TÚNG TÚNG

Người đại diện mới an ủi hắn: “Không sao, Phỉ Tuyết Tùng còn chẳng được tính là diễn viên chính thức, thi diễn xuất với cậu đúng là tự rước nhục vào thân… Dù còn có thủ tục này, chắc chắn nhân vật vẫn là của chúng ta.”

Trong lòng Lục Do thoáng nhẹ nhàng hơn, mím môi không lên tiếng.

Câu kia nói rất có lý. Phỉ Tuyết Tùng không giống hắn, không có xuất thân chính quy, cũng không có nền tảng cơ bản… Kỹ năng diễn xuất không phải cứ nói có là có được.

Thốt nhiên hắn lại có tự tin, vươn tay chỉnh lại tóc mình rồi đứng dậy.

Người đại diện mới dẫn đường cho hắn, đưa hắn đến sân khấu thử vai. Các đạo diễn của đoàn phim đều ngồi sau bàn, một khoảng đất trống ở giữa không bày đạo cụ gì, trong tay Đỗ Vân Đình cầm tờ giấy mỏng, cậu đang đọc kịch bản.

Đạo diễn cúi đầu nhìn đồng hồ, cao giọng nói: “Nào, Phỉ Tuyết Tùng đúng không? Chuẩn bị đi…”

Thật ra ông cũng không để tâm, một người đại diện lại chạy tới đoàn phim thử vai, đúng là vô nghĩa!

Cố tình Tập đoàn Cố thị lại đặc biệt cử người liên lạc với ông, còn kéo theo đầu tư, cho dù đạo diễn không coi trọng người đại diện này, thì cũng không thể ngó lơ với tiền được. Có số tiền kia, ông còn có thể nâng cấp hiệu ứng tốt hơn, có thể nâng hiệu quả đặc biệt của năm xu thành một tệ*.

(*Ở Trung Quốc trước năm 2010, “năm xu” hay 五毛 là từ dùng để chỉ seeder trên internet có nhiệm vụ chuyên đi comment nói tốt, ủng hộ cho chính phủ Trung Quốc, đây là vấn đề có thật từng xảy ra trong quá trình lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Sở dĩ gọi 5 xu vì mỗi khi họ đăng bài thì sẽ kiếm được 5 xu. Còn sau này dùng chỉ chung seeder trên internet với thái độ mỉa mai, ý đạo diễn là thuê seeder đi comment và review tốt cho phim.)

Vì mục đích này, ánh mắt ông nhìn Đỗ Vân Đình như đang nhìn một cái cây rụng tiền vậy.

Lục Do cũng đứng bên cạnh, im lặng nhìn. Theo lý mà nói thì các diễn viên tới tham gia thử vai không nên có mặt ở hiện trường, nhưng cả thảy chỉ có hai người bọn họ, nhân viên công tác bèn mắt nhắm mắt mở đứng bên cạnh hóng chuyện vui.

Đỗ Vân Đình vào công tác chuẩn bị, tìm trạng thái.

Chờ đến khi cậu ngẩng đầu lên, khí chất quanh thân đã thay đổi… Cậu thanh niên thoạt trông nhanh nhẹn lúc nãy, bây giờ lại toát lên cảm giác yếu đuối từ đầu đến chân, cũng có chút ngây thơ, giống như một cành hoa mỏng manh, vương hạt sương đang dập dìu bên bờ sông.

Bước chân cậu loạn nhịp, vì gầy gò nên đai lưng quấn ben hông vô cùng chặt, gần như chỉ còn lại một đường viền phác họa màu xanh ngọc.

Hoa lê đái vũ, bi thương muốn khóc.

Động tác của đạo diễn hơi ngừng lại, ngay sau đó ngồi thẳng dậy. Không chỉ mình ông, vẻ mặt những người có mặt ở đó đều hơi ngạc nhiên… Cứ như bọn họ nhìn thấy một đóa hoa sen trắng sống, cái loại trắng như tuyết ấy!

Nhưng đóa hoa sen trắng này cũng không khiến người ta ghét bỏ, ngược lại còn rất dễ thương. Nhân viên công tác nghĩ một hồi, quy hết cho khuôn mặt.

Một khuôn mặt ưa nhìn, dù ghét cũng không thể ghét nổi.

Cơ thể đạo diễn càng nghiêng về phía trước, gần như muốn vỗ bàn khen ngợi. Ông vỗ tay một tiếng thật kêu, khen phần diễn này không ngớt miệng, “Tốt, không tệ chút nào! Tôi chưa từng thấy ai có thể diễn giải vai diễn này hoàn hảo như vậy! Đúng là diễn xuất chân chính!”

7777 nghĩ bụng, không phải diễn…

Đây là loại nhân vật mà Đỗ Túng Túng tự tin diễn nhất, dù sao bản thân cậu trước mặt Cố tiên sinh đóng giả bé hoa trắng cũng y vậy.

Chỉ riêng kỹ năng vừa ngây thơ vừa lẳng lơ thôi cũng đủ để hạ thấp tra công rồi.

Ánh mắt đạo diễn nóng rực, mặc dù chưa đưa ra quyết định trước mặt mọi người, nhưng ai cũng có thể nhận ra rốt cuộc ông thưởng thức đến mức nào. Ông không để Đỗ Vân Đình ra về, mà để cậu đứng bên cạnh, ngay sau đó gọi Lục Do lên biểu diễn.

Người đại diện mới không hề thấy màn biểu diễn vừa rồi có gì tốt, vươn tay đẩy nhẹ Lục Do, gọi hắn: “Tới lượt cậu. Cậu cũng lên diễn một đoạn đi, để bọn họ nhìn xem thế nào là diễn xuất thực thụ!”

Lục Do tỉnh táo lại từ cú đẩy này, vẻ mặt lại không dễ nhìn như anh Lỗi tưởng tượng. Người đại diện nhìn khuôn mặt âm trầm có thể nhỏ nước của hắn, do dự gọi: “… Lục Do?”

Cuối cùng Lục Do cũng có phản ứng, tiến lên nhận kịch bản thử vai của hắn.

Phần diễn giống nhau.

Hắn không hề thấy vui mừng, ngược lại trái tim trùng hẳn xuống.

Điều này không giống những gì hắn nghĩ. Phỉ Tuyết Tùng diễn rất tốt… Sao lại diễn tốt như vậy được!

Ai vào trước là chủ, có viên ngọc quý ở phía trước, nếu hắn còn muốn tỏa sáng…

Hắn hít sâu một hơi, thái dương rịn mồ hôi.

“Lục Do?” Đạo diễn hỏi hắn, “Chuẩn bị xong chưa?”

“…” Lục Do giật mình hoàn hồi, lúc bấy giờ mới ý thức được đã trôi qua năm phút.

Mà hắn còn chưa hề nghiên cứu kịch bản, trong đầu chỉ có áp lực mà Phỉ Tuyết Tùng mang lại cho hắn. Áp lực này khiến hắn dường như trở thành diễn viên tuyến mười tám không được mọi người đặt vào mắt như năm xưa, lúc gặp mặt lần thứ hai, thậm chí Phỉ Tuyết Tùng còn không thể gọi tên hắn.

Đó là nỗi sỉ nhục cỡ nào? Bây giờ Lục Do lại được cảm nhận một lần nữa.

Hắn không còn đường lui, chỉ có thể xông lên sân khấu, ở một nơi không ai chú ý, đầu ngón tay hắn khẽ run lên.

Hắn tưởng tượng mình chính là nhân vật trong kịch bản, điềm đạm đáng yêu như thế, tủi thân oan ức như thế…

Bỗng nhiên đạo diễn cau mày, những người khác trong sân cũng khẽ giật mình, sau đó ngạc nhiên nhìn nhau.

Có nhân viên nhỏ giọng nói: “Sao thế này?”

“Với màn vừa nãy…”

Sắc mặt đạo diễn lập tức nghiêm túc hẳn, cũng không cắt ngang mà chỉ chăm chú nhìn diễn viên thử vai. Lục Do dần dần tìm được cảm giác, càng diễn càng tự nhiên cứ như bản thân thật sự là nhân vật sống bước ra từ kịch bản, giơ tay nhấc chân đều là diễn. Hắn mím chặt môi để lộ cần cổ tái nhợt, cứ như mình đang đứng trên bục cao, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.

Sau khi diễn xong, lòng hắn yên tâm hơn nhiều. Mặc dù đúng là Phỉ Tuyết Tùng diễn không tệ, nhưng chắc là hắn cũng chẳng thua… Một đoạn vừa rồi, Lục Do chưa từng cảm thấy mình nhập diễn như vậy.

Hắn ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt đạo diễn. Đạo diễn nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt như có suy nghĩ sâu xa.

Đột nhiên Lục Do run lên, hắn nghiêng đầu, phát hiện thế mà trên mặt Phỉ Tuyết Tùng lại đang nở nụ cười.

Nụ cười kia phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của hắn, cả người hắn run lên, không thể không khép chân lại. Anh Lỗi không nhìn ra vấn đề gì, còn đứng bên cạnh vỗ tay cho hắn, hỏi: “Đạo diễn Trương, ngài thấy thế nào?”

Đạo diễn nhìn hắn, nhẹ nhàng tựa ra sau.

“Diễn không tệ.”

Lục Do thở phào một hơi, yên tâm phần nào.

Lời đạo diễn lại bẻ lái, “Nhưng mà…”

Ông nghiêm túc nhìn Lục Do chăm chú, hỏi: “Lục Do, cậu có biết, vừa rồi cậu diễn hoàn toàn rập khuôn một diễn viên đã thử vai trước đó không?”

Lục Do sững sờ, vô thức phản bác lại ngay: “Sao có thể…”

Hắn chỉ coi là đạo diễn đang nói đùa. Nhưng lời phản hồi của nhân viên trong sân đã vang lên khắp sân, rõ ràng tất cả đều đồng tình.

“Đúng thế, trừ người không giống ra thì từng động tác nhỏ đều giống nhau như đúc.”

“Đúng là sao chép lại, không hề khác nhau xíu nào.”

“Dù nói là diễn, nhưng cũng đâu thể copy vậy chứ?”

Tiếng nói càng lúc càng vang, đầu Lục Do ong ong, người đạo diện mới không tin, lại bước lên mấy bước cười thật tươi.

“Có phải đạo diễn Trương nhìn nhầm rồi không? Lục Do có xuất thân tốt nghiệp diễn xuất chính quy đó nha, mà Phỉ Tuyết Tùng trước kia chỉ là sinh viên truyền thông…”

“Truyền thông thì sao?” Đạo diễn Trương không thèm xuôi theo gã, “Chỉ cần diễn tốt thì chính là diễn viên giỏi, không liên quan học cái gì.”

Trong đầu anh Lỗi đảo điên lẫn lộn, có dự cảm không thể lấy được nhân vật này rồi. Gã vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục nói với đạo diễn Trương: “Hay là vậy đi, ngài suy nghĩ lại một chút, ngài xem Lục Do của chúng tôi là lưu lượng lớn cỡ nào…”

Khuôn mặt đạo diễn âm trầm không trả lời, ngược lại có hai nhân viên công tác bước lại gần, khách sáo mời hai vị diễn viên ra ngoài. Anh Lỗi muốn nói thêm vài câu cũng không nói được, thật sự bị dẫn ra khỏi khu vực thử vai, đến phòng chờ.

Phòng chờ chỉ có một gian, hai diễn viên phải chờ trong cùng một phòng. Sắc mặt anh Lỗi nhìn Đỗ Vân Đình không hề dễ coi, âm dương quái khí nói một lèo rồi lại an ủi nghệ sĩ nhà mình, “Chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Bọn họ không cân nhắc đến kỹ năng diễn xuất, thì cũng phải cân nhắc đến việc fan hâm mộ có công nhận hay không!”

Lục Do không hề thấy được an ủi bởi những lời giả dối này. Hắn không biết fan hâm mộ có công nhận hay không, hắn chỉ biết là, bây giờ e rằng mình không lấy được vai diễn này nữa.

Hắn cúi đầu xuống thấp, không nói câu nào, chỉ là hai tay siết chặt hơn chút. Cổ họng hắn khát khô, nhưng người đại diện mới chưa từng có ý định rót cốc nước cho hắn, chỉ biết đứng một bên nói ra nói vào, toàn nói chuyện như đúng mà là sai.

Bỗng nhiên Lục Do thấy hơi nhớ Phỉ Tuyết Tùng. Nếu Phỉ Tuyết Tùng vẫn còn là người đại diện của hắn, tuyệt đối sẽ không uy hiếp đạo diễn ngay tại hiện trường khiến ông khó xử, càng không nói những lời này với hắn sau khi ra ngoài. Phỉ Tuyết Tùng sẽ chỉ nghiêm khắc vạch ra điểm yếu của hắn, yêu cầu hắn lúc nào cũng phải làm một nghệ sĩ hoàn hảo, trang bị từ đầu đến chân, thậm chí trang bị cả trong đầu.

Sau đó sẽ nói cho hắn biết, lần tiếp theo nhất định hắn sẽ làm tốt hơn nữa.

Lục Do nhắm chặt mắt lại, rốt cuộc cũng nhận ra mình đã đi sai một nước cờ.

Hắn quá vội vàng muốn chứng minh với Phỉ Tuyết Tùng, rằng bản thân đã mạnh hơn người nọ… Đến mức quên mất là với người nghệ sĩ, một đoàn đội ưu tú là thứ có thể gặp chứ không thể cầu.

Bây giờ bên cạnh hắn chỉ có một đám ngu ngốc.

Hai mươi phút sau, nhân viên lại mời họ ra về lần nữa. Vẻ mặt đạo diễn nhẹ nhõm, chỉ nhìn thần thái sáng láng trên gương mặt kia, Lục Do đã biết đáp án.

Hắn gần như tự chuốc nhục, nhưng lại như tự ngược không thể nhúc nhích chân được, cứ đứng lì tại chỗ.

Đạo diễn khen hai người bọn họ, sau đó bước lên ôm người mà ông đã chọn trúng.

“Hợp tác vui vẻ,” ông cười nói, “Tôi rất mong chờ…Nhất định cậu sẽ mang đến càng nhiều niềm vui bất ngờ cho tôi hơn.”

… Là Phỉ Tuyết Tùng.

Lục Do chưa bao giờ cảm thấy khó khăn như hôm nay, thậm chí đến cả một câu hắn cũng không nói nên lời, chỉ biết giương mắt nhìn người đại diện cũ.

Cười vui biết bao.

Người này…

Sao vẫn chưa chết?

Lục Do không thèm tẩy trang, nhanh chân bước ra ngoài. Bỗng nhiên phía sau có người gọi hắn, không phải giọng nói chói tai của anh Lỗi, ngoảnh đầu lại mới nhận ra là người đại diện cũ.

Người đại diện cũ vẫn đang mặc đồ hóa trang, áo bào trắng nhẹ bay trong gió.

Lục Do dừng bước, hỏi cậu: “Anh đến cười tôi chứ gì?”

Đương nhiên rùi má!

Túng Túng suýt thì thốt ra miệng, lại dằn xuống, cười cười: “Sao lại thế.”

Lục Do trầm mặt, không nói câu nào chỉ nhấc chân đi. Đỗ Vân Đình cất cao giọng, nói: “Là người đại diện từng dẫn dắt cậu debut, tôi cho cậu một lời khuyên cuối cùng.”

“… Đừng bao giờ làm bạn với kẻ ngu dốt,” khóe môi cậu cong lên, “Nếu cậu hiểu.”

Trừ khi chính cậu cũng là đồ ngu. Cậu bổ sung một câu trong lòng.

Nhìn nhận từ góc độ này, xem ra Lục Do thật sự rất phù hợp với Tinh Diệu.

Lục Do càng chạy nhanh hơn, chui tọt vào xe bảo mẫu của mình. Anh Lỗi cũng vội vàng đuổi theo, bởi vì chuyện hôm nay nằm ngoài sức tưởng tượng nên anh ta có chút bực bội, “Đoàn phim kiểu gì vậy! Chơi kiểu này, không theo thủ tục… Không xứng với địa vị của chúng ta, lại còn là nam phụ…”

Gã vừa nghiêng đầu đã đối diện với ánh mắt của nghệ sĩ. Ánh mắt kia khác hẳn bình thường, lộ ra cảm xúc ác độc khiến người đại diện bỗng run rẩy trong lòng.

“Lục Do?” Gã hỏi, “… Cậu sao thế?”

Lục Do dừng lại rồi dời ánh mắt đi.

“Không sao.”

… Phỉ Tuyết Tùng nói đúng.

Hắn không thể giao mình cho kẻ ngu dốt như vậy.

Đỗ Vân Đình nhận được vai diễn, suy nghĩ đầu tiên là muốn khoe với Cố tiên sinh.

Cậu gọi điện thoại, đang định chia sẻ tin này đã nghe người đàn ông bên kia thản nhiên nói: “Chúc mừng.”

Đỗ Vân Đình: “…”

Cũng phải, chắc chắn chồng iu đã biết trước rồi.

Cậu cũng không thất vọng, di chân trên mặt đất, chân đè một ngọn cỏ nhỏ sát xuống đất làm rịn ra chút nước. Giọng nói của Đỗ Vân Đình cũng mềm đến mức sắp nhỏ ra nước, hỏi: “Cố tổng đã ăn cơm chưa?”

Cố Lê vẫn đang ở văn phòng, trả lời: “Chưa.”

Chàng trai bên kia chìa cành oliu cho anh, xấu hổ, “Em có thể mời Cố tổng một bữa được không? Tối nay ngài có phải đi xã giao không?”

Thư ký đứng bên cạnh chỉ vào lịch trình, ra hiệu cho tổng giám đốc là có.

Cố Lê ngước mắt lên nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng rũ xuống, nói: “Không có.”

Mắt thư ký suýt thì nhảy tọt ra ngoài.

Không phải chứ, không có đâu ra vậy?

Tối nay có hai tiệc rượu phải tham gia đó!

Tay cô nàng chỉ trên giấy, rõ ràng Cố Lê đã nhìn thấy nhưng vẫn nói vào điện thoại: “Em chọn đi.”

Thư ký: “…”

Cô yên lặng cất lịch trình hàng ngày đi, nhìn ông chủ nghiêm túc đẩy tài liệu trên bàn, ra lệnh, “Còn công việc gì cần phải, đưa đến đây trong vòng ba mươi phút.”

Anh muốn tiết kiệm thời gian.

Bên kia Đỗ Vân Đình nhận được câu trả lời “Em chọn đi” mà đầu muốn trọc tới nơi, ngồi trên xe nghiên cứu các nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.

Nhưng không có gì đặc sắc cả, người cũng đông.

7777: [Đông người thì?]

Đỗ Vân Đình vuốt điện thoại, giải thích, [Sẽ có người nhận ra tôi.]

7777 giật mình trước sự tự tin của cậu.

[Cậu có nghĩ nhiều quá không vậy?]

Bây giờ vẫn chưa phải ngôi sao đâu.

Đỗ Túng Túng buồn bã nói: [Không phải. Tôi sợ bị tạt axit sunfuric…]

Vốn dĩ cậu không có tự giác của một nhân vật công chúng, nhưng fan của Lục Do rất đông, trong số đó khó tránh khỏi phần tử fan cực đoan. Không khéo bây giờ bên ngoài đã có người nhận định là cậu hại Lục Do rồi cũng nên, trong tình huống này mà ra ngoài thì quá rủi ro.

Cậu sờ mặt mình, cảm thán: [Chủ yếu là sợ hủy mất gương mặt như hoa như ngọc này của tôi.]

Sau này cậu còn trông vào cái này để kiếm cơm nữa.

7777: […]

Chuyện ra ngoài ăn cơm coi như bỏ, Đỗ Vân Đình chuẩn bị làm bữa tiệc thịnh soạn ở nhà. Sau khi nghe cậu nói câu này, rõ ràng 7777 không hề tin, cơ bản hàng ngày ký chủ không hề nấu cơm trong thế giới nhiệm vụ, thỉnh thoảng chỉ nấu hai lần, mà toàn là món ăn hàng ngày đơn giản.

Làm món ăn, nó tin; làm một bữa tiệc thịnh soạn, nó hoàn toàn không tin.

Ký chủ không giống người có khả năng đó.

Đỗ Vân Đình đau lòng vì nó không tin, chỉ trích nó không hề có tình cha con.

Hệ thống cười ha ha vào mặt cậu.

Cha con đâu ra?

Đỗ Vân Đình tràn đầy tự tin bảo người ta mua thức ăn đưa về, trong nhà bật lửa, eo buộc tạp dề nom cũng ra dáng. Đã lâu rồi không xuống bếp, thật sự cậu không thành thạo lắm, lúc thả mớ rau xanh đã cắt gọn vào nồi thì run tay, suýt chút nữa đổ ra khỏi nồi.

7777: […]

Tuổi còn trẻ mà như mắc Parkinson.

Già thì sao đây?

Dằn vặt hai ba tiếng đồng hồ, Đỗ Vân Đình cũng dằn vặt ra được bốn món ăn, tất cả đều là đồ ăn hàng ngày, không có món nào là thịnh soạn như cậu nói. 7777 hỏi cậu: [Tiệc đã nói đâu?]

Đỗ Vân Đình cười hì hì, [Có ngay đây.]

7777: […]

Đột nhiên nó có dự cảm xấu.

Đỗ Túng Túng liếm môi một cái, nịnh nọt gọi: [28, Tiểu Lục Tử, Tiểu Lục Tử thân yêu vô cùng tận của tôi…]

Nếu hệ thống có hình người thì chắc lúc này da gà đã rụng lả tả vào nồi rồi. Đỗ Túng Túng lấy lòng nói: [Cậu cho tôi một món thôi?]

Hệ thống không thể tin nổi, thế mà cậu lại nói việc đưa một món ăn như thể đó là đương nhiên vậy. Này khác gì ăn cướp trắng trợn đâu?

[Cậu có điểm tích lũy mà.]

Đỗ Vân Đình nói: [Muốn để dành đổi cao hài hòa.]

Nhu cầu quá lớn, chớ nói chi là cậu còn muốn đổi tấm mấy tấm thẻ lông xù, rảnh thì tự xoa mình chơi.

Lạị thêm 520 điểm về nhà nữa, Đỗ Vân Đình đúng thật là tên ăn mày, những gì muốn mua và số điểm tích lũy có trong tay hoàn toàn không tương xứng.

7777: [… Thế mà cậu còn muốn đổi lấy lông xù?]

Rốt cuộc đây là ký chủ kiểu gì vậy, ghi nợ cũng muốn lấy lông xù?

Đỗ Vân Đình tiếc nuối nói: [Giữa năng suất của xã hội lạc hậu và nhu cầu vật chất văn hóa ngày càng tăng của người dân có tồn tại mâu thuẫn mừ.]

Hệ thống còn khuya mới hùa theo cậu, dứt khoát từ chối, [Không đưa.]

Đỗ Túng Túng nheo mắt.

[Thật ư?]

[Thật.]

Đỗ Túng Túng: [Vậy được.]

Dễ nổi giận vậy sao, lòng cảnh giác của hệ thống càng tăng lên.

Đỗ Túng Túng xoa cằm, [Vậy tôi cũng chỉ có thể gửi xe lửa nhỏ trong ý thức của mình lên đường thôi*.]

(*Ý là diễn đông cung sống trong đầu.)

7777: [???]

7777: [!!!]

Tám giờ tối, Cố Lê đến trước nhà gõ cửa.

Phỉ Tuyết Tùng ở trong một căn chung cư cao cấp, cha mẹ anh ta đều ở nước ngoài, trong nhà chỉ có một mình anh ta, hàng tuần có nhân viên vệ sinh đến hỗ trợ dọn dẹp. Đỗ Vân Đình nghe tiếng chuông cửa, chậm rãi bước ra mở cửa, lúc Cố Lê nhìn thấy cậu, cậu còn đang mặc chiếc tạp dề vịt vàng nhỏ, một đầu tóc trắng trông vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn.

Hệ thống vừa trải qua cuộc khai trí mới, bây giờ đang ôm sách giáo khoa đạo đức tư tưởng gào khóc. Đỗ Vân Đình không để ý tới nó, chỉ nhìn người đàn ông với đôi mắt lóe sáng.

Ánh mắt Cố Lê dừng lại trên phần eo tinh tế của cậu một chốc, lúc này mới ngước mắt lên.

“Tự nấu?”

Chàng trai đáp vâng một tiếng rồi tìm đôi dép lê mới cho anh, là một đôi với đôi trên chân cậu. Một đen một trắng, phía trên còn có đôi tai thỏ trắng mịn rũ xuống.

Cố Lê chưa từng mặc bất cứ món đồ nào không phù hợp với khí chất của anh, giờ lại bình tĩnh xỏ chân vào đôi dép lông mềm mại.

Khi anh vừa bước vào cửa đã ngửi được một mùi hương. Mùi hương kia nồng nàn đến mức gần như chủ động bay vào mũi người ta, Cố Lê chưa từng ngửi thấy mùi hương đồ ăn độc đáo như thế này, vào phòng ăn mới phát hiện đó là mùi hương tỏa ra từ một tô canh bình thường.

Không biết bên trong hầm gì mà nước canh thành màu ngà sữa, có miếng thịt nhỏ chìm chìm nổi nổi, vì nấu trong thời gian dài nên phần rìa đã hơi mờ đi, gần như sắp tan ra.

Trên bàn thắp ba ngọn nến đỏ, bóng đèn lớn bị tắt đi, chỉ còn lại ánh nến lung linh và đèn tường màu vàng mờ ảo, bầu không khí rất hoàn hảo.

Cố Lê nhấp một ngụm canh, hương vị bùng lên trong miệng anh. Lông mày anh dần giãn ra, sửa lại cổ áo rồi hỏi: “Món gì vậy?”

Chàng trai trước mặt nói: “Long tinh phượng tủy*.”

(*Nguyên văn là龙精凤髓, tinh trong tinh dịch -> công dụng món ăn rất tốt cho phái nam, món này rất quý theo truyền thuyết.)

Người đàn ông cho là cậu đang nói đùa, môi mỏng bĩu một cái, “Trẻ con.”

Đỗ Túng Túng: “…”

Cậu oan ức nói với 7777: [Thật sự là long tinh phượng tủy mà, không nói sai đâu.]

7777 nghẹn ngào một tiếng vang dội, càng vùi sâu vào trong sách vở, ý đồ dùng sách vở để cứu vớt tâm hồn ngày càng không khỏe của mình.

Gột rửa linh hồn!

Trong ly còn rót một chút champagne, kết hợp vừa đúng. Đỗ Vân Đình nhìn chằm chằm vào hầu kết của người đàn ông lúc ngẩng đầu lên, có hơi đứng núi này trông núi nọ.

Câu kia nói sao nhỉ? Rượu là bà mối của tình dục…

Chỉ tiếc Cố tiên sinh phẩm rượu rất tốt, tửu lượng cũng không tệ, cơ bản sẽ không làm mấy chuyện hồ đồ sau khi say rượu.

Đỗ Vân Đình đành phải tìm ý tưởng khác. Cậu đứng dậy, chạy vào phòng bếp xem nồi canh giò heo hầm được chưa, cậu cảm giác mình cần phải bổ sung thêm colllagen.

Vừa đổ một nửa vào nồi, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Người đàn ông càng bước càng gần, tiếng hít thở đè nén rất thấp, nặng nề như một con sói đang kiếm ăn.

Đầu anh tựa trên vai Đỗ Vân Đình, Cố Lê khẽ híp mắt, kìm lòng không đặng cắn thịt mềm trên gáy cậu. Đầu răng ngậm chút da thịt rồi cọ xát.

Đỗ Vân Đình bị cắn hơi đau, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn hỏi Cố tiên sinh làm gì vậy, lại bị biểu cảm lúc này của người đàn ông dọa sợ… Trong mắt Cố tiên sinh toàn là ánh sáng tối tăm mà cậu rất quen thuộc, viết đầy khát vọng rót Cocacola cho cậu.

Đỗ Túng Túng: “…”

Đỗ Túng Túng nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt nhanh chóng liếc xuống.

Á đựu má, chân cậu lập tức mềm oặt đi… Chai Cocacola này rót hơi đầy rồi đó? Cái chai sắp phát nổ rồi.

Cậu mấp máy môi, lờ mờ có cảm giác không đúng bèn gọi: “Cố tổng…”

Người đàn ông không trả lời, chỉ thở ra bên gáy cậu. Hơi thở nóng rực như một ngọn lửa luồn vào từ cổ áo, khiến cơ thể nóng lên.

Đỗ Vân Đình hiếm khi tê cả da đầu, đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy trạng thái này của người đàn ông, cứ như sắp biến hình vậy.

Nhưng vấn đề là chai Cocacola của Cố tiên sinh vốn dĩ đã lợi hại lắm rồi, tiến hóa nữa thì thành gì đây? Cocacola Man à!

Cậu sợ đến mức hét toáng: [28! 28!!!]

Cậu mau ra đây mà xem, sao mắt Cố tiên sinh đỏ hết lên thế này!

Giọng điện tử của 7777 còn mang theo giọng mũi, vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong dư vị vừa nãy, [Tôi nói cho cậu biết.]

Đỗ Vân Đình sợ hãi, biết cái gì?

[Long tinh.] 7777 chậm rãi nhấn mạnh trọng điểm, [Đó là long tinh hầm.]

Đỗ Túng Túng: […]

Đỗ Túng Túng bị người đàn ông bế lên dễ như trở bàn tay, xách như xách gà con đặt lên bàn nấu ăn. Bàn nấu ăn rất lớn, Cố Lê vung tay lên, bát đũa rơi đầy sàn, nhưng động tác đặt cậu thanh niên lên lại rất dịu dàng, cứng rắn tách hai cái cúi của cậu thanh niên ra rồi chen vào, vươn tay cởi dây buộc tạp dề của cậu.

Đỗ Túng Túng: [… Không phải là cậu định nói với tôi, món đó còn có tác dụng khác chứ?]

7777 nghĩ lại.

[Vẫn còn tốt.]

Đỗ Vân Đình nhẹ nhàng thở ra.

[Chỉ mạnh hơn tám chín chục lần so với cái loại Viagra mà các cậu nói.]

[!!!]

Đỗ Vân Đình nhớ lại, một nồi long tinh phượng tủy kia, cậu không hề uống nửa giọt mà rót hết cho người đàn ông.

Trời đậu má… Vậy thế này là gấp bao nhiêu lần?

7777: [Thả lỏng chút đi, biết đâu tí nữa Cố tiên sinh có thể phun ra lửa thì sao.]

Nếu uống nhiều hơn, nói không chừng Cocacola còn có thể rút trúng mua một tặng một.

Dù sao rồng đều kèm theo hai cái mà*.

(*Truyền thuyết kể rồng có hai cái JJ)

[…]

Bắp chân Đỗ Vân Đình rút gân.

Chuyện này sao cậu có thể thả lỏng được? Cậu sợ là mình sẽ bỏ mạng ở đây mất!

_________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi