TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-----------------------------
Sáng sớm, lúc Thư Hoài Đạt tỉnh lại thì Úc Uyển Ương vẫn đang say ngủ. Nàng kéo ra khoảng cách một ít, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng từ khóe mắt của Úc Uyển Ương mà chạm qua, lông mi thật dài động lấy ngón tay của nàng.

"Ngô.." - Úc Uyển Ương cử động một chút, đầu lại tựa lên trên vai Thư Hoài Đạt, thế nhưng nàng vẫn chưa tỉnh, chỉ là mờ nhạt nói một câu - "Chị làm sao dậy sớm như thế?"
"Ngày hôm nay dậy như vậy coi như là trễ rồi, bình thường thời gian bắt đầu so với hôm nay còn sớm hơn một chút." - Thư Hoài Đạt khiêu mi, mỉm cười nhìn dáng vẻ lười biếng của cô gái nhỏ nằm trong lòng mình.

Một cảm giác khó nói thành lời quấn lấy lòng nàng, nàng cảm giác bản thân mình thích một buổi sáng như thế này, không phải là một buổi sáng lạn dương quang, có khi truyền đến tiếng chim hót thanh thanh, mà là yêu thích một buổi sáng có Úc Uyển Ương lười biếng tự đắc như vậy nằm trong lòng mình. Nàng nhớ rõ, lúc trước khi còn ở với Chung Dật Minh, thời điểm ban ngày tỉnh dậy không có loại cảm thụ như thế này.
"Hoài Đạt, em không muốn chị rời giường, rời giường liền cần phải đi.." - Úc Uyển Ương thanh âm thanh tỉnh một ít, thế nhưng thêm chút tâm tình ưu sầu, nàng không ngừng cọ xát khuôn mặt mình vào ngực của Thư Hoài Đạt. Nàng dĩ nhiên không phải quyến luyến cái chỗ này, chỉ là không muốn cùng Thư Hoài Đạt xa nhau.

"Chỉ là tạm thời mà thôi, rất nhanh .." - Thư Hoài Đạt như là đang nói với mình, lặp lại một lần - "Như vậy sáng sớm sẽ đến rất nhanh.."
Lại dung túng Úc Uyển Ương nằm trên giường thêm một chút, trong chốc lát sau đó Thư Hoài Đạt mới nhắc nhở nàng nên dậy, một hồi nữa Trầm Mộ Ngôn sẽ đến. Quả nhiên mới vừa rửa mặt không lâu sau, Thư Hoài Đạt ra khỏi phòng tắm liền thấy tin nhắn gọi ra mở cửa của Trầm Mộ Ngôn.
"Đại tiểu thư của mình, hôm qua không phải rất vui đi?"

Trầm Mộ Ngôn vừa vào cửa liền nháy mắt, còn dùng sức hướng nơi cổ áo của Thư Hoài Đạt lẫn Úc Uyển Ương mà liếc, để cho nàng thất vọng là dấu vết gì cũng không có. Hai người kia không phải quá cẩn thận đi?! Tinh lực tràn lan lên đầu rồi mà vẫn còn quan tâm được nhiều như vậy?
"Mộ Ngôn, cậu đem Uyển Ương đưa trở về, cẩn thận một chút." - Thư Hoài Đạt không có phản ứng ám hiệu của nàng, chỉ trịnh trọng nói một câu như vậy.

"Yên tâm đi, bản tiểu thư làm việc có lúc nào phạm sai lầm đâu?" - Trầm Mộ Ngôn nói, ngón trỏ lắc chìa khóa xe, khiêu mi nói - "Vậy bây giờ đi thôi?"
Thư Hoài Đạt quay đầu xem Úc Uyển Ương, hai người khẽ nắm tay nhau, "Trở về đi, buổi tối chị sẽ liên lạc cho em."

Úc Uyển Ương cũng không phải chưa từng đơn độc ở một mình, nhưng đối với Thư Hoài Đạt là có sự ỷ lại đặc biệt rõ ràng, tình cảm thế nào cũng không che giấu được. Cho dù nàng có muốn che giấu, không muốn cho Trầm Mộ Ngôn chứng kiến thế nào đi nữa, thì tâm tư của nàng cũng đã bán đứng nàng, siết chặt tay Thư Hoài Đạt không thả.

"Ai, mẹ của tôi ơi, cay con mắt, chán ngán chết rồi.." - Trầm Mộ Ngôn làm bộ che mắt, thế nhưng khe hở giữa ngón tay lại lớn quá mức.
Thư Hoài Đạt vẫn chú ý cảm xúc của Úc Uyển Ương, lúc này thấy thế, mới nói Trầm Mộ Ngôn một câu, "Cậu xoay người sang chỗ khác."
"..." - Trầm Mộ Ngôn ục ục thì thầm xoay người - "Có cần phải như vậy hay không, chẳng lẽ có mình ở đây nhìn thì việc sẽ không thành à?"

Úc Uyển Ương đang nghi hoặc, Thư Hoài Đạt liền xoay người ở trước mặt nàng, một cái hôn thẳng tắp rơi vào gò má của nàng. Nhẹ mà ôn nhu, tựa như lông vũ phất qua, cực kì mềm mại.
"Em đi nha." - Úc Uyển Ương lẩm bẩm nói một câu, tay tại lòng bàn tay Thư Hoài Đạt giật một cái. Thư Hoài Đạt gật đầu, đưa mắt nhìn nàng cùng Trầm Mộ Ngôn rời bước.

Trên xe, tốc độ chạy vừa phải, Trầm Mộ Ngôn quay đầu nhìn Úc Uyển Ương, liếc mắt cười nói, "Tối hôm qua hai người các cô là ai mệt nhọc vậy?" - Nàng đối với chuyện chăn gối của Thư Hoài Đạt thực sự là vô cùng hiếu kỳ, bất quá nàng nghĩ mình đoán được cũng không sai biệt lắm đi, đừng xem Úc Uyển Ương là người có dáng vẻ lạnh lùng xa cách, ở trước mặt Thư Hoài Đạt nhiều lắm cũng chỉ là một con thỏ mà thôi.
"Cái gì cũng chưa từng phát sinh, tối hôm qua chỉ là ngủ mà thôi." - Úc Uyển Ương trả lời ngắn gọn, trong đôi mắt trở nên mềm mại khó tả.

Trầm Mộ Ngôn sửng sốt một chút, lập tức lại phản ứng kịp. Đây chính là tác phong của Thư Hoài Đạt, cần phải đến một thời điểm không còn bất kì một sơ hở gì thì mới có thể đi đến bước tiếp theo, hiện tại nàng vẫn chưa ly hôn, cho dù yêu như thế nào đi nữa thì khi thân mật nàng cũng sẽ không làm đến bước cuối cùng.
"Không có ai quấy rối, hai người muốn làm gì cũng được. Ai, thực sự là đáng tiếc.." - Nàng làm bộ làm tịch ai thán một câu, Úc Uyển Ương vừa nhìn nàng thì đã cười, nàng biết rõ Trầm Mộ Ngôn đang làm bộ làm tịch.

Sau khi để Trầm Mộ Ngôn đưa Úc Uyển Ương rời đi thì khoảng chừng sau một giờ, Thư Hoài Đạt đi ô tô đến trước công ty, trên đoạn đường trầm tư một đoạn, âm thầm làm một quyết định.
Không đợi nàng làm cái gì, Chung Dật Minh trái lại đến rất nhanh. Trước kia cũng là đã từng lãng mạn qua một đoạn thời gian, hắn từng khá nhiều lần tại Thư Hoài Đạt nghỉ trưa liền đến công ty cùng nàng ăn cơm trưa, đương nhiên biết nàng yêu thích ngồi ở vị trí nào trong nhà hàng.

Mọi người ở trong nhà hàng này đều biết Thư Hoài Đạt tuy là bình dị gần gũi, nhưng cũng sẽ không chủ động cùng công nhân nói cái gì. Để tránh nàng phiền muộn, tất cả mọi người đều tự giác rời đi sau khi chào hỏi xong, sẽ không có người mượn cớ muốn ngồi bên cạnh nàng.
Nhà hàng Lâm Giang này cùng nằm trong tập đoàn Thịnh Quang, Thư Hoài Đạt lúc rảnh rỗi cũng hay tới nhà hàng, chỉ mong lấy được sự bình tĩnh để suy nghĩ một chút sự tình. Thanh âm va chạm từ chiếc bàn truyền đến, nàng quay đầu nhìn lại, một phần khay thức ăn được đặt trước mặt đối diện nàng, Chung Dật Minh đang dùng ánh mắt nhu hòa nhìn nàng.

"Thật lâu không có ở nơi này cùng nhau ăn cơm rồi, không biết mùi vị có phải hay không còn ngon giống như trước." - Chung Dật Minh ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt ở trên bàn - "Bếp trưởng vẫn là người cũ sao?"
"Ân, không có đổi." - Thư Hoài Đạt trả lời một câu, cúi đầu múc một muỗng canh gà ác uống xong. Thịnh Quang ưu tiên phúc lợi cho công nhân trong xí nghiệp vô cùng tốt, cũng vì vậy mới có thể lưu lại lòng người, công ty cũng rất ít khi cần tuyển thêm nhân viên mới.

"Thời điểm trước kia chúng ta vừa mới kết hôn, sự nghiệp của anh đã bắt đầu ổn định, không cần công tác tốn quá nhiều thời gian. Khi đó, anh sẽ đến tìm em để ăn chung bữa trưa, rồi đón em cùng nhau tan tầm, có đôi khi giống như lúc hai ta còn ở thời đại học, ở bờ sông tản bộ. Hoài Đạt, em nhớ rõ không?"
Thanh âm Chung Dật Minh phảng phất lâm vào hồi ức. Thời gian trải qua cũng chưa lâu lắm, chỉ là sau đó cả hai trở nên bình thản, cùng nhau trải qua nhiều chuyện, nên cũng cảm giác quá khứ là một thứ gì đó đã rất lâu rồi.

Thư Hoài Đạt trong bụng hiểu rõ, mặt không đổi sắc, "Nhớ rõ."
"Khi đó bởi vì em mới vừa tiếp nhận Thịnh Quang, chúng ta không có thời gian để sinh một đứa con. Thế nhưng anh đã nói với em, chờ chúng ta có con, bất kể là con trai hay là con gái, anh đều sẽ yêu thương. Chúng ta một nhà ba người còn muốn cùng nhau đi du lịch, anh với em còn muốn cùng con trải qua từng cái sinh nhật. Em còn nhớ rõ không?"

Nói càng về sau, thanh âm của hắn ngược lại nặng nề rất nhiều, trong ánh mắt đều là tràn đầy chờ mong cùng cầu xin. Hắn đã không còn cách nào, Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn đã đứng về quyết định của Thư Hoài Đạt, hắn lại không thể cùng ba mẹ của chính mình thẳng thắn nói rõ vấn đề, bằng không ba mẹ nhất định lấy quyết định của Thư gia làm đầu. Chuyện như thế này nói cho cùng cũng là do bắt bất trung trước.
Hắn cho dù là chơi như thế nào, trong lòng ít nhất cũng chỉ muốn có một Thư Hoài Đạt mà thôi. Hiện tại chỉ hy vọng nàng có thể tha thứ chính mình, ăn nói khép nép một chút có gì quan trọng? Cái này chí ít không thể so với việc mất đi nàng.

"Tôi đều nhớ." - Thư Hoài Đạt không phụ kỳ vọng của hắn mà khẽ vuốt cằm, sắc mặt thậm chí có chút bộ dáng hoài niệm, thoạt nhìn nhu mì xinh đẹp.
"Anh thật vui vì em đều nhớ." - Chung Dật Minh trên mặt đều không ức chế được sự vui mừng, hắn đưa tay khoát lên tay Thư Hoài Đạt đang đặt trên bàn ăn, thâm tình trên mặt vô cùng chung tình, dù là người phụ nữ nào cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt - "Hoài Đạt, theo anh về nhà được không, chúng ta sống tiếp cuộc sống như trước đây, không cần đề cập tới chuyện này, để nó quấy nhiễu chúng ta nữa, có được hay không?"

Thư Hoài Đạt đã sớm ngờ đến hắn sẽ nói như vậy, nàng đem tay mình rút khỏi lòng bàn tay của Chung Dật Minh, tại ánh ánh mắt sợ sệt của hắn mà nhàn nhạt hỏi, "Dật Minh, đem lời mà anh vừa nói lặp lại một lần nữa xem."
Chung Dật Minh sờ không trúng tâm tư của nàng, đã không chấp nhận hắn đụng vào, lại muốn hắn lặp lại lần nữa. Đã có một chút hy vọng, hắn đương nhiên sẽ không để cho nó mất đi, vội vàng lặp lại, "Anh nói, thời điểm trước kia chúng ta vừa mới kết hôn.."

"Dừng, chính là cái này." - Thư Hoài Đạt đúng lúc cản lại lời nói của Chung Dật Minh - "Thời điểm trước kia chúng ta vừa mới kết hôn, là trước kia, đúng không? Anh cũng đã nói là lúc trước, những điều tốt đẹp kia đều là được xây dựng từ đôi bên, điều kiện tiên quyết chính là tín nhiệm lẫn nhau. Giờ thì thế nào, còn cần tôi lặp lại chuyện mà anh đã làm sao?"
Nếu như ngày trước thái độ của nàng đối với hắn vẫn còn tương đối hòa hoãn, vậy thì ngày hôm nay nàng càng không nể mặt mà vạch trần khuyết điểm của Chung Dật Minh. Nàng cúi đầu múc một muỗng canh, hé mở môi thổi cho nguội chút uống xong, đáy mắt bình thản nói, "Ba ngày sau, tôi sẽ cho người đến đế hào thu thập đồ của tôi. Tôi thì không muốn để cho anh quá mức khó coi, hi vọng anh có thể phối hợp."

Chung Dật Minh sững sờ nghe ngữ điệu bằng phẳng nhưng từng chữ đều tuyệt tình, tay hắn đang run rẩy, trong ánh mắt của hắn tất cả đều là khuôn mặt bình tĩnh của Thư Hoài Đạt.
Như vậy thần thái không có chút gợn sóng, trong miệng nói ra lời lạnh lùng như vậy, phảng phất những năm bọn họ đã từng sống chung đều không còn tồn tại, tựa như chỉ là người qua đường thông thường, quả đoán làm cho tâm người khác thấy lạnh theo.

"Chung tiên sinh từ từ dùng, tôi về phòng làm việc, thứ cho tôi không tiễn." - Thư Hoài Đạt đứng lên nói xong liền đi.
Nàng đi thực thoải mái, ôn hòa lại tựa như không nể mặt, tựa như mấy năm trước giống nhau. Chung Dật Minh ngẩn ngơ nhớ đến thời điểm trước kia bản thân mình cùng những người khác theo đuổi nàng, đối mặt với những khuôn mặt lấy lòng này, nàng cũng là một dạng bây giờ quả đoán kiên quyết, một khi đã quyết định thì sẽ không còn bất kì sự do dự nào.

Mình bây giờ cùng những người đó có gì khác biệt. Giờ khắc này, Chung Dật Minh bỗng nhiên cảm giác mãnh liệt được sự mất mát, hắn cảm giác mình thực sự mất đi người phụ nữ này rồi.
Buổi tối Úc Uyển Ương về đến nhà, nàng liền đi tắm rồi nằm dài trên giường chờ điện thoại vang lên. Nàng không phải không muốn chủ động gọi điện thoại cho Thư Hoài Đạt, chỉ là cố kỵ Thư Hoài Đạt có thể đang ở cùng một chỗ với ai hay không, điện thoại vừa vang lên sẽ bị bại lộ cái gì.
Chính là bởi vì nàng vẫn còn trông mong, điện thoại vừa vang lên nàng liền lập tức tiếp nhận. Điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng, Thư Hoài Đạt hỏi, "Chờ lâu lắm rồi phải không?"

"Không lâu chút nào đâu." - Đợi đến được lúc này, cho dù lâu đều không cảm thấy lâu.
Thư Hoài Đạt tựa vào đầu giường, sờ bến chỗ bên cạnh không người nằm, tiếng nói nhẹ trầm thấp, "Về sau muốn gọi điện thoại cho chị liền gọi, không cần khắc chế chính mình. Nếu như chị không tiện thì sau đó sẽ nhắn tin cho em biết. Hiện tại dùng số này liên hệ, chờ chị giải quyết sự tình xong thì hãy quay lại dãy số cũ."
"Dạ, em biết rồi." - Úc Uyển Ương mặt mày hân hoan ra vẻ bằng lòng, Thư Hoài Đạt luôn là người như thế giỏi đoán ý người.

"Chị hôm nay nhìn thấy em diễn cảnh kia, dường như cảm thấy tình cảm của Lan Nguyệt càng ngày càng rõ ràng rồi." - Thư Hoài Đạt cười như không cười nói, dựa theo kiến nghị của đạo diễn Chu Nghê. Hình ảnh Lan Nguyệt hôn Trác Tinh Tuyền không cần phải khoa trương pha quay đặc tả, tốt nhất lấy sự duy mỹ làm chủ, tạo ra mỹ cảm là được.
"Ngày hôm nay Nghệ Nhiễm có nói nên đọc lại kịch bản một lần nữa, công tác chuẩn bị trước vẫn là tốt hơn." - Úc Uyển Ương nỉ non một câu, sau đó mới phản ứng lại hỏi - "Hôm nay chị rất rảnh rỗi sao, còn có thời gian đi giám sát tiến độ của đoàn làm phim?"

"Không phải rảnh rỗi, nhưng thời gian nghỉ ngơi vẫn phải có."
"Ra vậy.." - Úc Uyển Ương rất lâu mà nghĩ ngợi, ngón cái đè xuống điện thoại, nhỏ giọng hỏi - "Hoài Đạt, lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta là lúc nào?"

Những lời này vốn là vấn đề rất thông thường, nhưng Thư Hoài Đạt cảm thấy một tia chua xót, mấy ngày này luôn là cho nàng những đáp án không xác định, cho dù có minh xác được kết quả, thế nhưng lại không rõ thời gian.
"Lần gặp mặt tiếp theo, chính là không cần phải để cho em chờ lâu nữa." - Thư Hoài Đạt mím chặt môi, đôi mắt hơi híp lại trong chốc lát.

"Rất nhanh sao?" - Úc Uyển Ương hồi hộp hỏi.
"Ân, rất nhanh."

Thư Hoài Đạt đôi mắt hoa đào giống như đang phóng ra tia sáng, nếu như không có người đang đợi nàng, sợ rằng nàng vẫn còn tiếp tục tha cho Chung Dật Minh, chỉ cần ưu thế còn nắm giữ trong tay mình, dây dưa như nào bất quá cũng không đổi được kết cục.
Nhưng bây giờ không giống nhau, có người đang đợi mình, hoài niệm mình, làm sao cam lòng để cho nàng chờ lâu một ngày?

.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là cặp đôi phụ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi