TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Sau khi từ làng du kịch trở về, bốn người đều tự mình trở về nhà.
Không thể không thừa nhận, sau chuyến này, quan hệ của Trầm Mộ Ngôn và Cố Thấm Phong thân thiết hơn rất nhiều, ít nhất đã muốn bắt đầu trở thành người yêu của nhau. Về phần Thư Hoài Đạt đang tính toán làm sao nói với người nhà về quan hệ của nàng với Úc Uyển Ương.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cũng làm người ta tự dưng sinh ra ủ rũ, chỉ thích lười biếng ở nhà. Tháng này Úc Uyển Ương hầu như biến mất khỏi màn ảnh, trên mạng internet đã sớm có tin đồn cô muốn rút khỏi giới giải trí.
Sắc trời hôm may không coi là tươi đẹp, Thư Hoài Đạt vẫn như mọi ngày đứng ở cửa sổ nhìn cảnh sắc xa xa, đứng lâu đến nỗi thân thể có chút cứng. Quay về phòng, thấy Úc Uyển Ương đứng ở tủ sắp xếp lại quần áo cho nàng.
Ánh mắt Thư Hoài Đạt lập tức mềm mại, trong lòng đột nhiên toát ra vài chữ 'Năm tháng tĩnh hảo'. Trước kia bận rộn ra sao, có mê mang như thế nào, rốt cuộc cũng trở thành quá khứ, có đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, cũng đủ để cho một người biết quãng đời còn lại nên làm như thế nào.
Thư Hoài Đạt ỷ đang mang dép lê mềm mại, nên nhẹ tay nhẹ chân thong thả đi tới phía sau Úc Uyển Ương, nhân lúc cô chỉ lo treo quần áo không có để ý, dang hai tay ôm lấy cô.
Úc Uyển Ương bị một người đột ngột ôm lấy làm cô giật mình, nhưng lại ngửi được khí tức quen thuộc, thì nhẹ cười. Cô nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng câu lên: "Hoài Đạt, sao vậy?"
"Uyển Ương, em theo chị đi gặp ba mẹ, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi." Thư Hoài Đạt dùi mặt vào sau gáy cô, hít thật sâu mùi thơm riêng biệt trên người cô.
Úc Uyển Ương giật mình, trừng mắt nhìn, do dự hỏi: "Không phải quá sớm sao? Chúng ta chưa chuẩn bị cái gì mà."
Thư Hoài Đạt thấp giọng cười cười, xoay người Úc Uyển Ương qua đối mặt với nàng, trán dựa sát vào trán cô, ngữ khí bất đắc dĩ xen lẫn sự cưng chiều: "Phải chuẩn bị cái gì nữa? Em chỉ cần chuẩn bị tốt tinh thần là được rồi, có chị bên cạnh, đừng sợ."
Nói trắng ra là, lần này đi gặp người lớn, cũng không phải không cần chuẩn bị cái gì. Nếu trong hai người có một người là nam nhân, thì dễ dàng rồi, còn đằng này hai người là nữ nhân. Vấn đề quan trọng trong việc gặp mặt lần này, chính là để ba mẹ Thư Hoài Đạt yên tâm giao nàng cho Úc Uyển Ương.
"Vậy chị nghĩ chúng ta nên nói như thế nào? Trong lòng em không chắc chắn, luôn cảm giác ba mẹ chị không dễ nói chuyện như vậy." Úc Uyển Ương cắn cắn môi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cũng không thể trách Úc Uyển Ương lo lắng như vậy, cô với Thư Hoài Đạt đều là nữ nhân, Thư gia là danh gia vọng tộc, thật sự có thể chấp nhận cho con gái mình ở chung với người con gái khác sao? Rất nhiều lo lắng mà Thư Hoài Đạt lại đột ngột nói như vậy làm Úc Uyển Ương thấy căng thẳng vô cùng, mày thì nhíu chặt.
Thư Hoài Đạt lại cười cười, hôn nhẹ môi Úc Uyển Ương, dùng cả hai tay phủ lên mặt cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve mày của cô: "Uyển Ương, cho dù đối mặt với chuyện gì đi nữa, mà chuyện này không thể nào có phương pháp vạn toàn để giải quyết được, ba mẹ chị nhất định không thể nào lập tức đồng ý được. Cho nên chị và em chỉ có thể là buông tay ra hoặc là kiên trì, không có lựa chọn khác."
Úc Uyển Ương nhìn nhu tình trong mắt Thư Hoài Đạt, vốn là chau mày cũng được nàng từ từ vuốt thẳng, trong lòng tự nhiên thấy bình tĩnh vô cùng.
Từ khi ở bên nhau chưa bao giờ thấy bộ dáng bối rối này của Thư Hoài Đạt, mặc dù lần này cả hai người đều không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chuyện Úc Uyển Ương có thể chắc chắn chính là Thư Hoài Đạt sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà buông tay cô.
Thư Hoài Đạt cầm tay Úc Uyển Ương đang ôm eo mình đưa lên môi, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn lên, thong thản mềm nhẹ, tất cả nhu tình đều được thể hiện rõ ràng.
Úc Uyển Ương nhìn Thư Hoài Đạt hôn tay mình, rồi cầm tay cô đặt vào ngực mình, ngay khoảnh khắc đó toàn bộ ưu phiền đều bị quét sạch hết, dũng khí vô hạn xuất hiện, ôm chặt Thư Hoài Đạt, nhỏ nhẹ nói bên tai nàng: "Hoài Đạt, em sẽ không buông tay chị, cho dù ba mẹ chị không đồng ý, chúng ta cũng sẽ cùng nhau kiên trì, được không?"
Thư Hoài Đạt nhếch môi, ôm Úc Uyển Ương thật chặt, làm cho đầu cô dựa vào ngực mình, thanh sắc nhu hòa, như là đem tất cả ôn nhu mà trước đây chưa từng để lộ ra, giờ phút này đều thể hiện tất cả, cười nói: "Được, chị sẽ nhớ kỹ. Uyển Ương, em cũng phải nhớ kỹ những lời nói hôm nay, có những chuyện không cần phải nói ra, nhưng em nhất định phải cảm nhận được."
Lời nói thâm ý như vậy, người ngoài nghe có thể không hiểu rõ, nhưng Úc Uyển Ương lại rất rõ ràng, Thư Hoài Đạt đây là chính phòng ngừa chu đáo, có khả năng sẽ có chuyện xảy ra nên dùng mấy câu này để khẳng định lòng của nàng.
Chuyện có thể xảy ra sẽ nhiều lắm, nhưng chuyện duy nhất cô có thể biết rõ, mọi chuyện sẽ xuất phát từ chỗ Thư Hoài Đạt.
"Em biết, em sẽ nhớ kỹ..." Cô ngẩng đầu nhìn Thư Hoài Đạt, rõ ràng đã từng thấy vô số bộ dáng ôn nhu của người nay, nhưng ngay bây giờ lại thấy dù nhìn thế nào cũng thấy không đủ, nhìn chằm chằm đến khi hai mắt thấy chua xót.
Thư Hoài Đạt nâng tay quệt nước ở khóe mắt Úc Uyển Ương, đầu ngón tay dính nước mắt của cô, nhưng giọt nước mắt này lại thấm vào tâm của nàng, lên tiếng: "Uyển Ương, đừng khóc, chị không thích em khóc đâu, cho dù là vì bất cứ lý do gì, cho dù có liên quan tới chị cũng không được, chị cũng không thích."
Ánh mắt của nàng sạch sẽ, làm người ta ấm áp, làm người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi. Úc Uyển Ương cũng không hoài nghi, chính mình cô không gặp được nàng, chỉ sợ cả đời này cũng không cảm nhận được tình cảm nhiệt liệt như vậy.
Có đôi khi, trong nháy mắt sẽ có chuyện xảy ra thay đổi dự định ban đầu. Cho dù có tính toán kỹ lưỡng như thế nào, hoàn hảo tới cỡ nào đi nữa cũng không cản được tình huống đột ngột xảy ra.
Khi nhận được tin nhắn của Yuuko, Úc Uyển Ương đang nghiên cứu bữa tối làm món gì, tính toán tối nay thay đổi thực đơn một chút, nhưng nhìn thấy tin làm cho cô run rẩy không thôi.
"Chị, chị ra gặp em, em biết chuyện của chị với Thư tiểu thư."
Úc Uyển Ương nghĩ như thế nào cũng không ra, có một ngày cô lại cùng Yuuko gặp mặt vì chuyện của mình với Thư Hoài Đạt. Cô tưởng rằng, ở một nơi nào đó trên đường vô tình gặp đứa em trai này, rồi hai người chỉ gật đầu chào hỏi là được, sau đó lại lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào quán cà phê, làm chỗ ngồi của nam nhân kia sáng bừng hơn những vị trí khác. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, mi nhãn tuấn tú, khóe miệng cười nhẹ, nhìn rất bình yên.
Khi thấy Úc Uyển Ương đi vào, đôi mắt yên ổn của hắn vì vui sướng mà mở to, liền đứng lên đón Úc Uyển Ương.
"Chị, chị tới rồi!" Hắn vốn có hình tượng trưởng thành ổn trọng bổng nhiên thay đổi thành một nam hài bình thường, còn có một chút ngại ngùng, khác xa với vẻ mặt xa cách của Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương không nói một lời, mắt đánh giá Yuuko. Hôm nay hắn không như lúc cô gặp ở siêu thị, quần áo đơn giản, mà là tây trang giày da, giơ tay nhấc chân đều là phong thái của nam sĩ ưu nhã.
Lúc cô đánh giá hắn, đồng thời hắn cũng đang đánh giá cô, mắt Yuuko dừng trên người cô, vẻ mặt tuy ngượng ngùng nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hề bị ánh mắt Úc Uyển Ương dọa sợ.
Úc Uyển Ương hoàn toàn khác so với trước kia, trong ấn tượng của Yuuko, lúc cô còn nhỏ chỉ biết né vào góc tường mà trốn tránh.
Còn hiện tại, cô quá xuất sắc, cao gầy mỹ lệ, mỗi một bước đều giống như khắc sâu vào tâm của người đối diện, nhưng lại làm người khác không dám tới gần, mà lại nhịn không được lén nhìn, chỉ hy vọng ánh mắt của cô có thể dừng lại trên người mình, dù một chút thôi cũng đủ.
Từ lúc hắn còn rất nhỏ đã được nghe nói mình có một người chị, nhưng nếu là chị, sao hắn lại chưa từng được gặp? Chị lớn tuổi hơn mình, bộ dáng của chị có phải rất xinh đẹp hay không? Ngày thường thích khóc hay là thích cười, chuyện gì hắn cũng không biết.
Lần đầu tiên hắn được gặp chị, cũng là lúc chị phải rời khỏi.
Cho dù lần đầu tiên gặp mặt, tâm cửa hắn lại vì người chị này mà khó chịu vô cùng. Nếu hắn biết nguyên nhân chị mình phải rời đi, có lẽ hắn sẽ dùng hết mọi cách mà hắn có thể làm để cách xa người nam nhân mà hắn gọi là "Ba".
"Cậu muốn nói cái gì?" Úc Uyển Ương ngồi xuống vị trí đối diện với hắn, ngữ điệu yên ổn, vui buồn đều không rõ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, làm vẻ đẹp của cô càng hoàn hảo hơn.
"Chị, em..." Yuuko nhất thời nghẹn lời, lại không biết nói như thế nào để trả lời vấn đề này của cô, rõ ràng cô không có lộ ra cảm xúc gì, vui sướng hay tức giận đều không có. Nhưng khi đối mặt với cô, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác áy náy, rất nhiều lời đều bị nghẹn ở cổ họng, thật lâu cũng không thể nói ra.
Úc Uyển Ương nhíu nhíu mày, cô luôn có phòng bị với người trước mặt, tận lực đè nén nói: "Cậu gửi tin nhắn như vậy cho tôi, là muốn cái gì? Nói thẳng đi."
Yuuko lúc này mới nhớ tới tin nhắn đó, hắn chậm rãi ngồi xuống, vừa ngồi xuống sắc mặt biến thành ngưng trọng: "Chị, em nhắc tới Thư tiểu thư là vì chỉ có như vậy chị mới chịu gặp em. Trước kia em gọi điện thoại cho chị, gửi tin nhắn, chị đều không trả lời em."
Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Úc Uyển Ương, thấy cô không có gì là ngoài ý muốn, thế này mới xác định, cô là cố ý bỏ qua cuộc gọi và tin nhắn của hắn.
Úc Uyển Ương cũng thấy không có gì ngoài ý muốn, cô nhớ rõ, hôm lễ tình nhân, sau khi trải qua một ngày lãng mạn với Thư Hoài Đạt, trở về cô thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Yuuko. Chẳng qua, cô không muốn sinh hoạt của mình bị quấy rầy, nên lựa chọn bỏ qua nó.
"Cho nên thế nào? Cậu hy vọng tôi làm như thế nào?" Úc Uyển Ương nhớ tới nội dung tin nhắn, cười châm chọc. Yuuko thấy cô như vậy, có chút luống cuống, hai tay nắm ly nước theo bản năng vướt ve miệng ly, sau một lúc lâu mới ngập ngừng mở miệng: "Sức khỏe của ba càng ngày càng không tốt, ba luôn muốn chị với dì về nhà, ba nói chỉ cần chị trở về, cái gì ba cũng có thể thay chị làm được..."
Tiếng nói còn chưa dứt, Yuuko thấy ý cười châm chọc trên mặt Úc Uyển Ương càng sâu, cô thản nhiên lên tiếng ngắt lời hắn: "Ông ấy bộ chưa tỉnh ngủ sao? Muốn chúng tôi trở về? Sức khỏe không tốt mới nghĩ tới chúng tôi? Lúc chúng tôi rời khỏi chỗ đó, ông ấy làm cái gì? Chúng tôi ra đi nhiều năm như vậy, ông ấy lại làm cái gì?"
Yuuko bị cô hỏi mấy vấn đề làm cổ họng của hắn bị cái gì đó chặn lại, nhớ tới mẹ hắn cũng từng cãi với ba hắn một lần về chuyện này, môi hắn giật giật, nỉ non nói: "Chị, mẹ em chưa có kết hôn với ba."
Úc Uyển Ương giật mình, ngón trỏ đang gõ nhẹ nhàng trên đầu gối lập tức ngừng lại, băng lãnh trong mắt cũng khôi phục lại: "Vậy thì thế nào? Dù cho như vậy cũng không thể phủ nhận ông ấy đã làm tổn thương mẹ tôi và tôi, bây giờ chỉ một câu sức khỏe không tốt là muốn chúng tôi trở về?"
Cô dừng lại một chút, cười lạnh một tiếng, hai bàn tay dưới bàn siết chặt lại, giọng nói cũng lớn hơn một chút: "Lúc mẹ tôi bị bệnh, ông ấy ở chỗ nào? Lúc tôi cần có ba bên cạnh thì ông ấy lại đang ở đâu?"
Mười bảy năm qua Úc Bác Viễn chưa từng có trách nhiệm của một người chồng, một người ba nên có. Tống Lan Anh đã dành tất cả thanh xuân của mình để chăm sóc Úc Uyển Ương, cũng không biết bao nhiêu đêm cô thấy mẹ mình nửa đêm ngồi trên sô pha khóc một mình? Mà mọi hoạt động gia đình được tổ chức ở trường lúc cô còn đi học, cô đều phải dùng lý do ba mẹ bận rộn để nói dối với lão sư, mỗi một chuyện xảy ra, Úc Bác Viễn mãi mãi không có cách nào bù đắp lại.
Ánh mắt Yuuko trần ngập áy náy cùng đau thương, tay hắn bóp chặt ly đến nỗi khớp ngón tay trắng bạch, sau một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn Úc Uyển Ương, nói: "Chị, thực xin lỗi, em biết dù em có nói cái gì đi nữa, cũng không thể bù đắp lại những mất mát của chị trong mười mấy năm qua. Nhưng xin chị..."
Hắn hít hít mũi, trong ánh mắt bỗng nhiên có sự thâm thúy xuất hiện: "Lần này chị nhất định phải trở về, chuyện của chị với Thư tiểu thư, ba đã biết rồi. Chị cẩn thận suy nghĩ xem, nếu trong nhà có thế lực, hậu thuẫn sau lưng chị cường đại, tỷ lệ chuyện của chị được tán thành sẽ càng cao, đúng hay không?"
"Cậu nói cái gì?" Úc Uyển Ương giận run lên, hai tay nắm chặt cũng bắt đầu vô lực, từng câu từng chữ nói: "Ông ấy biết, cho nên dùng chuyện này để uy hiếp tôi sao?"
Yuuko gian nan lắc đầu, lời nói thấm thía: "Chị, đây không phải là uy hiếp, chị nghĩ kỹ đi, với hoàn cảnh bây giờ của chị sao chống lại với Thư gia được? Nếu Thư đổng phân phó xuống, chỉ sợ sự uy hiếp càng lớn hơn."
Hai mắt hắn dừng ở trên người Úc Uyển Ương, không dám bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt cô. Nhìn cô trong nháy mắt có hoảng hốt lại khôi phục sợ hờ hững, rồi giận dữ, hai mắt đỏ bừng, hai tay vì tiêu hao nhiều khí lực mà duỗi thẳng ra, thật thoải mái đặt trên bàn.
Nhưng cuối cùng, cô cũng vì tức giận mà lần nữa nắm chặt tay, hai tay lại để trên bàn, cắn răng nói ra từng câu: "Không có khả năng! Tôi đấu không lại Thư gia có thể từ từ sẽ đến, tôi cũng không vì chuyện này mà thỏa hiệp, mẹ tôi cũng sẽ không, ông ta đừng mơ tưởng có thể dùng chuyện này để uy hiếp tôi! Tôi với ông ta từ mười bảy năm trước đã không còn quan hệ gì, nên chuyện tôi với Hoài Đạt không cần ông ta nhúng tay vào!"
Cô nói xong tức giận đứng dậy rời khỏi, nhưng chưa đi được mấy bước thì ngoài cửa có mấy nam nhân mặc đồ vest đi vào chắn trước mặt cô.
Những người này thân hình to lớn, động tác rõ ràng đã được huấn luyện, sắc mặt không có thay đổi gì, dù chỉ là một chút.
Úc Uyển Ương cắn chặt răng nhìn chằm chằm, cho đến phía sau bọn họ đi tới một nam nhân trung niên mặc quần áo thường ngày xuất hiện. Úc Uyển Ương đưa mắt nhìn xung quanh, trong quán cà phê, ngoài trừ Yuuko, cô và những người này thì không có bất cứ người khách nào.
"Úc tiểu thư, tôi là trợ lý của chủ tịch Thịnh Quang." Nam nhân trung niên mỉm cười, có vài phần hòa ái, chỉ là giây tiếp theo, hắn nói làm Úc Uyển Ương thấy lạnh cả người: "Chủ tịch mời cô đến nhà một chuyến, hy vọng Úc tiểu thư không nên từ chối."
Chủ tịch tập đoàn Thịnh Quang chính là ba của Thư Hoài Đạt.
Quán cà phê lập tức yên tĩnh lại, cho dù một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Mắt Úc Uyển Ương vì quá tức giận mà run nhè nhẹ, cô quay đầu, lại cười châm chọc: "Yuuko, các người tính kế tôi?"
Quang Hoa uyển được bảo vệ rất chặt chẽ, không phải gia chủ sẽ không được đi vào, người của Thư Hòa Thái tự nhiên không có khả năng làm cho Thư Hoài Đạt không hay biết mà dẫn Úc Uyển Ương đi. Biện pháp duy nhất chính là tự cô đi ra.
Yuuko nhìn Úc Uyển Ương không thể phản kháng bị những người này dẫn đi, tay không ngừng siết chặt cái ly trong tay, gây xanh trên mu bàn tay đều lộ ra. Hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, chỉ có thể cố gắng bình phục cảm xúc của mình, đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra.
Hắn gọi điện thoại, mở to mắt, hắn dùng ngữ khí lãnh đạm mà từ trước tới nay chưa bao giờ dùng để nói chuyện: "Chuyện muốn con làm, con đã làm rồi, nhưng con nói cho ba biết, nếu ba lại làm chị ấy tổn thương lần nữa, vậy cái ba mất không chỉ là một đứa con gái."
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Muốn gặp gia trưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi