TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANH

CHUYỂN NGỮ: RÙA

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Đại Minh mặt mày ủ rũ ngồi trong phòng làm việc.

Sắc mặt Mạnh Thần lại càng kém hơn.

Hai người liếc nhau một cái, cùng nhìn về phía cửa phòng làm việc đang đóng chặt, Đại Minh đề nghị: “Hay là vào xem một chút?”

Mạnh Thần lắc đầu, giọng nói có vẻ trách móc, nói: “Bây giờ đi vào chẳng phải là tìm đến cái chết sao? Tôi vừa mới bảo cậu không xem là không xem, cậu lại không nghe, cậu không nghe đúng không, tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, bây giờ lão Đại đã thấy rồi! Làm sao bây giờ? Vốn dĩ…”

Đại Minh nghe không vào, đứng lên: “Tôi đi vào xem thế nào.”

Đẩy cửa ra.

Bên trong tối đen như mực, đèn trong phòng làm việc đều không bật, đảo mắt nhìn một vòng, chỉ có ánh sáng yếu ớt của màn hình máy tính phản xạ lại, một bóng người mặc áo sơ mi trắng uể oải nằm ở trên ghế, tay đặt ở trước bàn.

Đại Minh khẽ gọi một tiếng: “Lão Đại.”

Sau khi có được sự đồng ý, Đại Minh mới đi vào, đứng sau lưng anh, trên màn hình máy tính hiện lên vài tấm hình, chính là mấy bức ảnh anh với Tô Trản bị người ta chụp lén, ảnh chụp tương đối mờ, nhưng cũng không khó để nhận ra thân hình cao lớn lại ngang ngạnh đó chính là Pot, đặc biệt là dáng vẻ lười nhác dựa vào xe kia, vừa nhìn cũng biết là anh.

Đại Minh cúi đầu đưa mắt nhìn người trên ghế, trong bóng tối, khuôn mặt người đàn ông yên lặng như nước, cũng không có gì khác, dựa vào quen biết nhiều năm, rất rõ ràng, Đại Minh có thể cảm thấy giờ phút này anh đang vô cùng khó chịu.

Bởi vì anh đang nắm chặt khớp tay, bạnh quai hàm.

Đại Minh nhỏ giọng đề nghị: “Nếu không thì tìm người đó dạy dỗ cho một trận.”

Yên lặng không tiếng động.

Một lúc sau, người trên ghế cử động, thay đổi tư thế.

Đại Minh còn nói: “Hack máy tính của anh ta, lấy lại ảnh.”

Người trên ghế mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không hề động đậy.

Quả thực lâu rồi chưa nhìn thấy vẻ mặt lão đại thâm trầm như vậy, so với cái đêm đánh nhau với Đại Quang năm đó còn đáng sợ hơn, có thể anh cái gì cũng không nói hết lần này tới lần khác, ánh mắt cũng không động cứ nhìn chằm chằm mấy tấm hình trên máy tính.

Đại Minh thầm kêu khổ trong lòng, anh trả lời em một câu có được không?

Rất lâu sau anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Cậu xem tấm hình này đi.” Anh di chuyển chuột tới bức hình dưới cùng.

Đại Minh nhìn sang: “Có vấn đề gì sao?”

“ Đây là chụp ở công ty.”

Đại Minh nói thêm: “Hơn nữa còn dùng di động chụp, góc độ chụp giống như là ở chỗ kia” Anh chỉ tay tới chỗ sau lưng, lập tức sững sờ.

Từ Gia Diễn không nói câu nào, Đại Minh nhìn bức ảnh cẩn thận một lần nữa, thấp giọng nói ra nghi ngờ của mình: “Trước hết em nghi ngờ, coi như lập trình ( Thiên Đường Chi Môn) lợi hại đi, có thể bắt chước giỏi đi chăng nữa cũng không thể hơn bản 2.0 của chúng ta.” Cậu có chút không thể tin nói: “ Lão Đại, mẹ nó trong chúng ta có kẻ phản bội.”

Từ Gia Diễn vẫn không nói lời nào.

Đại Minh vẫn cảm thấy chuyện này không thể tin nổi, nguồn gốc của số liệu là do Mạnh Thần cùng với đội lo2 xây dựng lên, ngay cả lão Đại cũng không biết, cậu không thể tin nổi: “ Không lẽ là Thần Ca?”

“ Không phải, so với tôi cậu ấy còn quan tâm tới công ty hơn.”

Đại Minh vò đầu: “ Vậy thì là ai chứ?”

“ Thử một lần sẽ biết.”
Về phía Nam Tuyền càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, số lượng view đã lên tới mấy vạn, lại còn không ngừng tăng, hai ngày nay chỗ nào có tin tức của Nam Tuyền đều đứng đầu, bình luận trên blog đã không có cách nào đọc hết. Nhưng kì lạ ở chỗ, tất cả mọi người đều không tìm thấy cô.

Tạ Hi, Lục Diệp Minh, Nam Sơ…tất cả mọi người đều gọi cho cô không biết bao nhiêu lần, nhưng không có ai nghe máy.

Liên lạc được chỉ có mình Hàn Văn Văn.

Ngày phẫu thuật thứ hai, Hàn Văn Văn mang theo trái cây đến thăm cô, tin tức trên web cô cũng đã xem qua một chút, thấy tình trạng này của Tô Trản, cô cũng cố ý không nhắc tới, chỉ dặn cô giữ gìn thân thể cho tốt.

Phòng Tô Trản ở là phòng bệnh đôi, nằm ở giường bên cạnh là một cô gái hơn 20 tuổi hôm qua mới chuyển tới, cũng vừa mới mổ, nhưng tình trạng còn nghiêm trọng hơn cô, nhưng có điều cô gái này rất lạc quan.

Tô Trản tương đối im lặng, lúc Hàn Văn Văn chưa đến, cô một mình đọc sách, nhìn núi ngắm sông hoặc là xuống gốc cây dưới lầu ngồi trong chốc lát, nhìn những bệnh nhân khác cũng xuống dưới lầu tản bộ, thỉnh thoảng sẽ có vài đứa trẻ ở dưới lầu chạy náo, cũng có mấy cụ già tản bộ dưới hoàng hôn, nhìn thấy tất cả thăng trầm của cuộc sống, lòng bỗng thấy yên tĩnh.

Cô gái ở giường bên cạnh xem ra là một cô gái thích ồn ào, hay nói chuyện, lúc không có chuyện gì làm thường tìm Tô Trản nói chuyện phiếm, đánh bài, hoặc là châm chọc bạn trai của cô, Hàn Văn Văn tới nhiều lần, ba người liền rât thân quen, lúc không có chuyện gì làm liền lôi kéo nhau đánh bài, cô gái luôn miệng nhắc tới bạn trai, miệng nói ghét, nhưng lúc bạn trai vừa đến, lại vui vẻ không thôi, miệng vẫn cứ không ngừng chê.

“Anh ấy rất phiền, thích chơi bóng, người toàn mồ hôi rất hôi mà lại không thích tắm rửa, hình như rât thích hôi thối, đáng ghét nhất là lúc chơi game, gọi điện cũng không bắt máy, lần trước em hỏi anh ấy game và bạn gái chỉ có thể chọn một, không ngờ anh ấy lại lưỡng lự. Chao ôi, chị Tô Trản, chị cũng có bạn trai phải không?”

Tô Trản nghiên cứu lá bài trong tay mình: “ Có.”

Cô bé dường như thích thú: “Bạn trai chị cũng thích chơi game sao?”

Tô Trản đánh ra một lá bài: “Yêu chứ, chơi game vốn là nghề của anh ấy.”

Cô bé oa một tiếng: “Một tuyển thủ eSport sao?”

“Ừm, có điều bây giờ anh ấy không chơi nữa rồi.”

Cô nhóc thở dài một tiếng: “Cũng đúng thôi, nghe nói nghề chơi game thực sự rất cực khổ, tiền lương cũng không cao, cũng không phải ai cũng vượt lên đứng hạng nhất được, đều có tiền thưởng, hơn nữa tuổi nghề cũng ngắn. Thông thường hai mươi mấy tuổi đã giải ngũ, bạn trai em cũng từng là tuyển thủ chơi game trong ba tháng ngắn ngủi, thật ra là không chịu được cường độ huấn luyện như vậy nên đã xin rút. Trở về vô cùng thành khẩn kiểm điểm lại mình, một khi yêu thích trở thành nghề nghiệp rồi trong nháy mắt lại không thích, những người kiên trì được với nó quả là không dễ dàng…Trời ơi, hai cặp nhỏ, ù!”

Nói xong rút ra một đôi K, nhìn sang phía Hàn Văn Văn: “Chị Văn Văn, bạn trai chị đâu?”

Tô Trản nhìn Hàn Văn Văn.

Hàn Văn Văn đang cúi đầu xem bài, giống như nghiêm cứu xem bây giờ phải đánh thế nào, cô bình tĩnh mở miệng: “Anh ấy là một giải phóng quân.”

Trong nháy mắt cô bé trở nên rất hăng hái: “ wow, quân nhân, rất man nha.”

Hàn Văn Văn khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, đặc biệt là lúc ở bãi tập dậy học trò chạy, cả người đầm đìa mồ hôi, em có cảm thấy rất man không? Cho nên em cũng đừng chê bạn trai chơi bóng rổ cả người toàn mồ hôi.”

Cô bé bĩu môi: “Không giống nhau, chị Văn Văn, khi nào hai người kết hôn?”

Tô Trản bỗng nhiên mở miệng: “Chị hơi mệt, có muốn chơi nữa không?”

Cô nhóc bỗng nhiên tụt hứng: “ Vậy chị ngủ một lát đi, nghỉ ngơi một chút.”

Hàn Văn Văn biết là cô giải vây cho mình, cười khẽ một tiếng: “Được rồi, em ngủ đi, chị đi về trước.”
Topic bôi đen Nam Tuyền vẫn không hề giảm nhiệt, thậm chí còn bay lên trang đầu luôn. Đến mức có một số fan bắt đầu cũng có dấu hiệu bôi đen Pot, cho rằng có thể cùng loại đàn bà này ở chung một chỗ thì nhất định cũng chẳng ra gì. Trong các bình luận những câu mắng chửi càng lúc càng nhiều, đám người khong rõ chân tướng này càng lúc càng bị sư luận hướng đi sai đường, muốn Nam Tuyền tìm chết đi.

Trong một đêm, ( Địa Ngục Chi Thành II) giảm hẳn doanh số.

Thứ hai, Ánh Mắt mở họp gấp.

Tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, bầu không khí nghiêm trọng, Đại Minh nói: “hay là mở một cuộc họp báo đi? Làm sáng tỏ hết thảy mọi thứ.”

Mạnh Thần lắc đầu, vẻ mặt có chút suy nghĩ sâu xa nói: “Nam Tuyền không phải là người của công ty chúng ta, nếu đặc biệt vì cô ấy mà mở cuộc họp báo mọi người sẽ nghĩ sao? Đến lúc đó lão đại cũng bị kéo xuống nước, tạm thời trước mắt đừng có động vào đám người xấu đó vội.”

Đại Minh buồn rầu than: “Vậy làm sao bây giờ, ( Địa Ngục Chi Thành II) bây giờ ACU cùng CPU rõ ràng đang tuột dốc, mức độ sử dụng của người chơi cũng đang giảm xuống.”

Nói xong lời này, trái lại mọi người chẳng hề đổi sắc mặt

Ánh Mắt vốn không nhiều người, cộng lại tổng cộng cũng chỉ hơn mười người. Ngoại trừ Đại Minh. Mạnh Thần cùng Từ Gia Diễn ra, còn lại chỉ là mấy cậu nhóc không lớn tuổi lắm.

Từ Gia Diễn gõ gõ cái bàn, chẳng còn tâm trạng gì, nói: “Không cần phải để ý đến những thứ kia, trước tiên chuẩn bị ra mắt bản close beta của ( vương giả liên minh) đã. Một cái game online độ hot của nó cùng lắm cũng chỉ đến một tháng thôi, chúng ta vẫn nên đặt trọng tâm đặt vào ( vương giả liên minh).” Nói xong, anh nói với Mạnh Thần, giọng vẫn bất cần như thế: “Số lượng công việc trong tay cậu hiện tại là bao nhiêu?”

Mạnh Thần suy nghĩ một chút: “Nhiều lắm, sắp tới sẽ bước vào giai đoạn tối ưu hóa. Bây giờ em đưa cho anh vài tài khoản của bản close beta được không?”

Từ Gia Diễn lắc đầu, “Không cần, bây giờ cậu đưa cho tôi mật mã gốc của ( vương giả liên minh) đã, ngày mai sẽ họp online cùng SEG.”



Trong lúc cuộc họp đang tiến hành được một nửa thì cửa phòng họp bị người ta đẩy mạnh ra, Lục Diệp Minh xông tới, thở không ra hơi liếc nhìn mọi người, ánh mắt trực tiếp phóng tới người đang ngồi ở giữa, giọng điệu lạnh đến thấu xương, giống như ngoài cửa tràn vào một cơn gió,

“Cô ấy ở đâu?”

Từ Gia Diễn không để ý anh ta, lạnh nhạt tuyên bố tan họp, chậm chạp đứng lên, chuẩn bị ra ngoài. Lục Diệp Minh cản anh lại, “Con mẹ nó, cậu vẫn chưa trả lời tôi?! Mấy cái topic trên mạng kia đừng nói cậu chưa thấy?!”

Mọi người sửng sốt, đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong.

Từ Gia Diễn nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, “Thấy.”

Lục Diệp Minh hừ cười một tiếng: “Cậu tính thế nào?!!! Cô ấy bị người ta bôi đen, cậu vẫn ở đây quan tâm tới công ty mình, cậu đang chơi game sao?!! Rốt cuộc là cô ấy đang ở đâu?”

“Tôi không biết.” Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ.

Lục Diệp Minh cười lạnh: “Từ Gia Diễn, con mẹ nó, mày chính là thằng khốn kiếp nhất!”

“Ừ.” Anh không tập trung gật đầu, hiểu rõ.

Lục Diệp Minh lao về phía anh, quát to: “Có phải mày muốn đánh nhau không?”

Từ Gia Diễn liếc mắt.

Một giây sau, Lục Diệp Minh liền đột nhiên xông tới nhấc cổ áo sơ mi của anh lên đẩy mạnh vào tường, “Bùm – -” một tiếng lớn, lưng đập vào tường, cột sống đập vào đúng cái chốt trên tường, trong nháy mắt đó thật sự đau quá. Từ Gia Diễn sắc mặt trong nháy mắt trắng nhợt, thấp giọng càu nhàu.

Đại Minh cùng Mạnh Thần vội vàng lao tới can ngăn.

Đem Từ Gia Diễn từ trong tay Lục Diệp Minh giải cứu ra, Lục Diệp Minh bị hai người kéo chân kéo tay, Từ Gia Diễn dựa vào tường, buông lỏng một chút cổ áo. Chờ sau khi cơn đau đớn kia qua đi đã, mới chống tường ngồi thẳng lên, sau đó chậm chạp từ trong túi móc ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, nhìn anh: “Cô ấy đi công tác, một tháng nữa sẽ về, lúc đó cậu tự đi tìm cô ấy? Có gì để cô ấy về rồi nói đi.”

Lục Diệp Minh đỏ mắt còn muốn xông tới, bị Đại Minh cùng Mạnh Thần gắt gao giữ chặt.

Hai người đều không phải là kẻ vừa, không ai nhường ai, sít sao nhìn chằm chằm đối phương, bầu không khí như thế giương cung bạt kiếm. Cho dù là ai nhìn thấy cũng sợ hãi.

Mà lúc này người trong văn phòng, cứ như vậy miễn cưỡng xem vở kịch hay này.

Đại Minh vung tay lên, đuổi mọi người ra ngoài: “Tản đi, tản đi.”

Chờ tất cả cho mọi người ra ngoài cả rồi, Đại Minh mới giả bộ vừa nói: “Hai vị ca, đừng đánh nữa, có chuyện gì thì thương lượng.” Rồi đi đóng cửa lại.

Cuối cùng chỉ còn bốn người bọn họ, bầu không khí dần dần hòa hoãn xuống, trong chớp mắt Lục Diệp Minh nháy mắt với Từ Gia Diễn, nhỏ giọng hỏi: “Diễn tạm được không?”

Từ Gia Diễn trào phúng cong khóe miệng, dụi thuốc lá rồi nắm cổ áo Lục Diệp Minh nhấc anh ta lên đẩy mạnh vào tường. Đúng vị trí lúc nãy, chuẩn xác không sai, cười nhạt hỏi anh: “Thoải mái không?”

Lục Diệp Minh không nhịn giỏi như vậy, đau đến kêu thành tiếng, khuôn mặt dữ tợn, mắng ra miệng: “ĐM nhà cậu!”

Đúng là cuồng phong.

Hai người sau lưng có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Mạnh Thần đã mở máy tính ra, nghiên cứu camera phòng họp, hưng phấn mà xoa tay: “Tên tiểu tử thối kia đừng để ông mày bắt được.”

Đại Minh có chút không thể tin được: “Thật sự có thể xác định được sao?”

“80%.” Từ Gia Diễn đứng ở phía sau, khóe miệng lại châm điếu thuốc.

Lục Diệp Minh chọc chọc anh, “Trời ơi – – cậu nói thật là cậu không biết cô ấy ở đâu à?”

Từ Gia Diễn cúi đầu đốt thuốc, “Không biết.” Miệng hút xong, anh đem thuốc kẹp trong tay, chỉ vào Lục Diệp Minh, “Cậu cũng đừng dừng lại, tiếp tục diễn.”



May mà phòng này không phải là thủy tinh, chỉ cần đóng cửa lại là bên ngoài không thể thấy gì.

Bốn người nhìn chăm chú nhìn màn ảnh bên trong camera.

Lục Diệp Minh vừa đạp ghế đập bàn, vừa lớn tiếng hùng hổ cố tạo ra bầu không khí ác liệt.

“Từ Gia Diễn, con mẹ nó, mày chính là tên khốn kiếp! Ông đây chửi tổ tông mười tám đời!”

“Mày chính là một thằng ăn bám, đồ bất tài dựa vào đàn bà để có cơm ăn!!!!”

Từ Gia Diễn nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái.

Lục Diệp Minh không biết điểm dừng, càng mắng càng vui vẻ, dần dần có chút không ngừng được.

“Mày cũng chỉ là một thằng liệt dương thôi, không là cái loại ba phút đã hàng!!”

“Ông đây muốn để cho mày mở mắt ra!! Mày mau quỳ xuống đây mà gọi ông đây một tiếng ‘ba’ đi!!! Nói không chừng ông mày còn có thể rộng lượng cho mày một con đường sống!!”

Từ Gia Diễn cười trào phúng lắc đầu, liếc nhìn anh một cái, “Cậu bị ngốc à?”

Lục Diệp Minh càng mắng càng hết giận, càng hăng hái hơn.

Trong video đang phát lại toàn bộ phòng họp, trong cả quá trình sự chú ý của mọi người bắt đầu tập trung vào một người, từ lúc Lục Diệp Minh bắt đầu đẩy Từ Gia Diễn lên tường, hắn lập tức lấy di động ra, quay clip.

Thằng nhóc này từ trước đến giờ không có gì nổi bật, tốt nghiệp đại học A, tên là Hạ Dương. Mặt mũi thư sinh lại nhát như chuột, Từ Gia Diễn không có nhiều ấn tượng với hắn lắm. Không thích nói chuyện, quái gở, nhưng năng lực không tồi.

Đứa nhóc này từ trước tới nay vẫn luôn khiêm tốn, lặng lẽ, không hề thích tán gẫu với đồng nghiệp. Khi đã làm việc, thật sự rất nghiêm túc, thiết kế này nọ cũng đều rất có thiên phú. Nhưng hắn lại có một khuyết điểm là nhát gan, ngại giao tiếp.

Đại Minh không dám tin, kinh ngạc: “F*ck, là nó sao? Nó là cái thằng nhát gan như vậy cơ mà!!”

Từ Gia Diễn không có phát biểu ý kiến, híp mắt nhìn một lát, nửa giây sau, quay đầu nhìn Lục Diệp Minh. Anh ngầm hiểu, đạp mạnh một cái vào chân ghế của Mạnh Thần, phát ra một tiếng “Bùm – -” thật lớn, xây dựng một cuộc rời đi không mấy vui vẻ, sau đó đẩy cửa rồi kéo cà vạt đi ra ngoài.

Trong phòng họp, Đại Minh dựng thẳng ngón tay cái nói: “Lão đại, liệu sự như thần, sao anh biết Lục Diệp Minh sẽ đến làm loạn thì hắn sẽ chụp hình. Hơn nữa, sao anh biết người sẽ chụp hình là nội gián?”

Kỳ thật cũng không chắc chắn.

Dưới tình hình chẳng có chút manh mối thế này, chỉ có thể đánh cuộc một lần. Ngay từ đầu anh vốn định mềm nắn rắn buông, thời gian dài, có lẽ hắn ta sẽ chầm chậm lộ ra chân tướng. Nhưng bây giờ, Tô Trản không biết đang ở nơi nào, nếu như cô ấy nhìn thấy những thứ tin tức kia thì sẽ làm sao, sẽ khó chịu hay là sẽ sợ?

Càng nghĩ như thế lại càng thấy khó chịu.

Việc này, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Anh cũng không ngờ rằng, Hạ Dương lại vội vàng không kiềm chế được mà quay video lại để bán cho chủ topic đến thế, có thể kiếm được lại cũng có thể bôi đen thêm nữa.

Hạ Dương đại khái không thể tưởng được đây lại là một chiêu dụ rắn ra khỏi hang.



Quả nhiên, ngày thứ ba, Từ Gia Diễn đã nhận được băng ghi âm của Lục Diệp Minh. Người nhát gan, từ trước đến nay rất dễ lừa, Lục Diệp Minh theo dõi hắn hai ngày, phát hiện hắn thường xuyên đến cửa hàng thú cưng bên cạnh công ty, thường xuyên trêu chọc một con gãy tai, chơi đùa chừng tiếng đồng hồ rồi về nhà. Hắn ở trong một phòng nhỏ tại dãy nhà bình dân cấp thấp, rất nhỏ, rất cũ rách, cũng chỉ có một phòng. Hắn sinh sống đơn điệu lại không thú vị, trừ đi làm, thời gian còn lại đều ở trong nhà đùa nghịch với con mèo qua ngày. Không cùng ai tranh giành, đến cùng vẫn là một đứa trẻ, dọa một cái là hắn nói hết ra ngay, Hạ Dương không hề giữ lại, hết ra quá trình mình lấy trộm mật mã gốc.

“Khi chị ấy tới tìm tôi đã đưa ra rất nhiều điều kiện, khi đó đầu óc tôi nóng lên, liền…”

“Cha mẹ ở nhà vẫn luôn so sánh tôi với những đứa trẻ khác, tôi không kiếm được nhiều tiền, công việc không đem lại thể diện cho bọn họ, bằng cấp cũng không cao, cứ cuối năm về nhà là ngồi nghe mọi người lần lượt phê bình. Những lời được nghe nhiều nhất là, đứa nhóc nào đó nhà họ hàng tôi thế này thế kia, cho dù là ai cũng giỏi hơn tôi. Tôi cũng chỉ là một thằng vô dụng, tôi chịu không nổi nên rất không thích về nhà, lễ mừng năm mới cũng không muốn về. Người phụ nữ kia nói với tôi, chị ta có thể cho tôi một công việc với số tiền lương hậu hĩnh, có thể để tôi có mặt mũi mà về nhà. Chỉ cần tôi giúp chị ta lấy được mật mã gốc, tôi rất sợ hãi, nhưng cũng mong chờ vì những điều kiện chị ta đưa ra thật sự rất hấp dẫn…”

Trong đoạn ghi âm, giọng nói của Lục Diệp Minh tương đối bình tĩnh: “Cậu có biết một khi đã bị người ta phát hiện ra chuyện buôn bán cơ mật thì cái nghề này sẽ chẳng ai dám tuyển dụng cậu nữa. Trong giới IT, cậu bị cho vào sổ đen! Cậu biết không?! Cậu cho rằng sau khi bán đứng Từ Gia Diễn rồi, Thẩm Mạn Thanh sẽ tuyển dụng cậu ư? Tôi ở thương trường nhiều năm như thế, người bị cô ta lừa quả thực rất nhiều, cũng đã từng qua lại với cô ta trên phương diện làm ăn.. Tôi muốn nói cho cậu biết là, người đàn bà này không hề đơn giản như những gì cậu thấy đâu.”

Hạ Dương giọng nói đột nhiên run lên, “Tôi không biết, khi đó tôi nhất định đã bị sốt rồi. Hôm đó lại đúng lúc mẹ tôi gọi điện thoại đến, bị chửi mất mặt như chó, tôi không muốn sống thế này nữa, không muốn bị người ta xem thường mà sống như con chó. Tôi đã không kiềm được mà đồng ý với chị ta … Thực xin lỗi…”

Lục Diệp Minh thanh âm dần dần thờ ơ hẳn: “Hạ Dương, kết cục của nội gián là gì chắc hẳn cậu biết rõ?”

Từng chơi “Tam quốc sát” thì đều biết.

Nội gián muốn thắng đến cuối cùng sẽ phản bội đồng bạn, nhất định phải giết tất cả mọi người.

Hạ Dương giọng nói rất thống khổ, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Giọng Lục Diệp Minh lạnh hơn: “Từ Gia Diễn có thể tố cáo cậu tiết lộ cơ mật công ty, mà Thẩm Mạn Thanh lợi dụng cậu xong cũng sẽ ném cậu sang một bên. Khiến cho cậu ở trong ngành này không thể ngóc đầu lên được, ai cũng không muốn tuyển cậu. Cố gắng suốt hai mấy năm của cậu cuối cùng đổ hết xuống biển, người thân của cậu,bạn bè cậu, cha mẹ cậu sẽ lại xem thường cậu, lúc đó cậu mới thực sự thành trò cười cho bọn họ. Cuộc sống u ám của cậu bây giờ mới thực sự bắt đầu.”

Quả nhiên là người làm ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi