TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: Thư Huỳnh.

--------------
Sáng sớm, Úc Uyển Ương tỉnh lại là vì tay của mình bị một tay khác nắm lấy, năm ngón tay chen vào các khe hở của tay cô, chặt chẽ dán sát vào tay nàng.
Cô giật giật ngón trỏ, người ôm cô ở phía sau cuối đầu cười cười, hỏi: "Uyển Ương, em tỉnh rồi sao?"
"Ân, tỉnh." Úc Uyển Ương vừa mở miệng thì cảm giác yết hầu của mình khô vô cùng, biết rõ nguyên nhân tạo ra hậu quả như vậy, mặt cô lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng.
Úc Uyển Ương nhúc nhích một chút để thuận tiện dựa sát vào lòng của Thư Hoài Đạt hơn, hai người cùng nhìn về phía bức màn, ánh mặt trời hoàn toàn không có bức màn cản trở, vẫn thấy được ánh sáng chói chang bên ngoài.
"Em xem, thời tiết hôm nay rất tốt." Ngón tay của Thư Hoài Đạt cong xuống, nắm chặt tay của Úc Uyển Ương hơn, híp mắt thản nhiên nói.
"Hoài Đạt, chị không có đề tài nào khác sao?" Úc Uyển Ương sáng tỏ mà nở nụ cười, buông tay Thư Hoài Đạt ra muốn xoay người lại. Thân thể đau nhức, cô xoay người rất chậm, khi hoàn toàn đối mặt với Thư Hoài Đạt mới nhẹ nhàng thở ra.
"Uyển Ương..."
Nhìn thấy thương tiếc trong mắt của Thư Hoài Đạt, có dòng nước ấm chảy trong lòng, nhưng cô Úc Uyển Ương vẫn muốn trêu ghẹo Thư Hoài Đạt: "Tối hôm qua nhìn em còn chưa đủ sao? Sáng sớm lại nhìn em chằm chằm như vậy."
Hiện tại bây giờ, ba chữ "Tối hôm qua" là một đề tài rất mẫn cảm. Mi mắt của Thư Hoài Đạt rung động, giơ tay lên, kéo Úc Uyển Ương sát lại ôm chặt cô.
Sau thời gian vui thích tối hôm qua, da thịt thân cận, thân thể hai người vẫn trần trụi ôm nhau mà ngủ, Úc Uyển Ương cảm thấy không có gì thoải mái hơn cảm giác này.
"Uyển Ương, bữa sáng em muốn ăn cái gì? Em ngủ thêm một chút đi, chị đi ra ngoài mua." Thư Hoài Đạt cúi đầu hỏi, người trong lòng như một con mèo vừa ngoan ngoãn, vừa lười biếng dựa sát vào lòng nàng, làm cho nàng thấy rất thỏa mãn.
Khóe môi của Úc Uyển Ương câu lên, vừa ôn nhu vừa không mất đi vẻ đẹp hấp dẫn người khác, cô nhẹ nhàng cắn môi của Thư Hoài Đạt, giọng điệu trầm thấp quyến rũ: "Em còn chưa đói, tối hôm qua có người uy em rất no rồi, hiện tại chỉ muốn nằm trên giường thôi. Lại nói, thì ra Thư tổng của chúng ta lợi hại như vậy, bình thường lạnh lùng thản nhiên, thật đúng là nhìn không ra, vậy mà ép em đến bị đau thắt lưng luôn..."
"Uyển Ương, em sẽ hối hận sao?" Thư Hoài Đạt bỗng nhiên lên tiếng hỏi, tiếng cười trong lòng dần dần thấp xuống, tay nàng siết chặt thân mình có chút gầy của Úc Uyển Ương, cặp mắt đen lấy sâu thẳm không hề chớp một cái nhìn Úc Uyển Ương.
Đôi mắt đào hoa đa tình của Thư Hoài Đạt rất xinh đẹp, Úc Uyển Ương thích nàng híp mắt lại, con ngươi tựa tiếu phi tiếu, bộ dáng như vậy quả thật mị lực rất cao, khó khống chế được. Một người vĩ đại như vậy, lại sợ cô sẽ hối hận sao?
"Thư Hoài Đạt, em mặc kệ chị dùng ngón tay hay là phương diện nào..." Úc Uyển Ương chống đỡ thân thể, nhỏm dậy, không thèm để ý mềm trượt xuống. Cô cũng không quan tâm, không để ý thân thể trần trụi lộ ra trước mặt Thư Hoài Đạt, cô đè Thư Hoài Đạt xuống, hung hắn cắn một cái xuống xương quai xanh của nàng, nàng bị đau hít vào một cái.
Úc Uyển Ương ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: "Chuyện chị nghĩ tới, em không hề nghĩ tới, em thích chị, cho nên em nguyện ý. Nguyện ý ở bên cạnh chị, nguyện ý cùng với chị làm những chuyện giống tối hôm qua, được chị yêu..."
Thư Hoài Đạt chính tai nghe Úc Uyển Ương nói những lời này, mặt nàng dần dần đổi màu, nàng cũng không có dời ánh mắt, chỉ lẳng lặng nhìn Úc Uyển Ương, bỗng dưng tay dùng sức một chút lật Úc Uyển Ương áp dưới thân, không chần chừ một giây hôn xuống.
So sánh với những nụ hôn trước kia, thì bây giờ nhiệt tình hơn nhiều, trải qua chuyện tối qua, hình như dục vọng chôn sâu trong cơ thể đã bị kích thích, ôn nhu triền miên, khó mà kiềm chế được.
Thư Hoài Đạt nắm quyền chủ động, lúc đầu chỉ nhẹ nhàng dần dần thành hôn sâu, qua một lúc mới ngừng lại, hô hấp có chút dồn dập, chậm rãi hôn xuống cổ nàng, đầu vai, cuối cùng trở lại môi cô.
Úc Uyển Ương cười một tiếng, nhẹ nhàng thở phì phò, hai tay cô từ bả vai chuyển lên mặt Thư Hoài Đạt: "Em còn tưởng chị muốn một lần nữa."
"Thân thể của em mới trải qua lần đầu tiên, chị phải biết khống chế dục vọng bản thân chứ." Thư Hoài Đạt lắc đầu, vốn chỉ có tai đỏ, bây giờ cả hai má cũng bắt đầu đỏ lên, so với trước kia càng ôn nhu nhiều hơn, làm cho người khác muốn trìu mến.
"Được rồi, không đùa với chị nữa, em cảm thấy nếu lấy chuyện này ra đùa thì người chịu thiệt sẽ là em." Úc Uyển Ương rốt cuộc quyết định không khiêu khích Thư Hoài Đạt nữa, cô đưa tay tới tủ bên giường, sờ điện thoại của mình và của Thư Hoài Đạt, điện thoại của cô thì không có gì, còn của Thư Hoài Đạt thì có tin nhắn.
"Hoài Đạt, buổi chiều qua chỗ của mình, chúc mừng cho cậu thoát khỏi sự ràng buộc, nhớ mang theo Tiểu Úc muội muội."
"Uyển Ương, Mộ Ngôn nói chúng ta chiều qua chỗ cậu ấy." Thư Hoài Đạt đưa di động cho Úc Uyển Ương xem.
"Vậy thì đi, chị ấy đã giúp chúng ta rất nhiều, em đương nhiên muốn đi." Úc Uyển Ương tùy tiện lấy áo ngủ khoác lên người, hai cái áo ngủ xen lẫn với nhau dưới chăn, cũng không biết đến cùng cái nào là của mình.
Sau khi sửa sang xong, Thư Hoài Đạt cũng không biết làm sao, chỉ cảm thấy trên người của Úc Uyển Ương có nhiều thêm một loại ý nhị, khiến cho cả người cô càng thêm mị hoặc. Lúc trước cô đẹp là dựa vào ưu thế của bản thân, mà bây giờ, từ trong ra ngoài toát ra một loại hấp dẫn người khác.
Có lẽ bởi vì tối qua Thư Hoài Đạt được nhìn thấy một mặt nhiệt tình của cô, Thư Hoài Đạt âm thầm nghĩ, khóe miệng như có như không, cười rất đắc ý.
Tuy rằng Thư Hoài Đạt tính một mình ra ngoài mua bữa sáng, nhưng dưới sự kiên trì của Úc Uyển Ương, hai người ra cửa tới siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn. Sau khi trở về Thư Hoài Đạt làm chủ bếp, Úc Uyển Ương làm trợ thủ, hai người cùng giải quyết từ bữa sáng thành bữa trưa.
Khi cơm nước xong, ngủ tới hai giờ, hai người mới rời nhà tới chỗ của Trầm Mộ Ngôn, cửa được mở rộng, Thư Hoài Đạt rất thuận lợi cho xe chạy vào. Chỉ là thời điểm nàng xuống lấy, phát hiện trong gara của Trầm Mộ Ngôn có rất nhiều xe không phải của nàng.
"Hoài Đạt, chị làm sao vậy?" Úc Uyển Ương đến gần kéo tay của nàng, theo ánh mắt của nàng quan sát một vòng qua các chiếc xe.
"Chị cảm thấy có chỗ không thích hợp... Thôi, đi vào trước đi." Thư Hoài Đạt cau mày, cùng Úc Uyển Ương ra khỏi gara. Chỉ là càng đến gần càng thấy kỳ lạ, âm thanh ồn ào truyền ra bên ngoài.
Úc Uyển Ương chợt thấy bất an, cùng Thư Hoài Đạt đi tới hoa viên nhỏ thì lặng lẽ rút ra khỏi tay nàng.
Quả nhiên, Trầm Mộ Ngôn không chỉ gọi hai người, mà còn nhiều người có thân phận địa vị phú nhị đại, hiện tại đang tụ tập ở hoa viên ăn uống nghe nhạc, không thiếu cái gì. Thư Hoài Đạt nhìn kỹ, tất cả những người có mặt đều có giao tình rất tốt với Trầm Mộ Ngôn.
Trầm Mộ Ngôn rớt thêm một ly rượu đỏ, xoay người thì nhìn thấy hai người, liền đi qua gọi: "Ai, là hai người, tại sao lại tới trễ như vậy? Mình còn tưởng là không đến đó."
"Quả thật là không nên đến, cậu có phải cảm thấy mình có nhiều thời gian quá, nên trăm phương nghìn kế nghĩ cách giúp mình sử dụng?" Thư Hoài Đạt giãn mi ra thản nhiên nói, tay nàng lui về phía sau nắm tay Úc Uyển Ương, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay cô hai cái, ý muốn nói với Úc Uyển Ương yên tâm.
"Này không phải đã lâu không cùng nhau tụ tập sao? Huống chi kêu hai người tới, mình đương nhiên sẽ không kêu những người không nên có mặt tới, cậu nhìn xem bên kia..." Trầm Mộ Ngôn nghiêng người qua để Thư Hoài Đạt nhìn, giải thích nói: "Vì không để Tiểu Úc muội muội nhàm chán, Chu đạo diễn và cả Nghệ Nhiễm muội muội mình cũng mời tới." Nói xong thì nhìn Úc Uyển Ương, giống như muốn tranh công.
"Hoài Đạt, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hơn nữa Trầm tiểu thư cũng là có ý tốt." Úc Uyển Ương buồn cười nhéo nhéo tay của Thư Hoài Đạt, không có biện pháp nói tốt thay cho Trầm Mộ Ngôn.
"Chính là như vậy, theo mình tới đây. Để cho tiểu Úc muội muội vui vẻ, đừng qua đó rồi ngồi chán một chỗ đó." Trầm Mộ Ngôn kéo Thư Hoài Đạt đi vào trong đám người, Thư Hoài Đạt quay đầu nhìn Úc Uyển Ương, thấy cô mỉm cười gật đầu, trong lòng không hiểu tại sao thấy yên lòng, cũng theo sau Trầm Mộ Ngôn.
Trầm Mộ Ngôn thật là lo lắng chu đáo, nhân vật đến đây đều là những người trẻ tuổi có tiếng tăm trong giới thượng lưu, cũng không phải là những bạn nhậu bên ngoài của nàng, vì không để cho Úc Uyển Ương cảm giác không thoải mái, thậm chí mời một số nghệ sẽ của Hoa Huệ. Nhưng những người này tới đây họp mặt, kỳ thực là vì âm thầm chúc mừng Thư Hoài Đạt ly hôn.
Nhưng Trầm Mộ Ngôn làm sao có thể đơn giản tụ hộp như vậy chứ! Thừa dịp Thư Hoài Đạt đang cùng với vài người nói chuyện phiếm, nàng nheo mắt nhìn sang hướng khác, có một nam nhân mặc bộ đồ vét sang trọng, khóe miệng nàng hiện lên ý cười gian trá.
Úc Uyển Ương rất nhanh hòa nhập với Vu Nghệ Nhiễm, dù sao đều là nghệ sĩ, từ nhiên sẽ dễ dàng có đề tài chung. Mà bởi vì thân phận đặc thù của Chu Nghê, không biết lúc nào đã bị tổng tài của một công ty giải trí kéo đi.
"Ai, mọi người nói xem Trầm tiểu thư vì chuyện gì mà mở cuộc họp mặt có nhiều nghệ sĩ như vậy? Có phải đã coi trọng ai không, mới kêu nhiều người tới để hổ trợ như vậy?" Một nữ nghệ sĩ có chút thần bí cười nói, quét mắt một vòng các nghệ sĩ khác, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, còn một số khác thì đang đứng bên cạnh các nhân vật thương nhân khác.
Úc Uyển Ương nhớ rõ, người này là Địch Mạn Nhu, một người đại diện tương xứng với Lộ Cẩn. Chẳng qua là ít lui tới, nên cũng ít đề tài nói chuyện.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, ai mà không biết Trầm đại tiểu thư có nhiều phương pháp, không chừng a... Chính là một trong những người có mặt ở đây, mọi người phải cẩn thận đó." Một nữ nghệ sĩ khác nhấp một ngụm Champagne rồi nói, sau đó ý vị thâm trường tươi cười vui đùa nói: "Uyển Ương, cô nói có phải không?"
Úc Uyển Ương biết rõ họa từ miệng mà ra là rất có đạo lý, mặc dù cô cùng với Trầm Mộ Ngôn cũng có liên hệ nhất định, nhưng cũng không thể nói những lời vượt quy củ như vậy, huống chi những nghệ sĩ này, ngoài trừ Vu Nghệ Nhiễm thì cô cũng không có quen thuộc ai. Bởi vậy cô cười nhạt, nói: "Những chuyện này, ai có thể nói trước được chứ? Chúng ta cứ chờ xem."
"Ai, không chừng người được coi trọng ở trong các người đó" Vu Nghệ Nhiễm cũng thần bí cười cười lên tiếng chế nhạo, đứng dậy kéo tay của Úc Uyển Ương nháy mắt một cái.
Úc Uyển Ương ngầm hiểu, nói: "Mọi người nói chuyện trước đi, tôi đi toilet."
Vu Nghệ Nhiễm cũng lên tiếng: "Chị Uyển Ương, đợi em đi chung, em cũng muốn đi toilet."
Mọi người mỉm cười gật đầu đồng ý, Úc Uyển Ương liền cùng với Vu Nghệ Nhiễm đi về phía biệt thự của Trầm Mộ Ngôn, cô đã từng tới chỗ này, bởi vậy cũng biết toilet ở chỗ nào.
Đi tới chỗ ít người, Vu Nghệ Nhiễm liền khinh thường thấp giọng lên tiếng: "Các nàng tưởng là mình đẹp lắm thì phải? Còn muốn Trầm đại tiểu thư coi trọng, rõ ràng Trầm tiểu thư sợ chị nhàm chán mới gọi mọi người tới."
"Chuyện này là do Chu đạo diễn nói với em?" Úc Uyển Ương hiện tại tươi cười ấm áp hơn nhiều, quay đầu tò mò hỏi Vu Nghệ Nhiễm.
"Trầm tiểu thư nói với chị Nghê, sau đó chị Nghê nói cho em biết. Uyển Ương, chị không biết sao? Chị Nghê chẳng những là bạn của Thư tổng, mà còn quen biết với Trầm tiểu thư đã lâu." Vu Nghệ Nhiễm vui cười hớn hở giải thích với Úc Uyển Ương, lại dùng ánh mắt thâm ý mà nhìn cô: "Chuyện của chị với Thư tổng, em cũng biết, yên tâm đi chị Uyển Ương, em sẽ giữ bí mật..."
Úc Uyển Ương cơ hồ trợn trắng mắt, cực bất đắc dĩ: "Chị sớm biết Chu đạo diễn nhất định sẽ lặng lẽ nói chuyện của chị cho em biết..."
"Chị không nói cho em biết còn chưa tính, phải để chị Nghê nói cho em biết, thật tức chết em rồi..." Vu Nghệ Nhiễm làm bộ tức giận, nhưng Chu Nghê cũng nói có cho cô biết Thư Hoài Đạt với Úc Uyển Ương còn có nhiều cố kỵ, bởi vậy cô thật sự không có trách Úc Uyển Ương không nói cho cô biết, ít một người biết thì bớt đi một phần nguy hiểm.
"Được rồi, khi chị quay về làm việc, sẽ mời em ăn cơm, bồi thường cho em được chưa?" Úc Uyển Ương muốn đưa tay chỉ trán của Vu Nghệ Nhiễm, ngẫm nghĩ đổi lại, nhéo nhéo má cô.
"Đây chính là chị nói đó..." Vu Nghệ Nhiễm mặt mày hớn hở, vốn là không có giận thật, hiện giờ có được tiện nghi thì nên có chừng mực.
Bởi vì hôm nay có nhiều người, lầu một biệt thự được mở ra. Úc Uyển Ương cùng với Vu Nghệ Nhiễm từ hoa viên nhỏ đi vào toilet trong biệt thự, lúc đi ra Úc Uyển Ương dư quang nhìn thấy có một dáng người thẳng tắp đang đi tới chỗ của cô.
"Uyển Ương, đã lâu không gặp." Khuôn mặt tuấn mỹ của Chung Dật Minh tươi cười, cách mấy bước đã lên tiếng chào hỏi.
Cô quay đầu mày nhíu chặt, thấp giọng nói với Vu Nghệ Nhiễm: "Nghệ Nhiễm, em lặng lẽ trở ra đó nói với Trầm tiểu thư, kêu chị ấy lại đây."
Vu Nghệ Nhiễm từ chỗ của Chu Nghê cũng biết được một chút chuyện, lập tức không dám trì hoãn, bình tĩnh mà nói: "Chị Uyển Ương có bạn tìm, em trở ra đó một mình được rồi, nhưng chút nữa chị nhớ tìm em nhe."
Úc Uyển Ương gật đầu đồng ý, sau đó đem ánh mắt đặt trên người Chung Dật Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi