TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Năm giờ Thư Hoài Đạt cho người chạy xe Úc Uyển Ương về Quang Hoa uyển. Sau đó cùng với Úc Uyển Ương đi tới thang máy dành riêng cho tổng tài, đi thẳng xuống bãi đậu xe, hai người cùng ngồi xe của nàng.
Úc Uyển Ương phụ trách đem hành lý của Thư Hoài Đạt lên phòng rồi dọn dẹp lại, Thư Hoài Đạt thì đem nguyên liệu nấu ăn mới mua đi vào bếp. Khi Úc Uyển Ương đi xuống thì thấy Thư Hoài Đạt đang loay hoay trong bếp, tay áo xắn lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn, Úc Uyển Ương dựa vào cửa phòng bếp, mi nhan cong cong nhìn Thư Hoài Đạt.
“Hoài Đạt, chị không đeo tạp dề sao?” Úc Uyển Ương ôm hai tay mình lên tiếng hỏi, bởi vì Thư Hoài Đạt rất  ít xuống bếp, nên mỗi lần đều không nhớ mang tạp dề.
Thư Hoài Đạt vẫn bộn rộn thái củ, nên đầu cũng không quay lại: “Không!”
“Tại sao vậy?” Úc Uyển Ương đứng thẳng dậy, tới gần, cằm gác lên vai nàng, cười nhạt nói: “Sợ hủy hình tượng? Đường đường là tổng tài Thịnh Quang lại đeo tạp dề đứng ở phòng bếp?”
Thư Hoài Đạt quay đầu lại, cong ngón táy định búng trán cô, nhưng khi cô nhắm mắt lại, bộ dáng khẩn trương chuẩn bị đón nhận, thì Thư Hoài Đạt không đành lòng, đổi thành điểm nhẹ vào trán cô, bất đắc dĩ nói: “Vậy em giúp chị...”
“Vậy mới đúng đó.” Úc Uyển Ương không nhịn được cười một tiếng, xoay người cầm tạp dề trở về, Thư Hoài Đạt cúi đầu để thuận tiện cho Úc Uyển Ương, Úc Uyển Ương vòng tay qua eo cột dây lại.
“Được rồi.” Úc Uyển Ương buông tay ra, nghiêm túc ngắm nhìn rồi đưa ra đánh giá: “Rất xinh đẹp, rất khí phách, thực... Có vị của nữ nhân.” Khóe miệng cô run run, nhìn chằm chằm Thư Hoài Đạt, lúc này nàng giống với hình tượng hiền thê lương mẫu.
Úc Uyển Ương rất thích những lúc như thế này, Thư Hoài Đạt vứt bỏ hình tượng vì cô xuống bếp, nàng luôn luôn là người rất bình tĩnh, lúc nào cũng nghiêm túc, hôm nay nàng thỏa hiệp, có thể nào không chiếm tiện nghi được chứ! Dù sao, cũng chỉ có một mình cô được nhìn thấy mà thôi.
“Em đi ra ngoài đi.” Thư Hoài Đạt lãnh mặt, liếc Úc Uyển Ương một cái, chỉ là lỗ tai nàng hơi hơi đỏ lên.
“Được rồi, đi ra ngoài thì đi ra ngoài, em sẽ chờ bữa tiệc do chính tay Thư đầu bếp làm.” Hai mắt Úc Uyển Ương đầy ý tinh nghịch, nhướn người lên hôn lên má Thư Hoài Đạt: “Đừng để em chờ lâu, em sẽ bị đói đó nhe...” Cố ý kéo dài âm cuối hiển nhiên có ý muốn trêu tức Thư Hoài Đạt lúc nào ở văn phòng đã chọc ghẹo cô.
Nói là đi ra ngoài, Úc Uyển Ương lại đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm bóng lưng Thư Hoài Đạt. Thân ảnh cao gầy thon dài, tràn ngập mị lực nữ tính, cô luôn luôn không nghi ngờ điều này, trên người Thư Hoài Đạt luôn có cái gì đó mà đại số nữ nhân đều muốn có được, đồng thời cũng có đại đa số nữ nhân không thể nào có được.
Mỗi khi thấy Thư Hoài Đạt như vậy, Úc Uyển Ương luôn muốn ôm nàng vào lòng, để trân trọng, để thương tiếc, muốn đem nàng dấu đi, không cho người nào có cơ hội nhìn thấy. Cũng muốn là động lực để nàng kiên cường hơn, trở thành chỗ dựa những khi nàng mệt mỏi, muốn cố gắng thật nhiều để được ở bên cạnh nàng mãi như vậy.
Thư Hoài Đạt cảm nhận được tầm mắt của Úc Uyển Ương, ánh mắt sáng quắc mà bắn thẳng tới trên người mình, mỗi khi nàng nghiêng người hoặc là xoay người, dư quang đều bắt được ánh mắt chuyên chú của cô. Chỉ là không biết, thời gian từng giây trôi qua, ánh mắt kia càng ôn nhu hơn.
Hai người ăn cơm chiều cũng thập phần quy củ, hai người đều là những người có ý thức cộng đồng cao, khi ăn rất ít nói chuyện, hơn nữa muốn nhanh chóng ăn xong vì có chuyện phải làm, thời gian còn lại đáng để chờ mong.
Thư Hoài Đạt tắm rửa xong đi ra, Úc Uyển Ương đang muốn đi vào thì nàng nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay, dáng vẻ mê người, hai mắt lộ ra một chút thần bí, nhẹ giọng nói: “Uyển Ương, tắm rửa xong, em hãy tới phòng cuối hành lang nhe, chính là chỗ mà chị chưa giới thiệu với em đó.”
Úc Uyển Ương nhớ rõ chỗ đó, lúc trước Thư Hoài Đạt đều giới thiệu với nàng tất cả mọi nơi, chỉ còn cái phòng đó không có nói qua. Nhưng lại không nghĩ là Thư Hoài Đạt vẫn nhớ đến chuyện này, nhưng chuyện hai người muốn làm, phải đi tới phòng đó sao?
“Tại sao không ở phòng của chúng ta...” Úc Uyển Ương cúi đầu ngượng ngùng, sắc mặt có chút không thích hợp.
Thư Hoài Đạt vừa nhìn thấy cô như vậy liền biết người này đang nghĩ cái gì, nàng cũng thẹn tới đỏ mặt, sau đó nhịn không được mà cong khóe môi, tới lại sát tai Úc Uyển Ương, ôn nhu lên tiếng: “Không phải tới đó làm chuyện kia, em nghe chị, tắm rửa xong thì qua đó, chị cho em xem cái này.”
Úc Uyển Ương nghi ngờ nhìn Thư Hoài Đạt mỉm cười quay người đi, nàng cảm thấy hình như Thư Hoài Dạt chuẩn bị cái gì đó, bằng không tại sao lại thần bí như vậy trong ngày sinh nhật của cô chứ.
Nghĩ như vậy, tốc độ tắm rửa của Úc Uyển Ương nhanh hơn với thường ngày một chút, mặc áo ngủ vào rồi vội vàng ra khỏi phòng tắm. Cô đứng trước cửa căn phòng đó, cửa khẽ hé ra có thể thấy được ánh sáng bên trong, vậy mà trong lúc nhất thời cô không dám đẩy cánh cửa ra.
Do cửa chỉ khép hờ nên Thư Hoài Đạt đã nghe được tiếng bước chân của Úc Uyển Ương từ trước rồi, dùng âm thanh nhỏ nhẹ mê hoặc người nghe nói: “Uyển Ương, em nhắm mắt lại.”
Thư Hoài Đạt dùng thân mình che lại quang cảnh bên trong, rồi từ từ mở cửa ra. Úc Uyển Ương nghe lời mà nhắm mắt lại, tươi cười càng sâu hơn: “Hoài Đạt, chị muốn làm cái gì?” Cô hỏi vừa xong, Thư Hoài Đạt chưa trả lời thì tay đã được nàng nắm lấy, dẫn đường đi vào trong, cô nhướng mày, cảm giác được mình đã đi vào phòng.
“Hoài Đạt?”
Úc Uyển Ương cảm giác được không có chướng ngại gì xung quanh cô, một tay cẩn thẩn duỗi thẳng xuống, không có làm hành động sờ soạng gì, một tay thì nắm chặt Thư Hoài Đạt. Thư Hoài Đạt không cho cô mở mắt, cô tự nhiên không tự làm theo ý mình, có ánh sáng xuyên qua mi mắt rót vào, nhưng cô vẫn như cũ nắm chặt áo của Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt dẫn Úc Uyển Ương chuyển hướng một chút, nhẹ nhàng cười, đi vòng qua, từ phía sau ôm lấy cô: “Đừng khẩn trương, hiện tại có thể mở mắt rồi.”
Úc Uyển Ương chậm rãi mở mắt ra, muốn để mắt mình thích ứng với ánh sáng. Chỉ khi nhìn được thứ trước mắt, cô bất chấp mở mắt to ra, kinh ngạc nhìn bức vẽ trước mặt.
Khí tức quen thuộc, từ phía sau bao lấy cô, tay Thư Hoài Đạt ôm chặt eo của cô, cằm gác ở đầu vai. Sau khi cô mở mắt được một chút, cảm xúc hồi hộp chạy khắp người nàng, nàng bên tai cô thấp giọng nói: “Uyển Ương, sinh nhật vui vẻ.”
Mắt của Úc Uyển Ương nhìn chằm chằm bức vẽ thứ nhất, vô số đường cong được phác thảo vô cùng sống động, nữ tử mặc cổ trang rất đẹp, sắc mặt nhu hòa, tóc đen rủ xuống, cuối bức vẽ là ngày cách đây nửa năm, còn có chữ rất đẹp “Thư”.
“Hoài Đạt, đây là...” khóe mắt Úc Uyển Ương nóng lên, dòng nước ấm chảy khắp người cô. Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy Thư Hoài Đạt đang cười nhìn cô, rất đẹp, Thư Hoài Đạt rất đẹp.
“Đây là lúc chúng ta mới bên nhau, chị đã vẽ. Chị lúc đó cũng không có ý tưởng gì, chỉ là chị Chu đã chụp hình lúc em quay phim rồi gửi cho chị, chị thấy rấp đẹp, nhất thời thấy tâm đắc nên đã vẽ lại.” Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ôn nhu vuốt ve mặt của cô.
Tươi cười Úc Uyển Ương càng đậm hơn, mắt lại hướng tới bức họa thứ hai. Vẽ bộ dáng cô ngồi ngay ngắn đọc sách, cô nghi ngờ hỏi: “Bức thứ hai là vẽ khi nào? Em nhớ là gần đây không có đọc sách trước mặt chị...” Cô cố nhớ lại những ngày qua, cũng không có ấn tượng gì.
Thư Hoài Đạt tùng một bàn tay, mỉm cười, nâng tay để Úc Uyển Ương quay đầu đối diện với mình, điểm nhẹ mũi cô: “Thì không có, nhưng chẳng lẽ chị không tưởng tượng được sao?”
Ngón tay nàng theo mũi Úc Uyển Ương trượt xuống khóe môi, thong thả vuốt ve, thấp giọng nhỏ nhẹ: “Chị nhớ thư phòng của em có rất nhiều sách, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới dáng vẻ lúc em nghiêm túc ngồi đọc sách, im lặng, và rất đẹp mắt. Hình ảnh mãnh liệt đó, giống như là chính mắt chị nhìn thấy, cho nên chị đã đem hình ảnh đó vẽ lại.”
Hốc mắt Úc Uyển Ương nóng lên, khóe mắt lại lạnh rồi, một giọt nước mắt trượt xuống. Lúc nào Thư Hoài Đạt đang dành nhiều thời gian để tự hỏi, làm thế nào để đối mặt với cuộc hôn nhân đỗ vỡ, làm thế nào để đưa ra một quyết định mà không bị người đời lên án.
Còn thời gian đó, là thời gian cô cũng đang tự hỏi rất nhiều, làm cho bản thân bận rộn để không đi phiền nàng.
“Hoài Đạt, thời điểm đó, chị thường xuyên nghĩ tới em sao?” Úc Uyển Ương lên tiếng hỏi, hai tay siết chặt góc áo Thư Hoài Đạt, hốc mắt đầy nước, chỉ cần nháy mắt một cái là cuồn cuộn rớt xuống.
Thư Hoài Đạt ngẩng cằm để ở trán cô, âm thanh trong trẻo mang theo sự trầm ổn, lại nhè nhẹ từng đợt từng đợt nhu tình: “Ân, thời điểm đó, chị cảm thấy rất loạn. Chị không biết nên làm cái gì bây giờ, lúc đó là thời gian chị toàn tâm toàn ý vào hôn nhân của mình, chị thật sự không nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Cho nên lúc đó dù sự thật đã bày ra trước mặt chị, chị cũng chưa thể quyết đoán để giải quyết. 
Chị với em ở chung với nhau vài lần, mỗi một lần đều có thể không gặp lại, cho đến sau này chị phát hiện mỗi lần tạm biệt em, chị đều muốn có cợ hội gặp lại lần nữa. Ban đầu là vì muốn giải quyết vấn đề, nhưng cái gọi là lý do, nguyên nhân, để chị gặp em, toàn bộ đều biến mất không thấy...
Chị bắt đầu cảm thấy mình rất thích được nói chuyện với em, thích nhìn thấy bộ dáng lúc em cao hứng, vui vẻ, cũng thích những lúc em lén nhìn trộm chị, thích em cẩn thận quan tâm đến cảm xúc của chị... Thích tới không muốn không được nhìn thấy em.”
Mấy câu cuối cùng, giọng của Thư Hoài Đạt bắt đầu run run. Cảm xúc của nàng quanh quẩn bên tai Úc Uyển Ương, cũng nghe rõ tim Thư Hoài Đạt đang đập rất nhanh, hốc mắt Úc Uyển Ương đỏ bừng, nước mắt làm ướt vạt áo của nàng.
Muốn nói rất nhiều chuyện nhưng đều bị ngăn ở cổ họng, cơ hồ muốn lao ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng đem từng câu từng chữ trong tim nhẹ giọng nói bên tai Thư Hoài Đạt: “Hoài Đạt, em thích chị, em muốn chị, tất cả đều là chị.”
Hai tay nhẹ nhàng vòng qua cổ Úc Uyển Ương, âm thanh mềm nhẹ: “Em xem, chị ở chỗ này, chị là của em.”
Thư Hoài Đạt thấy mỗi lần ở bên cạnh Úc Uyển Ương thì đáy lòng luôn luôn mềm mại, nàng nhắm mắt lại ở bên tai Úc Uyển Ương cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Hai người ôm chặt nhau, tư thế này, Úc Uyển Ương nhìn được những bức vẽ xung quanh, lúc cô nằm ngủ, có lúc cô đang xắn tay áo nấu ăn, còn có bộ dáng lúc cô mặc hí phục.
Úc Uyển Ương lúc này mới nghĩ tới, sao Thư Hoài Đạt lại thấy cô mặc hí phục? Cô thu tay lại, kéo ra một khoảng cách với Thư Hoài Đạt, hốc mắt cô vẫn còn nước mắt, cười hỏi: “Chị tại sao lại gặp qua nhiều bộ dáng lúc em quay phim? Rình em sao?”
Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng lắc đầu: “Là chị nhờ chị Chu chụp rồi gửi cho chị, cho dù chị không ở đó nhưng vẫn có rất nhiều hình của em.” Nói tới, nàng nghĩ cái gì đó, nhếch môi cười cười: “Còn có lúc ăn cơm, lúc nghỉ ngơi, còn có lúc em rảnh rỗi chơi trò chơi. Có rất nhiều, chị còn chưa vẽ xong.”
Úc Uyển Ương tựa trán mình vào trán Thư Hoài Đạt, cảm động không thôi, ôn nhu nói: “Vậy chị từ từ vẽ, nếu có thời gian, em cùng vẽ với chị. Tương lai chị không muốn vẽ, em cũng cùng chị...” Úc Uyển Ương nói còn chưa xong, Thư Hoài Đạt đã nâng tay che môi cô, nhu tình trong mắt bỗng nhiên nhạt đi rất nhiều.
“Chị không muốn nghe em nói cái này, chị không thích nghe.” Thư Hoài Đạt nhíu mày, chậm rãi đem tay thu về. Rõ ràng là muốn được nghe tình thoại, không muốn nghe những lời phỏng đoán tương lai của Úc Uyển Ương, đoán ở tương lai hai người có một ngày không còn ở bên nhau.
"Chị nghĩ bậy cái gì?" Úc Uyển Ương cong khéo môi, nâng tay kéo khóe môi Thư Hoài Đạt lên, hiện ra một chút ý cười: "Ý của em là khi em già mà chị vẫn chưa vẽ xong, em đồng ý cả ngày ở bên chị chờ chị vẽ xong, chỉ cần chị không chê em già nua xấu xí là được rồi." 
Úc Uyển Ương nói xong thì thản nhiên mỉm cười, Thư Hoài Đạt ngưng chớp mắt một cái, giây tiếp theo cười hạnh phúc nói: "Chị cũng đồng ý." Thư Hoài Đạt dừng một chút, giơ tay vén mấy sợi tóc ra sau tai cho Úc Uyển Ương, nói tiếp: "Chị lớn hơn em mấy tuổi, chỉ hy vọng đến lúc chúng ta già đi có thể nhìn nhau mà không chán ghét mới tốt."
Khi Úc Uyển Ương già đi, nàng tự nhiên cũng không còn trẻ. Già nua xấu ní nàng cũng không tránh khỏi.
Úc Uyển Ương nhịn không được bật cười, liên tục đồng ý: "Thư lão thái thái nhà chúng ta nhất định là một lão thái thái đẹp nhất, khí chất nhất…" Cô nói xong, nghĩ tới cảnh tượng đó, lại mím môi mỉm cười.
Thư Hoài Đạt cũng không có buồn bực nữa, nâng tay vuốt ve tóc cô, ôn thanh hỏi: "Uyển Ương, em có thích món quà sinh nhật này không?"
Úc Uyển Ương thu lại ý cười, yên lặng nhìn thẳng vào mắt Thư Hoài Đạt, thấy được khát vọng trong mắt nàng.
Cô nhẹ nhàng cắn môi Thư Hoài Đạt, sắc mặt ôn nhu vạn phần: "Thích, rất thích…"
Úc Uyển Ương thấy mắt Thư Hoài Đạt lóe sáng, không khỏi nở nụ cười lần nữa: "Hoài Đạt, chị vẽ em nhiều như vậy, trong sinh hoạt thường ngày, trong khi làm việc. Vậy… Chị thích nhất lúc nào?"
Úc Uyển Ương nhìn nàng không hề chớp mắt, sợ mình bỏ qua nét mặt của nàng, dù chỉ là nhỏ nhất.
Chỉ thấy Thư Hoài Đạt vẫn là bộ dáng phục tùng cười nhẹ, vẫn ôn nhu lịch sự như vậy, tay ôm cô lại ôm chặt hơn.
Thư Hoài Đạt xê dịch mặt gần tới bên tai Úc Uyển Ương, chạm nhẹ môi vào vành tai cô, rồi từ từ nhu hòa nói: "Chỉ cần là em, chị đều thích hết. Ở trước mặt chị, em không cần ẩn nhẫn, ở cùng với chị, em không cần lý trí, việc em phải làm là thích chị, như vậy là đủ rồi."
Lòng Úc Uyển Ương run lên, tay nắm chặt áo ngủ Thư Hoài Đạt. Cô nghiêng đầu nhìn đôi mắt mỹ lệ, đào hoa của Thư Hoài Đạt, con ngươi sáng như sao ngoài trời.
"Hoài Đạt, em thấy quà sinh nhật của em, còn thiếu một chút nữa là hoàn mỹ…" Tay Úc Uyển Ương bắt đầu di chuyển ra sau lưng nàng vuốt ve, đầu ngón tay nhiều lần xẹt qua hông nàng.
"Uyển Ương, em…" Thư Hoài Đạt xấu hổ đỏ mặt, Úc Uyển Ương tranh thủ thời gian khơi lên dục vọng của Thư Hoài Đạt.
Úc Uyển Ương không cho nàng có thêm thời gian nói cái gì nữa, kéo tay nàng rời khỏi phòng tranh. Bước chân hỗn loạn, mở cửa phòng đi vào rồi đóng lại chỉ trong tích tắc.
Thư Hoài Đạt bị đặt xuống giường, nụ hôn nóng bỏng lập tức kéo đến.
Hô hấp nóng rực phun lên cổ Thư Hoài Đạt, ngực nàng phập phồng, cùng với Úc Uyển Ương nhẹ giọng cười, nàng dùng răng của mình cắn chặt môi dưới, cố không cho mình phát ra âm thanh xấu hổ.
Úc Uyển Ương chỉ lẳng lặng nhìn nàng, thật lâu sau, ôn nhu hôn lên mắt nàng, hôn đến tai, nói ra nguyện vọng của mình: "Hoài Đạt, lúc này đây, em có phải nên hỏi em có thể không?"
Mi mắt Thư Hoài Đạt rung động, cảm nhận được sự cẩn thận của Úc Uyển Ương dành cho mình, sự mất tự nhiên trong lòng lập tức biến mất không còn chút nào. Hai tay nàng ôm lấy cổ Úc Uyển Ương, bên môi rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười quyến rũ, nhẹ giọng nói: "Em nói đi."
Ngôn ngữ tiếp theo đã biến thành vô lực, Úc Uyển Ương tràn đầy thành khẩn hôn lên trán nàng, hôn từ trên xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy áo ngủ nàng lên, bàn tay bao lấy nơi cao ngất, khi vừa chạm đến, cả hai cùng lúc run lên…
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Thư tổng đến lúc là thụ…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi