều muốn phản bác ngay, liền ngay cả việc nên đi làm hay không nên thì nàng cũng theo bản năng mà phản đối.
Ăn sáng xong, Cố Thấm Phong liền tiễn Trầm Mộ Ngôn đến cửa, thời điểm nàng mở cửa thì Trầm Mộ Ngôn liền bắt được cổ tay nàng. Cố Thấm Phong quay đầu hỏi, "Làm sao?"

"Cố Thấm Phong, tôi rất nghiêm túc muốn nói cho cô biết, không phải đang nói đùa." - Trầm Mộ Ngôn thay đổi dáng vẻ cợt nhả của mình, trên mặt còn lưu mấy phần do dự, "Tôi không muốn nhìn thấy tương lai của cô sẽ vì một số quyết định bây giờ mà trở nên tăm tối."
Trong mắt của Cố Thấm Phong không nhìn ra được gì, chỉ là nàng cúi đầu suy tư, một lát mới ngẩng đầu nhàn nhạt cười nói, "Cám ơn, tôi đã nhớ kĩ."

Sau lời đáp của Cố Thấm Phong, Trầm Mộ Ngôn khóe miệng nở rộ ý cười. Nàng lại gần một chút, thấp giọng nói, "Còn có, nếu như cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi. Tôi muốn để cho cô biết, chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ phụ nữ, bất kể là thân thể hay là tâm lý."
Cố Thấm Phong đầu tiên là sững sờ, một giây sau liền trợn mắt nhìn, Trầm Mộ Ngôn này tại sao bất cứ lúc nào cũng đều có thể không đứng đắn như vậy!?

"Thế nhưng tuyệt đối đừng gọi tôi khi thời điểm dì cả đến. Như vậy, cái gì cũng đều làm không được."
Trầm Mộ Ngôn nói xong liền kéo cửa, chính mình đi ra ngoài. Cố Thấm Phong không thèm nhìn liền hất tay, "Oành" một tiếng, đem cửa đóng lại.

Người phụ nữ này, quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
.
.
.
Editor có lời muốn nói: Chưa thấy chụy thụ nào trêu đùa ác đạn vậy. =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi