TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANH

CHUYỂN NGỮ: NQL

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Tô Trản hút xong nửa bao thuốc lá, Từ Gia Diễn ôm chiếc áo lông đen từ đằng sau đi tới, nhìn tàn thuốc đầy đất, anh lười biếng dựa vào bên thành cửa sổ, cười đùa: “Lại đang trút giận với ai đấy à?”

Cô kẹp điếu thuốc, quay đầu liếc nhìn anh một cái, rồi lại quay đi, chẳng nói chẳng rằng.

Từ Gia Diễn giễu cợt, anh đi tới bên cạnh cô, choàng chiếc áo lông đen lên cho cô, sau đó cúi người xuống, một tay chống vào thành lan can, một chân đặt lên lan can bên dưới hòn đá nhỏ, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, “Sao thế?”

Tô Trản rủ mắt, hất hàm về phía dưới tầng, ý bảo anh nhìn qua, “Đang khóc kia kìa.”

Từ Gia Diễn nương theo ánh mắt của cô, trông sang, Trầm Mộng Duy đang lau nước mắt từ trong nhà lao ra, vừa khóc vừa đi ra, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Anh nheo mắt, đặt chân kia xuống, người đứng thẳng, lười nhác vặn mình, đưa lưng về phía lan can, tay vòng qua cô, từ cột đá trên đài lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng, hư lung bắt tay, giơ bật lửa lên châm, hít sâu một hơi, rồi lại nhả ra tầng khói, anh liếc nhìn cô, “Nếu cô ấy không khóc, em sẽ phải khóc, anh không quan tâm được nhiều như vậy.”

Tô Trản cuối cùng hít sâu một hơi, dập điếu thuốc, “Anh vẫn biết là cô ấy thích mình à?”

Từ Gia Diễn buông tay, “Cũng mới biết thôi.”

Từ trước tới giờ anh với mấy chuyện như thế này không mấy nhạy cảm, bởi vì fan hâm mộ quá nhiều, khái niệm thần tượng và thích cứ lẫn vào nhau, anh cứ tưởng Trầm Mộng Duy thần tượng anh, cũng không nghĩ sâu xa hơn, dù sao cũng là em gái của người anh em thân thiết,,đừng trách anh kén chọn linh tinh gì, cái tên Trầm Tinh Châu mới là người kén chọn đấy. Chuyện quái gì đây, thỏ đâu có ăn cỏ gần hang.

Lúc còn chưa quen Tô Trản, tầm nhiều tháng trước rồi, ở trung tâm huấn luyện, Trầm Mộng Duy một mình tới tìm anh, nói nghỉ đông muốn anh cùng con bé đi du lịch.

Anh lúc ấy cũng không để ý nhiều, ngỡ là Trầm Tinh Châu tổ chức, nên đứng trước mặt con bé, vừa uống cà phê vừa thờ ơ nói: “Lúc đó hẵng hay, để xem lúc đó có bận tranh giải hay không đã.”

Hai mắt Trầm Mộng Duy sáng lên, theo ý của anh, nếu không bận đấu giải thì anh sẽ cùng cô đi, bỗng nhiên tâm trạng cô tốt hẳn lên, thẹn thùng gật đầu một cái, “Không sao, nếu có trận thì chờ anh xong rồi tính tiếp, em sẽ về tìm xem hai chúng ta có thể đi những đâu được.”

Anh chợt cảm thấy ý tứ trong lời nói có phần không đúng, cà phê cũng không uống, cầm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con bé: “Hai chúng ta?”

Cô gái nhỏ gật đầu, ánh mắt lấp lánh, “Đúng thế.”

“Khoan đã.” Từ Gia Diễn cầm ly cà phê trên không trung đẩy một cái, “Anh cùng em?”

Trầm Mộng Duy cúi đầu cười ngượng ngùng, “Đúng vậy, anh Gia Diễn, anh đi cùng em.”

Anh kinh ngạc, “Không được, sao lại thế?”

Còn tại sao nào nữa, Trầm Mộng Duy cười ngọt ngào, “Anh Gia Diễn, cái này còn có thể tại sao gì, chỉ là em muốn đi cùng anh thôi mà.”

Quan sát vẻ mặt của con bé này, anh bỗng nhiên dần hiểu được, Từ Gia Diễn cầm ly cà phê đơ luôn, đang nghĩ làm thế nào để từ chối, một giây sau, Trầm Mộng Duy định kéo lấy tay anh, anh nhanh tay nhanh mắt, đặt qua một bên, dùng một giọng rất rất uyển chuyển nói với cô nàng: “Không được rồi, anh đã bàn với anh em xong, hết đấu giải là bọn anh sẽ tuần diễn.”

“Vậy thì chờ anh kết thúc tuần diễn đi.”

“Không được, trận chung kết CPL có thể cũng gần đó, chắc không có thời gian đâu.”

Trầm Mông Duy chỉ muốn được cùng anh bên nhau, bất kể anh nói gì cô nàng cũng có cách, “Không sao, dù sao tháng bảy sang năm em cũng mới tốt nghiệp, nếu không có thời gian thì đợi nghỉ hè đi, nghỉ hè anh giải nghệ, chắc chắn có thời gian đúng không?”

Năng lực bám người của con bé này sau hôm đó anh cuối cùng cũng nhận ra được, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, đưa tay chống lên trán, rõ ràng là mất hết kiên nhẫn rồi, lại đúng lúc Đại Minh đi ngang qua, Từ Gia Diễn như thể tìm được ân nhân cứu mạng liền kéo cậu ta qua, “Qua đây nào, để anh Đại Minh nói chuyện với em, anh còn có việc.”

Đại Minh hết sức nghe lời, cố nặn ra vẻ mặt vui vẻ nhất nhìn Trầm Mộng Duy, còn bày ra cái vẻ sẵn sàng đợi lệnh: “Thế nào? Tiểu công chúa?”

Trầm Mộng Duy nhìn bóng lưng Từ Gia Diễn rời đi mà bĩu môi giậm chân, cô nàng còn chưa hết tức giận nên quay sang Đại Minh đạp một phát.

Đại Minh mặt kiểu ngu ngơ không hiểu gì.

Mẹ nó chuyện gì thế?



Bàn giao xong, Từ Gia Diễn dựa lưng vào lan can, điếu thuốc trong tay vừa lúc hút hết, anh dập tắt, nắm lấy bả vai của Tô Trản, kéo cô qua, khoác chiếc áo lông đen lên vai cô, “Mặc vào đi.”

Tô Trản nghe lời quay người qua bên kia, đưa lưng về phía anh, đưa một tay vào trong áo, sau đó tiếp bên kia, vừa mặc xong, người đã bị kéo vào trong ngực.

Từ Gia Diễn dựa vào lan can, ôm cô từ phía sau, ngực áp vào lưng cô, hai tay vòng qua eo cô tì vào ngực mình, cằm đặt trên đầu cô cọ cọ, lòng Tô Trản mềm nhũn, thuận thế xoay người lại, áp vào cổ anh, ngước mặt hỏi: “Vừa rồi anh nói cái gì thế?”

Anh rủ mắt, như cười như không nhìn người trong vòng tay mình, đột nhiên phát hiện, mình lại thích cái cảm giác bị tra hỏi như thế này, cố ý kéo dài thời gian, “Không có nói gì cả.”

Tô Trản trợn mặt, đưa tay véo tai anh, tức giận: “Mới có mấy ngày, anh đã muốn trở về tình trạng độc thân rồi đúng không?”

Cô ra tay mạnh mẽ, chính xác là véo, Từ Gia Diễn bị đau, kêu lên một tiếng, kéo tay cô xuống, nhíu mày nghiêm giọng dạy dỗ cô: “Em cũng lợi hại nhỉ.”

Tô Trản hừ một tiếng.

“Có người hỏi anh là, có một triển lãm tranh tốt nghiệp, em có muốn đi hay không?”

Tô Trản bình tĩnh đáp: “Đi chứ, sao lại không đi?”

Đàn bà hóa ra đều có lòng hiếu kỳ, khi xuất hiện một thế lực tương đương, một đối thủ ngang tài ngang sức, thì hai người đều muốn thăm dò đối phương.

Trầm Mộng Duy tò mò vê Tô Trản, cũng như, Tô Trản đối với Trầm Mộng Duy cũng đặc biệt để ý.



Vài hôm sau là trận bán kết CPL, Tô Trản theo bọn họ cất cánh sang Mỹ, đây là lần đầu tiên cô theo đội, vừa hiếu kỳ lại vừa kích động, đầu óc cứ nhảy nhót lung tung cả đêm, thu dọn đồ đạc xong cũng không sao ngủ được, cuối cùng vẫn bị Từ Gia Diễn cứng rắn lôi lên giường, dùng cả tay cả chân kìm cô lại, lạnh lùng nói: “Ngủ.”

Mấy ngày nay Từ Gia Diễn đều thức đêm để huấn luyện, ngày đêm đảo lộn, khổ vô cùng, mí mắt cũng chẳng mở ra nổi. Tô Trản thì nằm thẳng cẳng trên giường, cố ép mình yên, gạt bỏ thích thú sang một bên.

Mấy giây sau, cô mở mắt.

“Từ Gia Diễn.”

Người đàn ông bên cạnh đắp chăn ý thức đã mơ màng, “Ừ?” một tiếng thật nhẹ, nửa tỉnh nửa mê, giọng nghe lại cực kỳ hấp dẫn, lười biếng khàn khàn.

Cô nhìn trần nhà, “Em không ngủ được.”

“…” Anh ngủ rồi à?

Tô Trản hơi ngọ nguậy, nhìn anh.

Hồi lâu, anh mơ màng nói: “Đếm cừu đi.”

Tô Trản không muốn làm phiền anh ngủ nữa, vì vậy cô ngoan ngoãn nhắm mắt, trong lòng bắt đầu đếm.

Thật ra thì mấy hôm nay, anh đều ở chỗ tập luyện, ngày đêm đảo lộn, cứ về tới nhà là ngủ, cơm cũng chẳng buồn ăn, lúc Tô Trản về thì anh đều đã nằm trên giường, đắp chăn ngủ miết, xong cả ngày lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ, Tô Trản cũng đau lòng lắm.

Mười phút sau, Tô Trản đột nhiên mở mắt ra, “Quên chưa dán cổ rồi!”

Từ Gia Diễn hoàn toàn bị cô dọa tỉnh lại, nói thật anh điên lắm rồi đấy, nhưng nhìn người bên cạnh là Tô Trản, sắc mặt mới nén đi bực tức, dường như cô muốn đứng lên, lại bị anh kéo lại, nửa gương mặt vùi vào trong gối, cố nói bằng một giọng rất ôn tồn: “Anh không cần đâu, ngủ trước đã, nhé?”

Tô Trản đẩy anh, “Không được, phải đi một tuần lễ đấy, hay em cứ dán vào, nếu không nhỡ lúc đó anh đau thi làm thế nào?”

“…”

Anh trực tiếp lật người lên, vén quần áo ngủ của cô, cúi đầu hôn, “Vậy không ngủ nữa, làm chuyện khác đi.”

“Nè nè nè —–” Tô Trản uốn éo tuột quần áo, “Dán nó vào trước đi!”

Anh quen tay thăm dò, bàn tay trực tiếp xoa lên bầu ngực, hung hăng bóp nhẹ một cái, cổ cô nhẹ nhàng hằn lên vết răng, “Không trị được em nữa phải không?”

Nói xong, anh cúi xuống cắn dái tai cô.

Tô Trản như thể bị điện giật, cả người như có luồng điện chạy qua, lát sau đã mềm nhũn, ngoan ngoãn vươn tay ra ôm cổ, hơi rướn người lên, cố gắng để mở cơ thể.

Từ Gia Diễn mạnh mẽ cởi áo ngực của cô ra, vùi đầu vào, một tay xoa một môi hôn, Tô Trản cả người tê rần, thân thể khẽ run.

□□ tương đối thành công.

Tô Trản nào còn có sức mà làm loạn nữa, ngủ mất tiêu luôn.



Máy bay cất cánh vào sáng sớm ngày thứ hai, bởi vì tối hôm qua…., hai người cũng ngủ muộn. Cơ thể Từ Gia Diễn như chiếc đồng hồ báo thức vậy đúng mười giờ sáng mới dậy nổi, Tô Trản thì lúc sáu giờ đã tỉnh một lần, nhưng quả thực cô quá mệt mỏi, cho nên lại nằm ngủ tiếp, tận đến lúc điện thoại của Từ Gia Diễn vang lên liên hồi, anh mới cố ngồi dậy, mò mẫm điện thoại ở mép giường, mắt nhắm mắt mở, giọng sáng sớm mới tỉnh hơi khàn, “A lô?”

Lúc nhận điện thoại, người anh hơi rướn len một chút, dựa vào đầu giường, hơi co một chân, lấy tay xoa xoa cổ.

Đại Minh nghe giọng điệu này là biết vẫn chưa tỉnh ngủ, trong nháy máy nổ tung: “Lão đại!!! Máy bay chín giờ, anh nhìn bây giờ là mấy giờ rồi hả?!!!”

Hai người tỏng nháy mắt tỉnh cả ngủ, Từ Gia Diễn đột nhiên mở mắt, nhìn đồng hồ trên tường, một giây sau, Tô Trản từ trên giường nhảy xuống, lao vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Anh nói ngay: “Lập tức tới ngay, mấy cậu làm thủ tục trước đi.” Sau đó vén chăn nhảy xuống giường, trần truồng từ trong chăn chui ra ngoài, lấy từ tỏng ngăn kéo ra mấy bộ quấn áo ném trên giường, cách cửa hỏi Tô Trản: “Em phải mất bao lâu?”

Con gái mà ra ngoài hình như lâu lắm thì phải.

Ai mà biết, Tô Trản đã rửa mặt xong quần áo chỉnh tề đứng trước cửa phòng tắm: “Em xong rồi, anh nhanh lên đi.”

….

Hai người lao tới được sân bay cũng là tám giờ năm phút, fan hâm mộ vây quanh cả sân bay đến mức cá cũng không lọt. Lúc Từ Gia Diễn ở tầng phụ thì nhận được điện thoại của Đại Minh, “Hai người đi lối đi dành cho VIP đi, đã báo với giám đốc rồi, trên tầng fan nhiều lắm, trong chốc lát không chui qua nổi đâu.”

Từ Gia Diễn đeo khẩu trang kéo vali đi phái trước, Tô Trản theo phía sau, cửa VIP đã có nhân viên đang đợi, nhân viên này hình như cũng là fan não tàn của anh rồi, cậu ta cười tươi rói, “Đại thần bên này.”

Tô Trản yên lặng đi phía sau, Từ Gia Diễn chân dài bước lớn, đi được hai bước liền quay đầu nhìn cô một cái, “Nhớ theo sát anh.”

Tô Trản gật đầu.

Sắp lên máy bay, nhân viên kia còn vẫy tay cổ vũ cho anh: “Đại thần, cố lên.”

Từ Gia Diễn lễ phép nói hai tiếng “Cảm ơn”, vừa quay đầu tìm Tô Trản, chắc do sợ cô đi chậm, thuận tay dắt cô  vào sân bay.

Nhân viên:???



Máy bay hạ xuống San Francisco, thời gian ở đây bây giờ là sáu giờ sáng, ban tổ chức đấu giải cho xe tới đón, khách sạn đổi thành một khách sạn năm sao cao cấp khác.

Đoàn người ra khỏi sân bay.

Từ Gia Diễn vừa nói chuyện với người phụ trách ban tổ chức vừa đi ra bên ngoài, trong tay chỉ kéo hai rương hành lý, một cái màu đen một cái màu hồng, nước Mỹ cũng có fan nghênh đón, nhưng không điên cuồng như bên Trung Quốc.

Người phụ trách của ban tổ chức vẫn đang trò chuyện với Từ Gia Diễn về tình hình đấu giải lần này, đại khái là cuộc so tài giữa các ngôi sao, đang hỏi ý kiến của Từ Gia Diễn. Hành lang hai bên sân bay có không ít fan hâm mộ, thấy đám người mặc đội phục của TED thì hào hứng kêu lên: “TED kìa!”

Một giây kế tiếp, đã nhìn thấy Pot chụp mũ, đeo khẩu trang từ trong đám người nhẹ như mây khói đi ra, fan bắt đầu có chút điên cuồng, thét chói tai.

“Đại thần!!!!!!”

“Pot em yêu anh!!!!!!!”

“Chồng ơi!!!!!!!!”

Dường như được một người tiếp thêm dũng khí, cả tập đoàn người rục rịch, tất cả vội vàng căng giọng lên hô: “Chồng ơi!!!!”

Tô Trản đi sau cùng thấy hơi căng thẳng, chỉ thấy đại thần ngược lại không có phản ứng gì, chỉ kéo thấp mũ xuống, kéo vali, trực tiếp đi tới lối ra.

Nhưng mà,

Những fan hâm mộ nhanh mắt, rất nhanh họ đã thấy điều mờ ám.

Đợi một chút coi —–

Cai vali hồng kia là cái quỷ gì thế?

Fan:????

Sau đó là nhìn thấy một bóng người bé nhỏ, cũng đeo khẩu trang, cũng mặc áo lông đen đổi mũ, mặc y như đại thần, nhìn từ sau như thể là bản thu nhỏ của đại thần vậy, nhưng nhìn lại giống con gái hơn.

Fan:???? Chuyện gì đây??



Tô Trản hai tay trống không đi cuối cùng, Egg đi theo bên cạnh cô, rốt cuộc vẫn là tuổi nhỏ, cậu nhóc muốn nói xin lỗi với cô, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, gãi gãi đầu, mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng đi phía sau Tô Trản.

Có fan cũng chào Egg, “Shota Egg!”

Egg nhìn các cô nàng cười cười.

Fan hâm mộ khẽ kêu: “Dễ thương quá!”

“Egg cũng dễ thương quá nhỉ?”

Có fan phát hiện ra Tô Trản, ánh mắt quan sát cô, “Cô gái đi bên cạnh Egg là ai nhỉ, là bạn gái cậu ấy à?”

“…Egg mới mười lăm tuổi, không phải chứ?”

“Ai biết được, Egg cute như vậy, được lòng nhiều cô gái mà.”



Đoàn người từ sân bay đi ra, lên xe, trở về được khách sạn mới thở phào.

Ở trước quầy lễ tân làm thủ tục, Đại Minh vừa lau mồ hôi vừa nói: “Mỗi lần qua sân bay còn khẩn trương hơn cả đấu giải, một đôi mắt nào đó luôn nhìn chằm chằm vào tôi…”

Mạnh Thần đạp cho cậu ta một phát, “Đâu mà nhìn mày, mày khẩn trương cái rắm, tất cả đều là nhìn lão đại ấy?”

Từ Gia Diễn bên cạnh đã kéo khẩu trang xuống, áo khoác cởi ra cầm trên tay, đối với mấy lời trêu chọc của Mạnh Thần không rảnh mà để ý, anh dửng dưng ngồi cạnh đóng vali nhâm nhi cốc cà phê vừa mua, im lặng nhìn Tô Trản bên cạnh.

Tô Trản ngồi trên sofa, nhìn anh chằm chằm, thừa dịp mọi người không để ý lại nháy mắt một cái, thấy có người nhìn qua, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Từ Gia Diễn vẫn thản nhiên ngửa đầu uống cà phê, đối với động tác nhàm chán của cô, anh chỉ khẽ hừ một tiếng.

Làm xong thủ tục, mấy người cầm thẻ cửa phòng đứng chờ thang máy, thang máy không lớn lắm, thêm cả mấy vali nên được mấy người đã thấy đầu, ngay cả chỗ cũng phải khép nép mà đứng.

Tô Trản cũng Từ Gia Diễn đứng tận cùng bên trong, nhân lúc mọi người không để ý, Tô Trản không kéo tay Từ Gia Diễn thì cũng là bóp eo anh, Từ Gia Diễn cảnh cáo nhìn cô, sau đó Tô Trản mới ngoan ngoãn cầm tay anh, đứng yên một chỗ.

Đại Minh nhìn một vòng, nói ra điều từ lúc bước vào khách sạn cậu ra đã nghi ngờ, “Ban tổ chức sao bỗng nhiên lại đổi khách sạn nhỉ? Em nhớ trước đây đâu phải chỗ này.”

Mạnh Thần liếc nhìn anh ta một cái, “Đây là yêu cầu của lão đại.”

“Hả? Tại sao?”

Tô Trản cũng không kiềm chế được mà vểnh tai lắng nghe.

Mạnh Thần nói: “Lần trước chị dâu cũ của các cậu chạy tới khách sạn tìm lão đại, còn lao hẳn vào phòng anh ấy, hẳn là lão đại không chịu nổi.”

Mọi người hâm mộ: Lão đại với người phụ nữ đó cũng có duyên quá đấy chứ nhỉ?

Nghe nói vậy, Tô Trản theo bản năng liếc nhìn người bên cạnh, ngước đầu nhìn anh, ánh mắt mang ý tứ tìm tòi thăm dò.

Từ Gia Diễn ngược lại không có biểu cảm gì, một giây sau, anh bất thình lình giơ tay đẩy đầu Mạnh Thần một cái, “Mày nói linh tinh cái gì thế?”



Tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi sau khi bị chênh lệch múi giờ trên máy bay.

Từ Gia Diễn xoa xoa tóc Tô Trản, “Em đi ngủ trước đi, đến giờ ăn cơm trưa anh sẽ gọi.”

Tuy nói hai người bây giờ đã ở cùng một chỗ, nhưng con trai trong đội này vẫn còn là vị thành niên, để không tạo ảnh hưởng xấu, cũng để cho cô gái này chút mặt mũi và thanh danh, nên để cho cô ở riêng một phòng.

Tô Trản: “…”

Chỉ như thế thôi?

Bày tỏ gì đi chứ? Giải thích gì đi chứ?

Thấy cô không nói câu nào, Từ Gia Diễn bỗng nhiên cười một cái, anh cúi người, ngón tay nâng cằm cô lên, ở trên môi cô nhẹ nhàng thơm một cái, “Hài lòng chưa nào?”

Cắt…

Ai muốn anh hôn chứ, cô tỏ vẻ không thèm.

Từ Gia Diễn lại nghĩ vẻ mặt này là biểu thị sự rất không hài lòng, vì thế anh lại cúi đầu, ngón tay chạm lấy cằm cô, nâng lên, lần nữa cuốn lấy môi cô, để cho hai đầu lưỡi chạm tới nhau. Đầu lưỡi của Tô Trản bị anh hút đến đau đớn, kêu lên một tiếng, tay cô đặt lên vòm ngực rắn rỏi của anh, định đẩy ra, nhưng người anh vững chắc như một bức tường kiên cố vậy, đẩy như thể nào cũng vẫn bất động.

Cô nóng nảy, đang ở bên ngoài mà—– cộng thêm lời của Mạnh Thần khiến cô vẫn còn băn khoăn trong lòng, cô dứt khoát cắn trả anh một cái, Từ Gia Diễn bị đau, mới buông cô ra.

Dưới tình huống cấp bách, dường như mình cũng xuống tay hơi mạnh rồi, nhìn môi anh bị cắn, cô vội vàng xin lỗi: “Ôi em xin lỗi em xin lỗi —-”

Từ Gia Diễn cắn môi dưới, lấy tay lau đi, “Em thật là ác độc.”

Cô áy náy: “Để em vào giúp anh bôi ít thuốc nhé?”

“Em còn mang theo cả thuốc à?”

“Đúng thế, miếng dán cổ cũng mang theo.”

“…”

Mở vali ra, đầy ắp toàn thuốc là thuốc.

Từ Gia Diễn đứng trước chiếc vali màu hồng, cùi chỏ chống đầu gối, từng hộp lấy lên nhìn một chút rồi lại ném vào chỗ cũ, sau đó anh quay đầu nhìn về phía Tô Trản, nói đùa: “Hay em đổi nghề làm dược sĩ đi được đấy?”

Tô Trản cũng ngồi chồm hỗm xuống, lúc tứ phía trong chiếc vali lên một chiếc bình thuốc nhỏ, nói: “Mẹ em chính là dược sĩ đây.”

Từ Gia Diễn cười cười.

Cô mở chai thuốc ra, lại tìm bông gòn trong túi xách, bị Từ Gia Diễn kéo lại, “Được rồi, khỏi cần tìm nữa.”

“Giúp anh giải độc đi.”

Anh nhìn cô cười, ánh mắt cười trông thật đẹp mắt, Tô Trản bỗng thấy run run, bị anh lôi tay, cô ngây ngẩn nhìn anh chằm chằm

Từ Gia Diễn nói: “Răng em có độc à? Đang hôn bị cắn đã mất mặt lắm rồi, còn bôi thuốc nữa, có định để cho anh đi đấu giải nữa không hả? Người khác hỏi anh biết nói thế nào giờ? Muỗi cắn? Hay là phụ nữ cắn hử?”

Tô Trản áy náy cúi đầu xuống, một hồi lâu, cô lại ngẩng lên, “Vậy để em dán cổ cho nhé?”

Lưỡi Từ Gia Diễn lướt trong vòm miệng, nhìn chăm chú vào mắt cô, anh bật cười: “Ở trong mắt em, anh là một con ma bệnh à?”

“Không hẳn, nhưng xương cổ là cái anh phải bảo vệ thật tốt, nếu không sau này sẽ rất phiền toái, bệnh liên quan đến xương cổ chữa không khỏi được đâu.”

“Anh cho là mấy ngày hôm nay đã chứng minh hơi nhiều rồi….” Anh cười xấu xa.

Tô Trản trừng anh, “Nói cái gì thế!” Cô lại cất hòm thuốc đi.

Nhưng mà, trên thực tế, kể cả không xoa thuốc, môi bị rách một mảng lớn như thế, là người có mắt không thể không nhìn ra, vì thế lúc ăn cơm trưa, tất cả đội viên đều nhìn chằm chằm vào Từ Gia Diễn.

Tô Trản lại cảm thấy mình gây nghiệt thật nặng, nên cô chỉ cắm cúi vào bát cơm.

Có người không sợ chết hỏi: “Lão đại, môi anh rách kìa.”

Từ Gia Diễn cúi đầu ăn cơm, không ngẩng lên, lạnh nhạt: “Ừ.”

“Hình như là bị ai cắn.”

Mọi người đều thay cậu ta mặc niệm, ánh mắt đã có lỗi, đầu óc lại càng có tội hơn, tên nhóc này đấu giải như thế nào, không nhìn thấy vẻ mặt lão đại bấy giờ chính là muốn giết người hay sao?

Từ Gia Diễn để đũa xuống, người hơi ngửa về sau, mặt lạnh tanh nói: “Muốn anh đây phải cặn kẽ giải thích cho cậu cái vết thương này từ đâu tới à?”

“…Dạ thôi, thôi, không cần.”

Tên nhóc lại cắm cúi ăn cơm.



Trận bán kết của CPL diễn ra vào ba ngày sau, mấy hôm nay bọn họ ở khách sạn đều không làm gì hết, chỉ là thỉnh thoảng đánh bài, nghỉ ngơi sau chênh lệch múi giờ, đợi bọn họ trở về bình thường. Vé vào sân đã sớm bán hết trước một tháng rồi, lần đấu giải này coi như chào mừng sự trở lại của CPL, cơ chế thi đấu có sự thay đổi, tiền thưởng so với trước đây đúng là có ưu đãi hơn.

Trên các trang đầu của blog đều là tin về trận bán kết, eSport trở nên nổi vô cùng, tin hấp dẫn đều là về tuyển thủ thể thao điện tử, trừ tin đứng đầu là về phía ban tổ chức CPL, cái được tìm nhiều thứ hai chính là Pot, áp đảo tât cả người mới vào đang nổi của ngành giải trí.

Tô Trản đã xem qua đủ mọi loại hình trong nhóm fan cuồng của Pot.

Kể cả video xuống máy bay mấy hôm trước cũng bị nhóm fan cuồng này truyền tay nhau, mặc dù chỉ là mấy bức ảnh có bóng lưng của Pot, cái nhóm fan này đã điên cuồng hết cả lên rồi.

Những bình luận hàng đầu đều là như thế này.

“Chồng mình thật là đẹp trai quá mà!”

Tô Trản: “..”

“Trận bán kết ngồi chờ nam thần treo đánh đối thủ thôi nào.”

“Ngã rồi, phải được Pot hôn mới đứng lên nổi —— ”

Tô Trản: “…”

Còn có một vài bức ảnh không đúng lắm.

Fan não tàn 1: “Chồng cầm vali màu hồng này, ôi thật là làm đau lòng thiếu nữ —-”

Fan não tàn 2: “Tôi đánh cược đó là của Đại Minh.”

Fan não tàn 3: “Ai, không đúng, cô gái trong hình đó là ai? Chính là người đi cùng Egg đó!?”

Fan não tàn 2: “F*ck, không phải của Đại Minh? Vậy chuyện gì đây?”

Người qua đường 1: “Chẳng lẽ là bạn gái của Egg?”

Fan não tàn 4: “Đại thần kéo vali giúp bạn gái của Egg? Ây, có thể, Egg bé như vậy khó có thể cân được cả hai, ôi chồng mình thật là ấm áp quá mà.”

Nhà trinh thám Kha Nam: “….Cũng có thể là bạn gái của đại thần.”

Fan não tàn 1: “Tên phía trên đi chết đi.”

Fan não tàn 2: “Tên phía trên nhanh đi tìm chết.”

Fan não tàn 5: “Kha Nam, mi nổ tại chỗ đi.”

….

Ba hôm sau, trận bán kết chính thức mở màn.

Từ Gia Diễn không biết từ đâu lấy cho cô một đống thẻ công tác, có thể tùy ý ra vào chỗ đó, Tô Trản ngồi ở khu Vip xem đấu giải, bởi vì Đại Minh bị cấm đấu giải, cho nên cũng ngồi cũng cô xem tình hình.

Trước mặt là trung tâm thể thao rộng lớn, trên đài ánh đèn rực rỡ hào nhoáng, mà sau lưng cô, đã không còn chỗ, người chen đông đúc, còn có cả biển hiệu, đèn huỳnh quang cổ vũ, tựa như bước vào một đêm biểu diễn lớn, cả khán đài người nhiều vô số, có cả fan hâm mộ Hoa kiều và người Mỹ, còn có cả fan trung thành của TED bay sang tận đây để xem, ngoài con gái thì đám con trai lại càng nhiều hơn, trên mặt của bọn họ đều mang vẻ rực rỡ, còn có cả vẻ sùng bái và mong đợi.

Trong lời bọn họ đang nói đều là về cùng một người, họ kể rằng anh đã có những chiến tích thật huy hoàng, trong ánh mắt họ nhuộm đầy nhiệt huyết, một giây sau, có vẻ cảm thấy tiếc nuối điều gì, có lẽ sau này khi nhắc lại cái tên này, cũng chỉ có thể kể anh ấy đã từng mà thôi.

Anh ấy đã từng là thần thoại của thể thao điện tử —-

Cũng là vị thần trong lòng của vô số fan thể thao điện tử —-

Tô Trản quay đầu trở lại, ánh mắt lần nữa nhìn lên võ đài.

Dường như cô bị không khí xung quanh áp đảo,

Cho đến khi —-

Anh chậm rãi từ sân khấu phía sau đi tới.

Bóng người cao lớn quen thuộc xuất hiện ở một bên sân khấu, mới vừa rồi còn gặp nhau, đến một sợi tóc cũng không thay đổi.

Một khoảnh khắc kia, cô ngay cả thở cũng quên.

Mọi người đã thấy ánh sao chưa?

Đúng, chính là đây.

Đó chính là dáng vẻ của anh trong trận đấu, Tô Trản biết, đó mới chính là Pot mà mọi người ngưỡng mộ.

Đây là thời đại của anh, chiến trường của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi